Thái hậu mười lăm tuổi (Tập 2 )
Chương 8
Chương 23: Phi tần đấu nhau
Nhìn thấy Viên Tú Ngọc vừa vào cửa liền nhận người quen khắp nơi, nào là biểu ca, Ti Thần ca ca, gọi thân thiết vô cùng. Trong lòng Nam Cung Xuân Hương bực mình là điều tất nhiên.
Thật vất vả mới tách được Viên Tú Ngọc và Phượng Dật ra, Viên Tú Ngọc còn chưa ngồi xuống ghế. Nam Cung Xuân Hương mặt mày vui vẻ, giọng điệu chân thành hỏi: "Thục phi muội muội, bổn cung nhớ mang máng là sau khi ăn sáng, muội nói là đau đầu, phải về nghỉ ngơi. Tại sao chỉ mới nửa canh giờ, muội đã xuất hiện ở đây, lại còn có tinh thần như thế?"
Nghe những lời quan tâm đó, khiến cho Viên Tú Ngọc hốt hoảng giật mình, cái mông ngồi xuống quá vội, làm cả người ngả về phía trước, thiếu chút nữa là từ trên ghế trượt xuống, lại phải ôm mặt đất lần nữa.
Gượng gạo ổn định lại tư thế, nàng cắn cắn môi, tha thiết nhìn Phượng Dật, ngón tay thanh tú vặn vẹo khăn tay, nghẹn ngào nói: "Ta... ta vì quá nhớ biểu ca, lo lắng cho bệnh của người, nên mới đau đầu không dứt. Vốn nghĩ rằng nghỉ ngơi một lúc sẽ đỡ, nhưng mà trở về tẩm cung, trăn trở qua lại, đầu càng đau thêm! Nên ta nghĩ đến xem biểu ca lần nữa. Có lẽ... có lẽ cùng biểu ca trò chuyện, tâm trạng sẽ dễ chịu hơn."
Đau quá! Mới vừa rồi bị Nam Cung Xuân Hương làm giật mình, cái mông không cẩn thận đụng phải mép ghế, đã bị thương nặng, đau như kim châm, nàng muốn... khóc quá! Mẫu thân, con gái của người bị bắt nạt!
Thật nhàm chán! Từ ngữ rập theo một khuôn, không có một chút sáng tạo! Bị mọi người xem như không khí - Lý Ti Thần trong lòng than vãn. Những nữ nhân này, chẳng lẽ không thể có phong cách riêng một chút sao? Khiến cho hứng thú chờ xem kịch vui của hắn cũng vơi đi một ít.
"Thì ra Tú Ngọc biểu muội quan tâm trẫm như thế, trẫm cảm thấy rất vui mừng." Phượng Dật lặp lại mánh khóe cũ, chen vào đúng lúc, cảm động nói, đôi mắt tràn đầy tình cảm nhìn thiếu nữ ngồi đối diện, sau đó còn thêm vào một câu ân cần hỏi thăm: “Bây giờ, biểu muội đỡ chút nào chưa?"
"Rất nhiều!" Nghe câu đó của hắn, uất ức lúc nãy lập tức tan thành mây khói, Viên Tú Ngọc đứng phắt dậy, hết sức phấn khởi nói: "Nhìn thấy biểu ca như thế, đầu của ta đã hoàn toàn hết đau!"
Rõ ràng muốn làm cho Viên Tú Ngọc lòi mặt xấu, tại sao ngược lại giúp nàng cùng Hoàng thượng tăng thêm tình cảm, Nam Cung Xuân Hương trong lòng hối hận.
"Biểu ca, ta..." Viên Tú Ngọc đi tới trước vài bước, đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên Nam Cung Xuân Hương nhớ ra điều gì, nét mặt vui vẻ, nhanh chóng nắm lấy cơ hội quát to: "To gan, trong hoàng cung, trước mặt Hoàng thượng, sao dám xưng ta! Đây chính là bất kính với Hoàng thượng!"
"A! Ta..." Viên Tú Ngọc sợ đến mặt mày trắng bệch, vừa định mở miệng giải thích liền biết lại nói sai rồi, đành ứa nước mắt nhìn Phượng Dật, nức nở kêu lên: "Biểu ca..."
Phượng Dật không phụ lòng nàng, quay qua Nam Cung Xuân Hương, dịu dàng nhìn nàng, khẽ nói: "Ái phi, Thục phi tuổi còn nhỏ, vừa mới tiến cung, còn nhiều phép tắc vẫn chưa quen, hãy nể mặt trẫm, bỏ qua cho nàng ấy lần này đi! Sau này, trẫm sẽ cho người dạy bảo lại!"
Bị Phượng Dật nhìn bằng ánh mắt nồng nàn như thế, trái tim của Nam Cung Xuân Hương bắt đầu loạn nhịp, làm sao còn nhớ những ghen tức lúc nãy. Nàng say sưa nhìn hắn, yếu ớt kêu lên: "Hoàng... Hoàng thượng…"
Si tình! Trong lòng Phượng Dật cười khẩy một tiếng, tiếp tục tiến hành mỹ nam kế: "Ái phi, thế nào, vậy bỏ qua cho Thục phi lần này nhé!"
"… Bỏ qua," Nam Cung Xuân Hương nói theo, tâm trí mơ màng, hoàn toàn không biết bản thân đã đồng ý chuyện gì.
Đạt được mục đích, Phượng Dật lập tức quay đầu, gương mặt tươi cười nhìn Viên Tú Ngọc "Ngọc nhi biểu muội, Quý phi đã bỏ qua uội, còn không mau cảm ơn nàng ấy!"
"Đa tạ Quý phi tỷ tỷ," Viên Tú Ngọc miễn cưỡng nói.
Giờ phút này mới ý thức được bản thân đã bỏ qua một cơ hội tốt để tấn công tình địch, Nam Cung Xuân Hương hối hận muốn cắn lưỡi.
Nhưng nghĩ lại, trong lúc Viên Tú Ngọc bị giáo huấn, tâm tư của Phượng Dật sẽ chú ý đến bản thân, cũng xem như có chút thành công. Vì vậy, kiêu ngạo lại không khỏi nổi lên, bắt đầu đắc ý vô cùng.
"Nếu là ý kiến của Hoàng thượng, bổn cung cũng nên tha uội một lần." Tự cho đã giúp hoàng đế khỏi mất mặt, Nam Cung Xuân Hương đắc ý nói, cái đuôi muốn vểnh lên tới đầu.
Viên Tú Ngọc không cam lòng, mím môi thốt lên: " Biểu ca..." Ánh mắt nhìn Phượng Dật chằm chằm, bày ra một bộ mặt vừa tủi thân vừa uất ức, nước mắt lưng tròng, thiếu chút nữa sẽ chảy xuống.
"Biểu muội, Quý phi nói rất đúng. Hiện tại muội đã là phi tử của trẫm, lại ở trong hậu cung, hiển nhiên phải tuân theo cung quy. Hơn nữa gọi biểu ca cũng không thích hợp, cũng mau chóng sửa lại cách xưng hô đi!" Sau đó hắn xoay qua nhìn Nam Cung Xuân Hương, nói tiếp "Muội cũng nên học theo Quý phi, tự xưng là thần thiếp mới phải." Nếu không nói thêm câu này, vở diễn sẽ không hoàn chỉnh. Phượng Dật thầm nghĩ trong lòng.
Viên Tú Ngọc vẫn chưa chịu thua, nũng nịu kêu: "Biểu ca..."
"Thục Phi muội muội, chẳng lẽ muội muốn kháng chỉ hay sao?" Nhìn thấy ánh mắt Phượng Dật hướng về phía mình, nàng lại thắng lần nữa, Nam Cung Xuân Hương càng tỏ ra đắc ý, nghênh mặt lên.
"Ta..." Viên Tú Ngọc không cam lòng, cắn cắn môi khẽ nói: "Thần thiếp không dám."
Nam Cung Xuân Hương hất cằm, hừ nhẹ một tiếng.
Hai nữ nhân nông cạn, không có gì thú vị! Phượng Dật và Lý Ti Thần liếc nhau, cả hai cùng chung ý nghĩ: đến lúc hạ màn rồi! Bốn mắt nhìn nhau, cùng quyết định.
Chương 24: Hợp tác khăng khít
Làm như lơ đãng, Phượng Dật mệt mỏi nhắm hai mắt lại, há miệng ngáp một cái.
"Hoàng thượng, người mệt ư?" Nam Cung Xuân Hương nhanh nhạy nhìn thấy, ân cần hỏi.
Viên Tú Ngọc chậm hơn một bước, chỉ có thể ngồi tại chỗ tức giận dậm chân.
"Trẫm vừa mới uống thuốc xong, thái y căn dặn, uống thuốc xong, phải nghỉ ngơi nửa canh giờ." Phượng Dật chậm rãi nói, vẻ mặt bình tĩnh, dịu dàng nhìn Nam Cung Xuân Hương: "Nhưng mà không hề gì, thỉnh thoảng không ngủ một hai lần cũng không sao. Ái phi vừa mới vào cung, lại quan tâm trẫm như thế, trẫm rất cảm động, chỉ mong có nhiều thời gian ở gần các nàng. Bây giờ các nàng vừa mới tới, trẫm làm sao có thể để các nàng phải quay về." Ẩn ý bên trong - không nói cũng hiểu: còn không mau trở về cho ta!
"Có gì không thể!" Nam Cung Xuân Hương thức thời lớn tiếng nói, đứng lên làm ra vẻ độ lượng: "Long thể của Hoàng thượng quan trọng hơn, phải nghỉ ngơi nhiều mới đúng. Thần thiếp mới vừa vào cung, còn nhiều phép tắc chưa quen thuộc, Thái hậu nương nương đã sớm an bài ma ma có kinh nghiệm đến dạy bảo. Xem ra giờ này, bọn họ đã chờ ở tẩm cung của thần thiếp. Như vậy, thần thiếp cũng không quấy rầy Hoàng thượng nghỉ ngơi nữa." Tuy là vô cùng tiếc nuối, nhưng lúc cần buông tay thì phải buông, nếu để Hoàng thượng lưu lại ấn tượng xấu thì sau này sẽ không tốt lắm. Dẫu sao, phụ thân từng dạy bảo, thả dây dài mới có thể câu được cá lớn!
"Nhưng mà... các ái phi vừa mới đến, ngay cả trà còn chưa kịp uống…" Phượng Dật giả vờ luyến tiếc.
"Muốn uống trà thì thần thiếp trở về bao nhiêu cũng có, long thể của Hoàng thượng chỉ có một thôi, cho nên người cũng mau chóng nghỉ ngơi!" Nam Cung Xuân Hương đứng lên kiên quyết nói, sau đó xoay người qua Viên Tú Ngọc ra lệnh: "Thục Phi muội muội, chúng ta mau lui ra."
Những gì nên làm, nên nói đều bị Nam Cung Xuân Hương giành hết, Viên Tú Ngọc tức giận, thấy không cam lòng, vẫn ngồi tại chỗ bất động, bốc đồng nói: "Ta không đi! Ta muốn ở lại cùng biểu ca!" Cho dù Phượng Dật ngủ nàng cũng muốn ngồi một bên coi chừng, nhất định không cho Nam Cung Xuân Hương đắc chí! Hừ!
Nam Cung Xuân Hương nghe vậy, lạnh lùng nói: "Thục phi muội muội, chẳng lẽ muội muốn làm cho Hoàng thượng mệt mỏi sao?"
"Không có! Ta... ta chỉ muốn…" Viên Tú Ngọc lúng túng, không thể tìm ra một lý do hợp lý, chỉ có thể nhìn Phượng Dật chăm chú, chờ hắn giúp đỡ.
Phượng Dật chau mày, dùng tay phải ở dưới bàn hướng sang người ngồi kế bên, véo Lý Ti Thần một cái.
"A," Lý Ti Thần đau đớn kêu lên, liền phát hiện mọi ánh mắt đều đổ dồn về mình, kể cả hai vị nương nương đang cãi nhau.
Lập tức hiểu được ý đồ của Phượng Dật, Lý Ti Thần bực tức nhìn hắn. Hoàng thượng, ngươi thật là gian xảo!
Phượng Dật cũng liếc mắt, nhìn hắn ẩn ý: "Đến lượt ngươi lên sân khấu rồi đấy," hắn làm như không thấy sự phẫn nộ của Lý Ti Thần.
Hoàng thượng, ngươi thật vô lương tâm! Lý Ti Thần lườm hắn một cái, sau đó đi lên phía trước, hướng hai người kia chắp tay thi lễ, cung kính nói: "Hai vị nương nương, theo vi thần thấy, hai người cũng nên trở về! Thân thể Hoàng thượng không khỏe, không nên mệt mỏi quá mức. Thái hậu cũng nhiều lần dặn dò, Hoàng thượng phải tĩnh dưỡng, không cho bất cứ ai tới quấy rầy. Chắc hẳn, Thái hậu cũng có nói qua với hai vị."
Hai nữ nhân vội nhìn nhau.
Các nàng đương nhiên biết Phượng Dật cần phải tĩnh dưỡng. Buổi sáng đi thỉnh an, Thái hậu còn căn dặn lần nữa, không có việc gì tuyệt đối không được làm phiền Hoàng thượng, chờ thân thể Hoàng thượng khỏe lại, nàng sẽ an bài cho bọn họ thị tẩm. Nhưng mà, hai người ỷ vào thân phận đặc biệt của mình, không thể đợi được vội chạy đến đây, muốn cho Phượng Dật lưu lại ấn tượng tốt, ghi nhớ sự dịu dàng quan tâm của bọn họ. Như thế, đến lúc chọn người thị tẩm, người Hoàng thượng nghĩ đến trước tiên khẳng định là bọn họ,vậy họ cũng sẽ sinh hạ long tử trước tiên. Như vậy ngôi vị Hoàng hậu đúng là trong tầm tay.
Thế nhưng, hai người đều tự ình thông minh, đều không ngờ đối phương cũng có can đảm như thế, trước sau đều đến. Bây giờ, dịu dàng quan tâm không thấy bao nhiêu, lại còn tranh chấp với nhau.
Giờ nhớ lại dáng điệu giống như cười mà không cười của Nam Cung Xuân Yến, ánh mắt thật là dịu dàng, nhưng không biết vì sao, khi nhìn vào ánh mắt ấy, bọn họ không khỏi cảm thấy sợ hãi, chỉ muốn bỏ chạy càng xa càng tốt.
Không biết, bọn họ có nên đến chỗ Thái hậu tố giác người kia hay không?
Suy nghĩ một hồi, hai thiếu nữ không hẹn mà cùng run lên, liếc nhau, sau đó cúi đầu, cùng kêu lên: "Thần thiếp xin cáo lui."
Không nghĩ tới nêu ra Thái hậu, hiệu quả thật là nhanh chóng! Lý Ti Thần cười khúc khích, đắc ý không thôi.
"Các nàng đã muốn vậy, trẫm cũng không... giữ nữa." Phượng Dật làm như vô cùng luyến tiếc, tiếng nói cũng có chút u buồn: "Người đâu, đưa Quý phi, Thục phi hồi cung!"
Chương 25: Lòng nam nhân hiểm ác
Hai nhóm người đã đi xa, cả không gian khôi phục lại thanh tĩnh.
Đến lúc không còn nghe bất cứ tiếng động nào, Phượng Dật mới thở dài một hơi, như trút được gánh nặng, ngồi xuống thản nhiên nói: "Bây giờ, ngươi còn hâm mộ trẫm thật có phúc nữa không?"
"Không có, không có!" Lý Ti Thần lắc lắc đầu, nét mặt tỏ ý "xin miễn cho kẻ bất tài".
"Hai nữ nhân này, một người tự ình thông minh, một giả vờ đáng thương, kỹ năng diễn kịch quá kém, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, vậy mà còn ở đây vênh váo. Người như vậy, chỉ nhìn một lần liền thấy chán. Huống chi mới vào cung có một ngày, lại ở trước mặt ngươi phân cao thấp! Đủ thấy cũng không có trí tuệ gì, khó có thể ở lâu dài trong chốn thâm cung. Tuy là dung mạo xinh đẹp, nhưng mà không có đầu óc, chỉ là vật trang trí làm tăng thêm phiền phức, thà không có còn tốt hơn!" Ở trước mặt bạn tốt, hắn thật lòng đánh giá.
Phượng Dật gật đầu đồng ý.
Lại rót ình một chén trà, uống một chút, khóe miệng hơi cong lên. Hắn cười nhạt: "Bây giờ chỉ mới bắt đầu mà thôi. Chờ xem, ỷ vào thân phận đặc biệt của bản thân, thời gian tiếp theo bọn họ càng đấu đá túi bụi. Sau này trò hay nhất định xảy ra liên tiếp." Yêu nữ kia hãy chuẩn bị đối phó.
"Thật không?" Lý Ti Thần hưng phấn chớp chớp mắt.
"Nhưng mà," nụ cười trên mặt hắn vội tàn đi, tiếc nuối nói: "Tiếc là ta không được xem."
"Không sao, mấy ngày nữa, trẫm sẽ tìm một lý do triệu ngươi tiến cung." Phượng Dật tự tin nói. Gần đây tình hình rối ren, có người tín nhiệm ở một bên giúp đỡ thì cũng tốt.
Không biết ý đồ hiểm ác của hắn, Lý Ti Thần ngây thơ vỗ tay, phấn khởi nói: "Thật tốt quá!"
Giữa lúc tâm tình hai người đang tốt, một tên thái giám chạy ào vào trong điện, hét lớn: "Không hay rồi, Hoàng thượng, có chuyện không tốt!"
Phượng Dật nhắm mắt giả vờ ngủ say, không nhúc nhích.
Lý Ti Thần hiếu kỳ, hỏi: "Xảy ra chuyện gì, tại sao ngươi hốt hoảng như vậy?"
"Cãi nhau... bọn họ tranh cãi!" Tiểu thái giám thở hổn hển nói tiếp: "Quý... Quý phi… cùng... cùng Thục phi vừa... đi ra khỏi điện... liền cãi nhau!"
"Cãi nhau sao?" Ánh mắt Lý Ti Thần sáng lên, vừa định đi ra ngoài. "Mau đi xem một chút!"
Phượng Dật nắm áo hắn kéo lại.
"Hoàng thượng, ngươi đừng có kéo ta." Lý Ti Thần xoay người lại, giằng co kéo vạt áo ra.
"Nôn nóng làm gì?" Phượng Dật chậm rãi nói, nở một nụ cười hài lòng, làm như chuyện này xảy ra không phải do hắn vừa rồi châm dầu vào lửa.
"Xem trò hay mà!" Lý Ti thần sốt ruột: "Hai nữ nhân đó, vừa rời tầm mắt của ngươi, nhất định là lộ ra bản tính, bây giờ khẳng định sẽ sử dụng hết thủ đoạn, tranh cãi long trời lỡ đất!" Một vở kịch hay như vậy, sao có thể bỏ qua?"
"Hãy đợi thêm chút nữa." Phượng Dật buông tay, cầm chén trà lên chậm rãi uống, ung dung nói: "Mới bắt đầu thôi, đợi bọn họ tranh cãi kịch liệt thêm chút nữa đi cũng không muộn."
Yêu nữ kia còn chưa xuất hiện, hắn đi làm cái gì?
Chương 26: Tranh cãi
Đi ra khỏi cửa chính Phượng Cung, Nam Cung Xuân Hương đi phía trước, Viên Tú Ngọc phía sau, ở sau nữa là hai nhóm cung nữ của hai người, một đám người lặng lẽ mà đi, yên tĩnh đến kì lạ.
Tới chỗ rẽ, có đặt một chậu hoa, Nam Cung Xuân Hương bỗng nhiên bước chậm lại, nhìn bông hoa mẫu đơn nở rực rỡ, lẩm bẩm nói: "Không nghĩ tới, có một số người, tướng mạo xinh đẹp, vậy mà tâm cơ lại sâu như thế, bổn cung chút nữa bị lừa!"
Viên Tú Ngọc có hơi sững sờ, lập tức đi nhanh đuổi theo Nam Cung Xuân Hương, vẫn giữ khoảng cách thích hợp, trong lòng buồn bực hỏi: "Quý phi tỷ tỷ nói cái gì, muội nghe không hiểu."
"Ngươi nghe không hiểu?" Nam Cung Xuân Hương dừng lại, xoay người nhìn nàng, thái độ tràn đầy thù địch - cười khẽ nói: "Vậy ta đây sẽ nói trắng ra cho ngươi hiểu!"
Một đôi mắt khinh thường lướt nhìn Viên Tú Ngọc, Nam Cung Xuân Hương chua ngoa nói: "Có một số người, trong lòng và ngoài mặt không giống nhau, lúc nói thì nói vậy, nhưng khi làm lại khác. Buổi sáng trước mặt Thái hậu làm ra một bộ mặt tội nghiệp, một mực hứa là sẽ không vô cớ đi làm phiền Hoàng thượng. Rốt cuộc thì sao? Cũng không biết là ai, nhắm thẳng trong lòng Hoàng thượng mà ngả vào, kéo cũng không ra! Thể diện của nữ nhi đều bị làm ất hết!"
Mặt Viên Tú Ngọc đỏ lên, cúi xuống, xoắn xoắn khăn tay. Sau đó liếc nhìn Nam Cung Xuân Hương, đắc ý nói: "Ta thường ở bên cạnh biểu ca, biểu ca thương ta, thích ôm ta vui đùa, cái này đã thành thói quen, trong nhất thời chưa sửa được cũng là chuyện bình thường. Thế nào, Quý phi tỷ tỷ ghen tị sao?"
Sống lưng Nam Cung Xuân Hương trong chớp mắt cứng đờ.
"Ha ha, ghen tị?" Lập tức, một tiếng cười khinh thường phá vỡ tình thế căng thẳng. Xoay người đưa lưng về phía Viên Tú Ngọc, làm như chăm chú ngắm hoa mẫu đơn, Nam Cung Xuân Hương cất cao giọng nói: "Tại sao bổn cung phải ghen tị? Bổn cung chính là đường đường Quý phi! Địa vị xếp ở trên ngươi! Thái hậu và bổn cung là cùng cha mẹ sinh ra, ngươi cùng Hoàng thượng bất quá chỉ là anh em họ mà thôi, ngươi có cái gì đáng để bổn cung ghen tị?"
Điều chỉnh lại vẻ mặt, quay lại nhìn chằm chằm vào Viên Tú Ngọc, nàng nghiêm túc nói: "Hơn nữa, Thục phi muội muội, tỷ tỷ khoan dung nhắc nhở ngươi lần nữa, hiện tại chúng ta ở trong hoàng cung, không phải nhà của ngươi - Thị lang phủ, đừng có mở miệng là kêu biểu ca! Bây giờ, người là phu quân của chúng ta, là Hoàng thượng! Thái hậu nương nương nếu biết ngươi không tuân theo cung quy, gọi lung tung, không phạt ngươi mới lạ!"
Nghe tới Nam Cung Xuân Yến, Viên Tú Ngọc không khỏi tái mặt, lui về phía sau vài bước.
Đạt được mục đích, Nam Cung Xuân Hương cười đắc ý.
"Muội muội, phải ngoan ngoãn nghe lời, biết chưa?" Tốt nhất nên nghe theo lời nàng. Nam Cung Xuân Hương làm như dịu dàng khuyên nhủ.
Ngoan ngoãn nghe lời? Nghe lời của ngươi? Trong mắt Viên Tú Ngọc hiện ra một tia khinh thường. Nàng ngầng đầu, hờ hững nhìn Nam Cung Xuân Hương, cười khẽ một tiếng: "Đúng vậy, chỉ cần tỷ tỷ đến bên cạnh Thái hậu nói vài câu, muội muội đương nhiên đấu không lại. Dù sao, các người là cùng mẹ sinh ra, lời tỷ nói Thái hậu đương nhiên sẽ không nghi ngờ. Nhưng mà, tỷ đừng quên, nếu tỷ đi tố giác ta, Thái hậu tự nhiên cũng biết tỷ cũng không nghe lời, đi quấy rầy biểu ca, đến lúc đó, người bị phạt không chỉ có mình ta?" Muốn chết thì cùng nhau chết, nếu bị phạt, ta nhất định cũng kéo ngươi theo.
Nghe xong, Nam Cung Xuân Hương trong lòng lúng túng.
"Vậy... thì sao chứ?" Nàng cố chấp ngẩng cao đầu, miệng hùm gan sứa nói: "Như ngươi nói, Thái hậu chính là chị của ta, chúng ta là người một nhà, người đương nhiên sẽ che chở cho ta. Cho dù biết ta không tuân thủ quy tắc, mặc dù tức giận, người cũng sẽ phạt ngươi thật nặng. Còn ta, đương nhiên sẽ được miễn." Nói đến đây, nàng gần như khẳng định.
Dù sao, người một nhà nên bao che cho nhau, không phải sao?
"Hoàng thượng cũng là biểu ca của ta.". Viên Tú Ngọc không cam chịu thua kém, cũng lớn tiếng: " Biểu ca sẽ không ngồi nhìn ta bị người khác ức hiếp!"
"Hừ!" Ánh mắt khinh thường của Nam Cung Xuân Hương lướt qua nàng.
"Thục phi muội muội, tỷ tỷ nhắc ngươi một câu." Nàng kiêu ngạo nói: "Hiện nay, cả thiên hạ, mọi việc lớn nhỏ đều do một tay đại tỷ của ta cai quản, bao gồm cả Hoàng thượng. Ngay cả chúng ta và Hiền phi, Đức phi tiến cung cũng do đại tỷ của ta quyết định, Hoàng thượng hoàn toàn không có quyền xen vào. Mọi người đều biết, Hoàng thượng sợ đại tỷ của ta muốn chết, đại tỷ kêu người đi hướng đông người không dám đi hướng tây. Nếu như Thái hậu phạt ngươi, ngươi cho là Hoàng thượng sẽ dám xin tội cho ngươi sao?"
" Ngươi... " Bị nói trúng tim đen, khuôn mặt nhỏ nhắn của Viên Tú Ngọc lại trắng thêm vài phần.
"Vậy thì sao chứ?" Viên Tú Ngọc cũng lớn tiếng cãi lại: "Ngươi cho là những ngày tháng tốt đẹp đó có thể kéo dài bao lâu? Hoàng thượng oán hận nhà Nam Cung các ngươi, người sẽ không bao giờ chạm vào ngươi! Bây giờ người chỉ đóng kịch cho các ngươi xem mà thôi!"
"Vậy ư?". Nam Cung Xuân Hương cố ý kéo dài lời nói, tỏ ý chẳng thèm quan tâm: "Vậy mới vừa rồi ở trong Phượng cung, ở trước mặt nhiều người như vậy, Hoàng thượng lại vô cùng quan tâm ta. Người sáng suốt đều nhìn ra được người đối xử ta rất tốt. Không giống một số người, tự mình chạy lại còn bị người ta đẩy xuống đất, xấu hổ chết đi được!" Nói tới đây, còn kèm theo một ánh mắt xem thường.
Viên Tú Ngọc tức giận nghiến răng đến nỗi phát ra tiếng.
"Biểu ca là vô ý! Người sẽ không đối xử ta như vậy!" Gia tăng âm lượng. Nàng lớn tiếng phản bác lời của Nam Cung Xuân Hương, tiếng la thật lớn, cung nữ đi theo đều chịu không nổi nhắm mắt bịt tai, chỉ có hai người ở chỗ này tranh cãi ầm ĩ không thấy mệt.
"Biểu ca sẽ không thích ngươi! Người chỉ là tình thế bắt buộc, không thể không nhượng bộ, đối xử tốt với ngươi. Người biểu ca thích là ta! Chúng ta là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, vừa rồi người còn quan tâm đầu ta đau, lo lắng cho ta!" Viên Tú Ngọc vẫn còn thét chói tai, chứng minh tình cảm của Phượng Dật đối với mình, bộ dạng khép nép lúc nãy đã biến mất không còn sót lại chút gì. Nữ nhân, cũng là một loài động vật hay giả vờ.
"Ngươi nên về nằm mộng đi! Hoàng thượng thích ai, nửa tháng sau, đến lúc thị tẩm, rốt cục sẽ biết." Nam Cung Xuân Hương tự tin mười phần. Có Thái hậu phía sau, nàng dám khẳng định, cho dù Hoàng thượng thích ai, người thị tẩm đầu tiên nhất định là nàng. Sau đó, chỉ cần nàng khéo léo hầu hạ, không tin người không say mê vẻ đẹp của nàng.
Viên Tú Ngọc đương nhiên cũng biết ẩn ý trong đó.
"Yêu nữ!" Nàng giận dữ, nói không suy nghĩ: "Nhà các ngươi đều là yêu nữ! Chuyên đi hút sinh khí người khác! Tiên hoàng nhất định bị yêu nữ kia hại chết. Bây giờ ngươi còn đến hại biểu ca! Biểu ca sẽ không bị ngươi mê hoặc!"
Mày liễu Nam Cung Xuân Hương chau lại, tức giận hét lên: "Ta không phải yêu nữ!"
"Ngươi là yêu nữ, cả nhà ngươi đều giống nhau!" Viên Tú Ngọc kiên quyết khẳng định.
"Ta không phải!"
"Ngươi phải!"
"Không phải!"
"Phải."
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
10 chương
41 chương
16 chương
89 chương
79 chương