Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ?
Chương 84 : Chap 38.2
Junhyung vội chắn trước Yoseob, mặt cậu xanh mét vì kinh hoàng. Không phải sợ hãi nhát gan mà vì linh cảm chẳng lành trước lúc sang Anh... Cậu sắp xảy ra chuyện gì? Sẽ phải xa Junhyung lần nữa sao...
Phía sau có 3tên đứng gần cửa cũng bắt đầu rút súng
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
3 phát bắn dứt khoát, đường đạn sắc bén chính xác hạ gục 3tên. Junhyung kéo Yoseob chạy xa khỏi khu nhà kho, 4phía đều có người...
Chỉ cần gắng trụ 15nữa Kiwoon sẽ tới, không thể sao?
Tiếng súng thu hút bọn tay chân đổ xô lại phía vực biển. Còn 9tên...
Gió gào dữ dội, ào ạt thổi thốc từng đợt cuốn cát bụi bay mù trời. Màn đêm nặng nề trùm phủ cảnh vật, lúc nãy vì 3tên đứng cạnh cửa nhà kho có ánh sáng hắn mới thấy mà bắn trúng. Giờ tối quá làm thế nào đây...
Có ánh đèn pin!
Đoàng!
Thêm 1tên gục ngã. Phải rồi nếu không chiếu đèn pin chúng cũng không thấy đường để bắn mình. Căn cứ vào điểm sáng đèn pin mà bắn. Còn 7viên đạn...
Lập loè! Đoàng!
Lại ánh sáng quét qua, Junhyung ôm Yoseob lăn ra cát. Suýt chết! Hắn lật người nổ thêm phát súng, 1chiếc đèn pin nữa lăn lông lốc. Tiêu đời bọn khốn!
Cả 2 nín thở im lặng không di chuyển, bóng đêm đang trở thành bức tường chắn an toàn cho họ.
Dường như nhận ra Junhyung cực kì thiện xạ "khó nuốt", 7tên còn lại cũng bắt đầu toan tính, chúng núp sau tường và nhá đèn pin
Đoàng! Viên đạn lạc trong không trung
"Chết tiệt!" chỉ còn 5viên cùng hơn 7tên nữa
"Chúng ta...sẽ chết..."
"Im miệng! Dù cho anh chết em vẫn phải sống tiếp" hắn gằn, sao cậu có thể bi quan thế chứ?
"Hyungie, chúng muốn là em. Anh đi đi"
"Đừng ngây thơ! Chúng không để ai đi đâu" cậu lại chơi trò hi sinh? Hi sinh con khỉ, hắn muốn cậu sống...
Xột xoạt...
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Đang khuyên Yoseob lại nghe tiếng bước chân người đến. Junhyung vội bắn, chính xác 3tên gục. Cảm thấy đạn không còn đủ để bảo vệ họ, mắt cũng đã dần quen với bóng đêm, hắn kéo Yoseob sang 1góc.
Rầm rập! Xột xoạt... Tiếng bước dẫm trên cát của khoảng 4người, chúng cũng không dám rọi đèn pin nữa nên khó có thể thấy 2người. Junhyung cúi đầu hôn lên môi Yoseob, ra hiệu im lặng và nhét súng vào tay cậu.
Tiếng bước chân gần kề rõ lắm rồi.
Chưa kịp định thần, Junhyung đã biến mất. Yoseob hoảng loạn khi biết hắn bất chợt bổ nhào ra
Vút! Xoạt!
Rầm!
Bốp! Rầm!
Xoẹt! Rầm
Đai đen nhất đẳng Judo cuối cùng phát huy hiệu lực. Nhờ định hình và chuẩn bị sẵn trong bóng tối Junhyung nhanh chóng hạ gục 3tên. Hắn cố gắng quật mạnh và dùng chiêu độc khiến đối phương phải gãy xương hoặc gãy cổ, đây là chiêu thức cấm trong Judo nhưng hắn vẫn cố chấp học, ngờ đâu giờ lại hữu dụng như thế.
ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG!
Gã đầu sỏ duy nhất còn lại nhắm vào đám hỗn loạn bắn xối xả...
"..." đau! Cảm giác chất lỏng ấm nóng chảy dần ra ướt đẫm áo, Junhyung biết hắn trúng đạn gần vùng lá lách. Tuy không chết nhưng mất máu nhiều trước sau gì cũng chết.
Hự! Bịch!
Xoạt xoẹt!
Hắn lao về phía tên nổ súng, đấm đá. Gã mặt sẹo dường như không vừa, tuy gạt rớt được súng đối phương và đá văng xa tít tắp nhưng Junhyung bị bầm dập không kém...
"HYUNGIE! HYUNGIE? Hu hu anh không sao chứ"
"Mau... Hự...mau chạy đi, Kiwoon sắp đến rồi. Anh sẽ giữ hắn"
Bốp!
"Mẹ kiếp trúng đạn còn to mồm" mặt sẹo đấm vào bụng hắn. Đau đến muốn ngất đi
"Hm...hư..."
"HYUNGIE! Hu hu không được, em cứu anh"
Yoseob hoảng loạn kêu gào, trong lúc điên cuồng bấn loạn cậu giương súng vào bóng đen lờ mờ trước mặt. Nhắm chặt mắt nức nở, Yoseob bóp cò
Đoàng! Đoàng! Cạch cạch cạch!
2viên cuối cùng súng hết đạn, cậu vẫn bóp cò liên tục trong vô thức. Nước mắt tuôn xối xả
Rập! Xoạt!
2bóng người đổ xuống. Cậu bắn trúng ai? Trúng ai?
"Hu hu Hyungie, xin lỗi. Em xin lỗi"
"HỰ... Em...học bắn từ khi nào... Hộc... Trúng hắn rồi..." Junhyung khó nhọc nói, lúc bị đấm vào bụng hắn phải khuỵ gục xuống nên bóng đen lờ mờ "vinh hạnh trúng xổ số độc đắc" là tên mặt sẹo.
Yoseob bổ nhào lại đỡ Junhyung dậy, khắp người hắn là máu, kí ức 4năm trước dội về. Mùi tanh tưởi, bóng tối... Tim cậu gần như ngừng đập vì bị bóp nghẹt
"HU hu mianhae Hyungie"
"Tốt rồi, anh không sao..."
Xoạt! Vụt! Xoẹt...
"AAAA~" tên mặt sẹo chưa chết, hắn bật dậy ôm Junhyung nhào về phía sau.
VỰC BIỂN! Phía sát vực biển. Đương nhiên Yoseob bị té nhào sang bên còn Junhyung và gã rơi xuống...
KHÔNG! HYUNGIE AAAAAA!
Cậu thét thảm thiết như xé tan màn đêm, như oán trách ông trời...
Đơ dại!
Nước mắt!
Máu!
Bóng tối!
Đau đớn!
Không thể nào!
Không thể nào đâu...
Đừng mà huhu..
Truyện khác cùng thể loại
140 chương
24 chương
8 chương
52 chương
13 chương
6 chương
9 chương