Editor: linglink "Lạch cạch ——" Chén sứ trong tay Thủy Khanh Y rơi xuống đất, nàng quay đầu nhìn về phía Bách Lý Ngọc, trong nháy mắt, thấy mặt hắn u ám, trong lòng nàng có chút do dự, nhưng nghĩ đến gia sản khổng lồ kia, nàng cắn răng hạ quyết tâm, không đếm xỉa đến. "Được, họ Đào!" Thủy Khanh Y nghiên túc vỗ bàn. Gương mặt đen sì của Bách Lý Ngọc có thể vắt ra mực, nhi tử của hắn mang họ của nam nhân khác, đây được gọi là gì? "Không tệ, rất thức thời." Thủy Minh Hách khiêu khích liếc Bách Lý Ngọc, cười càng yêu nghiệt. "Đã bàn bạc xong, đợi ta đến chỗ ngươi lấy bạc." Thủy Khanh Y cười đầy ẩn ý, nàng nói là họ Đào, còn chưa nói là đại danh hay là nhũ danh. Thủy Minh Hách không để tâm, rộng lượng gật đầu. Bách Lý Ngọc đứng dậy, cái bàn lập tức gãy thành hai nửa, đổ ầm ầm. Tâm tình tốt của Thủy Khanh Y bị một tầng mây đen bao phủ, nàng lặng lẽ cầm tay Bách Lý Ngọc, nắm ở trong lòng bàn tay mình trấn an: "Nếu mọi người không còn việc gì, thì đi luôn bây giờ." Thủy Khanh Y nghĩ đến cái gì là làm cái đấy, lập tức kéo Bách Lý Ngọc chạy thẳng tới phủ Tuyên Vương. Thủy Minh Hách nhìn đôi bích nhân đi xa dần, hắn vỗ bụi trên người, bóng dáng chợt lóe lên, hắn đi đường gần nhất để trở về phủ Tuyên Vương, ra lệnh cho ám vệ mang tất cả tiền bạc bảo vật trong phòng kho đi, nhưng hắn đi tới cửa, liền trông thấy gương mặt cười xán lạn của Thủy Khanh Y, nàng dẫn theo đám người Ác Nhân cốc chặn ở cửa. "Cừu nhỏ, mấy lần bị thua thiệt ở trong tay ngươi, ngươi cho rằng ta sẽ bị lừa lần nữa?" Thủy Khanh Y cảm thấy Thủy Minh Hách quá thẳng thắn, đó không phải là tác phong của hắn, quả nhiên, vì đề phòng vạn nhất, nàng dẫn theo thuộc hạ đến, thì thấy Thủy Minh Hách mang theo ám vệ đi cất bạc. Mặt Thủy Minh Hách tối sầm, không ngờ nàng đã sớm nhìn thấu, hắn không khỏi hối hận, vì sao phải tức giận trong nhất thời, mà phải bù lại cả nửa đời sau—— Nếu bị nàng lấy đi hết, chẳng phải là hắn phải nhịn đói sao? "Ha ha, tên cứ có một chữ Hách của Bổn vương là được." Thủy Minh Hách làm ra vẻ dễ thương lượng, thì nhận được một nắm đấm của Thủy Khanh Y thưởng cho, hắn xoa lỗ mũi tê dại, có chút ngượng ngùng sai ám vệ đặt bảo vật xuống: "Dầu gì cũng phải để lại cho Bổn vương một hai thứ gì đó chứ." "Không được!" Thủy Khanh Y sai người chuyển hết đồ đi, vẫn chưa yên tâm, nàng còn sai thuộc hạ lục soát người, nhìn những ám vệ đó bị mất nhân quyền, bị người ta sờ soạng khắp người, Thủy Khanh Y hào sảng cười lớn, nàng lấy một thỏi vàng từ trong ngực ra ném cho Thủy Minh Hách: "Tỷ tỷ có lòng từ bi, tích đức cho đứa bé, thưởng cho ngươi khối vàng, đừng có nói ta hẹp hòi. Mặc dù ta biết bây giờ ngươi đang tự trách, hối hận, muốn tự vẫn, nhưng mà tỷ tỷ rộng lượng khéo hiểu lòng người, tạm thời không thu hồi phủ Tuyên Vương, mỹ nhân vẫn giữ lại để phục vụ ngươi, dùng trái tim mềm mại của họ để trấn an tâm hồn bị tổn thương của ngươi." Thủy Minh Hách đứng ngây như phỗng. "Thế nào, có phải trong nháy mắt phát hiện ra ta rất vĩ đại hay không? Muốn cúi đầu lạy?" Mặt Thủy Khanh Y không đỏ hơi thở không gấp tự tâng bốc mình, nàng suy nghĩ một lát rồi lấy một cái túi gấm từ trong ngực ra đưa cho Thủy Minh Hách: "Lúc trước ta lấy một cái túi gấm từ trên người ngươi, bây giờ trả lại cho ngươi, nếu có một ngày, ngươi rời khỏi Nam Chiếu, hoặc là gặp khó khăn, ngươi hãy đi tìm Đông Lăng Tương Vương, đưa cho hắn." Thủy Minh Hách ngẩn ra, túi gấm hắn làm mất đã bị nàng lấy đi? "Được." Ý tốt của nàng, hắn sẽ nhận lấy, hắn nhanh nhẹn xoay người, đi sâu vào trong phủ. Thủy Khanh Y cũng không ngăn cản, kéo Bách Lý Ngọc trở về cung, còn chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi, đã bị Bách Lý Ngọc xoay người đè ở phía trên. "Huynh làm gì thế?" Thủy Khanh Y giơ tay đẩy Bách Lý Ngọc, nhưng thấy hai tay hắn chống ở hai bên, không hề đè xuống bụng nên nàng cũng không giãy giụa nữa. "Tại sao ta không biết từ lúc nào mà nàng và Tuyên Vương có loại quan hệ kia?" Con ngươi của Bách Lý Ngọc tĩnh mịch như biển đêm, vắng lặng không gợn sóng, làm cho người ta không thể nhìn thấu tâm tình. Thông qua lời nhắc nhở của hắn, Thủy Khanh Y chợt nhớ lại, nàng hận không thể bất tỉnh. . . bất tỉnh tại chỗ. . . Nàng nghiêng đầu, nhắm mắt ngất đi. Bách Lý Ngọc ngẩn ra, thấy Thủy Khanh Y hô hấp nhẹ nhàng, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, đặt tay lên mạch của nàng, đúng là giả bộ bất tỉnh. Hắn đứng dậy, chỉnh lại áo bào, đi ra ngoài điện, bỗng nhiên nghe được người sau lưng nói: "Tất nhiên con của chúng ta sẽ không theo họ của hắn ta, chẳng qua là ta định để nhũ danh của đứa bé là Đào Tử." Bách Lý Ngọc khẽ nói biết rồi, sau đó bước ra khỏi nội điện. Thủy Khanh Y hít sâu một hơi, nhìn bầu trời trong vắt như nước, trái tim rộn ràng dần dần trở nên tĩnh lặng. Tam Vương đã sớm coi Thủy Minh Hách là đối thủ lớn nhất, nếu hắn không trở về Nam Chiếu thì tốt, đợi đến khi mưu kế soán vị của bọn họ thành công, Thủy Minh Hách cũng được an toàn, hôm nay, hắn trở lại, cho dù hắn không phải là nhi tử của Hoàng thượng, cũng là cái gai không thể không nhổ hết trong lòng tam Vương, bọn họ sẽ không để lại bất kỳ rủi ro nào. Nghĩ đến tối nay Thủy Minh Hách tới Quốc tự, khóe miệng Thủy Khanh Y nở một nụ cười nhạt. Cho dù xảy ra chuyện gì, đều phải tin rằng tất cả những gì bọn ta làm đều là vì tốt cho ngươi! . . . . . . Đại sư Từ An viên tịch, chân núi Quốc tự có rất nhiều dân chúng quỳ gối, tất cả đều quỳ đến trời sáng mới rời đi, vì vậy đã làm cảnh đẹp ban đêm trở nên ồn ào huyên náo. Sau khi Nam Chiếu Hoàng nghe được tin, ông không tức giận như trong tưởng tượng, trái lại thuận theo thiên đạo, sắc phong Phó Thiển Hà vốn là hoàng tức, trở thành Đức phi, một trong tứ đại quý phi. Cả triều khiếp sợ, không kém gì tin tức Thái hậu qua đời. Trong khoảng thời gian ngắn, phủ Thái Phó vốn đông như trẩy hội, đã bị giẫm bằng phẳng, những nữ tử thường ngày trò chuyện với Phó Thiển Hà, càng rối rít tới cầu kiến. Phó Thiển Hà làm như không thấy, ngâm người ở trong thùng tắm, không ngừng chà xát, trong mắt hiện lên vẻ mỉa mai, khuôn mặt tràn đầy căm hận. Nàng không hiểu, rõ ràng Thủy Mặc muốn giữ đạo hiếu ba năm không thú thê, vì sao Hoàng thượng lại đột nhiên phong nàng làm phi, hơn nữa ngày mai lập tức vào cung, trong lòng nàng có quá nhiều nghi vấn và lo lắng, nhưng trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh Thủy Bá Thiên khinh thường và nàng bị mấy kẻ đê tiện làm nhục, Phó Thiển Hà hận tới nỗi trái tim giống như bị đao đâm, gần như trở nên điên khùng. Chuyện đã được quyết định, sao nàng không thuận theo tự nhiên, ngồi lên vị trí quý phi, có lẽ Thủy Bá Thiên sẽ phải ăn nói khép nép tới nịnh bợ nàng. Nghĩ vậy, trong lòng nàng hả hê, nỗi nhục nàng phải chịu, nhất định phải trả lại gấp mười gấp trăm lần cho hắn, muốn làm Hoàng đế ư? Nằm mơ! "Thúy Bình, thay y phục!" Trong lòng Thúy Bình vui mừng, rốt cuộc tiểu thư đã chịu đi ra ngoài, nghĩ đến tin tức quản gia tới bẩm báo, trong lòng nàng lo lắng. "Tiểu thư, Liêu Vương muốn gặp người." "Bổn cung là phi tử của Hoàng thượng, không được lén lút gặp nam nhân, từ chối đi." Trong lòng Phó Thiển Hà sảng khoái, đáy mắt toát lên vẻ dữ tợn, mới nhận được tin mà đã ngồi không yên muốn tới nịnh bợ nàng? Phó Thiển Hà nàng thề, nhất định phải rút gân róc xương Thủy Bá Thiên để trút mối hận trong lòng! . . . . Hôm sau, kiệu mười sáu người khiêng màu đỏ chót đưa Phó Thiển Hà vào cung, Phó Thiển Hà được ở trong cung Phi Yên, bên trong cực kỳ xa hoa, đá ngọc quý hiếm, nguy nga lộng lẫy không thua gì cung Càn Thanh của Hoàng thượng, thậm chí còn hơn hẳn cung Hoa Thanh của Hoàng hậu, trong lòng Phó Thiển Hà không kiềm chế được sự vui mừng. Trong lòng Phó Thiển Hà nghĩ rằng Hoàng thượng đã nhìn phát chán lão bà kia, trong cung ngoại trừ đại tỷ của nàng, thì không còn nữ nhân nào khác, lần này Hoàng thượng nghe theo thiên mệnh, nàng có mệnh phượng hoàng nên nạp nàng làm quý phi, tạo phúc cho con dân Nam Chiếu. Hơn nữa nàng còn ban thưởng một tòa cung điện cao quý, nhất định là cực kỳ coi trọng nàng, chỉ cần nắm chắc được trái tim của Hoàng thượng, sợ gì không thể chỉnh chết tiện nhân Thủy Khanh Y kia? Nghĩ như vậy, Phó Thiển Hà nhìn bóng dáng rõ rệt từ từ đến gần kia, trái tim đập nhanh, mặc dù Hoàng thượng đã lớn tuổi, nhưng vẫn tuấn mỹ như thần tiên, muốn yêu ông ta cũng không phải là việc khó, mái tóc bạc kia, dưới sự phản chiếu của ánh sáng chói lọi, có ánh sáng màu vàng lưu ly nhàn nhạt bao quanh, khiến người ta lóa mắt, Phó Thiển Hà nhìn ngây dại, một hồi lâu sau vẫn chưa thể tỉnh táo lại, không ngờ Nam Chiếu Hoàng mê người như vậy. Thủy Triệt nhìn nữ nhân si ngốc kia, đáy mắt thoáng qua chán ghét, ông giậm chân đi vào, đứng ngược chiều ánh sáng ở trong điện. "Hoàng thượng. . ." Phó Thiển Hà lấy lại tinh thần, dịu dàng gọi. Nàng giơ tay về phía ngực của Thủy Triệt, nhưng bị ông tránh ra, nàng lúng túng thả tay xuống, dò hỏi: "Hôm nay Hoàng thượng ngủ lại chỗ của thần thiếp sao?" "Không, chính vụ bận rộn, lát nữa tam Vương vào cung có chuyện cần thương lượng, sáng sớm ngày mai, phải đi kính trà Hoàng hậu." Giọng nói khản đặc của Thủy Triệt mang theo một chút mê hoặc lòng người: "Ngươi cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi cho tốt." Gò má của Phó Thiển Hà đỏ bừng, nhìn thái độ của Thủy Triệt, nàng cũng không có nhiều hoài nghi, yểu điệu dặn đi dặn lại Thủy Triệt chú ý tới thân thể, tự mình cung tiễn đến ngoài cửa, lưu luyến không thôi nhìn bóng dáng đi xa dần, linh hồn nhỏ bé giống như cũng đi theo. "Nương nương, không ngờ Hoàng thượng của chúng ta tuấn mỹ như vậy." Gương mặt của Thúy Bình ửng hồng, nàng chưa từng gặp nam nhân nào tuấn mỹ như vậy. Phó Thiển Hà cảnh giác liếc nhìn Thúy Bình, mặc dù nha đầu này trung thành với nàng, nhưng lòng người làm sao có thể chống lại thử thách cám dỗ, nghĩ kỹ lại, Thúy Bình không được coi là mỹ nhân, ngũ quan được cái đoan chính, là một nha đầu thanh tú, nếu như có một ngày leo lên long sàng sinh được long tử, nhất định địa vị sẽ cao hơn nàng. Nàng vuốt bụng theo bản năng, nghĩ đến việc mình đã không thể sinh con, trong lòng càng hận Phó Thành hơn, ông ta muốn lật đổ Thủy Triệt sao? Nàng sẽ để cho Phó Thành thấy tất cả những gì ông ta tích lũy, từ từ biến mất. "Thúy Bình, ngươi đi theo Bổn cung nhiều năm, cũng đã đến tuổi thích hợp để xuất giá, Bổn cung có thể cho ngươi xuất cung, gả cho một người tốt." Phó Thiển Hà mỉm cười, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thúy Bình. "Bịch" một tiếng, Thúy Bình quỳ trên mặt đất, dập đầu cầu xin: "Nương nương, nô tỳ không muốn xuất giá, nô tỳ sẽ ở bên phục vụ người cả đời." Phó Thiển Hà thờ ơ: "Thúy Bình, làm sao Bổn cung có thể làm ngươi bị lỡ thì, đều là nữ nhân, Bổn cung hiểu tâm tư của ngươi, ai mà không muốn lấy một lang quân như ý, tình chàng ý thiếp chung sống cả đời chứ?" "Nương nương, mạng của nô tỳ là người cho, cả đời này chỉ muốn ở lại bên cạnh phục vụ người." Thúy Bình mất bình tĩnh, hốt hoảng giơ tay lên thề: "Nếu nô tỳ xuất giá làm thê tử cho người ta, sẽ không được chết tử tế, bị thiên lôi đánh." Phó Thiển Hà đau lòng đỡ Thúy Bình dậy, trách cứ: "Nha đầu này, Bổn cung cũng không nỡ bỏ ngươi, chỉ là nữ tử, ai mà không muốn xuất giá, ngươi ở lại cả đời không xuất giá, chẳng phải Bổn cung là một kẻ ác sao, lời thề này. . . Ngươi thật là bướng bỉnh." Trong lòng nàng lại thở phào nhẹ nhõm, bọn họ coi trọng lời thề nhất, chặt đứt cái suy nghĩ này của Thúy Bình đi cũng tốt. "Nương nương, người giữ lại nô tỳ, nô tỳ rất vui mừng." Thúy Bình cười rộ lên. Nơi sâu thẳm trong đáy mắt Phó Thiển Hà cất giấu một chút lo lắng, nàng thầm nghĩ: Thúy Bình ơi Thúy Bình, hi vọng ngươi có thể tuân thủ lời thề. . . . . . . Điện Tử Uyển Thủy Khanh Y và Thủy Thiên Diên đang nói về chuyện dưỡng sinh, Bách Lý Ngọc ở bên cạnh phục vụ, còn người bận rộn ‘chính vụ’ thì đang bóp vai đấm lưng cho Thủy Thiên Diên. "Phụ hoàng, hôm nay là đêm động phòng của người, cứ như vậy để cho mỹ nhân yểu điệu cô đơn ư?" Thủy Khanh Y trêu đùa, không ngờ Thủy Triệt thực sự nạp Phó Thiển Hà làm quý phi, nghĩ đến cảnh ở Linh Lung Các, trong lòng nàng không khỏi buồn nôn. Thủy Triệt chợt cảm thấy như tuyết rơi tháng sáu, không phải là vì ngươi lấy Diên Nhi ra để uy hiếp à? "Phụ hoàng định để người nào viên phòng thay người?" Thủy Khanh Y cười xấu xa. Thủy Triệt nói rất hàm súc: "Nữ tế cũng được coi là nhi tử, để Ngọc Nhi đi thay ta." Tay Bách Lý Ngọc đang bóc vỏ trái cây chợt dừng lại, nói đầy bí hiểm: "Người chắc chắn chứ?" Thủy Triệt nhìn theo tầm mắt của Bách Lý Ngọc, thấy đứa trẻ ở trong ngực Bách Lý Ngọc, mặt ông tối sầm, xua tay nói: "Ngươi không đi, đương nhiên sẽ có kẻ khác đi thay trẫm." Dừng một chút, ông nhìn Thủy Khanh Y: "Y Nhi, không phải phụ hoàng không hiểu lý lẽ, Hoàng tổ mẫu của ngươi bị bệnh qua đời, làm tôn nhi, nhất định phải giữ đạo hiếu ba năm, mấy năm tới ngươi hãy ở lại Nam Chiếu, không được tự tiện rời đi." Thủy Khanh Y trợn tròn mắt, tại sao lại kéo nàng vào? "Phụ hoàng, xin hãy bớt lo lắng, người không đấu lại tên lòng dạ hiểm độc này đâu." Thủy Khanh Y đột nhiên có chút đồng cảm với Thủy Triệt, thân là cửu ngũ chí tôn, ở trước mặt bọn họ, quả thật là ông đã bị mất hết nhân quyền, nào có được quyền làm chủ? "Ừ, vậy sáp nhập Bắc Thương vào Nam Chiếu." Bách Lý Ngọc nói nhẹ nhàng, giống như đang bàn luận về món ăn. Thủy Triệt im lặng, coi như hắn ta lợi hại! Đêm sáng sao thưa, một bóng người lao ra từ phủ Tuyên Vương, nhảy vọt vào hoàng cung, ẩn náu ở bên trong cung điện. Phó Thiển Hà thổi tắt đèn đi ngủ, nghe thấy tiếng bức rèm che bị vén lên, đột nhiên nàng mở mắt ra, nhìn bóng dáng cao lớn kia, mặt đỏ thẹn thùng, nàng biết Thủy Triệt xử lý xong chính sự sẽ đến tẩm cung của nàng. Nàng nhắm mắt lại, chờ người vừa tới đến gần, ngay sau đó, nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, chợt cảm thấy cơ thể bị lạnh, chăn đắp bị vén lên, thân hình cao lớn phủ lên, thô lỗ xé rách áo lông, yếm uyên ương của nàng. Phó Thiển Hà chẳng những không cảm thấy thô lỗ, trái lại cảm thấy hắn thẳng thắn, nàng yêu chết cảm giác này, giơ tay mò mẫn cởi áo, chốc lát, Phó Thiển Hà chủ động vòng tay lên cổ người kia, không kịp hành động, hạ thể liền bị lấp đầy, cảm giác tê dại lan khắp toàn thân. "Hoàng thượng. . ." Phó Thiển Hà không nhịn được than nhẹ, người ở trên người nàng càng thô bạo hơn. Hai người liều chết dây dưa ở trên giường la hán, đột nhiên, nội điện sáng trưng, Thủy Triệt tức giận nhìn kẻ tráo trở, hét lớn: "Người đâu, kéo đôi gian phu dâm phụ này xuống, xử cực hình!" Người trên giường đã tỉnh táo lại ngay từ lúc nội điện được thắp đèn sáng như ban ngày, Phó Thiển Hà nhìn nam nhân trên người mình, hét lên một tiếng, kéo chăn lên che cơ thể trần trụi, nàng nhìn gương mặt lạnh lùng của Thủy Triệt, ngã xuống dưới giường, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ: "Hoàng thượng, thần thiếp không. . . Không biết. . . Thần thiếp tưởng là ngài. . ." "Hoàng thượng, là nàng ta quyến rũ Bổn vương." Thủy Bá Thiên quỳ trên mặt đất, cúi thấp đầu giải thích. "Nói xằng bậy, Hoàng thượng, thần thiếp oan uổng." Phó Thiển Hà tóc tai bù xù, thét thảm thiết giống như ác quỷ. "Đức phi, hôm nay trẫm đã dặn ngươi, ta có chính vụ phải xử lý, mới một ngày đã không chịu nổi cô đơn mà gặp tình lang, còn dám ngụy biện?" Giọng nói của Thủy Triệt lạnh như băng, tức giận nói: "Đức phi phóng đãng, làm loạn cung đình, xử hình phạt ngũ độc. Liêu Vương lén lút qua lại với phi tử. . ." "Hoàng thượng, Bổn vương bị oan, là do tiện nhân kia quyến rũ Bổn vương, nàng ta đã sớm không còn là nữ nhân trong trắng, ngài xem, còn không có lạc hồng." Thủy Bá Thiên chỉ lên trên giường trắng tinh, chỉ có vệt nước nhỏ, hoàn toàn không có vết tích của lạc hồng. Con ngươi của Thủy Triệt đầy máu, gân xanh trên trán nổi lên: "Thái phó phạm tội khi quân, cả gan đổi trắng thay đen, tịch thu hết toàn bộ tài sản." Tào Hạo đi suốt đêm để vào cung nghe thấy vậy, dẫn theo thị vệ xuất cung, đến bao vây Phó phủ. Phó Thiển Hà đã sớm sợ đến mức mất cả tiếng, bị thị vệ kéo đi, đột nhiên nàng khôi phục lại tinh thần, gương mặt dữ tợn nhào về phía Thủy Bá Thiên, đâm móng tay nhọn lên mặt của hắn: "Chết đi, ngươi chết đi, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. . ." ‘Xoạc’ một tiếng, Phó Thiển Hà điên cuồng cười to nhìn da người ở trong tay mình, đờ đẫn nhìn gương mặt kia, đó lại là một trong mấy thị vệ đã cưỡng bức nàng, Phó Thiển Hà ôm mặt kêu chói tai, rút kiếm của đại nội thị vệ, đâm xuyên qua lồng ngực của thị vệ đang quỳ gối cầu xin tha thứ. "Chết đi, tiện nhân chết đi. . ." Phó Thiển Hà mất lý trí, giống như đang đâm củ cải, đâm loạn bảy tám nhát kiếm, bị thị vệ sau lưng kéo, đánh cho bất tỉnh rồi mang đi. Thủy Triệt lạnh lùng nói: "Bao vây phủ Tuyên Vương, giám sát Liêu Vương, nếu có phản kháng, giết chết ngay tại chỗ." "Vâng." Phó tướng lĩnh mệnh rồi rời đi. Thủy Triệt chán ghét bước ra khỏi nội điện, dặn dò công công Tiểu Đức Tử: "Đốt giường." Công công Tiểu Đức Tử đáp tuân mệnh, trong lòng vã mồ hôi lạnh, quả thật không thể trêu chọc công chúa, không cần tốn nhiều sức, đã loại bỏ được phủ Thái phó. Truyện được edit và đăng tải duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. . . . . . . Thủy Khanh Y đi tới địa lao, nhìn ngọc thể lê lết của Phó Thiển Hà, nàng xoay người che mắt Bách Lý Ngọc, nói với thị vệ: "Lấy cho nàng ta bộ y phục để che người." Thị vệ có chút khó xử, bọn họ lấy y phục ở đâu ra? "Cởi áo ngoài của ngươi ra, phủ lên cho nàng ta!" Thủy Khanh Y lạnh giọng sai bảo, thấy gã không hề động đậy, nàng xị mặt lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ phải đợi Bổn cung làm cho?" Thị vệ không cam lòng cởi áo ra, nhưng bất ngờ đâm về phía Thủy Khanh Y, Bách Lý Ngọc kéo Thủy Khanh Y ra, bắt được cổ tay nắm đoản kiếm của thị vệ, đoản kiếm rơi xuống đất, thị vệ ôm cổ tay đã bị gãy đôi, trên trán chảy mồ hôi lạnh, gã biết, xương tay đã bị vỡ nát. "Kéo xuống, ném vào ngũ độc trì." Thủy Khanh Y lười biếng mở miệng, rồi sai thị vệ đã sợ ngây người: "Dội nước cho nàng ta tỉnh lại." "Ào ào ——" Một thùng nước lạnh dội lên người Phó Thiển Hà, cả người Phó Thiển Hà run lên, đột nhiên nàng mở mắt ra, nhìn thấy Thủy Khanh Y và Bách Lý Ngọc, gương mặt nhăn nhó: "Tiện nhân, là ngươi, là ngươi hãm hại ta." Thủy Khanh Y mím môi, giơ tay đẩy cửa sát dày nặng nề ra, hơi thở lạnh lẽo phả vào mặt, nắm váy thật chặt, Thủy Khanh Y cầm cây đuốc trên thạch bích, nhìn thấy rõ không gian bên trong, trong phòng tối rộng hai mươi mét vuông, ngay chính giữa có một cái bể nước lớn, dường như chiếm mất ba phần năm không gian, bên tay trái là bậc thang sáu bậc, một chiếc ghế phủ da hổ được đặt ở trên cùng, vừa vặn có thể nhìn thấy rõ ràng thứ ở bên trong bể nước. Thủy Khanh Y và Bách Lý Ngọc ngồi ngay ngắn ở trên chiếc ghế, nhìn bọ cạp, rắn độc, nhền nhện, rết nhúc nhích leo lên ở bên trong bể, chưa leo được mấy bước, đã bị rơi xuống đáy, trông thấy mà làm cho lòng người trong phát run. "Dẫn người vào." Thủy Khanh Y vung tay lên, nhìn thị vệ ném Phó Thiển Hà ở bên cạnh bể nước, để cho nàng ta thấy rõ thứ ở bên trong bể, nàng khẽ cười nói: "Tục ngữ nói, vật họp theo loài, Bổn cung nghĩ Phó tiểu thư cực kỳ thích những động vật nhỏ này." "Không... Không được. . ." Phó Thiển Hà nhìn động vật có độc ở bên trong, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, không thể khống chế được nữa. Đôi tay bò men theo bể nước muốn chạy thoát, nhưng bị mấy thị vệ phía sau chặn lại, Phó Thiển Hà tuyệt vọng quỳ trên mặt đất cầu xin Thủy Khanh Y: "Cầu xin ngươi thả ta ra, thả ta, ta sẽ nói cho các ngươi biết lối vào bộ lạc Lạc Khắc."