Thái tử phi siêu cấp ác bá
Chương 1
Bầu trời trong xanh, ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào trong phòng, một người con gái nhỏ nhắn nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, tóc dài đen nhánh tán loạn trên chiếc ga giường trắng tạo thành sự tương phản mãnh liệt, người trên giường vẫn đang say ngủ.
Chỉ là dù cho mộng đẹp thì cũng phải thức dậy đón một ngày mới, lúc này, điện thoại trên chiếc bàn đặt cạnh giường đột ngột vang lên.
Người con gái đang say giấc trên giường cau mày, nhanh tay cầm điện thoại lên, nhấn phím nghe, không nhịn được quát: “Khốn kiếp, gọi điện tới sớm như vậy để làm gì hả?”
“Tô Duyệt Duyệt, nếu như con muốn rời khỏi tổ chức thì cứ việc ngủ tiếp đi.” Đầu điện thoại bên kia truyền tới một tiếng nói giận dữ, ngay lập tức đánh tỉnh Tô Duyệt Duyệt đang mơ màng.
“Thì ra là sư phụ lão nhân gia người nha! Thất kính, thất kính.” Tô Duyệt Duyệt cuống quít nhìn đồng hồ treo tường, mới nhớ ra hôm nay là ngày cô được thực hiện nhiệm vụ đầu tiên.
Nhiều năm trước Tô Duyệt Duyệt gia nhập tổ chức Phi Ưng, là tổ chức bị cảnh sát hình sự quốc tế truy nã, tất cả thành viên của tổ chức này đều phải huấn luyện qua mấy năm mới bắt đầu được giao làm nhiệm vụ, mà nhiệm vụ của bọn họ thường là đánh cắp các bảo vật đắt giá. Nhưng bởi vì ai cũng đều được trải qua những khóa huấn luyện chuyên nghiệp, cho nên mỗi lần thi hành nhiệm vụ luôn có thể dễ dàng qua mặt các cơ quan hình sự, điều này cũng khiến tổ chức này trở thành tổ chức quốc tế bị truy nã nhức đầu nhất.
Mà trước đó một tháng, Tô Duyệt Duyệt cuối cùng cũng được thông qua, hoàn thành khóa huấn luyện, chính thức xuất đạo, hôm nay là nhiệm vụ chính đầu tiên của cô.
“Con chuẩn bị xong chưa, nhớ có mặt ở viện bảo tàng khảo cổ lúc mười giờ, đã chuẩn bị chu toàn đồ dùng tác chiến của mình chưa?” giọng nói bên kia dường như có chút lo lắng không yên.
Tô Duyệt Duyệt nhớ tới ngày hôm qua sự phụ nói chuyện với mình lúc đến nhận nhiệm vụ, đột nhiên không còn sức sống hỏi: “Sư phụ, con có thể đổi địa điểm khác được hay không, chỗ đồ cổ này, như nào con cũng thấy rất âm u. Những thứ đó khẳng định không được sạch sẽ…”
Từ nhỏ đến lớn, Tô Duyệt Duyệt tự nhận là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng sợ nhất là những chuyện tâm linh kỳ quái, cô là một người tin vào những câu chuyện ma quỷ đó! Không nghĩ rằng nhiệm vụ đầu tiên mình nhận lại là đi ăn trộm đồ cổ từ ngàn năm.
“Không thay đổi được, đồ này nhất định phải mang về ngày hôm nay. Kim chủ của chúng ta đưa ra giá rất cao, được rồi, đừng dài dòng nữa, hãy nhanh chóng chuẩn bị, cần phải cẩn thận, nếu chẳng may thất bại thì nhất quyết không được khai ra chúng ta…” Đầu điện thoại bên kia truyền đến những lời dặn dò, sau đó liền cúp máy.
Khi Tô Duyệt Duyệt vội vã chạy tới bảo tàng khảo cổ, liếc đồng hồ trên tay, đúng mười giờ, cô nở nụ cười vui sướng đi vào bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên của mình.
Bởi vì hôm nay là ngày nghỉ, cho nên toàn bộ bảo tàng khảo cổ trừ người quản lý thỉnh thoảng đi tuần tra ra thì không còn ai khác, khi Tô Duyệt Duyệt nhanh nhẹn vượt qua các cửa an ninh, còn an bài thỏa đáng mọi thứ, liền chậm rãi đi tới vị trí trung tâm, chỉ thấy bày một tủ bằng thủy tinh trong suốt, bên trong chính là đồ cổ ngàn năm đang được bàn tán rộng rãi – Thương Hải Minh Nguyệt.
“Thật là một viên đá tuyệt hảo, khó trách có người chịu ra giá cao ngất để thu về…” Tô Duyệt Duyệt không tốn nhiều thời gian thuận lợi gỡ viên đá ngọc thạch kia xuống, cũng qua miếng vải đen cẩn thận nhìn.
Đang lúc nàng xem xét viên đá kia, chuẩn bị bọc nó lại trong miếng vải đen, chuyện kỳ dị đột nhiên xảy ra…
“Mẹ ơi! Chuyện gì thế này! A… Tôi biết ngay những thứ đồ cổ này đều không sạch sẽ mà… A!...” Trong nháy mắt Thương Hải Minh Nguyệt trên tay Tô Duyệt Duyệt phát ra ánh sáng mãnh liệt, trực tiếp bao lấy cô, cuối cùng tiếng oán trách của Tô Duyệt Duyệt tan biến.
Khi thứ ánh sáng quái dị kia vụt tắt, Tô Duyệt Duyệt đã hôn mê nằm trên mặt đất, Thương Hải Minh Nguyệt trong tay biến mất không thấy tung tích.
Khi Tô Duyệt Duyệt mở mắt ra, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, tròng mắt kia mở lớn, tràn ngập sự kinh ngạc, vội vàng đứng dậy quan sát xung quanh. Trần nhà xa lạ, màn xa lạ, chăn xa lạ, cách trang trí xa lạ, thậm chí còn thấy cả một cái lư hương trên chiếc bàn dài nàng chưa từng thấy bao giờ.
Khắp nơi tràn ngập không khí cổ kính, nàng nhớ rõ ràng mình đang ở bảo tàng khảo cổ thi hành nhiệm vụ, Tô Duyệt Duyệt căn bản không kịp nghĩ nhiều, bên hông đột nhiên xuất hiện một cánh tay rắn chắc, theo bản năng nàng nhìn sang, không nhìn còn đỡ, đằng này vừa nhìn liền muốn hôn mê.
Tô Duyệt Duyệt vốn là người yêu thích mỹ nam, nhưng nam nhân bên cạnh này thì là cực phẩm trong cực phẩm nha. Không nghĩ tới nơi này lại có thể mời một người đẹp như tranh vẽ thế này.
Mắt Tô Duyệt Duyệt không dám chớp, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy kia, nở nụ cười hoa si hỏi: “Anh chàng đẹp trai, có hứng thú gia nhập tổ chức chúng ta hay không, sau này khẳng định anh có thể mê hoặc chết các quý bà luôn.”
Phải biết trong tổ chức Phi Ưng của bọn họ đặc biệt có thu nhận mỹ nữ mỹ nam, chỉ dùng sắc đẹp để mê hoặc những ông chủ lớn và các quý bà.
“Nữ nhân, Bổn cung muốn ngươi.” Nam tử không thèm để ý tới những lời thoại vô nghĩa của nàng, cả người tản ra mùi rượu nồng nặc, nhanh nhẹn lật thân một cái, trực tiếp đè Tô Duyệt Duyệt phía dưới.
Bổn cung? Diễn viên này thật là tận tụy với công việc nha, còn thực sự uống say. Thì ra anh ta đóng vai một hoàng tử. Nhưng mà đẹp trai như vậy mà lại quay cảnh giường chiếu, có quá lãng phí hay không?
“Anh chàng đẹp trai, nhìn anh đẹp trai như này, không biết thể lực có tốt không? Nếu không tôi có thể giúp anh gia nhập tổ chức của chúng tôi.” Tô Duyệt Duyệt lại quan sát hắn một lần nữa, giải thích rõ ràng.
Muốn thực hiện nhiệm vụ sắc dụ, dáng người đẹp như vậy, nhưng ở trên giường không tới mấy phút liền như lão già thì nhiệm vụ kia làm sao có thể tiếp tục được.
“Bổn cung sẽ cho người biết, Bổn cung có thể lực hay không…” Khuôn mặt nam tử trong nháy mắt trầm xuống, mặc dù không hiểu vế sau của nàng, nhưng đã là nam nhân ai cũng kiêng kị nhất việc nữ nhân hoài nghi năng lực của mình.
Tô Duyệt Duyệt nhìn bộ dáng nghiêm túc phản bác lại của hắn, hài lòng gật đầu, hạ quyết định cho hắn thông qua, vì vậy mở miệng nói: “Anh chàng đẹp trai, anh vượt qua cuộc phỏng vấn, không cần phải khổ cực ở chỗ này làm diễn viên nữa, tiền lương ở tổ chức chúng tôi cao hơn ở đây rất nhiều, tôi dẫn anh đi gặp sư phụ, đạo diễn, đạo diễn… Cắt! Kết thúc công việc.”
Nhưng mà, lúc này Tô Duyệt Duyệt mới phát hiện trong phòng hình như không có máy quay phim, cũng không có nhóm nhân viên phụ trách, kỳ lạ, sao quay phim lại không có nhân viên làm việc nhỉ?
Đang lúc Tô Duyệt Duyệt tràn ngập nghi vấn, nam nhân khắp người toàn mùi rượu một lần nữa kéo nàng về hiện tại.
“Kết thúc cái gì? Giờ mới bắt đầu…” Nam tử say mù mịt bắt đầu xé rách áo lót mỏng dính của người phía dưới.
“Bắt đầu cái gì? Kết thúc công việc, giờ tôi đã biết thể lực anh rất tốt, tôi đã đánh đạt tiêu chuẩn rồi. Này này này, anh làm cái gì thế… Dừng tay lại! Này này…” Hậu tri hậu giác rốt cục Tô Duyệt Duyệt ý thức được bản thân đang gặp nguy hiểm.
Vốn không phải phim trường gì cả, người đè trên người cô cũng không phải diễn viên, gian phòng cổ kính này, còn có cổ nhân đang điên cuồng xé rách y phục của cô, cũng cho cô hiểu rõ ràng, chính là cô đã xuyên không, thật con mẹ nó shock a!!!
“Hiện giờ Bổn cung sẽ cho ngươi biết thể lực của Bổn cung được hay không.” Nam tử nở nụ cười tàn ác, một tay trút xuống cái yếm cuối cùng trên người nàng.
“A…” Tô Duyệt Duyệt chợt cảm thấy trên người lạnh lẽo, cúi đầu nhìn mới thấy toàn thân trần trụi đã bị hắn đè chặt phía dưới.
Nam tử say khướt nhìn thân thể trắng noãn mềm mại phía dưới, tinh lực bị men rượu làm tăng thêm mấy phần, khiến cơ thể của hắn nổi lên một trận dục hỏa, trong nháy mắt bụng dưới căng cứng bị bó chặt trở lên khó chịu. Không thể chờ đợi, hắn nhanh chóng cởi hết toàn bộ y phục trên người.
“Chà, dáng người thật đẹp nha!” Một chút thẹn thùng cũng không có, ngược lại Tô Duyệt Duyệt vì dáng người tráng kiện của hắn mà không ngừng kêu lên.
Căn bản nam tử không thèm quan tâm phản ứng của nàng, hiện tại chỉ muốn theo bản năng phát tiết hết dục hỏa, rất nhanh chặn lại những lời cảm thán của Tô Duyệt Duyệt, cũng đồng thời tách hai chân nàng ra, chính mình chịu đựng chĩa vào nàng.
“Mẹ kiếp, ngươi đang làm cái gì hả?” Tô Duyệt Duyệt cảm giác được da thịt tiếp xúc với thứ đấy của hắn, ngay lập tức hít một hơi, cũng chán nản bản thân tại sao lại có thể phân tâm nghiêm trọng như thế.
“Bổn cung chứng minh cho ngươi xem.” Hơi nóng nồng nặc rượu từ nam tử phun xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, sau khi nói xong còn tà ác dùng phân thân bên dưới trêu chọc.
Mặc dù Tô Duyệt Duyệt rất thích loại cảm giác này, nhưng đã trải qua rất nhiều quá trình huấn luyện chuyên nghiệp, cộng với vẻ mặt khác lạ của nam tử phía trên, mặc dù nhìn thoáng qua tưởng là uống say, nhưng thực ra là do trúng xuân dược, nếu không thì thân thể hắn làm sao có thể nóng rực như vậy.
Tô Duyệt Duyệt nhìn gương mặt tuấn tú đáng thương kia, than nhẹ: “Không ngờ ngươi đẹp trai như vậy cũng sẽ bị hãm hại, coi như bổn cô nương cứu anh một lần đi.”
Con ngươi đang mê mang của nam tử chợt thanh tỉnh một thoáng, tiếp theo lại bị xuân dược đánh úp lại, không thể chờ đợi chuẩn bị động thân.
“Này này, ta nói giúp ngươi là cái khác nha.” Tô Duyệt Duyệt cảm nhận được hắn chuẩn bị đi vào, sợ hãi đẩy hắn ra, cũng nhanh nhẹn điểm mấy huyệt trên thân thể nóng rực của hắn.
Chỉ thấy cả người nam tử đang bị dục hỏa tra tấn chợt chấn động, sau đó mệt mỏi thả lỏng.
“Này, anh đẹp trai, tôi nói anh muốn đè cũng không cần đè lên người tôi có được hay không?” Tô Duyệt Duyệt bị cả người hắn nặng nề đè phía dưới, chỉ hi vọng tay mình không bị hắn làm gãy.
“Ngươi có thể giải xuân dược?” Nam tử chậm rãi chống nửa người lên, tròng mắt mang theo kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhỏ bé phía dưới hỏi.
Tô Duyệt Duyệt liếc mắt nhìn hắn một cái, tay không ngừng đẩy lồng ngực vững chắc, hi vọng đẩy được hắn ra, “Anh có thể đứng lên trước được không hả? Anh đừng quên nơi đó của anh còn chưa xuống đâu đấy.”
Nàng có thể cảm nhận được phía dưới của nam tử đụng chạm vào bắp đùi của mình.
Truyện khác cùng thể loại
127 chương
58 chương
9 chương
50 chương
54 chương
56 chương
8 chương