Thái hậu mười lăm tuổi (Tập 2 )
Chương 9
Chương 27: Ngư ông đắc lợi (thượng)
Bốp,bốp,bốp... Một tràng vỗ tay lanh lảnh vang lên.
Đang tranh cãi ầm ĩ, Quý phi,Thục phi mặt mày cứng đờ liếc nhau, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn lại, giống như một pha quay chậm.
Tiếp theo, hai khuôn mặt đỏ tới mang tai bởi vì gân cổ la to lập tức tái lại, thân hình nhỏ nhắn run rẩy muốn ngã, nhưng mà không có cung nữ nào can đảm lại đỡ. Muốn hôn mê nhưng mà không được, cả hai chỉ có thể đứng đó run rẩy.
Ở một bên, Nam Cung Xuân Yến cười vui vẻ, dẫn theo cung nữ,thái giám từ từ đi tới. Theo sát sau lưng nàng, nhất định là hai vị tân nương còn sót lại: Hiền phi, Đức phi.
"Thái… Thái hậu." Tiếng kêu yếu ớt thốt lên, Nam Cung Xuân Hương cùng Viên Tú Ngọc hoảng hốt nhìn Nam Cung Xuân Yến xuất hiện ở con đường bên kia, chậm rãi đến gần, sợ đến hồn vía lên mây.
Người đến đây lúc nào? Đối thoại của bọn họ nghe được bao nhiêu.
"Tham kiến Thái hậu!" Lúc này, không biết ai hoảng hốt la lên một tiếng, bọn cung nữ thái giám mới giật mình, vội quỳ xuống thành một nhóm lớn ở bên ngoài Phượng cung.
Bước đi tao nhã từ từ tiến đến hai người đang quỳ ở phía trước, Nam Cung Xuân Yến cười nhạt một cái, lạnh lùng nói: "Không nghĩ tới nơi này thật náo nhiệt, ai gia vừa nghe nói Hoàng thượng đã tỉnh lại, mới vừa uống thuốc xong, muốn cùng mấy người con dâu tới thăm, tiện thể để phu thê các ngươi bồi dưỡng tình cảm, liền biết Quý phi và Thục phi đã sớm đi trước, ở nơi này tán gẫu thật là vui! Ai gia còn ở xa vẫn nghe được tiếng nói của các ngươi."
Xong xuôi! Đối thoại của bọn họ không ngờ nàng nghe không sót câu nào! Trong lòng hai người không khỏi kêu to - không hay rồi!
Khuôn mặt đỏ lên, ánh mắt hốt hoảng, tay chân luống cuống quỳ trên mặt đất. Không dám làm một cử động nhỏ nào, mặt kề sát đất. Nếu có thể, bọn họ thật muốn tìm một cái kẽ hở chui vào, không bao giờ… phải trở lại mặt đất nữa.
Ánh nắng chói chang, hoa nở rực rỡ, nhưng bầu không khí nặng nề bao phủ trên đầu làm mọi người muốn ngạt thở.
"Quý phi, Thục phi, ngẩng đầu lên." Hồi lâu, tiếng nói phẫn nộ vang lên. Không biết khi nào, mũi giày của Nam Cung Xuân Yến đã ở trước mũi bọn họ.
"Dạ... dạ.". Hai người nghe gọi đến mình, giương ánh mắt nơm nớp lo sợ nhìn lên, bất ngờ nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của Nam Cung Xuân Yến. Lập tức, một luồng gió lạnh thổi qua lòng bọn họ, lòng bàn chân lạnh run, trong nháy mắt truyền khắp toàn thân. Tiết xuân ấm áp, vậy mà bọn họ lại rùng mình.
Nam Cung Xuân Yến lạnh lùng nhìn bọn họ, lửa giận trong mắt có thể thấy được rõ ràng.
Hai người đang quỳ gối co rúm lại, giống như hai con chuột nhỏ có tật giật mình, không biết con mèo trước mặt sẽ làm cách nào nuốt bọn họ vào bụng.
"Nam Cung quý phi, Viên Thục phi, không phải sáng nay ai gia đã nhắc nhở các ngươi. Hoàng thượng thân thể không khỏe, cần tĩnh dưỡng, nếu không có việc cần thiết, không cho tới gần Phượng cung một bước sao? Vậy mà các ngươi lại ở trước cửa tranh cãi ầm ĩ! Rõ ràng là bỏ ngoài tai lời của ai gia, không quan tâm đến sức khỏe của Hoàng thượng. Trong mắt các ngươi, còn có uy nghiêm của hoàng gia sao?" Nam Cung Xuân Yến giận tái mặt, nghiêm nghị quát.
"Thái hậu bớt giận, thần thiếp biết sai rồi!" Không dám nhìn vào ánh mắt của nàng, Nam Cung Xuân Hương quỳ rạp trên mặt đất, liên tục dập đầu.
"Ta… Thần thiếp biết sai rồi!" Viên Tú Ngọc cũng dập đầu theo, sắp sửa khóc lên.
"Biết sai rồi?" Nam Cung Xuân Yến cười lạnh, chất vấn: "Nói cho ai gia biết, các ngươi sai ở chỗ nào?"
"Sai tại..."
"Thần thiếp không nên cùng Thục phi tranh cãi, quấy rầy thanh tịnh của Hoàng thượng." Viên Tú Ngọc vừa định mở miệng, Nam Cung Xuân Hương đã giành nói trước.
Không ngờ muốn có cơ hội nói trước cũng bị người giành mất, Viên Tú Ngọc quỳ ở một bên trừng mắt nhìn, tìm cơ hội đoạt lại câu chuyện.
Nam Cung Xuân Hương không để ý đến đến nàng, vì bản thân giải thích một mạch: "Nhưng mà thần thiếp cũng vì quá mức lo lắng cho Hoàng thượng, muốn lại đây nhìn một chút, không nghĩ tới ở chỗ này gặp phải Thục phi..."
Biết Nam Cung Xuân Hương muốn đem tội đổ lên người mình, Viên Tú Ngọc vội lớn tiếng cắt ngang: "Là ngươi tới trước, ngươi còn cướp đoạt sự chú ý của biểu ca!"
Nam Cung Xuân Hương đứng lên, phản bác lại: "Ta chỉ muốn nhìn Hoàng thượng liền đi, là ngươi ngoan cố xông đến, còn ở nơi này cùng ta huyên náo!"
"Là ngươi! Rõ ràng là ngươi... giễu cợt mỉa mai ta trước!" Viên Tú Ngọc cũng đứng lên cãi lại.
"Là ngươi năm lần bảy lượt nhấn mạnh cùng Hoàng thượng có quan hệ thân mật." Nam Cung Xuân Hương càng lớn giọng thêm.
"Là ngươi… nhiều lần đem Thái hậu ra dọa người khác!"
"Là ngươi mắng người nhà ta là yêu nữ!"
…
Hai người kia đúng là một cặp dở hơi, chẳng thèm để ý đến tình cảnh, xem người bên cạnh là ai, lại bắt đầu đấu tiếp, la hét còn lớn hơn nữa, không đánh mà tự khai.
Nam Cung Xuân Yến hai tay ôm ngực, thờ ơ lạnh nhạt nhìn bọn họ chó mèo cắn nhau.
Chờ đến lúc hai người có thể hét gì đều hét xong, giọng cũng bắt đầu khàn, nàng mới chậm rãi mở miệng: "Nói xong chưa? Còn ai muốn bổ sung nữa?"
Lúc này hai người mới chú ý đến sự tồn tại của Nam Cung Xuân Yến, trên mặt bọn họ không còn một giọt máu.
Bây giờ mới thật sự là xong đời! Cái gì nên nói - không nên nói toàn bộ Thái hậu đều biết.
Lần này không như trước đó chỉ im lặng nhận tội, hai người vội vàng quỳ xuống, đồng thanh van xin: "Xin Thái hậu bớt giận!"
"Tốt! Thật là tốt!" Nam Cung Xuân Yến không thèm nhìn các nàng cầu xin, cười lạnh không ngừng: "Xem ra các ngươi không những không xem ai gia ra gì, mà ngay cả vương pháp cũng không có trong mắt! Người đâu!"
Chương 28: Ngư ông được lợi (trung)
Đợi đã, vở kịch đang tiến triển đến cao trào, có thể nào thiếu nam nhân vật chính đây?
"Xin mẫu hậu bớt giận!" Một tiếng kêu cắt ngang Nam Cung Xuân Yến đang làm mưa làm gió, một bên được Lý Ti Thần dìu, Phượng Dật từ trong Phượng cung bước nhanh ra.
"Hoàng thượng!" Người cứu mạng tới, hai người đang quỳ trên mặt đất cùng nhau giương lên đôi mắt rưng rưng, mừng rỡ nhìn hắn, nhẹ nhàng khẽ gọi.
Nam Cung Xuân Yến trong cơn giận dữ cũng quay đầu lại, thấy Phượng Dật sắc mặt nhợt nhạt, vội vàng đi tới, đổi sang vẻ mặt lo lắng, ân cần hỏi: "Hoàng thượng, tại sao ngươi lại đi ra ngoài? Bên ngoài gió lớn, thân thể ngươi không khỏe, bị gió làm bệnh thêm thì sao? Người đâu, mau đỡ Hoàng thượng trở về nghỉ ngơi!"
Ngoài miệng nói những lời quan tâm, nhưng trong lòng đã mắng hắn đến thối đầu: Tiểu tử, giữa ban ngày, ngươi không nằm yên thân trên giường cho ta, lại chạy tới đây xem náo nhiệt, ngươi sợ cái gì? Ta cũng không làm gì biểu muội của ngươi! Quá lắm là dọa bọn họ sợ, cho bọn họ bớt kiêu căng đi. Đừng tưởng rằng bản thân là đại tiểu thư thì có thể vênh mặt lên.
Phượng Dật lắc đầu, thấp giọng chậm rãi nói: " Mẫu hậu, nhi thần không sao, Quý phi, Thục phi bởi vì quá mức lo lắng cho nhi thần nên mới đến thăm, nhi thần không có trách, mà còn rất vui. Vừa rồi các nàng cãi nhau, chắc hẳn cũng không phải cố ý. Xin mẫu hậu nể mặt nhi thần, tha cho các nàng một lần!"
"Hoàng thượng..…" Hai nữ nhân cảm động, nước mắt tràn ra.
Đúng là một khuôn mặt trắng! Nam Cung Xuân Yến thầm cười khẩy, hắn không chỉ có gương mặt trắng giống quỷ, ngay cả diễn kịch cũng giành đóng vai mặt trắng (1)!
Như thế, xem ra đến phiên nàng phải đóng vai mặt đen (2)!
Ngẩng mặt lên, nàng lạnh lùng nói: "Sao có thể làm vậy được! Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, phạm lỗi thì phải phạt, nhất là hai người này đã làm tổn hại đến thể diện của hoàng gia, khó có thể bỏ qua!"
"Mẫu hậu..." Phượng Dật mở miệng, dường như còn muốn cầu xin.
Nam Cung Xuân Yến giơ tay cắt ngang, nghiêm nghị nói: "Không được nói nữa, ai gia đã quyết định, người nào xin tội cho bọn họ, phạt như nhau!"
Phượng Dật liền ngậm miệng lại. Vốn dĩ câu tiếp theo nên nói như thế nào hắn còn chưa nghĩ ra, mới vừa rồi kêu một tiếng chỉ là thuận miệng mà thôi. Thấy hai nữ nhân cảm động, hắn chỉ muốn nói thêm vài câu để tăng tác dụng mà thôi, bị nói như thế làm hại hắn không có cảm giác thành công.
Hừ lạnh một tiếng, Nam Cung Xuân Yến phất ống tay áo, cao giọng nói: "Người đâu, mang Quý phi - Thục phi về cung, cấm rời khỏi tẩm cung trong mười ngày, trừ ra cung nữ, thái giám hầu hạ, không cho bất cứ kẻ nào đến thăm. Cung nữ, thái giám của Quý phi bị đánh mười gậy, của Thục phi bị đánh mười lăm gậy, đánh mạnh cho ai gia, một gậy cũng không được thiếu, có nghe rõ chưa."
"Thái hậu, tại sao cung nữ của ta bị đánh mười lăm gậy, mà Quý phi lại ít hơn năm gậy?"Viên Tú Ngọc không phục, thắc mắc hỏi.
Thật ngu dốt, sau này ngàn vạn lần đừng nói với người khác bọn họ là anh em họ. Nàng không muốn sống nữa sao. Phượng Dật cúi đầu im lặng, thở dài trong lòng, tại sao hắn lại có một biểu muội ngu ngốc như vậy? Biết rõ núi có hổ, vậy mà lại đâm đầu vào, hơn nữa trong tay không có bất cứ... vũ khí gì. Lần này thì hay rồi, tự đưa mình vào bụng cọp, đến xác cũng không giữ được.
Sau này phải tìm một cơ hội, gọi đại bá (3) mang nàng về nhà! Nếu không, chẳng bao lâu nữa hậu cung sẽ thành nơi chôn thân của nàng.
Chú thích:
(1) Mặt trắng: trong kinh kịch TQ, nhân vật vẽ mặt trắng biểu hiện cho người nham hiểm, xảo trá.
(2) Mặt đen: biểu hiện cho người độc ác.
(3) Đại bá: bác cả, anh trai của mẹ.
Chương 29: Ngư ông đắc lợi (hạ)
"Láo xược." Cung nữ thân cận của Xuân Yến - Lục Ngọc quả nhiên nắm chặt cơ hội bắt đầu làm khó dễ: "Hoàng thượng, Thái hậu ở đây, sao dám vô lễ kêu la?"
Viên Tú Ngọc sợ ngây người, nói không ra lời.
Xuân Yến nhìn nàng, khóe miệng giật nhẹ, giọng điệu lạnh lẽo: "Không vừa lòng phải không? Vậy tăng lên hai mươi gậy!"
"Ngươi..." Viên Tú Ngọc ngẩng đầu, lại muốn nói gì đó. Nhưng bị khiếp sợ trước nụ cười lạnh của Xuân Yến, đành cam chịu nuốt những lời oán hận trở vào.
Giải quyết xong một người, ánh mắt Xuân Yến chuyển sang người đang ngồi bệch dưới đất, khiến Nam Cung Xuân Hương sợ hãi lui ra sau: "Không biết Quý phi có bất mãn gì với quyết định của ai gia không?" Nàng mềm mỏng hỏi.
Vừa nhìn thấy cảnh ngộ thảm thương của tình địch, nàng dĩ nhiên có chút hả hê, nhưng cũng có chút sợ hãi đối với Xuân Yến.
Từ tối hôm qua đến giờ, nàng đã bị sự nghiêm nghị, lạnh nhạt của Xuân Yến làm cho khiếp sợ, bây giờ lại bị hỏi như vậy, giọng điệu Xuân Yến thật dịu dàng càng làm cho nàng sợ sệt. Lấy hết can đảm, Nam Cung Xuân Hương ngập ngừng khẽ gọi: "Muội... Đại... Đại tỷ..."
"To gan! Trong hoàng cung, người là Thái hậu, sao dám gọi lung tung, làm rối loạn cung quy!" Không đợi Nam Cung Xuân Hương nói xong, Thu Dung nhìn thấy ánh mắt ẩn ý của Xuân Yến nhìn mình, lập tức phụ họa kêu lên.
" A…" Nam Cung Xuân Hương bị dọa đến tái mặt, lời nói không còn mạch lạc: "Đại… đại tỷ…"
Xuân Yến thất vọng lắc đầu. Với tố chất như thế này, còn muốn được sủng ái, muốn làm mẫu nghi thiên hạ sao? Dù là nằm mơ cũng khó!
Cũng nên tìm cơ hội đưa nha đầu này xuất cung thôi, tìm một người gả cho, nếu cứ ở lại đây thì xác cũng không giữ được. Đó là điều tốt nhất mà nàng có thể làm vì gia tộc rồi.
"Xem ra trước khi tiến cung, Nam Cung đại nhân cùng Viên đại nhân còn chưa dạy dỗ nữ nhi của mình cho tốt." Xuân Yến thở dài nói tiếp: "Bây giờ, xem ra ai gia phải làm thay."
Trong lòng đã quyết định, ánh mắt sắc bén của Xuân Yến quét qua người bọn họ, thấy vậy bọn họ cũng không dám thở mạnh. Sau đó nàng cất cao giọng nói: "Người đâu, mang cung nữ của bọn họ đánh hai mươi gậy. Từ hôm nay trở đi, Quý phi, Thục phi phải ở trong tẩm cung, để ma ma dạy lại cung quy, không có ý chỉ của ai gia thì không được rời tẩm cung nửa bước! Thời gian này, Hiền phi - Đức phi sẽ thay phiên nhau hầu hạ Hoàng thượng."
" Đa tạ Thái hậu!" Vô tình đạt được ân điển như thế, Hiền phi, Đức phi mừng rỡ không lời nào có thể diễn tả được, vội vàng dập đầu tạ ơn.
Ngược lại, Quý phi, Thục phi vô cùng kinh ngạc. Không nghĩ tới sai lầm của bản thân lại tạo cơ hội cho hai tình địch mà bọn họ không hề xem trọng.
Xuân Yến không cho bọn họ có cơ hội phản bác lần nữa, vội lớn tiếng hô: "Người đâu, mang Quý phi, Thục phi về tẩm cung!"
"Thái hậu, thần thiếp biết sai rồi! Thần thiếp biết sai rồi!" Bị dẫn đi, Nam Cung Xuân Hương vẫn không ngừng kêu khóc. Còn Viên Tú Ngọc nắm chặt khăn tay, nước mắt rưng rưng nhìn Phượng Dật chằm chằm. Hắn giả vờ mệt mỏi, nhắm mắt tựa vào Lý Ti Thần, làm như không thấy.
Đối phó xong hai nữ nhân ồn ào, nhiệm vụ hôm nay xem như hoàn thành.
Gió xuân ấm áp, nhìn ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, tâm trạng của nàng tốt lên rất nhiều.
Ánh mắt dịu dàng nhìn sang Phượng Dật, nàng khẽ cười: "Mới vừa rồi ồn ào, chắc hẳn Hoàng thượng cũng đã mệt mỏi, long thể quan trọng, ngươi cũng nhanh trở về nghỉ ngơi!"
Đi mau, đi mau, nàng nhớ... cái giường quá!
"Đa tạ mẫu hậu quan tâm, nhi thần trở vào ngay." Phượng Dật tựa vào Lý Ti Thần, khom lưng thi lễ.
"Ừ." Xuân Yến hài lòng đáp. Ánh mắt chuyển đến Lý Ti thần, nàng trầm giọng nói: "Lý đại nhân, ai gia đã cho người đi báo với Lý thái phó, mấy ngày này, ngươi hãy ở lại trong cung, bầu bạn với Hoàng thượng!"
Thật tốt quá! Hắn có thể danh chánh ngôn thuận lưu lại xem kịch vui! Lý Ti Thần mừng thầm, vội chắp tay thi lễ: "Đạ tạ Thái hậu."
Xuân Yến khẽ gật đầu, xoay người sang phía kia nói: "Cũng không còn sớm, ai gia cũng nên quay về tẩm cung nghỉ ngơi. Hiền phi, Đức phi, các ngươi cũng mau trở về, sáng sớm ngày mai trở lại thỉnh an."
Nàng mệt chết mất thôi! Sáng sớm hôm nay, việc đầu tiên là ân cần dạy bảo bốn nha đầu này, tiếp đó bố trí cung nữ, thái giám hầu hạ bọn họ. Sau đó vội chuồn ra cung, vừa trở về nghe Thu Dung báo lại: Nam Cung Xuân Hương cùng Viên Tú Ngọc quả nhiên đúng với dự đoán của nàng, chạy đến Phượng cung náo loạn, nàng liền vội vàng thay đổi y phục, đi không kịp thở đến đây giáo huấn hai tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng này. Ngay cả nước cũng chưa kịp uống, làm nàng muốn chết khát! Công việc của nàng thật sự bận rộn!
"Cung tiễn Thái hậu." Hiền phi, Đức phi nhẹ nhàng nói.
"Cung tiễn mẫu hậu." Phượng Dật yếu ớt kêu lên.
"Cung tiễn Thái hậu." Lý Ti Thần không kiềm chế được phấn khởi nói to.
Cùng với một hồi âm thanh cung tiễn, hai nử tử - nam tử xoay lưng bước đi, nhưng trong lòng có cùng một ý nghĩ: thật tốt quá, có thể tạm thời yên tĩnh được mười ngày.
Chương 30: Bực bội
Bộp! Một bản tấu chương rơi xuống đất, kèm theo một tiếng la:
"Phượng Huyền, ngươi là... lão khốn kiếp!"
Bộp! Lại một bản tấu chương nữa rơi xuống đất.
"Phượng Dật, ngươi là… tiểu khốn kiếp!"
Bộp! Bộp! Bộp! Vô số tấu chương liên tiếp rơi xuống đất, kèm theo một tiếng la hổn hển:
"Phượng Huyền khốn kiếp, Phượng Dật khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp, người Phượng gia tất cả đều là khốn kiếp! Đại khốn kiếp! Siêu cấp vô địch vũ trụ khốn kiếp! Khốn kiếp kiếp… kiếp!"
Chỉ làm thế không thể trút hết bất mãn trong lòng, Xuân Yến đứng phắt dậy, phất ống tay áo qua, quét tất cả tấu chương và đồ vật trên bàn xuống đất.
Lộp bộp, loảng xoảng.
Toàn bộ tấu chương vốn được xếp ngăn nắp trên bàn, văn phòng tứ bảo rơi khắp trên mặt đất, âm thanh vang lên không dứt cũng làm vơi đi một chút buồn bực trong lòng nàng. Nhưng còn chưa đủ hả giận.
Mẹ kiếp, càng nghĩ càng giận! Tại sao? Tại sao nàng phải ở nơi quỷ quái không thấy ánh mặt trời này phê duyệt tấu chương, còn bị một đám người gàn dở ba năm nay ngày nào cũng mắng nàng là yêu hậu.
Xuân Yến thở hổn hển, trong đầu không khỏi hiện ra cảnh Phượng Dật nhàn hạ nằm ở trên giường ngủ ngon, bên cạnh còn có Hiền phi, Đức phi tận tâm hầu hạ, bộ dạng thật đáng ghét!
Càng nghĩ càng không cam lòng.
Giẫm! Giẫm!Giẫm! Ta giẫm lên, ta giẫm lên, ta giẫm lên, giẫm lên, giẫm lên! Nàng giẫm đến không biết mệt.
"Phượng Huyền, ngươi là... lão bất tử, Phượng Dật, ngươi là… tiểu bất tử, các ngươi chết đi cho ta!" Vừa giẫm Xuân Yến cũng không quên tiếp tục chửi rủa Phượng gia.
Tiểu Hỉ Tử tiến lên, khẽ nhắc nhở nàng: "Thái hậu, tiên đế đã băng hà ba năm."
Nàng đương nhiên biết! Cũng tận mắt thấy hắn tắt thở! Xuân Yến tức giận trợn mắt nhìn hắn: "Ngươi dạy ta sao?".
Nàng bực bội, chửi người chết không được sao?
Tiểu Hỉ Tử lúng túng, sờ sờ cái mũi, không biết làm gì đành lui ra.
"Mẹ kiếp! Tại sao là ta! Tại sao là ta?"
Nhìn toàn bộ tấu chương bị ném xuống đất, Xuân Yến vẫn không cảm thấy đỡ tức, liền quát to một tiếng, tiện thể dùng một cước đá ngã cái ghế bên cạnh.
"A…đau! Đau quá!" Cái ghế ngã,nhưng chân cũng bị nó làm cho đau điếng. Xuân Yến nước mắt lưng tròng, nhảy lò cò khắp phòng.
"Thái hậu!" Lục Ngọc bưng trà vào nhìn thấy thế, vội để khay trà lên bàn, chạy qua đỡ nàng đến bên ghế ngồi xuống. Sau đó mang đến một chén trà ấm, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Ngài uống trà trước cho thông cổ họng! Muốn tức giận, mắng chửi cũng phải nghỉ một chút, đừng làm khổ bản thân."
Đúng là mắng xong một hồi miệng lưỡi đều khô rát, chân cũng nhảy đến mỏi nhừ.
Xuân Yến đỡ lấy chén trà, uống hai hơi cạn, sau đó đưa trả lại Lục Ngọc nói: "Ta muốn uống nữa."
"Vâng." Lục Ngọc cười đáp, liền nhìn Tiểu Hỉ Tử liếc mắt, ý bảo sai người đi pha thêm một chén trà.
Nhìn ánh mắt Lục Ngọc, Tiểu Hỉ Tử cũng biết Xuân Yến đã nguôi giận, liền cùng vài cung nữ, thái giám đi lại bàn, nhặt tấu chương lên, xếp lại ngay ngắn, để một lát nàng xem tiếp.
Chương 31: Mỹ nam đến
Mới vừa ra ngoài về, Thu Dung sải bước nhanh qua bậc cửa, tới bên cạnh nàng, khẽ gọi: "Thái hậu."
"Có chuyện gì?" Chửi mắng một hồi, vừa uống cạn hết một bình trà vào bụng, cảm thấy thoải mái hơn nhiều, Xuân Yến duỗi thẳng người trên chiếc ghế, miễn cưỡng hỏi.
"Trang Vương thế tử cầu kiến, đang ở ngoài điện ạ."
"Trang Vương thế tử? Là ai?" Xuân Yến nhíu mày. Trang vương, cái danh hiệu này có hơi quen tai.
"Con trai trưởng của Tam vương gia, tên là Phượng Thiên Triệt." Lục Ngọc đi pha một bình trà mới,vừa trở lại, cười nói: " Nô tỳ còn nhớ, hôm Hoàng thượng thành thân, Thái hậu còn hỏi nhỏ nô tỳ người ấy là ai, sao mới mấy ngày đã quên rồi."
"Sao?" Được Lục Ngọc nhắc, Xuân Yến mới nhớ ra: "Thì ra là thằng nhãi ranh nhà Tam hoàng tử! Không biết hắn đến đây có chuyện gì?"
Thật đau đầu. Chỉ cần việc gì có liên quan đến Phượng gia, nàng liền đau đầu.
Lục Ngọc tinh ý, thấy thế vội đi tới, nhẹ nhàng xoa bóp thái dương cho nàng.
Thu Dung ở một bên nói: "Thế tử bảo, ngài ấy có một vật quý hiếm, muốn tận tay dâng lên Thái hậu."
"Sao?" Xuân Yến nhắm mắt, tò mò hỏi: "Là vật quý giá gì?" Lại còn muốn đích thân giao cho nàng.
Thu Dung lắc đầu: "Nô tỳ không biết, Thế tử nói, vật này chỉ mình Thái hậu mới có quyền xem, người khác thì không được."
"Lại còn ra giá nữa à!" Khóe miệng Xuân Yến giật nhẹ, cười cợt: "Thế nhưng, nếu ai gia không muốn thấy, vậy phải làm thế nào?"
"Thái hậu, người không muốn xem ư?" Tay của Lục Ngọc bỗng nhiên dừng lại.
Xuân Yến mở mắt, ngước lên nhìn nàng, thấy một khuôn mặt đầy vẻ tiếc nuối, không hiểu hỏi: "Chẳng lẽ ngươi muốn xem?"
Lục Ngọc lắc đầu: "Không phải nô tỳ muốn thấy báu vật. Nô tỳ đã theo Thái hậu ba, bốn năm, vật quý hiếm khắp thiên hạ thấy cũng không ít. Vật kia dù hiếm lạ, nhưng so sánh với bảo vật trong quốc khố, cũng không hơn được bao nhiêu."
"Vậy là…" Xuân Yến có chút hứng thú.
Lục Ngọc nháy mắt mấy cái, sau đó cúi xuống sát tai nàng, nói nhỏ: "Chẳng qua là nô tỳ nghe nói, trước đây mẫu thân của Trang vương - Lý Tu Nghi là đệ nhất mỹ nhân của Phượng Tường, vì vậy trong mười sáu vị hoàng tử, tướng mạo của Trang vương cũng đứng nhất nhì. Hơn nữa, mười bảy năm trước Trang vương phi là con gái của Nội các đại học sĩ, đệ nhất mỹ nữ của kinh thành. Nghe nói, vị thế tử này là kết hợp các nét đẹp của Trang vương và Vương phi, là mỹ nam trăm ngàn năm khó gặp. Ba ngày trước, tại đại hôn của Hoàng thượng, nô tỳ từng nhìn thoáng qua, đến bây giờ vẫn..." Nói đến đây Lục Ngọc bỗng thẹn thùng, khuôn mặt ửng đỏ như lửa.
"Đến bây giờ trong lòng vẫn không quên được có phải không?" Xuân Yến trêu chọc.
"Thái hậu!" Lục Ngọc dậm chân một cái, kêu lên e thẹn.
"Được rồi, được rồi, ta đã hiểu. Không phải là ngươi chỉ muốn xem mỹ nam hay sao?" Xuân Yến cười nói, quay sang những người khác hỏi: "Các ngươi thì sao? có muốn mở mang tầm mắt, chiêm ngưỡng đệ nhất mỹ nam không?"
Bị Thu Dung làm cho hứng thú, lại còn những lời khen ngợi của Lục Ngọc khiến cho lòng xao động, tất cả cung nữ trong điện giống như gà con mổ thóc, không ngừng gật đầu.
"Nhưng mà..." Xuân Yến hoài nghi nhìn Lục Ngọc, lại nhìn sang Thu Dung, do dự hỏi: "Lục Ngọc, Thu Dung, ai gia nhớ kỹ, các ngươi không phải đã có... tại sao còn đối với nam nhân khác nhớ mãi không quên?"
"Thái hậu!" Lục Ngọc ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc: "Người đã từng nói, lòng yêu chuộng cái đẹp, mỗi người đều có. Quả thật trong lòng nô tỳ đã có đối tượng, nhưng không có quy định là: có người yêu thì không thể nhìn nam nhân khác nữa! Mỗi ngày ở trong cung đi qua đi lại mấy lần, con người giống như ma quỷ ấy, nhìn còn ít sao? Chỉ là, lần này khó lắm mới có cơ hội ngắm nam nhân ở ngoài cung, huống chi ngài ấy lại nổi tiếng như vậy."
"Đúng vậy, đúng vậy." Thu Dung gật đầu tán thành.
"Nói thật hay!" Xuân Yến vỗ tay tán thưởng, thật không uổng là cung nữ theo nàng bốn năm qua, rất có chủ kiến!.
"Nhưng... các ngươi không sợ bọn họ... ghen sao?" Trong lòng đã hạ quyết định, nhưng nàng cũng không quên xác nhận lần cuối.
"Hôm nay hắn bận rộn tuần tra trong cung, làm sao có thời gian quan tâm đến nô tỳ!" Lục Ngọc cắn răng khẽ nói.
Thu Dung gật đầu theo: "… Của nô tỳ... cũng vậy!"
Hóa ra là bị bỏ rơi. Xuân Yến thầm nghĩ.
"Người muốn xem ư? Thái hậu" Thấy nàng có vẻ xiêu lòng, Lục Ngọc hi vọng.
"Cho hắn vào đi." Xuân Yến vịn tay của Tiểu Hỉ Tử đứng lên, cười nói: "Ai gia cũng muốn nhìn một chút, không biết vị đệ nhất mỹ nam trong truyền thuyết Phượng Tường này sẽ dâng lên cho ai gia bảo bối gì."
"Hay quá!" Cung nữ trong điện cùng thốt lên một tiếng hoan hô, Thu Dung tươi cười đi ra thông báo với nữ quan bên ngoài: "Mau truyền Trang vương thế tử vào diện kiến Thái hậu."
"Dạ," Nữ quan lĩnh chỉ lui ra.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
10 chương
41 chương
16 chương
89 chương
79 chương