Lúc này, một thái giám vội vã đi tới cạnh Lãnh Phức Hương, “Phức Hương quận chúa, vương gia đang tìm người, mời người đi nhanh qua đó.” Sau khi Lãnh Phức Hương rời đi, nhất thời chỉ còn lại hai người Tô Duyệt Duyệt và Bắc Thần Ngạo, những người vây xung quanh đã sớm tản ra. Tô Duyệt Duyệt mở miệng hỏi trước, “Vừa nãy ngươi gọi bà ta là mẫu hậu, ngươi là con Hoàng hậu sinh à?” Yêu nghiệt dáng dấp đẹp như thế này, không nghĩ tới là con của lão yêu bà kia, tuyệt đối hắn di truyền từ Hoàng đế rồi. Bắc Thần Ngạo đi tới cạnh nàng, cũng không trả lời mà nhìn nàng chăm chú. “Vừa đi vừa nói.” Một lúc sau đột nhiên hắn hạ giọng nói. Tô Duyệt Duyệt đang muốn gật đầu, đột nhiên thấy xa xa Bắc Thần Hàn đang nhìn xung quanh, lúng túng cười nói, “À, phu quân nhà ta tới tìm, xin lỗi không tiếp được.” Sau khi nói xong đang định nhấc chân rời đi, khóe miệng Bắc Thần Hàn đột nhiên nâng lên nụ cười lạnh, trực tiếp giữ chặt tay Tô Duyệt Duyệt, cúi thấp đầu ngậm lấy miệng nàng. Tô Duyệt Duyệt kinh ngạc trợn to hai mắt, Lục hoàng tử này đang làm cái gì? Khi nàng thấy được ý cười trong con ngươi hắn, ngay lập tức hiểu được, hắn ta cố tình… “Tô Duyệt Duyệt, ngươi tới đây cho bổn cung.” Phía trước truyền tới tiếng Bắc Thần Hàn rống giận. Bắc Thần Hàn tức giận nhìn chằm chằm hai người, thấy hành động thân mật thì càng thêm giận dữ, bàn tay nắm chặt thành quyền. Bắc Thần Ngạo liếc nhìn bộ dạng tức giận của Tô Duyệt Duyệt, sau đó buông miệng nhỏ của Tô Duyệt Duyệt, khóe miệng nhếch lên, “Thật ra ngươi vốn là của ta, miệng của ngươi thật ngọt.” Tô Duyệt Duyệt nghi hoặc nhìn bóng lưng hắn rời đi, lời nói vừa rồi của hắn có ý gì? Còn có, vì sao lại muốn chọc giận Bắc Thần Hàn? Huynh đệ hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bắc Thần Hàn nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Tô Duyệt Duyệt, cầm chặt tay nhỏ của nàng, tức giận quát: “Đáng chết, Tô Duyệt Duyệt, ngươi coi bổn cung chết rồi sao? Ngươi lại dám tình chàng ý thiếp với Lục hoàng đệ?” “Ngươi thần kinh à? Ngươi không thấy hắn ta cố tình làm vậy sao?” Tô Duyệt Duyệt liều mạng giãy khỏi tay hắn. Căn bản Bắc Thần Hàn không nghe vào lời giải thích của nàng, lửa giận càng cháy càng mạnh, lúc Tô Duyệt Duyệt chưa kịp phản ứng đã điểm huyệt đạo, sau đó vác trên vai đi thẳng tới tẩm cung của mình. “Bắc Thần Hàn, ngươi khốn kiếp, thả ta xuống!” Tiếng gào của Tô Duyệt Duyệt biến mất dần ở vườn hoa. Tẩm cung của Thái tử. Bắc Thần Hàn khiêng tô Tô Duyệt Duyệt về tẩm cung, ném thân thể không thể cử động của nàng lên giường. “Cút hêt ra ngoài cho bổn cung.” Hắn tức giận đuổi hết cung nữ trong phòng. “Tên biến thái, ngươi muốn làm gì?” Tô Duyệt Duyệt thoáng hoảng hốt, hỏng bét, lần này không mang ngân châm bên người, lại bị điểm huyệt, tránh thoát sao giờ? Bộ mặt Bắc Thần Hàn đen thui trở lại giường, hung tợn nhìn nàng chằm chằm. “Quan hệ của ngươi với Lục hoàng tử như nào?” Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng vuốt gò má của nàng, lạnh lùng hỏi. Tô Duyệt Duyệt liếc hắn một cái, vừa rồi không phải nói rồi sao, “Ta và hắn không có quan hệ, vừa rồi là hắn cố ý, hắn cố ý chọc giận ngươi, rốt cuộc huynh đệ các ngươi xảy ra chuyện gì, thật là một người biến thái một người khủng bố.” “Tô Duyệt Duyệt, chú ý thái độ của ngươi.” Hắn nắm chặt cằm của nàng, ngoan lệ cảnh cáo. Tô Duyệt Duyệt hít một hơi thật sâu, có câu nói, ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt. “À, anh đẹp trai. Thật xin lỗi, không nên tức giận, có thể giải huyệt đạo cho ta được không, rất khó chịu đấy.” Tô Duyệt Duyệt cười cười nói với hắn. Bắc Thần Hàn cũng cười, ngón tay thon dài chậm rãi dời xuống, cuối cùng trước ngực của nàng xoa nhẹ. “Biến thái, ngươi đang làm cái gì?” Tô Duyệt Duyệt cảm giác được một sự tê dại từ thân thể. Hắn cởi giày, thân hình cao lớn trực tiếp đè lên thân thể không thể nhúc nhích của nàng, “Ngươi nói xem bổn cung muốn làm gì?” “Chuyện này, anh đẹp trai, hiện giờ vẫn còn sớm, chúng ta tối nay tiếp tục có được không?” Tô Duyệt Duyệt hốt hoảng vội nói. Bắc Thần Hàn không thèm nghe lời của nàng, khoảng cách ngày càng gần, “Chờ bổn cung ăn ngươi xong, sau đó quay về phủ, chúng ta vẫn có thể tiếp tục.” “Ngươi… Ngô…” Tô Duyệt Duyệt đang muốn phản bác, lại bị hắn chặn lại miệng. Bắc Thần Hàn vốn muốn dịu dàng hôn nàng, nhưng nghĩ tới miệng nhỏ này vừa bị một nam nhân khác chạm qua, lửa giận ở đáy lòng lại bùng lên, trừng phạt bằng cách cắn mạnh môi dưới của nàng, thừa dịp nàng kêu đau lập tức vươn lưỡi của mình vào cuốn lấy chiếc lưỡi đang trốn tránh của nàng. Tô Duyệt Duyệt nhíu mày, không ngừng dời lưỡi đi chỗ khác, không muốn hắn tiếp tục hôn mình, nhưng Bắc Thần Hàn không cho nàng cơ hội né tránh, giữ chặt cằm của nàng, ép nàng tiếp nhận sự trừng phạt của hắn. “Khốn kiếp… Đủ rồi… Không muốn…” Tiếng nói kháng nghị của Tô Duyệt Duyệt vang lên không ngừng. Bắc Thần Hàn buông miệng của nàng, tươi cười nói: “Đợi xem bổn cung thuần phục con mèo hoang ngươi như nào.” Hắn đã nhẫn nại đủ lâu rồi, bọn họ thành thân cũng đã được nửa nắm, đến bây giờ còn chưa động phòng, hắn sẽ không bỏ qua giờ phút cơ hội này. “Này, không phải ngươi chơi thật đấy chứ?” Tô Duyệt Duyệt trợn to mắt nhìn hắn. “Ngươi cảm thấy có thể là giả sao?” Bắc Thần Hàn cười cười, sau đó trực tiếp cởi xuống y phục của nàng, chiếc yếm hồng phấn cũng hiện ra. Sắc mặt Tô Duyệt Duyệt càng hốt hoảng, không ngừng nghĩ biện pháp để có thể giải huyệt đạo, nhưng đều vô dụng. Bàn tay của Bắc Thần Hàn cũng không an phận, nhanh chóng gạt yếm của nàng, mà hai khối tuyết trắng trong nháy mắt nhảy ra ngoài, Tô Duyệt Duyệt hét lên một tiếng, ánh mắt của Bắc Thần Hàn cũng càng ngày càng nóng, không chút do dự nắn bóp hai khối tuyết trắng mê người kia. “Ngươi xem, phản ứng của ngươi thành thực đến như nào.” Bắc Thần Hàn cười cười, ngón trỏ và ngón cái không ngừng vân vê nụ hoa, khiến nó cứng rắn đứng thẳng lên. “Ngươi… Cái tên biến thái này…” Tô Duyệt Duyệt mắng liên tiếp, nhìn hắn chằm chằm. Trời ạ! Không phải nàng cứ như vậy mà bị hắn ăn chứ! Nên làm cái gì bây giờ? “Hiện tại bổn cung sẽ cho ngươi biết, thân thể của ngươi có bao nhiêu thành thực.” Bắc Thần Hàn cười tà mị, cúi thấp đầu xuống, ngậm lấy một quả dâu đỏ tươi đó vào miệng, cũng không ngừng lấy đầu lưỡi trêu chọc, một quả khác cũng được ngón tay thon dài đối xử công bằng, không ngừng vân vê xoa nắn. Tô Duyệt Duyệt cảm thấy sự tê dại trong thân thể càng ngày càng mãnh liệt, hạ thân cũng bắt đầu khó chịu, nàng rất muốn uốn éo thân thể nhưng lại không cử động được, điều này so với chết còn khó chịu hơn. “A… Tên biến thái, ngươi dừng tay.” Khuôn mặt nàng đỏ rực nhìn hắn khẽ nói. Nhưng Bắc Thần Hàn tà ác không những không dừng tay, ngược lại bàn tay rời khỏi quả dâu đang được xoa nắn kia, dưới con mắt kinh ngạc của Tô Duyệt Duyệt, trực tiếp thò vào tiết khố của nàng. “Ngươi…” Tô Duyệt Duyệt tức giận nhìn hắn chằm chằm, nàng muốn khép hai chân lại, nhưng không thể nhúc nhích, chỉ có thể để Bắc Thần Hàn thoải mái mở chân mình ra.