Tfboys, chuyện tình rắc rối
Chương 3 : Hoàng thiên ân
Thiên Thiên thở dài cho câu nói hôn nhiên và hết sức ảo tưởng của Vương Nguyên.
- Câu bị sao vậy? Sáng nay vội quá quên uống thuốc rồi à? Ngừng ảo tưởng đi nhé. Chẳng có cái gì cho cậu đâu. Mà chẳng phải lúc nào balo cậu cũng có snack sao? Mà ai thèm nhớ cậu chứ. Đúng là Nguyên ngốc. Đại ngốc!
- Cậu…cậu… Cậu ngốc hơn tớ. Đúng là đồ ngốc. - Mặt Nguyên Nguyên đang biểu cảm siêu cute a~ lại còn lè lưỡi nữa chứ.
- Thôi, hai đứa. - Tuấn Khải lên tiếng. Đúng là anh cả mà. - Hai đứa lúc nào cũng như vậy, không biết chán sao? Như trẻ con vậy.
Ngay lập tức liền bị Thiên và Nguyên bật lại:
- Anh thật là… Bọn em đâu có trẻ con, đang giỡn với nhau thôi mà. Tại vì anh quá già nên mới thấy bọn em trẻ con. Phải không Tiểu Thiên Thiên?
- Đúng! Đúng! Đúng! - Thiên nở nụ cười để lộ ra lúm đồng điếu duyên.
- Nguyên ca!! Khải ca!! - Một giọng nói non nớt của trẻ con vang lên từ điện thoại khiến cho cả ba bất ngờ.
- Nam Nam?! - Cả ba đồng thanh.
- Không ngủ nữa à? Sao hôm nay em dậy sớm thế? Ăn gì chưa? - Thiên hỏi Nam Nam.
- Dạ chưa. Nam Nam ngoan ngoãn đáp lại ca ca. - Khải ca với Nguyên ca sắp lên chơi với em à? Vui quá! Vui quá! Thiên ca đi mua cái gì đó cho hai anh ấy đi. - Nam Nam phấn khích ra mặt.
Nguyên cười và nói:
-Haha. Nam Nam, em thật ngoan a~. Ngoan hơn cả Tiểu Thiên luôn. Em biết mua gì đó đãi khách còn Tiểu Thiên còn định không cho anh ăn cơ.-Quay qua Thiên. - Cậu thấy chưa? Nam Nam còn ngoan hơn cậu đó. Nhìn nó mà học tập nhé. Haha.
Khải ngồi cạnh cứ cười vì cuộc trò chuyện của mấy anh em. Chiếc xe bỗng dừng lại khiến cho Nguyên và Khải chú ý.
- A. Đến sân bay rồi nè. Bye Tiểu Thiên Thiên và Nam Nam nhé.
- Ừ bye. - Thiên nói.
Khải và Nguyên tạm biệt bác Vương để ra sân bay. Ở ngay đó, quản lý và bảo vệ đã đứng đó đợi sẵn.
- Bọn em không muộn chứ? - Khải hỏi chị quản lý.
- Không. Bây giờ bọn em phải nhanh chóng lên máy bay nếu không fans sẽ đứng chật lối đi và sẽ không thể đi được đâu. - Chị quản lý thúc giục.
Khải, Nguyên cùng với chị quản lý và bảo vệ lập tức nhanh chóng lên máy bay. Nhưng cũng phải mất một thời gian khá lâu để chen qua đám đông với những tiếng hò hét rất quen thuộc : ” Wang Yuan!!! ”, “ Wang Jun Kai!!! ”, “ wo ai ni ”, “chaiyo, chaiyo!!! ”. Cuối cùng thì cũng lên được máy bay an toàn.
… Quay lại thời điểm lúc sáng khi Bảo An đi chào hỏi hàng xóm về.
Vừa bước chân vào nhà, cái bụng nó “biểu tình” ghê gớm. Bây giờ nó mới nhớ ra nó chưa ăn sáng. Nó đi kiếm chút gì đó bỏ vào dạ dày. Thấy mấy gói mì trong tủ, không suy nghĩ gì, nó liền đi nấu, bởi vì đói quá mà. Nó như người chưa được ăn từ mấy thập kỉ, mì tôm mà nó ăn như sơn hào hải vị. Ăn xong, lên phòng nhìn đống ngổn ngang mà nó tạo ra. Ghế để lung tung, quần áo chất đầy giường như một đống hỗn độn. Thật ra nó cũng chẳng biết làm gì nên đành dọn phòng cho đỡ rảnh tay. Treo quần áo lên tủ. Nó dốc hết tất cả đồ trong vali ra. Ở cuối vali là một đống poster TFBOYS, bây giờ nó mới để ý nó có nhiều poster đến vậy. Một đống luôn. Trong đó, nó thích nhất là cái poster in hình Khải ca trông thật ngầu và soái với kích cỡ to nhất trong số poster đó. Nó chọn một vị trí đẹp nhất để treo bức đó. Nó đứng ngắm cái poster hồi lâu rồi lại tiếp tục dọn dẹp. Cuối cùng thì cũng xong. Bây giờ mà cho mấy đứa bạn từ Việt Nam sang đây chắc chúng nó không tin nổi chủ nhân của căn phòng này tên là Bảo An, nó là thánh lười rồi. Dọn xong, nồi xuống giường nó chợt nghĩ tới cô bạn thân của nó - Hoàng Thiên Ân. Gia đình Thiên Ân cũng chuyển từ Việt Nam sang, nhưng không phải chuyển đến Trùng Khánh mà là đến Bắc Kinh. Bởi vì ba của Thiên Ân có công việc ở Bắc Kinh và có thể gia đình Thiên Ân sẽ ở luôn đó.
“Xiao xiao de nien ji huan bu dong shi me shi ai
Que bei ni tian tian de xiao gei da bai
Ni zha zhu da da de yan jing na me ke ai
Shou hua de shou wang na er bai
Mei yi tian shang ke xia ke du hui you ni de dei ban
Mei yi miao nei rong…”
Sau tiếng chuông nhạc chờ vang lên, có tiếng trả lời. Đó là Thiên Ân:
- Alo. Bảo An hả?
- Ừ. Sao lâu trả lời thế? Mà đã lâu cho lâu luôn đi để người ta nghe nốt nhạc chờ đã chứ. Đổi bài đi, đừng đặt bài Sủng ái nữa, cho người ta đỡ tiếc.- Bảo An giỡn.
- Cậu… Vậy tớ đổi bài khác nhé cho đỡ phải tiếc khi người ta bắt máy. Big dreamer nhé! - Thiên Ân hùa theo.
- Cậu chọc tức tớ hả? Big dreamer cũng của TFBOYS mà. Mà thôi, cậu đến Bắc Kinh chưa? Ăn gì chưa? Xuống từ bao giờ? Về đến nhà mới chưa? Bây giờ đang làm gì? Ở đâu vậy? - Bảo An không biết là tò mò hay lo lắng cho bạn mà hỏi ột đống câu hỏi khiến cho Thiên Ân mắt xoay vòng vòng tai ong ong, não như có tiếng vù vù, không biết trả lời thế nào và cũng chả nhớ câu hỏi là gì:
- Câu bị khùng hả? Hỏi một đống câu hỏi thế mà ai trả lời được. Tóm lại, tớ đến Bắc Kinh rồi, vừa xuống máy bay từ 5 phút trước, đang chuẩn bị về nhà mới, bụng đang đói meo đây. Kiếm cái gì ăn trước rồi mới về nhà.
- Ừm, vậy được rồi. Thế Tuấn Anh đâu? Gia đình cậu ấy có đi cùng gia đình cậu không? - Bảo An lại hỏi tiếp.
- Ngày mai cả nhà cậu ấy mới đến đây. Mà cậu thế nào rồi? Này đầu ở Trùng Khánh thế nào? - Thiên Ân quan tâm bạn.
- Ừm thì cũng bình thường. Đi chào hỏi hàng xóm rồi. Gần nhà tớ có một bạn cũng bằng tuổi tụi mình đấy, để lúc nào tớ giới thiệu cho. Cô bạn đó tên là Trương Lam Kì, nhìn rất xinh xắn và thân thiện, lại còn mau miệng, lễ phép nữa. Chắc vào năm học tớ sẽ học cùng Lam Kì. - Bảo An tỉ mỉ kể lại.
- Vậy à? Chắc hai cậu sẽ thân nhau sớm đấy.- Thiên Ân như muốn đùa tiếp.- Thế thì đến lúc ấy không được quên con bạn từ thời “cởi truồng tắm mưa” này nghe chưa. Cậu mà quên thì tớ sẽ hận cậu, sẽ nguyền rủa cậu. Cậu không thoát được đâu.
- Biết rồi mà. Cơ mà nhỡ đâu tớ quên thật thì sao nhỉ? - Bảo An chơi lại.
- Cậu dám… -Thiên Ân vừa dọa vừa thách.
- Thôi nhé. Cậu đi ăn đi. Lúc nữa mở facebook ra coi phòng tớ vừa dọn dẹp nhé.Bye. - Bảo An mỉm cười chào cô bạn.
- Hả? Bảo An biết dọn phòng sao??? Tớ nghe nhầm không??? -Thiên Ân ngạc nhiên đáp lại.
- Cậu có ý gì đấy? Tớ sao không biết dọn phòng. Tớ là con người mà. Hứ.- Bảo An cãi lại cô bạn của mình.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
36 chương
31 chương
44 chương