Giữa chừng, Tiêu Mai đột nhiên xuất hiện ngay lúc Liễu Nguyệt Đan chuẩn bị xỏ giày. Trường mới của Tiêu Mai cũng tham gia, cô giỏi thể thao, đương nhiên phải đại diện lớp đi thi đấu. Tiêu Mai giật lấy chiếc giày trên tay Liễu Nguyệt Đan, uốn cong nó lại, một mảnh lưỡi lam từ trong miếng lót giày văng ra. Nếu đi bình thường sẽ không có cảm giác gì, nhưng lúc chạy bộ đường dài, áp lực đè lên đế giày sẽ khiến cho mảnh lưỡi lam trồi lên cứa vào lòng bàn chân. Liễu Nguyệt Đan hít hà, cứ tưởng tượng thứ này cứa vào chân cảm giác thốn cỡ nào. "Ai bỏ vào?"  Câu này là hỏi Tiêu Mai. Nếu Tiêu Mai biết trong giày có lưỡi lam, chắc sẽ biết ai bỏ vào. Tiêu Mai rút điện thoại trong túi ra, cho Liễu Nguyệt Đan xem lại đoạn video mà cô ghi lại. Liễu Nguyệt Đan chăm chú nhìn đoạn ghi hình, phát hiện Lâm Hân đang loay hoay với đôi giày của cô ta suốt cả buổi, đến khi xong chuyện thì ngất xỉu. Thì ra toàn là đóng kịch, Lâm Hân bỏ lưỡi lam vào giày của chính cô ta, lớp không còn ai khác ngoài Liễu Nguyệt Đan, chắc chắn cô sẽ phải thay thế lớp thi đấu. Tuy nhiên cô không mang theo giày thể thao, xác suất cao sẽ dùng giày của Lâm Hân. Cô ta đoán đúng đấy chứ, xung quanh mọi người chỉ mang theo giày cho mình, chả ai có dư cả. Nếu Liễu Nguyệt Đan bị cắt đứt chân, cũng sẽ không ai nghi ngờ là Lâm Hân bỏ vào. Tiêu Mai ghé tai Liễu Nguyệt Đan: "Lâm Hân là em họ của Cao Nghệ." Ồ man, sao lại đưa cô từ bất ngờ này đến bất ngờ khác vậy? Nếu hai người họ có quan hệ với nhau thì mọi chuyện quá dễ dàng rồi! Từ chuyện đóng phim bị vu oan giá họa ăn cắp, đến chuyện đi xem phim bị giang hồ chặn đường, cô không hiểu sao Cao Nghệ có được thông tin mà giăng lưới sẵn vậy. Thì ra là có tay trong! Liễu Nguyệt Đan cầm đôi giày vứt vào thùng rác, báo với thầy giáo cô không chạy, không ai làm gì được cô! Cô cùng Tiêu Mai chạy đến bệnh viện, đúng như cô đoán, Lâm Hân chỉ giả bộ, làm gì có chuyện ngất xỉu. Cô thuận tay đánh cô ta một trận! Xem cô ta sau này còn dám tính kế cô không? Còn con mụ Cao Nghệ! Đã vào đại học rồi mà vẫn muốn chiến với cô. Được lắm! "Anh à, đang làm gì vậy?" Liễu Nguyệt Đạo gọi điện cho Minh Quân Đạo. "Anh đang làm bài thuyết trình, có chuyện gì không?" Liễu Nguyệt Đan kể hết chuyện xảy ra cho Minh Quân Đạo nghe. Anh muốn giải quyết sao thì giải quyết. Đừng đợi đến em ra tay! Lâm Hân sao khi Liễu Nguyệt Đan đi thì lén gọi cho Cao Nghệ. "Chị ơi, cô ta biết rồi!" Cao Nghệ đang đánh máy, nghe vậy thì nổi nóng, "Có bao nhiêu đó cũng làm không xong. Kế hoạch hoàn hảo như vậy cũng bị mày làm cho hỏng hết!" Nói xong cô ta cúp máy gọi cho Minh phu nhân, "A lô, cô ạ? Cháu là Cao Nghệ đây!" "Ô là Tiểu Nghệ đấy à, gọi cô có chuyện gì không?" "Dạ, cháu tính hỏi cô có rảnh không, nghe nói bên Landy đang có mẫu áo mới, còn có giỏ xách nhập mới về, cháu muốn cùng cô đi!" "Vậy sao? Được, cô cũng đang rãnh, để cô đi chuẩn bị rồi chúng ta đi!" Minh phu nhân phấn khích. "Vậy lát nữa cháu sang đón cô!" Cao Nghệ cúp máy rồi lấy áo khoác. - Minh phu nhân vừa bước xuống cầu thang thì thấy Minh Quân Đạo trở về nhà. "Ồ, con trai! Sao hôm nay lại về nhà vậy? Con đã ăn gì chưa? Dì Lan, mau chuẩn bị đồ ăn cho Đạo!" "Con ăn rồi, không cần làm đâu. Con muốn nói với mẹ một chuyện!" "Có chuyện gì nói sau được không, mẹ con hẹn với Cao Nghệ đi mua sắm, con bé chắc cũng sắp tới rồi!" "Con muốn ba mẹ đứng ra hủy hôn ước của con và Cao Nghệ!" Trên đường về nhà, Minh Quân Đạo rất hằn học. Anh phải cố gắng không để chuyện Liễu Nguyệt Đan bị hại ảnh hưởng tới tâm lý của mình khi nói chuyện với mẹ. Minh phu nhân hốt hoảng, "Sao vậy? Cao Nghệ nó chọc gì con sao? Nếu vậy, con là con trai nên bao dung nó chứ, đừng có mà hở một chút là đòi hủy hôn." "Bây giờ hủy hôn, đỡ hơn sau này phải ly hôn, phiền phức hơn!" "Con cũng đã nói với mẹ rồi, con không thích Cao Nghệ, hiện giờ con cũng đã có bạn gái, con không muốn cô ấy gặp rắc rối!" "Là con bé Liễu Nguyệt Đan gì đấy à?" Minh phu nhân cười mỉa, "Con suy nghĩ kĩ đi, mẹ không cấm con quen bạn gái, nhưng chưa chắc hai đứa sẽ tiến tới hôn nhân. Nhỡ sau này con suy nghĩ lại, lúc đó đã hủy hôn với Cao Nghệ, hối cũng không kịp." Minh phu nhân tránh nói những lời xem thường Liễu Nguyệt Đan, bà không muốn làm xấu mối quan hệ của hai mẹ con, vì vậy cố nén những lời xúc phạm lại. "Con sẽ kết hôn với Nguyệt Đan!" Minh Quân Đạo nói như đính đóng cột. "Hàm hồ!" Minh phu nhân cuối cùng cũng không giữ được bình tĩnh. Cao Nghệ vừa tới, thấy hai người đang cãi nhau, lo lắng bước lại giải hòa. "Minh Đạo, cô, sao hai người lại cãi nhau?" Minh phu nhân không muốn cho Cao Nghệ biết chuyện Minh Quân Đạo muốn hủy hôn, cười cười với cô ta, "Không có gì đâu, cháu tới rồi thì chúng ta đi." Nói rồi lườm Minh Quân Đạo một cái. Minh Quân Đạo không để ý sự nhắc khéo của mẹ mình, "Cao Nghệ, chúng ta nói chuyện đi!" "Minh Quân Đạo, con đừng có làm càn!" Minh phu nhân gọi cả họ tên hắn ra. "Chúng ta hủy hôn đi!" Cao Nghệ mở to mắt hốt hoảng, "Sao thế hả Quân Đạo, em làm sai chuyện gì sao? Anh nói đi, em sẽ sửa mà!" Cô ta hốt hoảng nắm lấy tay Minh Quân Đạo. Minh Quân Đạo giật cánh tay khỏi cô ta, "Chúng ta không có kết quả đâu, nếu cô nói với cha cô để chúng ta hủy hôn êm đẹp, nhà họ Minh sẽ không để các người chịu thiệt." "Quân Đạo, anh đừng như vậy, em thật sự rất thích anh, em không cần gì hết, chỉ cần anh thôi!" "Vậy sao, vậy bây giờ tôi từ bỏ quyền thừa kế Minh thị, cô sẽ đi theo tôi chứ?" "Em, em..." Cao Nghệ bắt đầu ấp úng, Minh phu nhân nổi đóa. "Con lại nói điên nói khùng gì vậy? Quyền thừa kế muốn bỏ là bỏ được sao? Cao Nghệ con đừng nghe nó nói bậy." Minh Quân Đạo thấy thái độ của Cao Nghệ thì cười nhếch môi, "Sao lại không được, chú út bây giờ cũng về nước rồi, để chú ấy xử lý là được!" Minh Quân Đạo lại gần Cao Nghệ, "Cô thích tôi sao?" Cao Nghệ nghĩ Minh Quân Đạo thay đổi ý định, gật đầu liên tục. "Đáng tiếc, tôi không có thích cô. Nếu cô còn động tới Tiểu Đan, tôi sẽ không để yên cho Cao gia đâu, nhớ đấy!" Nói xong, Minh Quân Đạo quay đầu ra cổng. "Minh Quân Đạo, con đứng lại cho mẹ! Minh Quân Đạo" Cao Nghệ nắm chặt tay đến rách da, lại là con nhỏ đó, cô không để nó sống yên! - "Tiểu Đan, nếu hôm đó em ở lại là thấy anh trai em ngầu thế nào rồi, tự nhiên lại về sớm." "Em bảo có việc bận mà, chúc mừng anh trai được chọn nhá!" Liễu Nguyệt Đan không xem cũng biết Tường Tín sẽ vào được đội tuyển, anh trai cô mà lị. "Cảm ơn em, hôm nay có về nhà không? Nếu không về sau này sẽ rất khó gặp được anh đấy!" Liễu Nguyệt Đan nghĩ nghĩ, đúng là sẽ khó thật, tuyển thủ thi đấu quốc tế, không nhiều thì ít cũng sẽ bay đi bay lại thường xuyên. "Em sẽ cố gắng sắp xếp, anh yên tâm, em sẽ mua cho anh một phần quà thật to!" "Nhớ đấy nhá, thôi anh cúp máy đây!" "Được thôi, tạm biệt anh!" Liễu Nguyệt Đan cất điện thoại, nghĩ nghĩ xem nên mua cái gì thiết thực một tí. "Tiểu Đan, có rảnh nói chuyện một chút không?"