Theo lời Dư Chửng cả hai phải đi hết tuần lễ mới đến Thanh Vân sơn, mà hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, phần lớn đường đi đều phải trèo non lội suối, rất cực khổ làm Lệ Băng gầy đi một vòng. "Nghỉ ở đây đi." Dư Chửng hướng một chỗ sạch sẽ trong rừng ngồi xuống. Mấy hôm nay Lệ Băng cũng đã quen với cách sống hằng ngày của vị sư huynh này, hắn ít khi vào quán trọ, phần lớn đều nghỉ tại rừng. "Sư huynh, ta nhóm lửa, huynh tìm nước đi." Tiện tay đi thu nhặt một số cây khô dưới đất, nhóm lửa, Tạ Lệ Băng hướng Dư Chửng nói. Nam tử mặc dù trời tối nhưng toàn thân vẫn hắc y như cũ, lại thêm mạn che mặt như hòa vào đêm đen, màn đêm là dành cho hắn. Hắn không thích nói nhiều, chỉ cần làm là được. "Tách, tách." Chờ Dư Chửng quay lại đã thấy Tạ Lệ Băng đang lấy vài cây củi nhỏ lăn thứ gì trong đống lửa ra, vẻ mặt rất chuyên chú. "Thứ gì?" Đôi mắt tò mò nhìn thứ dưới đất, hắn tự hỏi thứ này ăn được sao. "Gà ăn mày, sư huynh không biết?" Tạ Lệ Băng vẻ mặt kì quái nhìn vị sư huynh trước mặt. "Sư phụ chỉ biết làm trứng chiên." Chăm chú nhìn vật dưới đất, hắn thật tò mò thứ này ăn thế nào đây. Tạ Lệ Băng thở dài, sao nàng lại quên mất hắn quanh năm sống trên núi chứ. "Sư huynh, ăn thôi." Hai tay thon đẹp của nàng cầm cây vừa đánh vừa gỡ từng lớp đất bao quanh con gà, theo từng lớp vỡ ra là mùi thơm khó cưỡng. "Của sư huynh." Lệ Băng lấy dao để bên hông cắt hơn nữa con gà đưa cho Dư Chửng, khuôn mặt vẫn đạm mạc như cũ. "Sư huynh, Thanh Vân sơn trông thế nào?" "Tốt". Tiếp đó cả hai đều trầm mặc, hai kẻ ít nói ở gần nhau nên số lần Tạ Lệ Băng và vị sư huynh Dư Chửng này trò chuyện trong ngày có thể đếm trên đầu ngón tay. °•○○•°°•○○•°°•○○•°°•○○•°°•○○•° Cuối cùng cũng tới Thanh Vân sơn, núi rất cao, đứng giữa trời đất sừng sững, vòng quanh bị mây trắng bao phủ. Quả thật xứng với cái tên Thanh Vân (mây xanh) của nó. Nhưng Tạ Lệ Băng nhìn ngọn núi cao cao trước mặt, khóe môi khẽ co rút. Nàng là không có võ công nhưng mà hình như phải lên núi đi. "Sư huynh, ta không có võ công." Nhìn thân ảnh hắc y trước mặt, Tạ Lệ Băng thấy Dư Chửng hơi cứng người ra một lúc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại. Hắn quay qua nhìn nàng không nói gì, chỉ là tay cầm kiếm hướng dây leo mọc trên núi chặt xuống. "Lại đây." Dư Chửng đưa cho Tạ Lệ Băng một đầu dây còn mình thì giữ đầu còn lại, mắt hắn ra hiệu nàng buộc vào thắt lưng. Chờ nàng buộc xong hắn nhanh chóng phi thân lên. "Hô." Hai tay Tạ Lệ Băng hoảng hốt bấu chặt vào sợi dây leo. Nhưng nàng hình như là lo lắng thừa rồi, Dư Chửng tuy vẻ ngoài băng lãnh nhưng lại rất hiểu cho người khác. Hắn luôn tìm cách để Lệ Băng không va vào đá. Chỉ thoáng chốc cả hai đã đứng trên đỉnh Thanh Vân sơn. Trước mắt Tạ Lệ Băng là một ngôi nhà gần giống đình, khắp nơi đều tản mát mùi thuốc thanh nhẹ, có thể với người khác mùi vị khá khó chịu nhưng Tạ Lệ Băng đã ở lâu với nhà Mộ lão nên nàng lại thấy nó có mùi vị thân thuộc, như là về nhà. "Cuối cùng cũng về a." Chỉ thấy một lão nhân tầm năm sáu mươi tuổi, tóc đã điểm sương đang ngồi trước sân chăm chú phơi thảo dược. "Sư phụ, đồ nhi dắt sư muội về rồi." Dư Chửng cung kính chắp tay với Mạc thần y nhưng ông vẫn không ngẩn đầu lên, chăm chú nhìn dược thảo. "Có biết phân loại thuốc không?" "Nghĩa phụ đã từng dạy tiểu nữ." Lúc này ông lão mới nhìn tới nàng, lão bước đến gần nàng, trực tiếp bỏ quên Dư Chửng. "Vậy ngươi biết phơi thuốc chứ." Tạ Lệ Băng tưởng chừng mình nghe lầm, hình như giọng Mạc lão có chút kích động thì phải. "Tiểu nữ biết." Hai mắt Mạc lão mang ý cười, đưa cho nàng gùi thuốc trên tay, giọng không có ý tốt sảng khoái nói. "Hảo nha, đây, phơi đi." Chờ khi lão nhân đã vào nhà, Tạ Lệ Băng mới khôi phục tinh thần, này là đày đọa đệ tử đi. Nàng là đến học nghệ mà. Dư Chửng ánh mắt thông cảm nhìn nàng. "Dần quen thôi." Lão sư phụ này của hắn là thích đày đọa đệ tử đó, đó là sở thích của lão nha. Dư Chửng thầm nhớ lúc mình mới theo lão học nghệ, khẽ lắc đầu, hắn cũng theo sư phụ vào nhà bỏ lại Lệ Băng một mình phơi dược thảo. Nhìn đống dược thảo, Tạ Lệ Băng khẽ giật mình. Tuy Mộ lão chỉ là đại phu bình thường nhưng y thuật rất tốt, nàng được chân truyền từ Mộ lão thì thật sự mà nói cũng phải biết mặt nhiều dược liệu, nhưng đây là nàng không biết tên thứ gì nha. Chẳng lẽ sư phụ muốn nàng quen với dược thảo nên cho nàng phơi sao? Nhưng phải nói Lệ Băng nghĩ tốt cho vị tân sư phụ rồi, lão là mệt nên mới đưa cho nàng phơi giúp. "Sư phụ, người làm vậy thật tội cho sư muội." Dư Chửng nhìn Tạ Lệ Băng ngoài sân nhíu mày nhìn đám dược liệu hơi bất bình với Mạc lão. "Tiểu tử thối, đừng nói ngươi thích con nhóc đó nhé." Khinh thường nhìn Dư Chửng, Mạc lão nhướng mày. Thằng nhóc này xưa nay như tảng băng vậy. Dù có là đại mỹ nữ trên giang hồ, Vân Cẩm trước mặt thì hắn vẫn thờ ơ như cũ. Nhưng đừng nói là lại.... "Người nghĩ gì vậy." Lắc đầu nhìn Mạc lão, Dư Chửng đi vào trong. Hắn là lo lắng đơn thuần giữa sư huynh - sư muội nhưng sư phụ hắn lại nghĩ gì vậy.