Thần y chi tình: hoàng hậu của tà đế
Chương 11
Đôi mắt đẹp khẽ nhíu, như chưa thích ứng được với ánh sáng bên ngoài Phong Tử Thiên khẽ nhíu mày, tay đưa lên xoa xoa thái dương: "Người đâu." Giọng hắn khô khốc, có lẽ vì thời gian trúng độc lâu hơn Triệu Song nên độc tính vẫn còn khá mạnh.
"Điện hạ, người tỉnh rồi." Một giọng nữ ôn nhu vang lên, là Mộ Dung. Tay nàng cầm một chén thuốc đặt lên bàn sau đó gọi người vào giúp Phong Tử Thiên ngồi dậy.
"Gọi Triệu Song vào đây cho ta." Bỏ qua lời của nữ nhân trước mặt, thanh âm lạnh lùng nói. Khuôn mặt hắn vì đã giải được độc dược nên nhìn đã có sức sống hơn.
"Chủ nhân, cuối cùng người cũng tỉnh rồi."
"Triệu Song, lúc ta bất tỉnh có chuyện gì xảy ra không?" Tuy vẫn còn rất nhức đầu nhưng hắn phải hỏi rõ ràng, không thể qua loa được, phải biết mấy hoàng huynh, hoàng đệ của hắn luôn nhìn chằm chằm hắn, nếu nói không thừa lúc hắn bất tỉnh giở trò cũng thật khó tin.
"Lúc ngài bất tỉnh quả thật có chuyện, là thất hoàng tử, tuy chúng ta đã phong tỏa tin tức người bị trúng độc nhưng không hiểu sao hắn biết được. Hắn loan truyền đến vài vị hoàng tử khác, tính tới nay cũng đã có mấy người phái sát thủ đến rồi."
Đâu chỉ là vài sát thủ, phải nói là đêm nào cũng có chừng chục sát thủ bịt mặt đi đến muốn ám sát Phong Tử Thiên, bọn hắn lại rất cứng đầu, dùng biện pháp cứng mềm đều không chịu khai ra chủ mưu. Nếu không phải tay mắt của điện hạ gài vào báo tin thì có lẽ… họ đã chẳng kịp trở tay.
"Không có người của Phong Dĩ Mạc?" Không giống hỏi Triệu Song, Phong Tử Thiên như là khẳng định, đấu với Phong Dĩ Mạc lâu vậy nên hắn tự nhiên biết tính cách của Phong Dĩ Mạc. Hắn ta thích nhất là trò thưởng thức cảnh bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi, riêng bản thân lại đứng một bên làm ngư ông đắc lợi, nên sẽ không có sát thủ của hắn ta.
"Điện hạ, người không sao chứ?" Mộ Dung thấy khuôn mặt Phong Tử Thiên chợt trắng bệch liền hoảng hốt hỏi.
"Không sao, chỉ là hơi nhức đầu thôi." Phất phất tay, Phong Tử Thiên nằm xuống, khuôn mặt hơi nhăn lại. Người hạ độc cũng thật lợi hại, tuy hắn đã giải được độc nhưng vẫn không thể vận công, vừa vận công thì máu huyết như sắp trào ra vậy.
"Chủ nhân, Tạ thần y nói tạm thời ngài không thể vận công được." Triệu Song như biết Phong Tử Thiên vừa làm gì nên chậm chạp nói, hắn lúc trước cũng thử vận công, kết quả là bị hộc máu.
"Tạ thần y?" Đây là ai? Hình như chưa từng nghe qua. Phong Tử Thiên thắc mắc, trí nhớ của hắn khá tốt, nếu đã được xưng "thần y" thì tốt xấu gì hắn cũng phải biết chứ.
"Ách, là người đã giải độc cho chủ tử, y thuật của nàng thật sự rất cao minh." Triệu Song cười nhìn Phong Tử Thiên nói.
"Ừm, được rồi. Cả hai ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi." Nhíu mày nằm xuống, Phong Tử Thiên phất phất tay, mắt lóe tinh quang nhìn Triệu Song.
Ra ngoài đóng cửa cẩn thận, Mộ Dung mặt hơi tối xuống: "Triệu huynh, huynh có thấy mặt kẻ ám sát hoàng tử điện hạ không?
"Là một nữ nhân, dung mạo chỉ xem là thanh tú thôi. À, đúng rồi, dung mạo nàng ta nói ra ít nhất cũng có năm phần giống muội." Triệu Song như hồi tưởng lại, nói. Hắn lúc này vì mãi nói nên không thấy biểu cảm thất thố của Mộ Dung.
"Triệu huynh! Tạ đại phu, nàng ta đi đâu rồi, huynh biết không?" Mộ Dung đột nhiên thay đổi chủ đề làm Triệu Song không theo kịp.
"Ta không biết, ta chỉ vừa giao ngân lượng cho nàng thì nàng đã rời đi rồi, nghe nói là muốn về núi." Triệu Song kì quái nhìn Mộ Dung, trong trí nhớ của hắn Mộ Dung luôn điềm tĩnh, lần đầu có biểu cảm thất thố như vậy.
"Tạ đại phu đó, dung mạo nàng ta quả thật cũng rất giống muội, còn nữa, nàng còn biết phối độc, muội nghi ngờ nàng chính là kẻ hạ độc." Đâu chỉ nghi ngờ, là khẳng định, trước lúc Tạ Lệ Băng về đã nói tất cả với Mộ Dung. Thật may, nàng ta còn chưa biết phải trừ bỏ nhược điểm về thân phận của mình như thế nào thì Tạ Lệ Băng đã đưa đến cơ hội này.
"Cái gì! Sau muội không nói sớm cho ta biết?" Triệu Song trừng mắt nhìn Mộ Dung hét lớn. Tính tình Triệu Song vốn thẳng tính nên hắn chưa suy nghĩ nhiều đã nói ra.
"Muội... huynh không hỏi muội nên..." Mắt Mộ Dung khẽ tránh sang một bên, như bị sợ hãi.
“Nhanh đi đi!” Trong lòng Mộ Dung thầm hối thúc, tốt nhất là giết chết Tạ Lệ Băng, như vậy bí mật của nàng ta có thể mãi mãi không ai biết.
Triệu Song thầm trách mình nóng nảy, dặn dò Mộ Dung mấy câu rồi đi. Nhưng thật ra hắn không bỏ đi mà chờ khi Mộ Dung về phòng liền trở lại phòng của Phong Tử Thiên.
"Chủ nhân, ngài đỡ hơn chưa?" Lo lắng nhìn người trên giường, Triệu Song định giúp hắn đứng lên nhưng lại bị hắn làm cho bất ngờ.
Chỉ thấy hắn thoải mái đứng lên, xuống giường bước đến bàn trà ngồi xuống.
Ánh nắng bên ngoài theo cửa sổ chiếu vào phòng, chiếu lên người hắn nổi bật khuôn mặt tuyệt mỹ nhưng đáng nhắc tới nhất là khí chất cao quý của hắn.
Mắt phượng của hắn khẽ chuyển, nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng rao hàng buôn bán phía dưới huyên náo nhưng lại sinh động trái ngược với không khí trong phòng hiện giờ.
"Triệu Song, ngươi nói xem, hoàng tử bị ám sát cửu tử nhất sinh nhưng quan phủ lại không ngó ngàng tới không phải lạ lắm sao?" Môi mỏng của Phong Tử Thiên hơi nhếch lên, Triệu Song nghe rõ sát khí trong đó.
"Chủ nhân, ý ngài là..." Triệu Song hình như đã đoán được ý của Phong Tử Thiên.
"Không, không nên đả thảo kinh xà (đánh rắn động cỏ), lần này ta sẽ hốt một mẻ cá lớn.”
"Không, thật không nên động thủ, lần này ta sẽ hốt một mẻ cá lớn, Thất hoàng huynh, ta cũng phải đáp lễ hắn chứ." Vuốt vuốt tóc mai một chút, đôi mắt của Phong Tử Thiên hơi híp lại, sau khi đảo một vòng quỷ môn quan thì hắn đã cảnh giác hơn, kể cả đối với Mộ Dung cũng đã có phần cảnh giác.
Đừng trách hắn vô tình, sống trong quyền lực đế vương, ai có tình cảm chính là không thể sống sót.
Truyện khác cùng thể loại
1456 chương
79 chương
42 chương
120 chương
29 chương
10 chương
87 chương
26 chương