Editor: linglink Ánh mắt của Quân Mặc U lóe lên, năm đó Chu Vương Thủy Dật cản một kiếm trí mạng cho Thiển Thiển, nhưng vẫn không cứu được nàng ấy, thậm chí là cả đứa bé không có duyên kia. . . Con ngươi quỷ quyệt thoáng hiện lên vẻ đau đớn, hắn nhắm chặt mắt lại, nếu như, Chu Vương phi là nàng. . . Thì tốt biết bao? Ít nhất, hắn còn có một mong đợi. . . Nhưng vừa nghĩ tới việc nàng gả cho người khác, sinh máu mủ của nam nhân khác, trái tim vỡ nát kia lại rỉ máu lần nữa. "Phụt ——" Trái tim Quân Mặc U đau đến mức nôn ra một ngụm máu, trong lúc giật mình, hắn tựa như nhìn thấy đáy mắt chứa đầy sự đau lòng của nữ tử tuyệt thế kia. Mạc Vấn không đành lòng nên quay đầu đi, mỗi lần nói chuyện liên quan đến chủ mẫu, cho dù chủ tử nhìn thấy người nào, đều như nhìn thấy bóng hình của chủ mẫu, cho nên. . . Con ngươi của hắn trở nên lạnh lẽo, những kẻ không an phận, trước sau gì thì hắn cũng đuổi từng người đi. Ở trong lòng hắn, hắn vẫn luôn cho rằng chủ mẫu chưa chết, mà đang trốn ở một nơi hẻo lánh. "Chủ tử, Chu Vương phi là nô tỳ phục vụ bên cạnh Chu Vương trước đây, bởi vì mẫu phi của Chu Vương không thích nên đã đuổi ra ngoài, trước đây không lâu mới được người ta phát hiện ra, rồi báo cho Chu Vương, ngài ấy vừa mới phái người đi nghênh đón, nghe nói tiểu thế tử khoảng ba tuổi." dienDAnlEquyd0n. Trong lòng Mạc Vấn có chút thương cảm, nếu năm đó không phái Mạc Tinh tới chăm sóc chủ mẫu, ít nhất nàng ta sẽ không có cơ hội bắt tay với Liêu Vương, sai trăm tên lính tinh nhuệ bao vây chủ tử để kéo dài thời gian, gây ra bi kịch, có lẽ tiểu chủ tử cũng đã lớn bằng chừng đó. Đáy mắt Quân Mặc U u ám, ngay từ trước khi Thiển Thiển rời đi, đứa bé của hắn đã không còn, hôm nay, thế tử ba tuổi do Chu Vương phi sinh ra, cũng lớn hơn mấy tháng so với đứa bé của hắn. Vuốt tượng gỗ nhỏ trong tay áo, trong đầu hắn đều là hồi ức ấm áp ngày xưa. "Bỏ đi." Quân Mặc U mệt mỏi vung tay, hắn thầm nghĩ rằng sẽ dành thời gian đi xem một chút, nếu Thiển Thiển còn sống, tất nhiên sẽ ở lại bên cạnh Chu Vương. Dường như Mạc Vấn nhìn thấu tâm tư của chủ tử, nghĩ đến việc chủ tử đang lập kế hoạch tấn công Tuyết Lâm, hắn vội vàng nói: "Chủ tử, Chu Vương phi không phải là chủ mẫu, nàng ấy. . . Là một người bại liệt, nửa thân dưới bị liệt." Quân Mặc U gật đầu, tỏ vẻ không có hứng thú. Mạc Vấn thấy vậy, có hàng tá câu khuyên giải ở trong lòng, hắn không biết nên mở miệng như thế nào, đang định đi ra ngoài, thì thấy cửa Ngự Thư Phòng bị đẩy ra, mùi son phấn phả vào mặt, ngay sau đó Thương Tiệp Ảnh mặc áo voan mỏng màu đỏ bưng cái khay thướt tha đi tới. "Hoàng thượng, Ảnh Nhi tự mình nấu một chén cháo tuyết liên, ngài nếm thử một chút." Thương Tiệp Ảnh chu đáo đặt lên long án, dường như muốn dính cả cơ thể lên người Quân Mặc U, thấy hắn cau mày không vui, nàng cười duyên dáng cách ra xa một thước. Da mặt Mạc Vấn co rúm lại, liếc nhìn chủ tử với vẻ đồng cảm, hắn thu lại ánh sáng sắc bén trong con ngươi, chẳng biết tại sao, Thương Tiệp Ảnh liên tục bắt chước chủ mẫu quyến rũ chủ tử, chủ tử không tức giận, chỉ có trước và sau ngày giỗ của chủ mẫu thì tâm trạng của chủ tử mới sa sút, hoặc là tâm tình dao động khi nghe được tin tức của chủ mẫu, đều bị Thương Tiệp Ảnh nắm trong lòng bàn tay, nếu không phải lần đó hắn kịp thời chạy tới, chỉ sợ nàng ta đã được như ý. "Bưng xuống đi." Quân Mặc U lạnh lùng nói, cũng không nhìn Thương Tiệp Ảnh một cái. "Hoàng thượng. . ." Thương Tiệp Ảnh giậm chân, hờn dỗi nói: "Cháo tuyết liên do Ảnh Nhi nấu mấy canh giờ, Hoàng thượng nếm thử một chút xem mùi vị như thế nào? Nếu như không ngon, Ảnh Nhi tiếp tục cố gắng học." Mạc Vấn thấy Thương Tiệp Ảnh khó ứng phó, hắn nhức đầu thay cho chủ tử, rõ ràng chủ tử đã giết phụ vương và mẫu hậu của nàng ta, nàng ta chẳng những không căm hận chủ tử, ngược lại càng thâm tình hơn thường ngày, cả ngày tìm đủ mọi lý do để quấn chủ tử không rời. "Choang——" Quân Mặc U vung tay lên, chén sứ hoa văn mạ vàng tinh xảo rơi xuống đất, cháo tuyết liên đổ đầy trên đất. Trên khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ của Thương Tiệp Ảnh hiện lên sự lo lắng, ngay sau đó, nàng ngẩng đầu mỉm cười, không hề tức giận vì hành động của Quân Mặc U mà cười nói: "Hoàng thượng, ngài không thích cháo tuyết liên à, lần sau Ảnh Nhi sẽ chú ý." Trong đôi mắt to long lanh có sự uất ức, "Hoàng thượng, Ảnh Nhi thích cung Tẩm Nguyệt, có thể cho Ảnh Nhi chuyển tới đó được không?" Thấy Quân Mặc U không lên tiếng, Thương Tiệp Ảnh quỳ trên mặt đất, cầu xin: "Ảnh Nhi có hôn ước với Hoàng thượng từ nhỏ, Hoàng thượng yêu thích nữ nhân khác, khi đó Ảnh Nhi bị nuông chiều sinh hư, trong lòng ghen ghét công chúa Trường Nhạc nên nảy sinh ý đồ xấu. . . Tất cả những chuyện gặp phải sau đó, khiến cho Ảnh Nhi ngã từ thiên đường xuống mặt đất, tự nghiệm thấy cuộc sống nhiều cay đắng, Ảnh Nhi đã bỏ tính tình ganh ghét độc ác trong quá khứ, duy chỉ có tấm lòng với Hoàng thượng là không thay đổi, vì muốn ở cùng Hoàng thượng, cho dù bị xem thường, chửi rủa, châm chọc, ức hiếp như thế nào, Ảnh Nhi cũng vui vẻ chịu đựng, chỉ không thể chịu được việc Hoàng thượng tới tẩm cung của tỷ tỷ, nghe thấy tiếng cười vui vẻ… của Hoàng thượng và cung điện của tỷ tỷ truyền tới, Ảnh Nhi tủi thân, nhưng đó cũng là tội lỗi do bản thân gây ra, chỉ khẩn cầu Hoàng thượng cho Ảnh Nhi chuyển ra xa tẩm cung của tỷ tỷ." Đôi mắt to ươn ướt của Thương Tiệp Ảnh dịu dàng nhìn Quân Mặc U, trong lòng nàng oán giận hắn, nghe thấy tin tiện nhân Thủy Khanh Y kia chết, nàng nằm mơ cũng cười đến mức tỉnh lại, nàng biết, cơ hội của nàng đã tới, cho nên, cho dù Quân Mặc U không đếm xỉa đến nàng như thế nào, nàng đều coi như không thấy, vẫn luôn làm đủ mọi chuyện ‘thân thiết’ theo ý mình. Nàng cho rằng, không có tiện nhân Thủy Khanh Y kia chặn đường, Quân Mặc U sớm muộn cũng sẽ bị nàng làm cảm động, nhưng không ngờ rằng ngàn tính vạn tính, lại bỏ qua tam muội xấu xí kia, cho dù là tướng mạo, dáng người, gia thế đều không thể sánh với nàng, nhưng lại lọt vào mắt của Quân Mặc U, cách mấy ngày, hắn đều tới tẩm cung của Thương Cán. Lòng đố kỵ cuộn trào mãnh liệt, Thương Tiệp Ảnh nắm chặt lòng bàn tay, cơn đau nhói trong lòng bàn tay làm cho nàng khôi phục lý trí. Ánh sáng trong mắt lóe lên, nàng cắn răng, quỳ xuống đất dập đầu nói: "Nếu Hoàng thượng không thích Ảnh Nhi, thỉnh cầu Hoàng thượng thành toàn cho Ảnh Nhi. . ." "Người đâu, đưa nàng ta tới An Thiện Phường." Gân xanh trên trán Quân Mặc U nổi lên, hắn nắm chặt cánh tay đặt ở trên đầu gối, khống chế được sát khí phát ra ngoài, để tránh không cẩn thận, sẽ phế nàng ta. Mạc Vấn nhận lệnh, hắn giương mắt nhìn Thương Tiệp Ảnh, nhanh chóng ném nàng ta tới An Thiện Phường xa xôi ở phía bắc hoàng cung. An Thiện Phường không phải là cung điện, mà là chỗ ở của công nhân xây dựng Phật tháp, ở trong góc phía bắc của hoàng cung, gần lãnh cung, nhưng điều kiện còn kém hơn so với lãnh cung, ném Thương Tiệp Ảnh tự xưng là cao quý vào phòng hạ nhân, làm khuân vác, không phải là muốn mạng của nàng ta sao? Đúng là như thế, Mạc Vấn mới chu đáo đưa nàng ta tới đây, không chỉ là đôi mắt mà lỗ tai của hắn sẽ được thanh tịnh, chủ tử không bị nàng ta tới làm phiền, tâm tình sẽ tốt, tâm tình của chủ tử tốt thì hắn cũng dễ sống theo. Liếc nhìn ma ma giám thị nữ công sai Thương Tiệp Ảnh đi dọn gạch, hắn hừ lạnh một tiếng, ước gì nàng ta chết ở đây. . . . . . . Bắc Nguyên Đất phong của Chu Vương, Bắc Nguyên ở phía bắc Nam Chiếu, khí hậu khô ráo, cát bụi tung bay, ra cửa phải đội nón hoặc là áo choàng, nếu không khắp người đều là cát bụi. Phủ Chu Vương, trong gian phòng nhỏ truyền ra tiếng nói cười, sưởi ấm sân nhỏ của Bắc Phong tiêu điều. "Nương, nương, người nằm xuống, Hi Nhi bóp chân cho người. . ." Giọng nói mềm mại của trẻ con truyền từ trong phòng ra. "Được, Hi Nhi thật biết nghe lời." Giọng nói dịu dàng trong trẻo cất lên, "Hi Nhi nghỉ ngơi một lát, chân của nương đỡ rồi, nhanh đi theo cô cô dùng bữa." Thủy Dật cởi áo khoác, khóe miệng hắn hơi cong lên, cất bước đi vào viện, hắn đẩy cửa chính của căn phòng ra, thì trông thấy đứa bé cao cỡ nửa người, ôm chén chạy vào trong, đưa chén nhỏ lên khóe miệng của nữ tử mặc áo trắng, ngọt ngào nói: "Nương cũng ăn đi." Nữ tử khẽ mỉm cười, chìa tay ra nhận cái chén rồi bón cho đứa bé: "Nương không đói, Hi Nhi ăn đi." Đứa bé ước chừng khoảng ba tuổi, con ngươi sáng như hắc diệu thạch có chứa hơi nước, ngây ngô nhìn chằm chằm nữ tử đang cười vui vẻ, nghiêm túc nói: "Nương không đói, Hi Nhi cũng không đói." Đáy mắt nữ tử lộ ra một chút lo lắng, ngón tay dài nhọn vuốt bắp đùi, nàng nói: "Hi Nhi, con phải ăn nhiều cơm, mới có thể trở thành nam tử hán, làm hai chân của nương, nương mới có thể đi lại." Đứa bé xinh đẹp đáng yêu, trong đáy mắt hiện lên vẻ mờ mịt, không hiểu ý nghĩa trong câu nói kia, nhưng đứa bé biết những điều nương nói là đúng, mình ăn cơm thì chân của nương sẽ khỏi sao? "Mẫu thân nói đúng, Hi Nhi đi theo cô cô dùng bữa." Thủy Dật cười nhẹ nói, ánh mắt nhìn nữ tử vô cùng dịu dàng. "Phụ thân, người đến rồi." Nam Cung Hi vui mừng reo lên, chạy thình thịch tới, nhào vào trong ngực Thủy Dật. "Thân thể của phụ thân đã tốt lên chưa?" Nương nói không được đi tìm phụ thân, thân thể của phụ thân không khỏe, phải nghỉ ngơi nhiều. Thủy Dật nhìn vẻ mặt ngây thơ của đứa bé, một dòng nước ấm tuôn vào trái tim, hắn lấy một cái hộp gỗ ra đưa cho Nam Cung Hi: "Nên biết chữ rồi, ngày mai phụ thân đi mời thầy dạy cho con, được không?" "Được ạ." Nam Cung Hi ôm Thủy Dật, hôn một cái lên gương mặt của hắn: "Nương nói đây là hành động thể hiện tình yêu." Dứt lời, trên khuôn mặt trơn mịn như ngọc sứ có hơi ửng hồng, Nam Cung Hi ôm cái hộp chạy ra ngoài. Đáy mắt nữ tử hiện đầy sự vui vẻ, thấy Thủy Dật sững sờ, nàng cười ha ha: "Đứa nhỏ này, nuông chiều thành quen rồi." Mặc dù trách mắng, nhưng lại lộ ra vẻ cưng chiều. "Hi Nhi rất ngoan." Ngón tay thon dài của Thủy Dật lau gương mặt bị Nam Cung Hi hôn, trong con ngươi dịu dàng có sự ấm áp. "Chân tốt hơn chút nào chưa?" Ánh mắt vừa nhìn đến đôi chân kia, con ngươi của Thủy Dật tối sầm lại. "Ngài không được tự trách, có thể sống lại đã là tốt lắm rồi, nếu như đổi đôi chân này với một sinh mệnh nhỏ, là rất đáng." linglink di3ndanl3QUYdon. Năm đó, nàng cũng cho rằng nàng sẽ chết, nhưng không hề nghĩ đến cổ trùng gieo âm dương đồng tâm cổ ở ngực trước đây, mặc dù đã chết, nhưng nó vẫn có tác dụng, hóa giải độc tố trong tim, giữ lại cho nàng một hơi. Có thể là vì tâm nguyện của nàng quá mạnh mẽ, chân khí luyện Thương Diễm chân kinh đã bảo vệ bụng của nàng, ngăn cản độc tố lan ra, mới có thể giữ được đứa bé, sau đó nàng được Thủy Dật và lão nhân Hộ Ưu cứu, nhưng thời gian kéo dài quá lâu, độc tố đã vào xương tủy, không thể lập tức giải hết, nàng bèn ép tất cả độc tố xuống chân, để tránh gây tổn thương cho đứa bé, an dưỡng nửa năm, mặc dù đã giải được độc, nhưng chân lại bị tàn phế. "Ta đã rất hài lòng rồi, năm đó nếu không phải ngài cản một kiếm trí mạng kia, hai mẫu tử bọn ta đã đi gặp Diêm Vương từ lâu." Khóe miệng nàng nở nụ cười khổ, đứa bé vui vẻ, lớn lên khỏe mạnh hơn so với những đứa trẻ bình thường, nàng còn oán giận điều gì chứ? "Đệ Nhi, vốn dĩ có thể cứu được nàng, là do ta chậm trễ." Thủy Dật ôm ngực đau nhói vì cảm xúc dao động, mỗi lần nhớ lại cảnh đó, hắn luôn hận bản thân, nếu lúc ấy chạy tới sớm, có phải sẽ không có màn bi kịch này hay không? Nếu hắn cho nàng uống thuốc giải trước, phải chăng, sẽ không bị tàn phế? Nhưng, cuối cùng vì chút lợi ích riêng của bản thân, hắn phải mang nàng đi, nên làm chậm trễ việc chữa trị. Nam Cung Đệ lắc đầu, áy náy nói: "Là ta quá nhẹ dạ tin người, ngược lại làm ảnh hưởng đến ngài." Nàng sẽ không quên cuộc nói chuyện của hắn với lão nhân Hộ Ưu, hắn dồn hết tâm huyết phải tìm được thuốc cứu mạng nàng, vì cứu nàng mà hắn bỏ luôn cơ hội có thể sống sót, dùng thuốc kéo dài tính mạng để giải độc cho nàng, hắn chỉ còn lại mấy năm tuổi thọ ngắn ngủi. "Ngài đã làm quá nhiều cho hai mẫu tử bọn ta." Truyện được linglink edit và đăng tải trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Đời này nàng vẫn còn mơ hồ. Mặc dù hắn có hình dáng giống với sư phụ như trong tưởng tượng, nhưng tính tình hoàn toàn khác nhau, trong lòng nàng đã hoàn toàn bỏ suy nghĩ kia đi. Thủy Dật giấu vẻ khác thường trong mắt đi, hắn che miệng khẽ ho khan. "Nam Chiếu Hoàng dự định thoái vị cho Tuyên Vương, Tấn Vương có hành động khác thường." Dừng một chút, Thủy Dật nhìn chăm chú vào Nam Cung Đệ, hắn nói: "Bắc Thương Đế đã vận chuyển một lượng lớn lương thảo đến biên quan, dự định tấn công Tuyết Lâm." Trái tim của Nam Cung Đệ hơi đập chậm lại, vì để tránh sự truy xét của Quân Mặc U và sự theo dõi của kẻ thù, nàng cố ý che giấu tên họ, dùng tên của kiếp trước. Mà người của nàng đã sớm ẩn náu ở các quốc gia khác dựa theo huyết thư mà nàng đã để lại năm đó, Thái Thụy và Thái Phù luôn giúp nàng trông chừng Nam Chiếu, còn Mộ Tranh là người duy nhất biết nàng còn sống, đang làm cơ sở ngầm của nàng, vẫn làm Thừa tướng ở Bắc Thương, truyền tất cả tin tức của Quân Mặc U vào trong tay nàng một cách sớm nhất. Nàng vuốt đôi chân theo bản năng, nếu không phải nó bị tàn phế, nàng cũng sẽ không độc ác khiến cho Quân Mặc U lầm tưởng rằng nàng đã chết, nhưng bộ dạng của nàng như vậy, làm sao nàng có thể tới gặp hắn? Nghĩ đến lời nói của Quán Phú, hốc mắt nàng hơi ươn ướt, như vậy cũng tốt, không có nàng ở bên cạnh, hắn có thể mau chóng thu phục tam quốc, nhất thống thiên hạ. Còn nàng ẩn nấp trong bóng tối, có thể dễ dàng điều tra về Kiều Tâm và Kiều Phi hơn. "Ta biết." Ngay từ lúc Quân Mặc U quyết định thì Mộ Tranh đã gửi thư tới. "Nàng. . . Không định đi gặp hắn ta sao?" Trong lòng Thủy Dật đắng chát, muốn giữ nàng lại, nhưng ba năm trôi qua, khiến cho hắn hiểu ra bất cứ chuyện gì cũng đều không thể cưỡng ép, trong lòng nàng chỉ có nhi tử và nam nhân kia.