Ánh mắt của Bắc Thần Hàn thoáng qua tia phức tạp, gật đầu một cái: “Đúng vậy, không cẩn thận bị va chạm vào đầu, sau khi tỉnh lại thì mất trí nhớ.” Dĩ nhiên hắn sẽ không nói cho Hoàng đế rằng Tô Duyệt Duyệt trước kia đã qua đời, bây giờ là một Tô Duyệt Duyệt khác ở trong người nàng, loại chuyện kì bí này nói ra chỉ sợ dọa chết Hoàng đế mất. “Như vậy sao. Chỉ cần Duyệt Duyệt không có thương tích gì là tốt rồi.” Ánh mắt Hoàng đế xuất hiện một tia sáng, giống như đang tính toán cái gì, cuối cùng cười nói. “Được rồi, con nhanh đi cùng tìm Duyệt Duyệt đi, buổi tối nhớ cùng nhau tham dự yến tiệc.” Hoàng đế tiếp tục nói. Bắc Thần Hàn gật đầu, sau đó vội vàng đi ra khỏi ngự thư phòng, đi về phía vườn hoa, mà Hoàng đế nhìn cánh cửa trống rỗng kia, rồi nghĩ tới khuôn mặt ôn nhu của nhi tử mình, đột nhiên nở nụ cười thần bí. “Xem ra, người kia đã tới…” Hoàng đế thấp giọng nói. Vườn hoa trong Hoàng cung. Tô Duyệt Duyệt và Lãnh Phức Hương rảnh rỗi dạo quanh một vòng, không thấy có gì thú vị, lúc này một thân ảnh yêu kiều đột nhiên đi tới, trên đầu đội mũ phượng, Tô Duyệt Duyệt liếc mắt nhìn cách ăn mặc hoa lệ đó cũng biết đối phương là nhân vật to lớn, quả nhiên… “Hoàng hậu nương nương cát tường.” Đầu tiên Lãnh Phức Hương cung kính vấn an, khi nàng thấy Tô Duyệt Duyệt không hề có động tác gì, vội vàng lôi kéo vạt áo của nàng. Tô Duyệt Duyệt không hiểu ý của Lãnh Phức Hương, lớn tiếng hỏi: “Sao ngươi lại kéo y phục của ta?” Lãnh Phức Hương trợn tròn mắt nhìn Tô Duyệt Duyệt, nghĩ nàng giả điên giả ngu sao? Chẳng lẽ không nhớ được Hoàng hậu là một người lợi hại như thế nào? “Ai ui, đây không phải là Thái tử phi sao? Sao thế, trở thành phượng hoàng rồi mà có thể vô lễ như vậy sao? Ngay cả lễ nghi cơ bản cũng quên?” Lúc Lãnh Phức Hương chưa kịp mở miệng, Hoàng hậu đã đi tới trước mặt hai người, lạnh lùng nhìn Tô Duyệt Duyệt. Tô Duyệt Duyệt cười lạnh một tiếng, không chút sợ hãi nói: “Ngươi cũng không phải là Vương mẫu nương nương hay Quan Thế Âm Bồ Tát, sao ta phải vấn an với ngươi?” “Ngươi quá càn rỡ rồi, Lý ma ma!” Sắc mặt Hoàng hậu đại biến, lần đầu bà ta gặp một người dám vô lễ như vậy với mình. Chỉ thấy một ma ma chừng năm mươi tuổi đi lên, sự âm ngoan trên mặt cũng biết được người chuyên cấu kết với Hoàng hậu làm việc xấu. “Có lão nô.” Lý ma ma lớn tiếng nói. Hoàng hậu trợn mắt nhìn Tô Duyệt Duyệt, lạnh lùng sai: “Dạy bảo nàng ta cho tốt, dạy nàng ta quy củ hoàng cung, để nàng ta biết được lễ nghi cơ bản như thế nào.” “Lão nô tuân lệnh.” Bộ mặt Lý ma ma hưng phấn đi về phía Tô Duyệt Duyệt, dường như rất lâu rồi không được đánh người, thật vất vả mới có một con mồi có thể thỏa mãn dạy dỗ, chỉ tiếc, bà ta tìm nhầm đối tượng rồi. Tô Duyệt Duyệt cười cười nhìn Lý ma ma chậm rãi đi tới, thấy nụ cười đắc ý trên mặt hai chủ tớ, nhất thời khiến nàng liên tưởng tới Hoàng hậu và Dung ma ma trong Hoàn Châu cách cách… Ôi trời ơi… Thật sự quá giống! “Lão điêu nô, ta khuyên ngươi tốt nhất nên lui về, nếu không đừng trách ta hạ thủ vô tình với ngươi.” Tô Duyệt Duyệt tốt bụng nhắc nhở. Sắc mặt Lý ma ma khẽ biến, bà ta có thể cảm nhận được khí thế của Tô Duyệt Duyệt khác lạ so với hồi trước, bây giờ, cả người Tô Duyệt Duyệt tản mát ra một cỗ sát khí, sát khí kia khiến bà ta có hơi sợ, nhưng vẫn giả bộ không có chuyện gì, bước nhanh tới trước mặt Tô Duyệt Duyệt, giơ tay muốn đánh. Đột nhiên Tô Duyệt Duyệt lắc mình, tránh thoát bàn tay đang vung tới kia, sau đó nhanh chóng giữ chặt tay phải của Lý ma ma, một tay khác lặng lẽ đặt lên ở sau lưng bà ta. Vốn Lý ma ma đang tức giận đỏ bừng mặt, nhưng sau khi quay đầu thấy thứ mà Tô Duyệt Duyệt để ở phía sau, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch. “Thái… Thái tử phi tha mạng!” Cả người Lý ma ma run rẩy cầu xin tha thứ. Sắc mặt Hoàng hậu trầm xuống, tức giận quát: “Lý ma ma, ngươi đang làm gì? Còn không mau động thủ dạy dỗ nàng?” Cả người Lý ma ma run rẩy không dám động đậy, Tô Duyệt Duyệt tươi cười kéo bà ta đi về phía Hoàng hậu, khi hai người tới trước mặt thì Hoàng hậu đã sớm không nhịn được, nụ cười Tô Duyệt Duyệt càng lúc càng lớn, mà Lãnh Phức Hương đứng ở phía sau thấy được thứ trên tay Tô Duyệt Duyệt cũng hoảng sợ hết hồn. “Hoàng hậu nương nương, lão nô… Lão nô không dám…” Lý ma ma run rẩy nói.. Sau khi Hoàng hậu trợn mắt lườm bà ta một cái thì tức giận mắng Tô Duyệt Duyệt: “Tô Duyệt Duyệt, bổn cung ra lệnh cho ngươi ngay lập tức thả Lý ma ma.” Tô Duyệt Duyệt cười híp mắt nhìn Hoàng hậu, “Vậy ngươi nói xin lỗi ta trước, ta sẽ không so đo với các ngươi nữa.” “Càn rỡ, xem bổn cung giáo huấn ngươi như thế nào.” Hoàng hậu sầm mặt xuống, không chút do dự nhào tới. Tô Duyệt Duyệt cười cười, trựa tiếp thả con vật dài đáng yêu trên tay xuống, vứt trên người Hoàng hậu, “Thay ta chiếu cố Hoàng hậu thật tốt.” “A…” Một tiếng hét chói tai phá vỡ chân trời. Hoàng hậu thấy trên người là một con rắn màu xanh, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, không ngừng nhảy lên nhảy xuống muốn con rắn trên người rơi ra. Những người đang ngắm hoa xung quay nghe thấy tiếng đều cùng đi về phía Hoàng hậu và Tô Duyệt Duyệt, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn bộ dáng thất thố của Hoàng hậu. “Hoàng hậu nương nương, ngươi có biết bây giờ ngươi rất giống con chuột túi nhảy lên nhảy xuống không?” Tô Duyệt Duyệt nhìn bộ dáng của Hoàng hậu cười ha ha. “A… Người đâu… Nhanh lên! Nhanh bỏ con rắn này ra! Người đâu!” Căn bản Hoàng hậu không nghe được lời nói của Tô Duyệt Duyệt, chỉ biết gọi tới gọi lui, chẳng qua là con rắn xanh kia dường như rất thích người trên mùi bà ta, quấn thật chặt bên hông không thả lỏng. Hoàng hậu sợ đến mức cả người phát run, ngay cả búi tóc trên đầu đã tán loạn, phượng quan càng lung lay như muốn rơi, cả người chật vật không tả nổi. Đột nhiên một đường kiếm nhanh chóng phóng tới, con rắn xanh đang quấn quanh người Hoàng hậu đã thành hai khúc, Tô Duyệt Duyệt nhíu mày nhìn sang thì thấy Bắc Thần Ngạo chậm rãi đi tới, cuối cùng đứng cạnh Hoàng hậu. “Mẫu hậu.” Hắn lạnh lùng gọi. Hoàng hậu thấy con rắn kia đã chết, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lúc thấy Bắc Thần Ngạo thì càng thêm vui vẻ, “Ngạo nhi, con… Con đã trở lại.” Bắc Thần Ngạo chỉ gật đầu coi như đáp trả, không nói câu gì tiếp, lúc này Hoàng hậu mới nhớ tới chuyện vừa rồi, lập tức xoay người nhìn chằm chằm Tô Duyệt Duyệt. “Tô Duyệt Duyệt, ngươi dám giễu cợt bổn cung, người đâu.” Hoàng hậu tức giận. Đường đường nàng là mẫu nghi thiên hạ, lại bị một đứa tiện tì khiến thất thố như này, việc này như nào cũng không nuốt trôi được. “Lão yêu bà, ta khuyên ngươi tốt nhất nên đi tìm thái y trước, nếu không độc rắn xâm nhập, vậy thì thảm đấy.” Tô Duyệt Duyệt tốt bụng nhắc nhở. Hoàng hậu không hiểu ý của Tô Duyệt Duyệt, nàng ta vừa rồi không bị rắn cắn, sao bị độc rắn xâm nhập được, đang lúc nghi ngờ thì thấy mọi người đều kinh ngạc nhìn mình và Lý ma ma chằm chằm, điều này khiến Hoàng hậu càng mờ mịt. Lý ma ma vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: “Hoàng hậu nương nương, người… người trúng độc?” Đến lúc đấy Hoàng hậu mới nhìn thấy mặt Lý ma ma, cũng hoàn toàn kinh ngạc, “Lý… Lý ma ma, sao mặt ngươi lại trở nên đen như vậy?” “Lão yêu bà, không chỉ lão điêu nô cũng mặt đen, mà ngươi cũng như vậy, mặt như con quạ đen.” Tô Duyệt Duyệt cười híp mắt nói. Hoàng hậu không dám tin lắc đầu điên cuồng, vội vàng quay đầu nhìn Lý ma ma, Lý ma ma gật đầu xác nhận điều Tô Duyệt Duyệt nói không sai, giờ phút này chủ tớ hai người chỉ có thể nhìn rõ được hàm răng trắng kia. “Tô Duyệt Duyệt, bổn cung và ngươi không đội trời chung, thái y… Nhanh đi truyền thái y…” Trước khi đi Hoàng hậu vẫn không quên trừng Tô Duyệt Duyệt, sau đó lo lắng sợ hãi đi nhanh về phía tẩm cung của mình. Sau khi Lãnh Phức Hương phục hồi tinh thần, vội vàng kéo Tô Duyệt Duyệt, “Tô Duyệt Duyệt, người Hoàng hậu sẽ không thật sự trúng độc rắn phải không?” “Quận chúa có muốn thử một chút không?” Tô Duyệt Duyệt nở nụ cười quỷ dị. Thật ra khi nàng bắt được con rắn kia đã bỏ được độc của nó ra, mà Hoàng hậu và Lý ma ma đen lại là do Tô Duyệt Duyệt mặt không biến sắc vẩy mực phấn trên mặt bọn họ, căn bản không phải độc rắn, chỉ cần tắm một lần là trở về như cũ. Lãnh Phức Hương vội vàng lùi xuống một bước dài, điên cuồng lắc đầu. Tô Duyệt Duyệt này cả rắn cũng dám chơi, quá kinh khủng rồi.