Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ?
Chương 85 : Chap 39
"S...eo..b.ie.." tiếng gọi thều thào phát ra 1cách khó nhọc. Yoseob giật mình như vừa chết đi sống lại, cậu bủn rủn đến không thể đi. Trong màn đêm dày đặc, bóng đen bò trên mặt cát lao lại trông đến thê thảm...
"HYUNGIE? Anh ở đâu? Ở đâu?"
"Đâ..y... Kéo anh..lên..." ngay trước mặt cậu, bàn tay yếu ớt cố bám giữ ghề đá. Hắn chưa rơi xuống, ơn chúa! Nhưng lơ lửng thế này cũng không khá hơn là bao.
"EM kéo anh lên" Yoseob mừng rỡ đổ 1/3 người ra ngoài mép vực 1tay bám nền giữ cơ thể không bị tuột xuống 1tay bắt lấy bả tay Junhyung. Hắn dùng sức, chân cố đạp vào vách đá nhưng trơn trượt, rất khó! Bụng quặn đau khi vận sức gồng nâng người lên...
"Á...Hm...ư..." tiếng Yoseob cắn răng nhịn rên
Tách!
Thứ gì đó...ấm nóng, sền sệt tanh nồng chảy dọc bắp tay nhỏ xuống mặt Junhyung. Gì vậy? Không phải máu hắn mà! Ngẩng đầu căng mắt mới phát hiện tay phải cậu ướt đẫm, máu chảy liên tục vì gồng. Yoseob trúng đạn khi nào?
"Seobie? Em...trúng đạn?"
"Hm... Chúng bắn khi em chống cự. Không sao, em kéo hyung" vừa gồng thật mạnh, đầu đạn ghim sâu hơn vào xương, phản xạ tự nhiên của cơ thể là các bó cơ tê liệt hoàn toàn mất sức...
Xoạt!
"KHÔNG!"
Pặc! Trong khoảnh khắc để tuột Junhyung, Yoseob hét to chụp chặt cổ tay hắn. Máu chảy nhiều đến hoa mắt, cậu bắt đầu yếu rồi trời ơi, trọng lực trái đất chết tiệt! Tao muốn thắng mày...
Người Yoseob lại tiến thêm 1phần về phía vực sâu. Cứ đà này cậu cũng sẽ rơi mất...
"Seobie... Nghe hyung nói! Kiwoon tới rồi, chân em không bị thương mau chạy đi gọi họ! Anh sẽ cố bám trụ, nhanh đi" Junhyung lo lắng gấp gáp nói
"ANDWAE! Hyungie đừng bắt em bỏ anh lại hu hu"
"Nếu không cả 2sẽ chết! Em hiểu không!"
.
.
.
Kí ức...
.
.
.
"Nếu ở trong xe cả 2 sẽ chết! Phải làm sao đây?"
.
.
.
Yoseob rụng rời, linh cảm của cậu... Là đây sao? 4năm trước cũng hệt như thế... Ông trời đùa giỡn cậu sao? Hết lần này đến lần khác đặt vào tay cậu mạng sống của những người yêu thương nhất, lại tước đi khả năng cứu sống họ. Sao luôn bắt cậu lựa chọn, sao phải thế...
"ANDWAE! Hu hu em không đi, em kéo anh lên"
"Em không đủ sức, thậm chí không có nơi bám để làm trụ đà. Nhanh đi đi"
"Không! Hu hu...4năm trước không phải em muốn bỏ lại cha anh, hu hu là em đi tìm người cứu bác ấy... Hu... Kết quả vẫn muộn... Khi em quay lại chỉ thấy xe nổ tung. Hu hu. Em hối hận, hối hận đến điên lên! sai lầm 1lần tuyệt đối không có lần 2 hu hu... Em không đi, có chết cũng không..."
Là thế sao...
Xoạt!
Lại tuột thêm 1tí. Junhyung mãn nguyện, mãn nguyện vì biết sự thật cậu không bỏ mặc cha hắn. Nhưng trạng huống hiện tại ép hắn phải ra hạ sách này! Dù chỉ 1% hi vọng...
"Nếu em không đi, anh sẽ buông tay!"
"ĐỪNG! Hyungie đừng buông! Van anh huhu..." Yoseob kinh hãi
"Vậy nghe anh! Kiwoon tới rồi, mau gọi họ tới đây! Anh sẽ bám đợi, 1 thôi! Em đi đi, nhanh lên"
"Em...em..."
"EM MUỐN ANH CHẾT SAO?"
"ANDWAE! Em đi, được! Hu hu... 1 thôi, anh phải đợi. Tuyệt đối đừng buông tay... Hu hu..."
"Anh hứa!" 1lần nữa đưa ra quyết định, Yoseob vô cùng sợ hãi tuyệt vọng. Thả cổ tay Junhyung cậu lao như điên trong màn đêm
"KIKWANG! DONGWOON! MAU ĐẾN! CỨU VỚI! TÔI Ở ĐÂY..."
Còn lại Junhyung, ngay bên dưới là mênh mông nước, từng con sóng dữ đập ầm ầm như muốn nuốt chửng mọi thứ nó vớ phải. Gió rét. Vết thương. Máu. Bàn tay bám ghề đá cũng run dần, hắn cảm giác xung quanh điên đảo, mất máu đến xay xẩm. Vết thương như bị đóng băng bởi cái lạnh tê tái...
Hắn yếu quá rồi, đau mỏi rã rời!
"Mianhae Seobie... Lời hứa với em... Là anh thất hứa!"
Bàn tay trượt xuống...
5ngón
4ngón
3ngón... Bấu đến bật máu
2ngón
Rồi 1ngón...
"Saranghae..." tiếng thì thầm cuối cùng và cũng là duy nhất từ khi quen biết cậu
.
.
.
"Anh chưa bao giờ nói yêu em!"
.
.
.
Rốt cuộc vẫn là không kịp...
"ANDWAEEEE!"
ÙM!
"..." khi Yoseob cùng Kiwoon điên cuồng lao lại cũng là lúc Junhyung hoàn toàn tuột tay.
"YOSEOB" Kiwoon điếng hồn chụp Yoseob lại khi cậu chồm cả người ra ngoài vực gần như lao xuống theo.
Thứ cậu vớ được...
Không khí! Chỉ có không khí... Hắn thật sự rơi xuống...
Ông trời còn có công bằng sao? Cái gì là người tốt sẽ gặp lành?
"HYUNGIEEEE! HU HU..." tiếng gào thê lương đến khản cổ. Yoseob bóp chặt cát đập tay bị thương xuống nền... Máu cậu làm cát cũng nhuộm đỏ màu phân li tử biệt...
"WAE? Anh lừa em... Hu hu... Anh bảo sẽ đợi... Hu hu đồ tồi tệ..."
Quá khứ hiện tại đan xen... Gió gào, sóng gầm dữ dội cũng không thể át đi tiếng gào khóc oán trách như xé màn đêm!
RẬP! Thân người đổ xụp trên cát, cậu bất tỉnh
Truyện khác cùng thể loại
140 chương
24 chương
8 chương
52 chương
13 chương
6 chương
9 chương