Bên trong phủ Tướng quốc, thân là nội vụ Tể tướng, Vương Kỳ Nhận nhìn trước mắt hai phong thư một trắng một vàng , vừa cau mày vừa lắc đầu thở dài. “Ôi ~ phiền toái… Phiền toái, thật đúng là một việc phiền toái a….” Thời thần bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhìn trước mắt hai phong thư đã có, nhưng lại vẫn nghĩ không ra một phương thức lưỡng toàn nào. Nguyên lai Vương Kỳ Nhận trên tay phong thư màu vàng, vốn là Hoàng thượng vừa mới phái ngự tiền nhất phẩm đáp ứng đưa thánh chỉ tới, phong thư trắng còn lại là hậu cung tổng quản thái giám – Vương Kỳ Thân (đệ đệ Vương Kỳ Nhận) viết thư ủy thác. “Cha, ngươi đang nhìn cái gì? Sao sắc mặt nghiêm trọng như thế?” Nghe tiếng nói tràn ngập tươi mát sáng ngời vọng tới, Vương Kỳ Nhận biết là đứa con thứ hai của hắn – Vương Ngự Phong, đầu cũng không nâng trả lời nghi vấn của y. “Ôi ~ ta đang nhìn thánh chỉ Hoàng thượng, còn có tín của tiểu thúc ngươi viết tới…” “Nội dung gì làm cho cha phiền lòng như thế, không bằng nói ta nghe một chút… Nói không chừng hài nhi có thể giúp cha một phần ah…” “Vương Ngự Phong, Ta biết ngươi rất có hiếu… Nhưng là vấn đề này không phải ngươi có thể… Đúng vậy! Ngươi có thể! Ngươi có thể giúp ta việc này nga!~” Mới đầu, cảm giác được Vương Ngự Phong không giúp được gì, Vương Kỳ Nhận thấy con mình thật may mắn được thoải mái tự do, vô tư, nhưng lại đang nhìn đến tướng mạo con mình sau đó lộ ra vẻ mặt mừng rỡ. “Hả?” Bị phụ thân trước sau phản ứng không đồng nhất làm cho Vương nhị thiếu gia không hiểu gì cả. “Sao ta lại không nghĩ tới ngươi đây! Thật tốt quá thật tốt quá… Tìm ngươi tuyệt đối không có vấn đề…” “… …” Nhìn mặt phụ thân như bị táo bón bỗng nhiên trở nên cao hứng, Vương Ngự Phong thật đúng là càng ngày càng bị làm cho không rõ ràng, rốt cuộc phụ thân buồn phiền chuyện gì? Làm sao lại đột nhiên vui sướng? “ Quyết định như thế đi… Ngươi ngày mai theo cha cùng nhau tiến cung, đi đến chỗ của tiểu thúc ngươi một chuyến…” Vương Kỳ Nhận cao hứng giao hết chuyện cho con trai, sau đó muốn đi ra thư phòng, lại bị y vội vàng kéo lại. “Chờ… Chờ một chút đã! Cha, ngươi còn chưa nói muốn hài nhi để làm việc gì…” Mặc dù xem ra phụ thân giải quyết vấn đề chắc hẳn rất tốt, nhưng Vương Ngự Phong cảm giác được một việc không thích hợp, hơn nữa trực giác nói cho y biết, y sẽ phải chịu khổ trong một thời gian dài… “Ta muốn ngươi đi thay chức vị tiểu thúc ngươi, thời gian không cần phải lâu lắm, chỉ cần đủ sáu tháng thì tốt rồi…” “Oh… Nguyên lai là đi thay mặt giữ chức giúp tiểu thúc a… Cái gì!?? Ngươi muốn ta đi làm tổng quản thái giám hậu cung…”