Thần thấu tiếu vương phi
Chương 2 : Đấu trí đấu dũng đấu trù phòng
Từ khi trù nương (*trù nương: nữ đầu bếp) đem chuyện trù phòng có kẻ trộm báo lại với chủ quản —— tức mẫu thân của ta, sau khi bẩm báo lại với Ngọc phủ tam phu nhân, trù phòng liền tăng cường phòng bị nghiêm ngặt hơn. Tiểu nhi tử tám tuổi của trù nương đại thẩm cũng tham gia vào nhiệm vụ canh giữ trù phòng, hàng ngày đều cầm một cây gậy nhỏ hùng dũng oai vệ mà đi tới đi lui trước cửa, rất ra dáng "một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông".
Để có thể dễ dàng mà trộm được thức ăn, ta bắt đầu nghiên cứu địa hình. Hai canh giờ trước lúc ăn cơm là thời điểm trù phòng tất bật nhất, lúc này trù nương đại thẩm sẽ bắt đầu xào nấu thức ăn, bình thường một canh giờ này nàng sẽ lệnh cho nhi tử Tiểu Hổ của nàng ngồi trên băng ghế nhỏ trước cửa trông coi, mà ta. . . . . . phải thừa thời điểm canh phòng lỏng lẻo này mà lẻn vào trộm thức ăn.
Trăng không tối, gió không to, Tiểu Hổ kháu khỉnh bụ bẫm đang ngồi trên băng ghế mút mút ngón tay, ta ở bên này đã chuẩn bị đâu vào đó —— công cụ gây án: một con rối bằng gỗ, hai cái lục lạc, ba cái kẹo.
Ngày đầu tiên, gây án thành công. Tiểu Hổ đã bị thức ăn và đồ chơi dụ dỗ, tạm rời khỏi cương vị phòng vệ, để ta có thể thừ cơ hội. Sau khi trù nương đại thẩm phát hiện mình đã đánh mất một con ngỗng quay và cả nửa khay tôm, Tiểu Hổ liền bị đánh đến nỗi khóc mấy chập. Mãi đến khi ta mang theo công cụ gây án chuẩn bị đi trộm thức ăn, thì ngay băng ghế trước mặt Tiểu Hổ cư nhiên bày đầy búp bê, lục lạc và đậu phộng. Xem ra trù nương đại thẩm đã có phòng bị, độ khó khi gây án càng tăng cao.
"Tiểu Hổ. . . . . . Tỷ tỷ đến chơi với ngươi được không." Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Ta quyết định mạo hiểm tiếp cận mục tiêu.
Tiểu hổ vểnh khoé miệng lên, không để ý đến lời cám dỗ của ta, tự động ngoảnh đầu lại mà chơi với con búp bê trên tay.
"Cho ta chơi với được không nào?"
"Ngươi là ai vậy?" Tiểu hổ thật không thân thiện.
"Ta. . . . . . Ta chính là. . . . . . Ta vì cái gì phải nói với ngươi!" Tiểu hài tử, muốn lừa tiểu thấu tỷ tỷ vào tròng, ta đây không dễ mắc mưu đâu!
"Tên của ngươi thật kỳ quái. . . . . . Ta vì cái gì phải nói với ngươi. . . . . ." Tiểu Hổ tưởng thật mà lập lại một lần, đứa nhỏ này trí nhớ thật không tồi.
"Tỷ tỷ vào trong lấy thức ăn, ngươi đừng có la lên nha." Ta cố gắng tỏ ra bộ dáng bằng hữu thân thiết, giảo hoạt mà đi vào gian ngoài trù phòng, liền bưng một mâm đồ ăn đi ra ngoài.
"Mẫu thân, có người bưng thức ăn đi rồi!" Ngay khi ta vừa đi đến cửa, Tiểu Hổ thật trung thành mà gắt giọng kêu lên, tay ta run run, thiếu chút nữa làm vung vãi thức ăn.
"Ai?" Ở trù phòng truyền đến âm thành xào rau.
"Ta vì cái gì phải nói với ngươi!" Tiểu Hổ lớn tiếng trả lời, ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm ta.
"Tên tiểu tử đáng chết nhà ngươi, dám đùa giỡn với lão nương, đợi lão nương xong việc sẽ trừng trị ngươi!" Trù phòng đại thẩm thật hung dữ.
Thấy nàng không có ý chạy ra xem, ta vui vẻ, một lần nữa quay lại bàn ăn, tiếp tục trộm thêm một mâm bào ngư khác.
"Mẫu thân, lại có một mâm đồ ăn bị bưng đi rồi!"
"Ai?"
"Ta vì cái gì phải nói với ngươi!"
Hai câu vấn đáp cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần, ta thắng lợi trở về, Trù nương đại thẩm tính tình càng ngày càng gắt gỏng, không biết đến khi nàng phát hiền thức ăn đều không còn, có thể lại đánh Tiểu Hổ một trận hay không. Ta thông cảm mà nhìn vào mắt Tiểu Hổ, đôi mắt nó đang hoen đỏ, rất không cam lòng mà nhìn ta.
"Mẫu thân, nàng ta thật sắp trộm toàn bộ thức ăn đi rồi!" Tiểu hài tử tựa hồ không bỏ cuộc mà hô thêm một tiếng cuối cùng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của nó, ta hướng về phía nó mà thè lưỡi ra.
"Ai đâu, ngươi nếu không nói thì ta đánh chết ngươi!" Thanh âm không kiên nhẫn của trù nương vang cả trù phòng, xen lẫn mùi khói dầu.
"Ta vì cái gì phải nói với ngươi. . . . . . Oa. . . . . ." Tiểu bằng hữu oan ức mà khóc, ta lại làm mặt quỷ với nó, sau đó bỏ đi.
Ở Ngọc phủ một tháng, ta vì lấy được thức ăn, kỹ thuật trộm cắp cũng tăng lên nhiều. Phòng bếp đã trở thành một nơi thật tốt để ta rèn luyện thân thủ, cái gì mà đầu thoa khai tỏa thuật (*kỹ thuật dùng trâm cài đầu mở khoá), phi nham tẩu bích thuật (*kỹ thuật phi thân vượt tường), kế điệu hổ li sơn (*kế dụ hổ ra khỏi núi). . . . . . Toàn bộ đều bị ta lôi ra mỗi thứ thử một lần. Người ta nói rằng trong nhà không trộm thì làm sao trộm được trong thiên hạ, trên đời không có gì khó, e là chỉ có trái tim mới trộm không được thôi. Ta là từ nhỏ đã bắt đầu trộm đồ đạc, cho đến khi trộm khắp thiên hạ! Mà những lúc bình thường, ta tiếp tục giả làm đại tiểu thư của ta, thưởng hoa, ngắm trăng, nghe nói biểu ca từ xa đến đây ta phải giả bộ thẹn thùng tránh ở trong phòng không ra khỏi cửa, thỉnh thoảng phải giả vờ nhã nhặn lịch sự một chút, ngoài mặt phải tỏ ra thuộc lòng mấy bài thi từ hoa hoa thảo thảo này nọ. Đương nhiên, việc quan trọng nhất vẫn là đấu trí so dũng khí cùng với nhóm người trông coi trù phòng. Cuộc sống như vậy tuy rằng không giống với trong suy nghĩ lúc trước của ta, nhưng tạm thời cũng coi như có chút mới mẻ thú vị. Mãi cho đến khi. . . . . . Mãi cho đến khi lão cha Thừa tướng của ta cho rằng ta quả thật đã khỏi bệnh hẳn, liền đem một đám người gọi là lão "phu tử"ném vào cuộc sống của ta. . . . . .
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
79 chương
107 chương
219 chương