Thần thấu tiếu vương phi
Chương 3 : sóng nhỏ vừa đến kiên quyết đấu tranh
“Quan quan. . . . . . thư điểu (*thư điểu: thả chim), tại hà chi châu. Ấu đào. . . . . . thục nữ, quân tử hảo cầu.”
“Sai rồi, là quan quan thư cưu (*thư cưu: con chim gáy), yểu điệu thục nữ!”Lão tiên sinh râu tóc bạc phơ vận y phục màu xanh với áo khoác ngắn bằng vải bố tức giận đến nỗi đập thước dạy học vang lên đùng đùng, Tiểu Thúy ở một bên sốt ruột như gì.
“Em nói cô đọc chữ chỉ cần đọc đúng một nửa thôi, chẳng lẽ không thể đọc một chữ khác gần giống như vậy sao? ‘Cưu’ cô đọc thành ‘cửu’ không phải là gần đúng rồi sao, cô sao có thể đọc thành ‘điểu’ vậy chứ (*trong tiếng hoa chữ ‘cưu’ được đọc là ‘jiū’còn chữ ‘cửu’ được đọc là ‘jiǔ’, phát âm có phần gần giống nhau còn chữ ‘điểu’ đọc là ‘niǎo’. Ngọc Phiến Nhi đọc ‘cưu’ thành ‘điểu’ vì về mặt ngữ nghĩa ‘cưu’ là chỉ con chim gáy, còn ‘điểu’ cũng là chỉ về con chim nên nàng ta cho là nghĩa cũng tương tự nhau)?” Tiểu Thúy nhỏ giọng nói với ta, ta bĩu môi, ta làm sao mà biết phải đọc chữ đồng nghĩa hay đọc chữ đồng âm, cả chữ ‘đại’ ta còn không biết được nữa là, học suốt một tháng, ta có thể biết được nhiều chữ như vậy đã là kỳ tích rồi!
“Phu tử, người đừng nóng giận, tiểu thư nhà ta bị kẻ trộm tấn công, bị kinh hãi, đừng nói là sách vở này nọ, hiện tại cô ấy ngay cả người trong phủ đều nhận không hết, người đừng trách cô ấy. Đợi cô ấy khôi phục trí nhớ, người lại khảo bài cô ấy.” Tiểu Thúy đồng tình mà nhìn ta, giải thích nguyên nhân.
“Ngọc tiểu thư, qua mấy ngày nữa ngươi sẽ tiến cung, bây giờ ngươi ngay cả sách《 Kinh Thi 》 cũng không thuộc hết, ngươi. . . . . .”
“Nghe nói hoàng đế còn già hơn cả cha ta, đoán chừng ta đọc thuộc hết toàn bộ quyển sách này lão ta nghe cũng không rõ.” Ta nhỏ giọng nói thầm, ta không thèm gả cho một ông già để rồi phải làm vợ của ổng đâu. Bổn cô nương mới mười năm tuổi à, muốn ta gả cho một ông lão hơn năm mươi tuổi, đừng nói là làm hoàng hậu, làm thái hậu ta cũng không ham!
“Gỗ mục không thể chạm trỗ! Hừ!” Lão tiên sinh vô cùng đau đớn. Giờ phút này, ta đang cầm《 Kinh Thi 》yêu quý của lão mà xếp bảo tháp, đã xếp đến tầng thứ tám rồi, có thể thấy được bổn cô nương đây thật thông minh khéo tay.
“Ngừng ngừng ngừng! Ngươi gảy đàn tỳ bà chứ không phải cào cây bông?” Nữ nhân trước mặt ta trang điểm thật lộng lẫy, vừa nói chuyện, phấn trên mặt liền rơi lả tả xuống đất, hòa với hương thơm trên cơ thể xông thẳng vào mũi ta khiến ta phải hắt xì. Nghe nói khi còn trẻ nàng chính là cô nương đứng đầu Lệ Xuân Viện, sở trường chính là đánh đàn, được xưng là tiêm chỉ nhất động, nhạc mãn Dương Châu (*tiêm chỉ nhất động, nhạc mãn Dương Châu: vừa động một ngón tay, âm nhạc vang khắp Dương Châu). Ôi trời, tuyển một người như vậy đến dạy ta, xem ra Ngọc lão gia này quyết tâm muốn đem cô nương nhà mình bồi dưỡng thành người đứng đầu hoàng cung.
Trong đầu của ta nhất thời hiện ra một cảnh tượng ướt át:
Mấy công công son phấn thơm ngát tay cầm khăn miệng thì hô: “Thỉnh đại gia vào trong, cô nương nơi này đều là mặt hàng tốt nhất, có quý phi biết gảy đàn tranh, có tài tử biết múa điệu vũ Tây Vực, có tiệp dư (*tiệp dư: cách gọi phi tần của vua chúa) biết vẽ hoa mẫu đơn, còn có hoàng hậu Ngọc Phiến Nhi biết gảy đàn tỳ bà. . . . . .”
“Quả nhiên là mỹ nhân mà, đến ta thưởng bạc nào!” Lão hoàng đế đầu bạc trắng bên trái hôn một cô, bên phải ôm một cô.
“Cám ơn Hoàng Thượng đại gia ban thưởng, Nếp nhăn của đại gia ngài đây đã kẹp chết một con ruồi rồi nè, để thiếp giúp ngài bắt nó ra nha.”
“Cô nương đứng đầu quả là cô nương đứng đầu, Ngọc Phiến Nhi hoàng hậu thật sự làm người ta vừa lòng mà, trẫm sẽ ban thưởng cho nàng làm hoàng thái hậu (*hoàng thái hậu: mẹ của vua), thuận tiện thăng quan tiến chức cho cha nàng. . . . . .”
. . . . . . Trời ơi, chẳng lẽ đây là cuộc sống sau này của ta sao?
“Uây uây uây, dùng lực mà gảy. Ngươi đang gảy chính là 《 thập diện mai phục 》, phải có lực âm vang, khí thế ngất trời! Nhìn ngươi đàn sao mà tràn đầy bi thương, hết thảy đều thành 《 tứ bề thọ địch 》rồi !” Gay go, lão sư phát hỏa, nhưng mà cảm xúc hiện giờ của ta thật sự rất là thê lương mà.
“Dù gì cũng đều nói về một vấn đề, 《 thập diện mai phục 》 hay 《 tứ bề thọ địch 》 cũng không khác nhau là bao. . . . . .” Ta nét mặt đau khổ phản bác lại, lão bà kia đem cây thước dạy học đập lên bàn cái đùng, trừng đôi mắt to như mắt cá vàng hung tợn mà nhìn ta. Ta sợ đến mức nửa câu nói cũng không dám nói. Diêm Vương, van xin ngài, hãy đem ta hồn phách của ta quay lại địa phủ để ta đầu thai làm quái vật đi. . . . . .
“Cái gọi là vẽ tranh, chính là phải cố gắng quan sát, sau đó loai bỏ những điểm xấu. Tiểu thư nhớ kỹ không thể. . . . . . Này này này, nước miếng chảy hết lên giấy Tuyên Thành của ta rồi! Tỉnh lại tỉnh lại!”
Dạy ta vẽ tranh chính là lão sư trẻ tuổi nhất trong những thầy dạy của ta, ba mươi tuổi đầu, chưa cưới vợ, dung mạo thì. . . . . . Nói một cách chính xác, bộ dạng hắn rất giống người trong tranh vẽ: râu như râu cá trê, lông mày như chữ ‘nhất’, miệng to như chậu máu mắt sáng như lồng đèn, mũi thì vểnh lênh tai thì cong ra. Hắn dừng lại ở chỗ nào, thì chỗ nấy tự nhiên náo nhiệt hẳn lên. Lão sư này tính tình cũng cổ quái, không phải là dạy vẽ tranh sao, cư nhiên kiên quyết muốn ta sau khi tắm rửa thay quần áo mới có thể chạm vào bút vẽ.
“Phóng chữ hả (*phóng chữ: hạ bút viết chữ)?” Ta mắt nhắm mắt mở, thiệt là khốn khổ mà, bình thường ta chỉ biết viết nguệch ngoạc có biết vẽ tranh đâu!
“Phóng chữ? Ngươi cư nhiên nói chuyện văng hết nước bọt lên bản vẽ đẹp của ta! Ta nói cho ngươi biết, ngươi hôm nay nhất định phải vẽ ra một bức tranh, là vẽ tranh chứ không phải là phóng chữ!” Ta cầm lấy bút vẽ, không phải chỉ là vẽ tranh thôi sao, có cái phải sợ chứ!
Nửa giờ sau, ta đắc ý địa thổi thổi tờ giấy đầy mực nước kia. Nộp bài đối phó!
“Vũng nước đen thui này là gì vậy hử?”
“Đúng đúng, đó gần giống với tên bức tranh này, chính là ‘bôi mực đen’. Bức tranh chính là câu chuyện về một thần thấu, vào một đêm tối đen, có một thần thấu toàn thân vận y phục màu đen đi trộm đồ đạc. Phu tử, người phải có chút trí tưởng tượng mới được chứ. . . . . .”
“Ngươi. . . . . .” Rầm, người trước mặt ngất xỉu.
“《 Luận Ngữ 》 có nói: ‘kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân’ (*kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân: thứ mình không muốn thì đừng để cho người khác), ý là. . . . . . Ngọc Phiến Nhi cô nương, Ngọc Phiến Nhi cô nương! Ngươi giải đáp xem, sau những lời này là câu nói như thế nào?” Ông lão râu bạc trước mặt là lão sư dạy phẩm hạnh cho ta, mỗi ngày bắt ta đọc 《 Nữ Tắc 》 linh tinh này nọ. Việc đặc sắc nhất mà lão vô cùng yêu thích chính là đưa ra câu hỏi, trả lời không được thì bị đánh vào lòng bàn tay, lão đương nhiên không dám đánh thiên kim của đương triều Thừa tướng, bất quá mỗi lần ta trả lời không được, Tiểu Thúy sẽ bị đánh thật đáng thương.
“Cái này. . . . . . kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân. Tại bang vô oán, tại gia vô oán. . . . . .” Ta khẽ cười trong lòng, lão nhất định sẽ không phát hiện ra tài liệu giảng dạy của lão đã bị ta trộm đi rồi, hiện giờ quyển 《 Luận Ngữ? Nhan Uyên 》 đang ngoan ngoãn nằm trên đùi ta, ta ta liếc nửa mắt mà đọc ra.
Ba! Sách của ta liền bị ông lão đoạt lấy. Không xong. . . . . . thật quá xem nhẹ lão gia hỏa này. Ta đem trí nhớ ra cố nhớ kỹ lại mà không ngừng oán trách phía dưới cái bàn.
“Khanh bản giai nhân, thế nhưng lại là kẻ trộm à!” Ông lão vô cùng đau đớn, vẻ mặt bi phẫn. Ta kinh ngạc nhìn lão, chỉ e đây là ngươi duy nhất trong phủ phát hiện ra vấn đề này.
“Đưa tay ra!” Ông lão ra lệnh, Tiểu Thúy run rẩy xoè bàn tay ra, miệng vết thương phía trên bàn tay đã nửa đỏ nửa đen rồi. Ông lão giơ roi lên, Tiểu Thúy mắt rưng lệ quay đầu đi, bộ dạng u oán mà nhìn ta.
“Từ từ!” Ta chụp lấy cây roi.
“Cái gì?”
“Phu tử, kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân. . . . . . Hắc hắc.”
“Ngươi. . . . . . Ngươi đây học thật nhanh đó!”
“Xin hỏi tiểu thư đang viết chữ gì vậy?”
“Ngọc Phiến Nhi đó, tên của ta.”
“Vậy chữ Ngọc ở đâu, chữ Phiến ở đâu?”
“Cái này gọi là lối viết thảo, lối viết thảo ngươi biết sao, phàm là loại thư pháp không thể nhận ra rõ ràng như vậy thì đều gọi là lối viết thảo!”
“Tiểu thư, lối viết thảo đây không phải lý giải như vậy, cổ ngữ có nói. . . . . .”
“Nói, ngươi muốn nói nữa ta vẽ cho ngươi một đống đó, ngươi xem. . . . . . Cái này không phải có nói rồi sao.” Ta khẳng khái buông bút, lão sư dạy thư pháp trước mặt không ngừng lau mồ hôi, không biết đây có tính là nửa phần không không hài lòng hay không.
“Ngọc Phiến Nhi tiểu thư thiên tư hơn người, lão hủ (*lão hủ: lão già cổ hủ). . . . . . Lão hủ năng lực có hạn, thẹn làm thầy, lão hủ. . . . . . Lão hủ xin cáo từ Ngọc Thừa tướng. . . . . . Khụ. . . . . . Khụ. . . . . .”
“Lão phu tử ngài đi thong thả, đợi sau khi ta luyện thành ngọc thể thảo thư (*thảo thư: lối viết thảo), sẽ tặng cho ngài tấm bảng ‘đào lý mãn thiên hạ’ nha!” Lão sư dạy thư pháp cất bước đi, ta đặt mông ngồi phịch xuống ghế, binh đến tướng đỡ, nước đến đất trợ, ta lấy chiêu đỡ chiêu, cuối cùng khiến một người vừa tức vừa bỏ đi.
“Tiểu thư, người đừng ngồi, ngồi nhiều mông to. Ta nói nè ——, khi người đi đường nhất định phải ngẩng đầu ưỡn ngực thóp bụng. Đừng nhìn ta như vậy, ánh mắt ngàn vạn lần không thể trừng lên, miệng không được há to như vậy, học như ta cười chúm chím vậy nè, tiểu thư khuê các nhất định phải thông thư đạt lễ, lễ đây chính là. . . . . .” Ngoài cửa không biết từ khi nào thì lại có thêm một đại thẩm béo, chỉ chỉ trỏ trỏ với ta.
“Uây, ngươi là người nào hả?” Thanh âm của đại thẫm này nũng nịu đến độ làm răng hàm của người ta cũng muốn lung lay rớt xuớng, cũng không biết là từ đâu chu ra.
“Tiểu thư người cũng không thể gọi ta là ‘ngươi’, còn nữa khi nói chuyện thanh âm không được lớn tiếng như vậy. Ta là sư phụ mà Thừa tướng đại nhân mới mời đến, về sau lễ nghi của người tất cả đều do ta chỉ dạy. . . . . .” Câu nói kế tiếp ta đã không thể nghe rõ ràng nữa, chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, hai chân như nhũn ra, người đầy mồ hôi. Ông trời ơi, ông khai ân, ta không muốn làm đại tiểu thư, làm ơn cho ta trở về làm ăn xin đi!
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
79 chương
107 chương
219 chương