Hãy cho anh thấy màu của bầu trời
Chương 1 : Tái sinh
Geneva, thành phố yên bình nhất thế giới, nằm ở phía tây nam Thụy Sĩ. Phía nam hướng về đỉnh núi Blanc - ngọn núi cao nhất trong dãy Alps, gần bên hồ Geneva là dòng sông Rhone chảy qua thành phố, chia thành phố làm hai phần, bên bờ trái là thành phố cổ kính, bên phải là thành phố hiện đại. Vậy nhưng, tiếng phanh xe chói tai đã phá hỏng vẻ đẹp tĩnh lặng của nơi đây. -Phương ơi~~~, coi bộ hôm nay chúng ta chết chắc rồi.- Ngồi trên ghế tài xế, Nicole cười nhạt. Vẫn là cái giọng điệu đùa bỡn ngày thường nhưng sâu trong đôi mắt là tia sáng lạnh lẽo.
-Chết cũng được, dù sao chúng ta cũng đã sớm biết trước cái kết này rồi.- Cô gái ngồi bên cạnh bình thản nhắm mắt- Đừng làm thương tổn bọn họ.
-Biết!- Nicole nhếch môi, thông qua kính chiếu hậu nhìn chiếc xe màu đen ở phía sau. 1 tia bi thương thoáng hiện trong mắt cô. Em trai, chị xin lỗi. Chị hy vọng em sẽ mãi mãi ôm mối hận với chị.
Chiếc xe xám bạc đột ngột phanh kít, bánh xe ma sát với mặt đường tạo thành tiếng kêu chói tai. Chiếc xe xoay 1 góc 90 độ, ngờ xoay ngang. Mấy chiếc xe đằng sau hiển nhiên không ngờ tới việc này, chiếc xe màu đen đi đầu lao thẳng vào thân xe xám bạc.
Cả 2 xe va chạm mạnh, bởi vì cấu tạo đặc biệt mà chiếc xe đen ở phía sau chỉ hơi chấn động, mà ngược lại, chiếc xe màu xám ở phía trước bị hất tung, 2 cô gái trong xe đồng thời văng ra ngoài. Vì sự ma sát với lòng đường, chiếc xe màu xám bắt đầu bốc cháy, giam 2 cô gái trong vòng lửa.
-Chị!- Cậu thiếu niên mang dáng vẻ giống hệt Phương lao ra, khuôn mặt tái mét.
-Cậu chủ, nguy hiểm lắm!- Những người áo đen đi theo vội tiến lên ngăn cản.
-Thả tôi ra!- Cậu thiếu niên gầm lên, đôi mắt hằn lên tia máu.
-Đủ rồi, Quân!- Giọng nói mang theo hàn khí mãnh liệt truyền đến tai cậu. Quân ngẩng đầu, nghiến răng nhìn người vừa bước xuống xe:
-Nick, đó là chị chúng ta!
-Vậy thì sao?- Nick lạnh băng hỏi lại, trong giọng nói mơ hồ nghe được sự run rẩy- Cậu tính cứu họ về, nhưng sau đó thì sao? Chẳng lẽ cậu đã quên trách nhiệm của chúng ta là giết chết bọn họ? Cho dù cậu có đưa họ trở lại thì chờ đợi họ chỉ là cuộc sống không bằng chết thôi. Chẳng bằng... để bọn họ... tại đây...
Quân nhìn về phía ngọn lửa, sắc mặt chuyển thành trắng bệch. Cuối cùng, cậu nhắm mắt, đôi bàn tay siết chặt đến mức rỉ máu buông ra:
-Đi thôi!- 2 chữ lạnh lùng vang lên...
...
-Phương, xin lỗi nhé.- Trong biển lửa, Nicole nắm chặt tay Phương, dù cố gắng nở nụ cười nhưng hạt lệ vẫn long lanh nơi khóe mắt- Tớ đúng là 1 tài xế kém cỏi.
-Đừng nói nữa...- Phương cười nhẹ, ánh lửa đỏ rực phản chiếu trong đôi mắt xanh ngọc- Cuộc sống của tôi chỉ toàn những sai lầm, điều duy nhất tôi làm đúng là quen cậu. Nicole, cảm ơn cậu rất nhiều...
1 tiếng nổ vang trời, thân xác 2 cô gái chìm dần trong ánh lửa. Cứ như vậy, ngọn lửa đem linh hồn họ ép buộc rời khỏi thế gian.
...
Lúc Phương tỉnh lại, cô thấy mình đang đứng trong 1 hành lang bằng kính, không gian xung quanh chỉ có duy nhất màu trắng lạnh lẽo bao phủ tất cả. Phương ngẩn người nhìn xung quanh, theo thói quen đi dọc theo hành lang. Khi cô nhìn sang bên cạnh, cô bắt gặp Nicole, hay nói đúng hơn là Nicole đang đứng đằng sau tấm kính.
-Nicole!- Phương ra dùng sức đập tay vào tấm kính- Nicole, cậu có nghe thấy tớ không?
Nicole không đáp lời, chỉ thoáng nhìn về phía cô rồi lại tiếp tục quan sát xung quanh. Cuối cùng, Nicole rảo bước dọc theo hành lang, tiến về cánh cửa màu trắng nằm tại nơi tận cùng.
-Nicole!- Phương tái mặt, vội chạy theo Nicole. Cô thấy Nicole bước qua cáng cửa mà trắng, ánh sáng đằng sau cánh cửa chợt lóe lên rồi vụt tắt.
Phương đứng trước cánh cửa, bàn tay dùng sức đẩy nó ra. Thứ ánh sáng chói mắt bao trùm thị giác cô. Lúc mở được mắt ra, thứ đầu tiên cô bắt gặp là trần nhà màu kem được trang trí tỉ mỉ.
Phương ngẩn người nhìn cách bài trí quen thuộc, lòng run lên, sững sờ nhìn khắp phòng. Nơi này... Tại sao lại giống căn phòng của cô khi còn nhỏ đến thế?
-Tiểu thư, người tỉnh rồi sao?- 1 giọng nói quen thuộc truyền đến tai cô.
Phương sững sờ nhìn người đang nói chuyện với mình. Đôi mắt hoa đào xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo khiến cho con gái cũng phải ghen tị, mái tóc đen dài buộc hờ sau gáy... Đôi môi khô khốc của cô khẽ mấp máy:
-Vũ...
-Vâng, là tôi đây.- Vũ mỉm cười dịu dàng.
Phương im lặng, hàng mi dài như cánh bướm cụp xuống, che đi nỗi đau cùng kinh ngạc trong mắt. Vũ, tại sao anh ấy lại ở đây? Cô còn nhớ rất rõ, chính đôi bàn tay cô đã kết liễu sinh mạng của anh.
-Tiểu thư, người uống nước đi.- Vũ rót cho cô 1 ly nước, nhẹ nhàng đưa đến cho cô.
Phương đón lấy ly nước, chợt nhận ra có điều kỳ quái. Tay cô sao bỗng dưng nhỏ như vậy?
-Chị!- 1 cậu thiếu niên với đôi mắt biết cười chạy vào phòng, gương mặt ấm áp tựa mặt trời nhỏ nhất thời khiến Phương sững sờ.
Quân, là Quân! Người này chính là đứa em trai song sinh của cô, nhưng không phải Quân của hiện tại mà là 12 năm về trước, khi 2 chị em cô còn là những đứa trẻ 13 tuổi.
-Chị?- Quân khó hiểu nhìn bộ dáng kì quái của người chị sinh đôi.
Phương không đáp lời cậu, cô vội vã xuống giường, chạy đến chiếc gương lớn đặt trong phòng.
-Vũ, hôm nay ngày bao nhiêu?- Nhìn thấy mình trong gương, Phương trầm giọng.
-Dạ thưa, là 24 tháng 6, năm 20xx.
Ngày 24 tháng 6? Phương khẽ nhíu mày. Nếu cô nhớ không sai, ngày hôm qua chính là sinh nhật hai chị em cô. Lúc đó cô bị sốt cao buộc bữa tiệc phải hoãn lại, nhưng hình như chỉ là thiếp đi.
-Quân, Vũ, 2 người ra ngoài được không? Tôi muốn được 1 mình.
Quân và Vũ nhìn nhau, khẽ nhíu mày nhưng khi bắt gặp dáng vẻ của Phương thì cũng đành chấp nhận lui ra. Trước khi rời đi, Vũ còn cẩn thận khép cửa.
Chờ đến khi chỉ còn mình cô, bàn tay Phương mới run rẩy đưa lên, đầu ngón tay mân mê đường nét khuôn mặt phản chiếu trong gương. Mái tóc mềm mại nhè nhẹ gợn sóng trải trên mặt đất mang sắc trắng tinh khôi pha trộn cùng sắc hồng nhàn nhạt, đôi mắt to tròn màu lam đẹp đẽ tựa thứ ngọc trân quý nhất, gợi lên vẻ đẹp thanh thuần và ngây thơ như thiên sứ lạc bước xuống trần, tưởng chừng như không có gì vấy bẩn nổi. Tuy màu mắt và mái tóc rất đặc biệt, song, ngũ quan tinh xảo của cô vẫn mang đậm nét dịu dàng của người châu Á.
Phương ngẩn ngơ nhìn hình ảnh của mình trong gương, nội tâm run rẩy kịch liệt. Tại sao cô lại ở đây? Chẳng phải cô đã chết rồi sao? Còn Nicole đâu rồi?
Khẽ nhắm mắt, những mảnh ghép ký ức ùa về trong tâm trí cô. Cô đã từng là tiểu công chúa của gia tộc, sống cuộc sống êm đẹp và hạnh phúc. Cô từng có 1 gia đình luôn hết mực yêu thương cô, có đứa em song sinh giống cô như hai giọt nước, có Vũ- quản gia trẻ tuổi luôn dịu dàng chăm sóc cô... Ấy vậy mà 7 năm sau, cô lại vứt bỏ thân phận này, trở thành kẻ phản bội gia tộc.
Đêm ấy, trong cơn mưa tầm tã, cô và Quân đứng đối diện nhau. Cô nhớ như in Quân đã chĩa súng vào mình, rồi cuối cùng vẫn tuyệt vọng quăng súng xuông đất, lạnh lùng thốt lên: "Từ nay về sau, chúng ta coi như người xa lạ.".
Không quên được, thật sự là không quên được...
Xúc cảm lành lạnh truyền đến từ đầu ngón tay, Phương mở mắt, sự kiên quyết ánh lên trong đôi đồng tử.
Nếu ông trời đã cho cô cơ hội làm lại, vậy thì cô nhất định sẽ sửa chữa toàn bộ sai lầm.
Nhưng... trước hết, cô cần tìm Nicole đã.
Phương xoay người trở về giường, đưa tay cầm lấy laptop màu trắng đặt ở tủ nhỏ bên cạnh. Mở máy ra, cô theo phản xạ nhập vào 1 dòng ký tự. Nếu Nicole cũng trở về quá khứ, việc đầu tiên cậu ấy làm chính là truy cập vào đường link này.
Truyện khác cùng thể loại
156 chương
80 chương
39 chương
24 chương
100 chương
5 chương
12 chương