Độc

Chương 1 : Mở đầu

Nơi này đã vào hạ, mưa và nắng! Mưa nhiều, rất nhiều. Nắng, nắng oi ả và bức bối. Cô ghét mùa hè, ghét những lần mất điện không báo trước, ghét những cơn mưa bất chợt, ghét ánh nắng chói chang sau mưa nên cô chưa từng dừng lại để cảm nhận mùa hạ thật trọn vẹn! Chiều nay, người bạn bảo cô viết gì đó về mùa hạ. Vì sự quý mến dành cho người ấy nên cô không muốn từ chối nhưng biết viết cái gì bây giờ? Cô gần như "vô cảm". Nở nụ cười méo xệch, quẳng đống dự án không có điểm kết sang một bên, cô vu vơ xuống phố, vu vơ để chân bước đi vô định, vu vơ mặc kệ tóc đùa với gió, vu vơ nhìn mùa hạ thật gần. Hai hàng điệp tô vàng rực rỡ một góc phố. Màu vàng tươi mát giữa nền trời chiều xanh nhè nhẹ hòa cùng vài cánh diều chênh chao tạo thành bức tranh phong cảnh đẹp đẽ đến lạ lùng. Góc phố ấy, cô đi về dăm lượt mỗi ngày nhưng hình như hôm nay, lần đầu tiên cô cảm thấy nó không đáng ghét, không ồn ào, không bẩn thỉu nhếch nhác dẫu dưới lòng đường, những cánh điệp rơi vẫn đang ngả sang màu nâu xỉn, bốc mùi ngai ngái pha lẫn vào mùi rác vứt bừa của bao con người thiếu ý thức; dẫu dòng xe vẫn lao nhanh, vẫn bấm còi inh ỏi, vẫn tiếng người làu nhàu; dẫu chiều hạ vẫn oi nồng, vẫn làm cô ướt đẫm lưng áo. Cô dừng lại nơi gốc điệp ven đường, mắt hướng về phía những cánh diều qua tán cây vàng rực rỡ. Cô thấy lòng thật nhẹ, tâm thật bình. Hình như... ngày còn bé cô chưa từng được chơi diều. Bước chân vô định lại đưa cô đến bãi cỏ trống, xuất phát điểm của những cánh diều bềnh bồng kia. Cô say sưa ngắm nhìn nhưng mắt đã thôi ngước cao xa, ánh mắt bất giác di chuyển theo từng nét mặt của cậu bé con gần đấy. Cậu bé chừng mười tuổi, tóc vàng hoe vì nắng, gương mặt lấm lem bụi đất quyện lẫn mồ hôi và nụ cười thuần khiết. Con diều của cậu bé không sặc sỡ, không to đẹp như những con diều khác bởi nó là diều giấy được làm từ những tờ báo cũ. Tuy nhiên, cậu bé dường như không bận tâm đến điều ấy bởi được đi chơi diều cùng bố đã là điều hạnh phúc nhất trên đời. Cậu bé chạy tung tăng theo con gió, thả nụ cười vào cánh diều, thả niềm vui vào từng tiếng gọi "Cha ơi!..." Cô lặng mắt nhìn, nhếch môi cười nhạt nhẽo một mình cho đến khi chiếc bóng cao cõng chiếc bóng thấp trên vai ra về, dưới ánh tà dương hanh hao tím đỏ. Ánh mắt lặng lẽ vẫn dõi theo đôi bóng chập lát rồi rẽ ngược hướng... Mùa hạ trong tiềm thức xiêu vẹo của cô thường kém vui. Là một lần duy nhất mẹ cô đưa chị em cô xuống chợ, mua cho cô mảnh lụa màu hồng phấn về may áo, như món quà sinh nhật sớm - món quà sinh nhật đầu tiên và cuối cùng của một người mẹ nghèo. Là những giấc ngủ chập chờn trong cơn đói lả. Là nước mắt thơ dại chới với giữa cơn đau thương mà chúng chưa đủ sức gánh vác. Là cái mím môi ngăn lệ của chị trong ngày đoàn viên nát vụn. Là huyệt lạnh, bia mộ tạm bợ dành cho một người đàn bà khốn khổ, cho một cuộc tình và cho một gia đình. Là tuổi thơ méo mó cô có được! Cô ghé vào quán nước bên đường, tự vỗ về cơn nóng khát bằng cốc nước mía ngọt lịm, mát lạnh. Người ta vẫn bảo mía bây giờ chẳng còn tinh khiết như ngày xưa bởi đã bị ngâm vào dung dịch đường hóa học trước khi mang đi ép. Cô biết chứ nhưng cứ kệ, đời người vốn chẳng đủ dài để suy nghĩ quá nhiều, chỉ biết cốc nước mía ép ấy đã giúp cô bớt ghét mùa hè một tí. Mùa đông rét mướt mà uống mía ép thì có gì lạc thú đời người nữa? Cô tí tởn với suy nghĩ mới, tung tăng rảo bước trở về căn phòng trọ áp mái bé tẹo và nóng hầm của mình. Mùa hạ màu gì nhỉ? Cô đang tự hỏi giữa những giọt mồ hôi vả ra như tắm cũng không đủ sức che lấp nụ cười ngây ngô. Màu xanh của cây cỏ. Màu đỏ rực của phượng vĩ gọi hè. Màu vàng mơ của hàng điệp trước nhà. Màu vàng nhạt của cốc nước mía ngon lành. Màu nâu rám nắng của cậu bé chơi diều. Màu xám của những cơn mưa. Hay... màu tang trắng của ngày hạ cũ trong tiềm thức bé bỏng thuở nao? Cô không biết và không muốn trả lời. Cô chỉ biết rằng, mình đã không còn quá ghét mùa hạ bởi mùa hạ không oi nồng thì ai có thể cảm nhận được sự dịu mát của mùa thu; vị ngon của bắp ngô nướng nóng ấm giữa tiết đông rét hay vẻ đẹp diệu vợi từ những cơn mưa xuân tưới đất trời thêm xanh? Và hơn hết, nỗi nhớ về mùa hạ năm ấy bỗng ùa đến mãnh liệt, mùa hạ cuối cùng cô còn có gia đình.