Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu!

Chương 134 : Thủy khanh y chết, ma quân bắc thương

Editor: linglink "Mạng ngươi thật lớn, hạ nhiều độc như thế, vậy mà không bị làm sao, khiến ta phải tự mình ra tay." Giọng nói của người vừa đến rất kỳ lạ, nó lộ ra sự căm hận sâu đậm. Thủy Khanh Y trừng mắt nhìn người đang đứng trước giường, sự kinh ngạc trong đáy mắt nàng chỉ trong chốc lát đã biến mất, khóe môi nàng nở nụ cười khổ, ngàn phòng vạn phòng, chung quy là nuôi ong tay áo. "Vì sao?" Thủy Khanh Y cau mày, nàng khẳng định Mạc Tinh là người trung thành với Bách Lý Ngọc, tại sao lại muốn giết nàng? Chẳng lẽ là chuyện cẩu huyết, nàng ta yêu Bách Lý Ngọc, cho nên đây được coi như là giết người vì tình? Một lát sau, Thủy Khanh Y cảm thấy lồng ngực đau nhói, cơ bắp cũng bắt đầu tê dại, là độc tính đã phát tác. Nghĩ đến đứa bé trong bụng, đáy mắt Thủy Khanh Y hiện lên vẻ không cam lòng, nàng nhớ lại lời Quán Phú từng nói, chẳng lẽ đây chính là đại kiếp nạn thứ hai của nàng? "Bởi vì ngươi đã giết Mạc Ưu." Đáy mắt Mạc Tinh lộ ra đau thương, ngay sau đó khuôn mặt lại lộ vẻ chán ghét, nếu không phải do Thủy Khanh Y, chủ tử sẽ không hạ mình nương thân ở Nam Chiếu, Mạc Ưu của nàng làm sao có thể bị giết chết? Thủy Khanh Y sững sờ, nàng ta yêu Mạc Ưu? "Ngươi không biết chuyện Mạc Ưu đã phản bội Bách Lý Ngọc phải không?" Thủy Khanh Y dùng hết hơi sức, cố gắng giữ cho hô hấp đều đặn, kéo dài thời gian của Mạc Tinh. Rất khó tưởng tượng một cô nương hoạt bát thiện lương, vì Mạc Ưu đã chết do phản bội Bách Lý Ngọc mà làm ra chuyện này, khó trách mấy lần nàng bị bệnh nặng hay gặp đại nạn, Mạc Tinh đều lấy cớ không đi theo ở bên người nàng, thì ra là tâm tư của nàng ta đã sớm trệch hướng. Chợt hiểu ra, Thủy Khanh Y nhớ đến chuyện Bách Lý Ngọc bị bao vây ở thần y cốc trước đây không lâu, có phải là do bàn tay của Mạc Tinh hay không? "Phản bội thì sao? Tại sao phải dùng tính mạng để trả giá? Sở dĩ ta nguyện trung thành với Bách Lý Ngọc, cũng là vì Mạc Ưu, hắn vì lý tưởng của Bách Lý Ngọc, kiên quyết ngăn cản Bách Lý Ngọc cưới ngươi, là sai sao? Nếu không phải bởi vì ngươi, chủ tử vẫn là chủ tử, Mạc Ưu vẫn là Mạc Ưu, nhưng bởi vì ngươi, tất cả kế hoạch đều bị cắt ngang, tại sao ta không thể hận ngươi?" Lúc Mạc Tinh nghĩ đến Mạc Ưu chết thảm, trong miệng không ngừng nói nàng muốn giết Thủy Khanh Y báo thù, trong lòng Mạc Tinh co rút đau đớn, hung dữ nói: "Quả nhiên, tai họa do trời, ta bỏ nhiều độc như thế, ngươi vẫn chưa chết, hay là phải dùng cây hoa lài vàng mới độc chết được ngươi." Tay Mạc Tinh dùng sức, thanh kiếm cắt qua cổ của Thủy Khanh Y, thấy trong mắt Thủy Khanh Y tĩnh lặng như nước, không có một gợn sóng nào, trong lòng Mạc Tinh thoáng chốc cảm thấy không vui. "Từ nhỏ ngươi đã là khắc tinh của ta, chẳng những hại chết Mạc Ưu, còn giành lấy đại sư ca của ta, ngay cả sư phụ thương yêu ta cũng bị ngươi đoạt mất sự chú ý, từng giờ từng phút ta sống ở bên cạnh ngươi đều là đau khổ, rõ ràng hận không thể uống máu của ngươi, ăn thịt ngươi, nhưng vẫn luôn phải giả vờ trung thành, hỏi han ân cần với ngươi." Làm cho Mạc Tinh hận nhất chính là bản thân mình, biết rõ rằng nữ nhân ác độc này là kẻ thù, nhưng lại muốn thân cận, muốn vứt bỏ thù hận. Vì thế, một cơ hội khó có được như này, rốt cuộc Mạc Tinh đã hạ quyết tâm giết Thủy Khanh Y, tránh kéo dài, sẽ lung lay sự quyết tâm. Đây cũng là lý do vì sao nhiều lần Mạc Tinh hạ độc mà Thủy Khanh Y không có phản ứng gì, phần lớn nguyên nhân trong đó là vì Mạc Tinh bối rối, nghĩ đến mối thù của Mạc Ưu, nàng muốn giết Thủy Khanh Y ngay lập tức, nhưng nghĩ tới sự thân thiện của Thủy Khanh Y đối với bọn họ, trong lòng nàng lại rối loạn, nên số lần hạ độc rất ít. Dường như Thủy Khanh Y nhìn thấu nội tâm rối rắm của Mạc Tinh, nàng cố nén cơn đau trong bụng, cố gắng khẽ cười nói: "Mạc Ưu nhiều lần kết hợp với Thương Tiệp Ảnh giết ta, ta không được giết hắn, chẳng lẽ ta phải chờ bị hắn giết? Cho dù như thế nào, đó cũng đã là chuyện quá khứ, nhiều lời vô ích, hôm nay, thua trong tay ngươi, chỉ là tin nhầm người thôi, ra tay đi." Trái tim Mạc Tinh hơi đập chậm lại, không phải nàng ta nên sợ chết mà cầu xin tha mạng sao? dDlqd Tại sao nàng ta lại có dáng vẻ giống như nhìn thấu sinh tử như vậy? "Ngươi cầu xin tha mạng, ta sẽ tha cho đứa nhỏ trong bụng ngươi." Tay cầm kiếm của Mạc Tinh khẽ run lên, hai tiểu nhân trong lòng nàng đang đánh nhau, nhưng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Thủy Khanh Y, đã chọc giận Mạc Tinh, là vì chắc chắn nàng không dám giết sao? Mạc Tinh nhấc kiếm đâm thẳng vào cái bụng hơi nhô lên của Thủy Khanh Y—— "Phập", tiếng vũ khí sắc bén đâm rách da thịt vang lên, Thủy Khanh Y nhắm chặt mắt lại, một dòng ấm nóng phun lên trên mặt nàng, nhưng cơn đau đớn như mong đợi lại không xuất hiện. Thủy Khanh Y chậm rãi mở mắt ra, thì nhìn thấy khóe miệng của nam tử mặc y phục xanh thẫm trào ra một vệt máu, trên mặt lộ ra nụ cười tươi rói, ngón tay như ngọc che kín đôi mắt của nàng, không giống với hơi lạnh của Bách Lý Ngọc, mà ấm áp khiến cho Thủy Khanh Y ướt vành mắt, trái tim có cảm giác đè nén đến nghẹt thở, lỗ tai ong ong, nhưng nàng có thể nghe rõ ràng hắn ôn tồn nói: "Đừng nhìn, sẽ dọa đứa bé sợ." Trong lòng Thủy Khanh Y chấn động, hốt hoảng, không biết nàng có được hơi sức từ nơi nào, nàng kéo mạnh tay của Thủy Dật ra, muốn xem xét vết thương của hắn, nhưng cánh tay nàng mềm nhũn, không đủ sức, đáy mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Mạc Tinh đang kinh ngạc, chưa kịp mở miệng, thì nàng nhìn thấy Mạc Tinh mềm nhũn người, ngã trên mặt đất. Thủy Khanh Y nghiêng đầu, trông thấy Bách Lý Ngọc mặc y phục dính máu đứng ở cửa, nàng cũng không thể cố gắng được nữa, mắt nàng tối sầm lại, ngất đi. Thanh kiếm trong tay Bách Lý Ngọc rơi xuống đất, một làn gió cuồn cuộn nổi lên, hắn đi tới bên giường, bình tĩnh nhìn Thủy Khanh Y đang hôn mê, dưới thân nàng có vết máu nhìn thấy mà hoảng, đâm thẳng vào mắt khiến Bách Lý Ngọc đau nhói, hắn cảm nhận được rất rõ ràng hô hấp của nàng đang dần dần yếu đi, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ hắn mà đi. Trong lòng Bách Lý Ngọc nhất thời hốt hoảng, hắn quỳ trên mặt đất, giơ tay muốn vuốt ve, nhưng khi chạm vào má Thủy Khanh Y thì đột nhiên dừng lại, giống như hắn vừa nhẹ nhàng chạm vào, thì nàng sẽ bị vỡ giống như một thứ đồ sứ xinh đẹp. Nhưng, Thủy Khanh Y đã tắt thở, khiến cho Bách Lý Ngọc cảm thấy trái tim của hắn trong nháy mắt đã chết đi. Mắt Bách Lý Ngọc đỏ ngầu, khó khăn mở miệng: "Thiển Thiển. . . Nàng nói muốn cùng ta từ từ già đi. . . Cùng trở nên xấu xí. . . Đến đầu bạc. . . Tại sao nàng có thể bỏ lại một mình ta, bỏ đi cùng với đứa bé. . ." Vẻ mặt giận dữ tràn đầy sát khí của Bách Lý Ngọc trở nên dịu dàng, hắn nghiêng người, cọ mặt lên gò má của Thủy Khanh Y, khuôn mặt cứng đờ khiến cho Bách Lý Ngọc không còn hi vọng, hắn nói với giọng khàn khàn: "Thiển Thiển. . . Ta đã đến muộn, nàng đừng tức giận mà không để ý đến ta, mau mở mắt ra, đánh ta một trận trút giận đi. . ." Hắn luống cuống nói giống như một đứa trẻ: "Nàng thích bạc, ta đi cướp giúp nàng, có được hay không, nàng đừng ngủ, mau tỉnh lại, nhìn ta một cái. . ." Chỉ cần nhìn một cái. . . Bách Lý Ngọc giống như bị điên, không ngừng dụi vào cơ thể cứng ngắc của Thủy Khanh Y, hi vọng như vậy có thể làm nó trở nên mềm mại, nhưng chỉ là vô ích, thật sự vô ích, thân thể của Thủy Khanh Y vẫn cứng như xương. Thủy Dật yếu ớt nhìn cả người Bách Lý Ngọc lộ ra tử khí, trong lòng cảm thấy cực kỳ bi thương, hắn biết, rốt cuộc là hắn đã tới muộn. Từ lúc nhận được tin Bách Lý Ngọc bị bao vây, hắn đã nghĩ ngay rằng Thủy Khanh Y gặp chuyện. . . Thủy Dật cố gắng ngồi thẳng người dậy, nhìn chất lỏng chảy ra từ trong mắt của Bách Lý Ngọc, mặc dù hắn biết bọn họ thâm tình, nhưng trong lòng hắn vẫn rất chấn động. Một giọt, hai giọt, ba giọt huyết lệ đỏ tươi, rơi ở trên khuôn mặt đang dần dần tím ngắt của Thủy Khanh Y. . . . . . . Công chúa Trường Nhạc qua đời, chấn động toàn bộ triều đình, thoáng chốc lòng người bàng hoàng, tất cả đại thần đều tập trung một chỗ, cả Vương Đô đè nén hơi thở, giống như bị một đám mây đen bao phủ, không thấy mặt trời. Theo đó, đêm hôm ấy, phủ Tuyên Vương bị tàn sát đẫm máu, Liêu Vương Thủy Phách Thiên bị giam cầm cũng không may mắn thoát khỏi, lúc tìm được, chỉ còn là một cái xác không đầu. Điện Tử Uyển tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, Bách Lý Ngọc vẫn mặc y phục dính máu, giống như tượng điêu khắc, quỳ ở trên giường, trong ngực ôm Thủy Khanh Y không còn một chút hơi thở nào, lâu đến nỗi như đã trôi qua cả một thế kỷ. Kỳ lạ là ở đầu giường, được treo hàng chục cái đầu người, xếp đầu tiên là Thủy Phách Thiên, thứ hai là Mạc Tinh, sau đó là người Phó gia, treo đầy cả đầu giường. "Thiển Thiển, chắc chắn nàng và đứa bé rất cô đơn, ta để cho bọn họ đi tìm nàng, nàng tự mình giết bọn họ cho hả giận, đợi đến lúc ta tới tìm nàng. . . Có được hay không. . ." Con ngươi đỏ như máu của Bách Lý Ngọc tràn đầy nhu tình, hắn đau xót vuốt khuôn mặt đã hoàn toàn chuyển sang màu tím đen của Thủy Khanh Y, động tác nhẹ nhàng cẩn thận, giống như đang chạm vào trân bảo tuyệt thế. Ở bên ngoài điện, Thủy Thiên Diên nghe được tin dữ, sự đả kích quá đột ngột khiến cho nàng bất tỉnh, hôm nay, hai mắt đã không còn nước mắt, đã ba ngày, đã ba ngày trôi qua, cánh cửa bên trong khép chặt, chưa hề được mở ra. Nàng vẫn chưa nhìn thấy Y Nhi, nghĩ đến đứa bé đáng thương kia đã không còn tồn tại nữa, nàng giống như ở trong giấc mộng, tỉnh lại trong chốc lát, Thủy Khanh Y vẫn xinh đẹp đứng ở trước mặt nàng mà gọi: "Mẫu hậu." Người tiều tụy ‘đã già’ đi không ít, nàng muốn đẩy cửa đi vào nhìn Y Nhi một cái, nhưng vừa nghĩ tới lúc nhận được tin dữ mà chạy tới, đẩy mạnh cửa ra rồi đi vào, khuôn mặt huyết lệ kia của Bách Lý Ngọc, con ngươi đỏ đến nỗi mang theo ma tính, nàng lại đi ra ngoài, nàng sợ kích động đến Bách Lý Ngọc, làm cho hắn tẩu hỏa nhập ma. Đột nhiên, nàng nghĩ đến lúc nàng rời đi vào năm đó, nam nhân bên cạnh kia, trong lòng cảm thấy như thế nào, ôm cơ hội mỏng manh ra sao, đợi chờ mười lăm năm. "Triệt, cứu Y Nhi, chàng phải cứu nó, nếu không, ta. . . Ta không sống nổi. . ." Thủy Thiên Diên giống như bắt được một cây cỏ cứu mạng, nàng nắm chặt tay của Thủy Triệt không thả, năm đó nàng có thể sống sót, đương nhiên Y Nhi cũng có thể sống lại. Đáy mắt bi thương của Thủy Triệt tràn đầy bất đắc dĩ, làm sao ông nỡ để đứa con duy nhất của mình rời xa. . . Trong lòng ông oán trách Bách Lý Ngọc, trách hắn không chăm sóc tốt cho Y Nhi, trách hắn để kẻ nguy hiểm ở bên cạnh Y Nhi, D!eNdAnl3quiD0n, nếu không phải như thế, Y Nhi sẽ vẫn còn sống, cho dù, nó vẫn luôn làm ông tức chết. "Năm đó, có thể cứu nàng, cũng là nhờ có Quán Phú." Hôm nay Thủy Triệt cũng chỉ là phụ thân của một đứa trẻ, là một người chỉ yêu một nữ nhân, không phải Đế Vương cao cao tại thượng, vô cùng tôn quý, làm người ta khiếp sợ. Không khí đại điện ngột ngạt, màn sa màu đỏ của nội điện được đổi thành màn sa màu đen không có sức sống, tử khí nặng nề đè ép lồng ngực làm cho mọi người không thở nổi. "Ông ta ở đâu?" Thủy Thiên Diên vô cùng chờ mong hỏi. "Ông ta. . ." "Đã chết." Cánh cửa đột nhiên mở ra, khuôn mặt của Bách Lý Ngọc tiều tụy, cằm mọc đầy râu, cả người toát ra tang thương. "Lấy mạng đổi mạng." Trái tim đã chết của Bách Lý Ngọc co rút đau đớn, giống như có một chiếc bàn ủi nung đỏ đang ủi cháy lục phủ ngũ tạng của hắn, đau đớn đến nỗi cả linh hồn của hắn đều sắp bị tách ra. Thủy Thiên Diên ngây ngốc tại chỗ, một tia hi vọng cuối cùng đã tiêu tan. Bước chân tập tễnh xông vào nội các, Thủy Thiên Diên nhìn thấy người nằm ở trên giường, không quan tâm đến màu da không bình thường kia, giống như người đó đang ngủ say, nước mắt vốn đã khô của nàng chợt lăn xuống, nàng lập tức nhào tới, ôm Thủy Khanh Y khóc lớn. Thủy Triệt đi theo sau, ông đau đớn nhắm mắt lại, khóe mắt có hai hàng chất lỏng ấm áp chảy xuống, đời này, ông sống vì tình yêu chân thành của hai nữ nhân, một là ái thê, một là ái nữ, còn có cái gì có thể gây tổn thương cho trái tim đã sớm chịu đầy đau thương mất mát của ông? "Có lẽ, còn có một cách có thể cứu." Thủy Triệt siết chặt nắm đấm trong tay áo, ông ép nước mắt vào trong: "Ngươi tới lăng tẩm Hoàng thất của Bắc Thương tìm lối vào của bộ lạc Lạc Khắc, hoặc là quỳ gối ở Thiên tầng tự, khẩn cầu Phúc Bồn Tử lão nhân ra tay cứu giúp." Toàn thân Bách Lý Ngọc chấn động, trong đáy mắt cháy lên hi vọng, hắn nhớ ra sư phụ của Quán Phú chính là Phúc Bồn Tử, ông ta có thể cứu Hoàng hậu, tất nhiên sư phụ của ông ta có thể cứu Thiển Thiển. Bách Lý Ngọc xoay người chạy ra ngoài, nhưng bị Thủy Triệt ngăn lại, "Nơi cửa Phật, thay y phục đi." Bách Lý Ngọc vội vã thay y phục, cưỡi ngựa Yên Chi chạy tới Thiên tầng tự. Thủy Thiên Diên âu yếm ôm Thủy Khanh Y, đáy mắt có mừng rỡ: "Thật sự có thể cứu Y Nhi ư?" Thủy Triệt lắc đầu. "Chôn cất thôi." "Không ——" Thủy Thiên Diên đau xót gào lên, nàng ôm chặt lấy Thủy Khanh Y, Y Nhi của nàng còn sống, chỉ là đang ngủ say, tại sao phải chôn cất chứ? "Thủy Triệt, nếu như chàng dám đụng vào, thì hãy chôn ta với Y Nhi." "Đưa Hoàng hậu đi." Thủy Triệt quyết tâm quay đầu đi, có vẻ Bách Lý Ngọc đã chấp nhận sự thật rằng Y Nhi đã chết, nhưng trái tim đã trở nên rất yếu đuối, hơi không cẩn thận một chút, sợ rằng hắn sẽ nhập ma, hắn không thể chôn cất Y Nhi, ngày ngày ngắm nhìn, ngày ngày đau khổ, khó bảo đảm được sau khi báo thù xong thì hắn sẽ đi theo Y Nhi. Có lẽ, Y Nhi hi vọng Bách Lý Ngọc được hạnh phúc. . . . . . . . . Vì đề phòng Bách Lý Ngọc ngăn cản, phải vội vàng đặt Thủy Khanh Y vào trong quan tài băng, chôn cất vào Hoàng lăng, còn Bách Lý Ngọc không biết chuyện, hắn ôm tia hi vọng, đội trời giăng đầy mây đen, quỳ gối ở dưới Thiên tầng tự. Thiên tầng tự không phải chỉ có tên là một nghìn tầng, mà là có chín nghìn chín trăm chín mươi chín bậc thang, tự miếu cao vút trong mây, nghe nói bên trong có tiên nhân ở, phàm là dân chúng có bệnh nặng hay gặp họa lớn, đều sẽ thành tâm quỳ gối đi lên tự miếu, nhưng không có một người nào có thể kiên trì, dù có tâm trí kiên định, thì cũng không đủ thể lực để lên tới tự miếu. Chỉ có Tiên hoàng Đông Lăng, vì cứu sủng phi khó sinh, đã quỳ đi lên, cứu sống được nương tử và nhi tử, cũng chính là Tương Vương và mẫu phi của hắn, vì vậy, chuyện này càng được lan truyền ra một cách ly kỳ. Bách Lý Ngọc đi lên một tầng thì dập đầu một cái, được nửa ngày, đầu gối đã bị mài rách, trán bị dập xuống đã sưng to lên, Bách Lý Ngọc tựa như vô tri, hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, tiếp tục thành kính chậm rãi quỳ đi lên. Ông trời cũng không rủ lòng thương, đã bắt đầu rơi trận tuyết đầu tiên của mùa đông, bông tuyết như sợi lông bị xé rách rơi đầy trên người Bách Lý Ngọc, gió lạnh như dao cắt, thổi tạt lên mặt Bách Lý Ngọc, khuôn mặt đẹp như tiên bị phủ một tầng sương lạnh, đôi môi lạnh cứng thành màu xanh tím, nhưng hắn vẫn không có một chút biểu cảm nào. Mà không biết từ khi nào, khách hành hương ở dưới tự miếu đã xúm lại, có những người nghe tin mà chạy tới xem trò vui, một số người trong bọn họ tỏ vẻ xúc động, một số còn lại là xem trò vui, xem Bách Lý Ngọc có thể chịu đựng được bao lâu. Tuyết càng rơi càng nhiều, trời sáng như ban ngày, dân chúng càng đứng càng đông, nhìn chấm đen dần dần trở nên mờ nhạt kia, đang tới gần đích đến. Rốt cuộc, tiếng chuông buổi sáng ở tự miếu được gõ vang, Bách Lý Ngọc dựa vào một chút ý thức cuối cùng, ngã quỵ ở cửa tự miếu không hùng vĩ trang nghiêm như lời đồn đại, mà là mấy gian miếu đường gạch xanh ngói đá đơn sơ mộc mạc. "Cộp cộp cộp" Bách Lý Ngọc dùng sức dập đầu ba tiếng, cái trán tê rần mất cảm giác đã sưng to như bánh màn thầu, hắn dùng hết nội lực cuối cùng hô lên: "Đệ tử xin cầu kiến Phúc Bồn Tử lão nhân." ‘Ken két’, cánh cửa tự miếu được mở ra, tiểu tăng quấn áo tăng bằng vải bông dày cộm màu xám trắng chắp tay trước ngực hành lễ nói: "Mời thí chủ quay về, Phúc Bồn Tử lão nhân đã đi về cõi tiên vào một năm trước rồi." Bách Lý Ngọc cảm thấy đầu bị đánh một đấm rất mạnh, hắn ngã thẳng xuống đất, trước khi nhắm mắt lại, dường như hắn nhìn thấy phía chân trời hiện lên khuôn mặt tươi cười của Thủy Khanh Y, trên khuôn mặt đông cứng đã không thể lộ ra bất kỳ biểu cảm nào, hắn cố gắng khéo khóe miệng lên, con ngươi màu đỏ lộ ra vẻ thâm tình, hắn duỗi thẳng cánh tay, muốn chạm tới khuôn mặt tươi cười sinh động kia . . . Truyện được linglink edit và đăng tải trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. . . . . . . Cung điện Bắc Thương, Quân Mặc U đang ngồi ở trong Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương, trên người toát ra sự lạnh lẽo và sát khí nặng nề. Mạc Vấn nhìn Quân Mặc U không ngủ không nghỉ, trừ khi mệt đến cực hạn, không chịu đựng nổi nữa thì mới nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn đành thở dài. Chủ mẫu qua đời, hắn rất bất ngờ, đến khi hắn biết được chuyện chủ tử quỳ gối đi lên Thiên tầng tự, vừa chạy tới thì chủ tử đã té xỉu ở trên đất, sau khi ngủ mê man nửa tháng, chủ tử tỉnh lại, yếu ớt chạy tới Nam Chiếu, chờ đợi chủ tử lại là một đòn đả kích trí mệnh, chủ mẫu đã được chôn cất, chủ tử nổi cơn điên đi tìm, đến khi hỏi thăm được nơi chôn cất, đào ra thì thấy bên trong trống không. Mạc Vấn chợt bừng tỉnh, hắn hiểu ra, Nam Chiếu Đế vốn không muốn cho chủ tử biết chủ mẫu ở đâu, lăng tẩm đó chẳng qua là huyệt trống để lừa gạt chủ tử. "Chủ tử, ăn một chút trước đã rồi làm tiếp, nếu không. . ." Chủ mẫu sẽ đau lòng. . . Câu nói phía sau, Mạc Vấn đành nuốt xuống, nếu như chủ mẫu ở đây, sao chủ tử có thể biến thành cái xác không hồn được? Đã ba năm, ròng rã ba năm, mỗi khi đến ngày giỗ của chủ mẫu, chủ tử sẽ nhốt mình ở trong phòng tối, đóng cửa một tháng không ra, không ăn không uống không ngủ, ôm bức họa của chủ mẫu nằm ở trên giường; đến thời hạn, bọn hắn đi vào, thì thấy chủ tử đã thoi thóp, rơi vào hôn mê. Hắn vẫn còn nhớ lần mới trở về Bắc Thương, chủ tử đổ tội cho Thương Tiệp Ảnh về cái chết của chủ mẫu, mất hơn một năm diệt trừ Bắc Thương Minh Đế, thống nhất hai đế Minh Ám, chỉ để lại hai công chúa của Hoàng thất tiền triều, những người khác đều bị chém chết. An phu nhân. . . Thái hậu nương nương, bị chủ tử giam cầm; chủ tử ra tay tàn nhẫn, mạnh mẽ kiên cường, khiến cho chư hầu e ngại, chủ tử được phong là Ma quân! Áo trắng mắt đỏ tóc đen, cả người là sát khí, quả thực phù hợp với danh hiệu Ma quân. "Chủ tử. . ." Mạc Vấn lo lắng gọi một tiếng, rồi lại lập tức ấp úng nói: "Người chớ để thân thể mệt mỏi, nếu như. . . Nếu như. . ." Chủ mẫu sống lại thì làm thế nào? Nửa câu sau, Mạc Vấn muốn nói ra, nhưng cuối cùng cũng không nỡ, lời nói suông như vậy, chắc chắn sẽ đâm một dao vào trong lòng chủ tử. "Bên Nam Chiếu thế nào rồi?" Quân Mặc U lạnh lùng ngước mắt nhìn Mạc Vấn, làm sao mà hắn lại không biết nửa câu sau kia chứ? Chỉ là. . . Có thể sao? Ba năm, bọn họ đã sắp tuyệt vọng, đã gần như không thể tiếp tục kiên trì. . . "Hoàng hậu đã ra khỏi tháp miếu, Hoàng thượng đích thân tới nghênh đón, dự định thoái vị, tặng ngôi vị Hoàng đế cho Tuyên Vương, Tấn Vương cũng đang rục rịch ngóc đầu dậy." Mạc Vấn bẩm báo từng việc, hắn vô cùng lo lắng nhìn về phía chủ tử, sợ chủ tử lại chạy qua đó giúp đỡ, năm đó chém chết Liêu Vương, làm Tấn Vương không an phận kinh sợ, ẩn núp nhiều năm như vậy, có lẽ hắn ta đã tập trung được không ít người ở Vương Đô, khó trách dã tâm đang dần dần lộ ra. "Vẫn không có tin tức sao?" Quân Mặc U tự lẩm bẩm. Trong lòng Mạc Vấn rơi ‘lộp bộp’, chủ tử đang hỏi về chủ mẫu? "Không có, nhưng bên phía Chu Vương có tin truyền đến, trước đó vài ngày họ đã tổ chức yến tiệc, nghe nói là vương phi mà Chu Vương nuôi dưỡng ở bên ngoài mang theo Thế tử trở về phủ." Dừng một chút, Mạc Vấn cau mày hỏi: "Chủ tử, có cần điều tra rõ hay không?"