Editor: linglink Thủy Khanh Y nhíu mày, tại sao nàng ta biết mình đang tìm bộ lạc Lạc Khắc? Thủy Khanh Y vung tay ra hiệu cho người thả Phó Thiển ra, nàng nhàn nhã dựa vào ngực Bách Lý Ngọc, lười biếng bưng một ly nước trái cây màu đỏ lên, đặt ở bên môi uống một hớp. Bách Lý Ngọc chăm chú nhìn Thủy Khanh Y với vẻ đầy cưng chiều, hắn lấy khăn gấm ra, nhẹ nhàng lau khóe môi còn vương lại nước ép dâu tây của nàng. "Chua?" Thấy Thủy Khanh Y cau mày, hắn nhấp thử một hớp, "Vị nhạt." "Tốt hơn nhiều so với lần trước." Thủy Khanh Y thản nhiên lên tiếng khích lệ, nàng nín thở uống một hơi hết ly nước, nhìn ánh mắt mang theo thù hận mãnh liệt của đôi mắt hạnh kia, nàng lạnh lùng nói: "Muốn kéo dài thời gian sao? Bổn cung khuyên ngươi nên tiết kiệm." Đôi tay mịn màng của Phó Thiển Hà siết thật chặt áo khoác, hồi tưởng lại đủ mọi chuyện, nhất thời nàng đã làm theo tất cả, chẳng qua đó là ván cờ mà Thủy Khanh Y bày ra để diệt trừ Phó phủ, còn nàng thì ngây ngốc đâm đầu vào, là do ả ta gây ra. Nhìn bọn họ chàng chàng thiếp thiếp, ân ái không coi ai ra gì, Phó Thiển Hà chỉ cảm thấy như có một chiếc bàn ủi nung đỏ ép chặt vào ngực, đau đớn làm cho nàng không thể hít thở, cơn oán hận mãnh liệt tựa như muốn bao phủ lấy nàng. "Lăng tẩm hoàng cung Bắc Thương." Phó Thiển Hà cắn chặt cánh môi run rẩy, yếu ớt nói ra mấy chữ. Hôm nay, việc nàng phải làm chính là chịu đựng, chỉ cần thoát được kiếp nạn sinh tử lần này, giữa nàng và Thủy Khanh Y vẫn còn nhiều thời gian. Thủy Khanh Y ngước mắt, lạnh nhạt lướt qua Phó Thiển Hà, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Bách Lý Ngọc, thấy ánh mắt hắn lóe lên, nàng hất cằm nói: "Đẩy xuống." Đầu Phó Thiển Hà kêu ong ong, nỗi sợ hãi cận kề cái chết khiến cho nàng quên mất giờ phút này phải nhẫn nhịn, bèn hét chói tai: "Không phải ngươi đã nói là buông tha cho ta sao?" "Ngươi quá ngây thơ rồi, cho dù ta đồng ý với ngươi, sau đó nuốt lời thì có làm sao? Huống chi. . . Vừa rồi ta có nói đồng ý sao?" Thủy Khanh Y nghịch móng tay giống như đang rỉ máu, cười xấu xa: "Ngươi nên vui mừng vì ta không xấu xa như ngươi, không sai người cưỡng bức, giày xéo ngươi cho đến chết." Phó Thiển Hà hốt hoảng nhớ lại tình huống ban nãy, Thủy Khanh Y thực sự chưa hề nói câu sẽ buông tha cho nàng, mà do nàng nóng lòng, cầu xin cơ hội bảo vệ tính mạng nên đã vội vàng nói ra. "Ta. . . Ta không muốn. . . Tiện nhân, đừng cho rằng ta chết rồi thì ngươi có thể bình yên, Bách Lý Ngọc, mắt chó của ngươi bị mù, bám chặt lấy kỹ nữ ngàn người nếm vạn người gối, ta thua kém ả ta ở điểm nào? Cơ thể của ta không đủ đẹp sao? Hay là không quyến rũ, không có thủ đoạn đặc biệt để quyến rũ nam nhân như của ả ta?" Di3NdanL3quyd0n Phó Thiển Hà như bị ma nhập, nàng cởi chiếc áo trên người ra, ngón tay vuốt ve trên cơ thể trắng nõn hiện đầy vết đỏ mập mờ, mạnh giọng chất vấn: "Hay là ngươi vì thân phận của ả? Ai biết ả có phải là con hoang của tiện nhân Thủy Thiên Diên kia cùng với dã nam nhân nào đó sinh ra hay không, đổi trắng thay đen, làm xáo trộn huyết mạch Hoàng thất, ngươi đừng bị ả ta lừa. Hai ả đê tiện như nhau, không thể rời xa nam nhân." Phó Thiển Hà không ngừng chửi bới, sỉ nhục Thủy Khanh Y. Đáy mắt của Bách Lý Ngọc thoáng qua tia sáng sắc bén, hắn vung tay muốn đánh chết Phó Thiển Hà, nhưng bị Thủy Khanh Y kịp thời ngăn lại. "Phó Thiển Hà, ngươi cho rằng như vậy thì ta sẽ giết chết ngươi, để cho ngươi thoải mái?" Khóe miệng Thủy Khanh Y nở nụ cười nhạt, lộ ra ý định lạnh lẽo vô tận. Phó Thiển Hà khó tin trợn tròn mắt, ả ta không muốn giết mình sao? Nhìn khí lạnh Thủy Khanh Y phát ra, Phó Thiển Hà cảm thấy bản thân giống như đang ở trong hầm băng, nàng có dự cảm xấu. . . "Rút gân lột da, chớ giết chết." Giọng nói của Thủy Khanh Y lạnh lẽo giống như từ địa ngục tới, sai người buộc chặt Phó Thiển Hà lên giá gỗ, một người trong hai thị vệ cầm tay Phó Thiển Hà, cắt cổ tay, máu tươi phun ra như nước, kèm theo tiếng kêu thảm thiết thê lương của Phó Thiển Hà: "A ——" Thị vệ ra tay thành thạo, tinh thông việc cắt gân cốt, kéo thẳng nó ra ngoài, Phó Thiển Hà đau đớn cả người không khống chế được cơn co rút, đột nhiên ngoẹo đầu, ngất đi. "Ấn huyệt nhân trung." Thị vệ ấn mạnh vào huyệt nhân trung của Phó Thiển Hà, thấy nàng ta tỉnh lại, thị vệ ngồi xổm xuống định rút gân chân, thì nghe thấy Phó Thiển Hà mắng to: "Tiện nhân, ngươi sẽ không được chết tử tế, ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi...Ngươi là nữ nhân độc ác như vậy, sinh ra đứa con cũng không phải là loại tốt đẹp gì, Phó Thiển Hà ta nguyền rủa nó là quỷ đoản mệnh, là tử thai." Thị vệ là một người thông minh, nghe thấy lời thật mất lòng như thế, hắn nghiêng đầu liếc mắt nhìn sau lưng, thấy Thủy Khanh Y và Bách Lý Ngọc nổi giận, biết Thủy Khanh Y sẽ từ từ hành hạ Phó Thiển Hà, hắn bèn gắp một viên than đá từ trong lò lửa ra, nhét vào trong miệng Phó Thiển Hà. Tiếng ‘xì xì’ vang lên xen lẫn tiếng Phó Thiển Hà kêu đau, đôi môi của Phó Thiển Hà bị ủi thành màu đen, phả ra khói xanh, tỏa ra mùi cháy khét. Phó Thiển Hà hận không thể chết ngay tức khắc, cơn đau đớn trong miệng giống như cổ họng bị xé rách, bị rót nước muối nóng vào, làm cho nàng đau đến nỗi không muốn sống. Nàng rất muốn Thủy Khanh Y đẩy mình vào ngũ độc trì, hoặc là cứ tìm người cưỡng bức nàng đến chết. Bản chất con người có tính ti tiện, đặc biệt là Phó Thiển Hà có bản chất dâm đãng, nếu như nàng phải lựa chọn, nàng tình nguyện bị cưỡng bức tới chết, chứ không muốn bị động vật có độc kia cắn gặm, chết không toàn thây. Cho nên, nàng không hề cảm động với lòng tốt của Thủy Khanh Y chút nào. Trải qua lần này, Phó Thiển Hà hiểu rằng Thủy Khanh Y càng tức giận, thì ả ta lại càng lý trí, không thể dùng phép khích tướng với ả ta. Phó Thiển Hà muốn mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng miệng hoàn toàn không thể nói ra lời, trong cổ họng còn bị một viên than chặn ngang, động đậy một cái là đau như xát muối. "Ưm ưm. . ." Gân cốt trên chân bị rút ra, Phó Thiển Hà cảm thấy linh hồn của mình đang dạo quanh địa ngục, cả người toát mồ hôi lạnh lớn bằng hạt đậu, giống như bị hắt một thùng nước lên người. Thủy Khanh Y nhìn ánh mắt cầu xin của Phó Thiển Hà, nàng ngồi thẳng người nói: "Mùi thịt bị nướng rất thơm, hẳn là những tiểu tử kia cũng rất thích." Trong mắt Thủy Khanh Y tĩnh lặng không gợn sóng ẩn giấu sự bối rối, đôi tay nhẹ nhàng xoa bụng, nàng vẫn có chút sợ hãi về lời nói của Phó Thiển Hà. Nguyền rủa con của nàng phải không, vậy thì ngươi sẽ phải trả giá rất lớn, đến lúc mà ta cảm thấy hài lòng, thì ngươi hãy mau chóng đi đầu thai đi! Thị vệ sững sờ, nhưng hiểu ý rất nhanh, hắn chạy thình thịch đi, chỉ chốc lát sau, hắn ôm một tấm sắt dài bằng một người lớn, rộng một thước, đặt ở trên lò lửa, sau khi đốt đỏ lên, không biết hắn lấy muối từ đâu ra, vẩy vào miếng sắt, rồi ném Phó Thiển Hà lên trên miếng sắt. "A. . ." Phó Thiển Hà giống như đặt người ở trong biển lửa, muối hòa tan vào trong dầu thấm vào da thịt, nước dầu muối ăn mòn theo vết thương, cả người nàng đau đớn như bị hàng vạn con độc trùng cắn, từng phát từng phát, từng cơn từng cơn, Phó Thiển Hà hận không thể chết ngay lập tức. Nhưng thực tế không được như suy nghĩ của Phó Thiển Hà, d!enDanlequydon, một lát sau, một miếng sắt nung đỏ khác được ép lên trên mặt nàng, cơn đau khoét xương làm cho nàng ngay cả hơi sức rên rỉ kêu đau cũng không có. Thị vệ thấy đã được một lúc lâu bèn bỏ miếng sắt ra, nhìn hoa văn có thể thấy rõ ràng trên bắp thịt, tỏa ra mùi cháy khét, trong lòng hắn có chút thương tiếc, nhưng nhớ đến lời mắng chửi trước đó của Phó Thiển Hà, thị vệ nhíu mày, thu lại chút xúc động này. "Công chúa, ngài còn có mệnh lệnh gì không?" Thị vệ cung kính đứng nghiêm ở một bên, trong lòng kính trọng Thủy Khanh Y, trong nhà tù tối tăm của bọn họ lại có thêm một loại cực hình mới lạ, các loại cực hình khác đều đã dùng đến phát chán, hắn mong Thủy Khanh Y tiếp tục nghĩ ra mấy chiêu khác. Thủy Khanh Y cảm thấy trong dạ dày hơi khó chịu, vẻ mặt dịu dàng xoa bụng, ánh mắt toát lên vẻ hiền dịu, nhưng lời nói ra từ trong miệng, lại làm cho lòng người phát run. "Mang ghế gắn đinh mà Bổn cung đã đặt làm vào đây." Thủy Khanh Y vốn không có ác ý chấn chỉnh Phó Thiển Hà như vậy, nhưng nàng ta tuyệt đối không nên nguyền rủa con của nàng. "Trói nàng ta ở bên trên, đặt cái búa ở trên đầu, Bổn cung muốn cho nàng ta nếm thử một chút cái gì gọi là đau thấu xương." Thị vệ nhìn những chiếc đinh sắc nhọn phát ra ánh sáng lạnh lẽo, được cắm đầy trên chiếc ghế, từng chiếc đinh giống như đang chờ được giải phóng, Phó Thiển Hà nhìn tay đỡ, mặt ghế, lưng ghế đều có đinh nhọn, hơn nữa ở trong ánh lửa vàng, nàng nhạy bén phát hiện ở đầu nhọn của cây đinh có gắn móc câu rất nhỏ, nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, Phó Thiển Hà sợ đến nỗi vỡ mật, miệng sùi bọt mép ngất đi. Thị vệ làm như không thấy, kéo Phó Thiển Hà ngồi ở trên ghế, buộc chặt nàng ta vào ghế xong, hắn thả chiếc búa nặng ngàn cân rơi từ trên đỉnh đầu xuống, đôi mắt đầy tơ máu của Phó Thiển Hà mở ra, con ngươi như muốn lọt ra ngoài. "Ném xuống." Thủy Khanh Y thấy Phó Thiển Hà như vậy, nàng ngước mắt nhìn Phó Thành bị trói ở ngoài cửa, còn có cả mẫu thân của Phó Thiển Hà, đáy mắt nàng hiện lên cơn khát máu. Phó Thiển Hà bị ném vào trong bể nước, với tốc độ của mắt thường, có thể nhìn thấy nàng ta bị đám động vật có độc kia bao phủ, trong chốc lát, đám động vật tản ra, chỉ còn lại một bộ xương trắng, Phó Thành và Thủy Nghiên ở ngoài cửa lập tức bất tỉnh tại chỗ. "Trong lòng dễ chịu hơn chút nào không?" Bách Lý Ngọc khẽ thở dài, đáy mắt thoáng qua vẻ hung ác, hắn ôm Thủy Khanh Y đi ra ngoài, dặn dò Lãnh Vụ đang canh giữ ở bên cạnh: "Phát toàn bộ nữ tử của Phó gia cho trại lính, khắc chữ nô (1), tất cả đứa trẻ được sinh ra, ngàn đời sau, nữ đều phải làm kỹ nữ, hầu hạ binh lính, nam đều phải làm đầy tớ, đày tới nơi nghèo khổ." (1) Nô: tôi tớ, nô lệ. Chết, đối với bọn họ là quá bình thường, cũng quá dễ dàng. "Đợi đã." Thủy Khanh Y lạnh nhạt, không thể nhìn ra được vẻ vui mừng trên mặt nàng, nàng nói: "Nam đều phải làm luyến đồng." Không phải là nói nàng đê tiện sao? Vậy nàng sẽ làm cho người Phó gia đê tiện đến cùng. Trong mắt Lãnh Vụ lộ ra sự lo lắng, nàng biết chủ tử đã tức giận, nếu không chủ tử sẽ không đuổi cùng giết tận như thế. "Chủ tử, Phó Hằng thì sao?" Thủy Khanh Y sững sờ, nàng lại quên mất hắn ta, nàng mệt mỏi nói: "Sung vào trại lính, để cho Phó Thành chứng kiến." Lãnh Vụ đáp vâng, rồi xoay người rời đi. . . . . . . Thủy Khanh Y trở lại Điện Tử Uyển, nàng nghỉ ngơi hai canh giờ, khi tỉnh lại thì toàn thân không còn chút sức lực nào, nàng cố gắng ngồi dậy, nhưng hai tay lại mềm nhũn, ngã ở trên giường, bụng dưới bắt đầu đau âm ỷ. Trên trán nàng toát ra mồ hôi lạnh, bụng đau từng cơn, mở miệng gọi: "Lãnh Vụ. . ." Đại điện yên tĩnh có chút không bình thường. Thủy Khanh Y lo lắng, nàng có cảm giác thai nhi đang từ từ trượt xuống, khống chế sự lo lắng, nàng nói vọng ra ngoài: "Lãnh Vụ. . . Hồng Nhi. . ." Màn sa màu đỏ trong đại điện tung bay, từng cơn gió bay vào từ cửa sổ không được khóa chặt, mang theo một mùi thơm kỳ lạ, nếu như là bình thường, nhất định sẽ rất khó phát hiện ra, nhưng lúc này toàn bộ lực chú ý của Thủy Khanh Y đang quan sát đại điện, mùi thơm lạ lùng này đánh thức sự cảnh giác, nàng muốn đứng dậy, tìm kiếm hương liệu khiến nàng sảy thai kia, nhưng nàng không còn sức lực. Bụng càng ngày càng đau, Thủy Khanh Y cắn chặt hàm răng, nàng tìm đoản kiếm ở dưới tấm đệm, nhưng ngay cả việc cầm đoản kiếm mà nàng cũng không có đủ sức, trái tim thoáng chốc chìm đến đáy cốc, trong nháy mắt nàng nhận ra Điện Tử Uyển này của nàng chắc chắn có tai mắt, nhất định đồ ăn cũng bị cho thêm gia vị, nếu không, nàng sẽ không đến nỗi cả người không có sức, mà hẳn là hương liệu kia đã sớm được đặt ở bên trong tẩm điện, có lẽ hôm nay được tăng thêm liều thuốc, mới bị nàng phát hiện ra. Lãnh Vụ và Mạc Tinh không phát hiện ra, cho thấy người này rất cẩn thận, hơn nữa là người thân cận phục vụ nàng. Nghĩ như vậy, trong đầu nàng chợt thoáng qua bóng dáng của một người, mà cũng ngay lúc này, nàng chợt cảm thấy trên cổ lành lạnh, một thanh trường kiếm đang kề trên cổ nàng. . .