Tây Du Ký

Chương 4

Tôn Ngộ Không dùng phép cân đẩu vân bay nhanh cơn gió. Thái Bạch đuổi theo nhưng không kịp! Ngộ Không bay trước tới cửa Nam Thiên, muốn xông vào, bỗng có Tăng trưởng Thiên vương cùng tám vị Thiên Quân là: Ban Thiên Quân, Lưu Thiên Quân, Trương Thiên Quân, Ðào Thiên Quân, Tuân Thiên Quân, Ðặng Thiên Quân, Tân Thiên Quân và Tất Thiên Quân, dàn thiên binh đón lại. Tôn Ngộ Không tức giận nói lớn: - Lão Kim Tinh xảo trá! Gạt lão tôn lên đây Cho ngươi ngăn cản! Vừa dứt lời, Thái Bạch Kim Tinh vừa tới. Tôn Ngộ không nổi giận nói: - Lão tặc dám gạt ta sao? Ngươi nói Thượng Ðế chiêu an, thỉnh ta lên lãnh chức, sao còn có kẻ ngăn đường chận ngõ? Thái Bạch Kim Tinh cười, nói: - Hầu vương bớt giận, lão không phải người lừa gạt! Vì Hầu vương chưa từng đến Thiên Ðình, nên Thiên tướng chưa quen mặt, không dám cho vào. Khi Hầu vương đã lãnh chức, ra vào sẽ không còn ai cản nữa. Tôn Ngộ Không nói: - Nếu vậy ta không muốn vào làm gì. Thái Bạch Kim Tinh liền nắm tay Ngộ Không nói: - Xin Hầu vương nguôi giận đi vào, kẻo Ngọc Hoàng chờ đợi. Ðoạn gọi lớn: - Mở cửa cho mau, ta vừng chiếu chỉ chiêu an, với tiên trung giới về đây. Tiếng kêu vừa dứt, cánh cửa mở tung ra. Thái Bạch Kim Tinh dẫn Tôn Ngộ Không qua khỏi Nam thiên môn, thẳng đến điện Linh Tiêu. Ðến nơi, Tôn Ngộ Không không quì, chỉ đứng lóng tai nghe! Thái Bạch Kim Tinh quì lạy Ngọc Hoàng, tâu: - Hạ thần vâng thánh chỉ, đã đòi yêu tiên về đó, xin trình cùng Thượng Ðế. Ngọc Hoàng phán hỏi: - Yêu tiên là ai? Cớ sao chưa ra mắt? Tôn Ngộ Không bước đến vái và nói: - Lão Tôn có đây, cần ta việc gì? Các vị thần tiên đều sửng sốt thì thầm: - Con Khỉ rừng thật là vô lễ! Ðến không quì lạy, tung hô, còn xưng ta xưng lão! Ngọc Hoàng phán: - Ngộ Không vốn là yêu tiên sống nơi hoang.dã chưa từng biết lễ nghi, trẫm cũng rộng dung. chẳng hề cố chấp. Chư tiên thấy vậy bảo Ngộ Không: - Thượng Ðế khoan dung, sao không đến lạy tạ ơn? Ngộ Không bước lên bái rồi lui ra không chịu lạy. Tuy nhiên, Ngọc Hoàng không hề giận, ngồi mĩm cười và phán: - Trong hàng văn võ còn khuyết chức nào, dùng Ngộ Không vào làm chức đó? Võ Khúc Tinh Quân tâu: - Muôn tâu Thượng Ðế, chức tước hiện nay đều đũ cả, chỉ còn khuyết chức Bậc Mã Ôn là Chánh Ngự Mã Giám, không biết Ngộ Không có vừa lòng chăng? - Vậy bổ Ngộ Không vào làm chức ấy. Chư tiên bảo Ngộ Không tạ ơn. Ngộ Không cũng chỉ bước đến bái như lần trước. Ngọc Hoàng bảo Mộ Ðức Tinh Quân dẫn Ngộ Không đến sở Ngự Mã Giám. Mộ Ðức Tinh Quân vâng lịnh dẫn Ngộ Không đến giao cho viên chức trong sở, rồi lui về. Giám Thừa, Giám Phổ, Ðiểu Bộ, Lực Sĩ bốn người đến thĩnh tân Bậc Mã Ôn là Tôn Ngộ Không lên ngồi trên, rồi đem sổ bộ giao trình xét. Ngộ Không từ lãnh chức ấy, ngày đêm lo chăm sóc mọi việc, chỉ hoàn hảo chức Ðiểu Bộ lo lúa cỏ cho ngựa, chức Giám Thừa, Giám Phó thính tùng Bậc Mã Ôn để sai khiến, còn Lực Sĩ lo coi tắm ngựa. Tôn Ngộ Không ở đó được nữa tháng, ngựa mập vô cùng. Các viên chức đều hoan nghênh, thết tiệc ăn mừng. Giữa tiệc Ngộ Không hỏi các quan: - Chức Bậc Mã Ôn của ta như thế nào? các quan nói: - Chức ấy ở sở Ngự Mã nầy to hơn hết. Tôn Ngộ Không hỏi: - Vậy chức nầy thuộc về phẩm trật thứ mấy? Các quan thưa: - Chức ấy không có phẩm-trật gì cả. Tôn Ngộ Không trợn mắt nói: - Không có phẩm-trật nghĩa là lớn hết thảy phải không? Các quan nói: - Chức tước nầy là hạng bét nơi thiên triều chỉ có quyền điều khiển chúng tôi, và toàn thể ngựa trong sở này thôi. Cũng may ông sung bổ vào đây ngựa mập béo mới được tiếng khen và được thết tiệc ăn mừng. Nếu rủi ngựa ốm thì không khỏi bị quở phạt. Tôn Ngộ Không nghe xong, nổi giận nghiến răng, đập bàn nói: - Ngọc Hoàng khi ta lắm! Lão Tôn đang ở núi Hoa Quả xưng vương, thế mà lại gạt đến đây làm tên giữ ngựa, khinh bạc quá lẻ! Thôi ta về kẻo mang tiếng sĩ-nhục! Dứt lời, hét lên một tiếng, lấy cây kim dắt nơi vành tai thổi lân, hóa ra cây thiết bảng múa tít. Vừa múa vừa tiến ra cửa Nam thiên. Các thiên tướng biết mặt Bậc Mã Ôn không hề ngăn cản. Tôn Ngộ Không ra khỏi Nam thiên môn dùng phép cân đẩu vân bay về núi Hoa Quả. Vừa về đến, thấy Tứ Kiện tướng, cùng các Yêu vương đang diễn binh, Nhị hầu vương coi tập võ, Tôn Ngộ Không kêu lớn: - Lão Tôn về đây, chúng bay mau đón tiếp. Các Yêu vương nghe tiếng rần rộ kéo ra. Ngộ Không vào động, ngồi trên bệ, Yêu vương và khỉ con đem rượu lên mừng, và nói: - Ðại vương đi mười lăm năm, có được toại ý không? Tôn Ngộ Không buồn bã nói: - Ta đi mới vừa nữa tháng sao lại gọi là mười lăm năm, chúng bay quả không hiểu gì ngày tháng! Nhị Hầu vương nói: - Ðại vương chưa rõ, trên trời một ngày, thì trung giới một năm vậy. Tôn Ngộ Không ngẩm nghĩ khen: - Nhị hầu vương thông minh lắm! Vậy từ nay cho cai trị Tứ Kiện tướng. Tứ kiện tướng hỏi: - Chẳng hay Ngọc Hoàng cho thiên sứ vời Ðại vương lên Thiên Ðình nhận lãnh chức chi? Tôn Ngộ Không lắc đầu nói: - Thượng Ðế không biết dùng người, phong ta làm Bậc Mã Ôn. Ta nghe tên tốt nhận lầm, làm tới mười lăm ngày. Sau hỏi rõ thì chức ấy hèn mọn lắm, nên căm giận đạp bàn bõ về đây. Các khỉ nói: - Ðại vương là chúa tể nhất phương, sớm tối có kẻ hầu người hạ,sang trọng như thế này mà Ngọc Hoàng cho làm chức chăn ngựa, đáng buồn thay! Thôi, chúng tôi đem thêm rượu cho Ðại vương giải khuây! Bấy giờ trời chiều nắng nhạt, động Thủy Liêm gió thổi rạc rào, lẫn tiếng nước reo nơi cầu như những điệu nhạc du dương. Ngộ Không ngôi uống rượu, lòng căm tức chuyện đã qua, vừa buồn vừa giận, muốn có một chức tước ngang với Ngọc Hoàng Thượng Ðế. Bỗn có tiểu hầu vào báo: - Tâu Ðại vưong, có Ðộc Giác Quỉ vương xin vào ra mắt, còn chờ lệnh ngoài cửa động. Ngộ Không truyền cho vào Ðộc Giác quỉ vào lạy thưa: - Nghe Ðại vương chiêu hiền từ lâu, tiếc rằng tôi chưa có dịp! Nay nghe Ðại vương lãnh chức trời vinh qui hồi động, nên đến đây xin chịu hầu dưới trướng. Nếu Ðại vương nhận lời, tôi nguyện đem hết tài năng phò tá. Tôn Ngộ Không mừng rỡ, truyền ban áo mão, và phong Ðộc Giác Quỉ-vương làm chức Tiên phong. Ðộc Giác Quỉ vương bước tới lạy tạ thưa: - Chẳng hay Ðại vương nhận chức chi tại Thiên triều? Tôn Ngộ Không nói: - Thượng Ðế cạc đãi người hiền, không biết chọn tài phong tướng, nên cho ta làm chức Bậc Mã Ôn! Ðộc Giác Quỉ vương nói: - Ðại vương thần thông biến hóa có một không hai, lẽ nào làm chức chăn ngựa. Ðáng ra phải chức tước ngang trời mới xứng. Ngộ Không nói: - Chính thế! Tài ta đâu thua kém Ngọc Hoàng. Liền cho Tứ Kiện tướng dựng giữa sân một cây cờ cao, đề bốn chữ lớn Tề Thiên Ðại Thánh và truyền bảy mươi hai động phải kêu Ngộ Không bằng cái chức tước đó. Cả thảy đều tuân lệnh. Giữa lúc ấy, trên thượng giới, Ngọc Hoàng lâm triều, bỗng có Trương thiên sư Giám thừa và Giám phó đến bái yết, vào tâu: - Bậc Mã Ôn Tôn Ngộ Không chê chức nhỏ không nhận, hôm qua đã trốn về trung giới. Ngọc Hoàng còn đang ngơ ngác thì lại có Tăng trưởng Thiên vương và các Thiên tướng vào tâu: - Chẳng biết vì cớ gì Bậc Mã Ôn bõ ra cửa Nam thiên, đến nay chưa thấy trở lại. Thượng Ðế phán: - Thôi, các khanh hãy lui về, để trẫm sai thiên binh đi bắt nó. Tháp tháp Lý Thiên vương và Na Tra tam thái tử quì tâu: - Chúng tôi tuy bất tài xin tình nguyện đi bắt con yêu hầu ấy. Thượng Ðế nhậm lời, phong Lý Thiên Vương làm chức Hoàng Mã Eại nguyên soái, Na Tra làm Tam Ðàng Hải Hội Ðại thần dẫn thiên binh đuổi theo Ngộ không truy nã. Lý Thiên vương cùng Na Tra vốn là hai cha con, cùng ở chung một điện. Sau khi được lệnh, Lý Thiên vương cùng Na Tra trở về kiểm điểm thiên binh, chọn Cự Linh thần làm tiên phong, Ngự Ðổ Dược Xa làm tướng cạnh, nhắm núi Hoa Quả thẳng tiến. Ðến nơi, Lý Thiên vương truyền hạ trại cách hai mươi dặm rồi sai Cự Linh thần đến khiêu chiến. Cự Linh thần vác búa đồng chạy đến động Thủy Liêm hét như sấm, kêu Ngộ Không nói: - Bậc Mã Ôn, ta vâng lệnh Thượng Ðế đến đây bắt ngươi trị tội, hãy mau đem xác ra mà nộp. Tiểu yêu thất kinh chạy vào báo: - Có tướng trời sai xuống bảo Tề Thiên Ðại Thánh ra hàng, bằng không nó giết chết cả động. Tôn Ngộ Không nổi giận, xách thiết bảng chạy ra hỏi: - Ðứa nào cả gan dám đến đây hổn láo với Tôn ông? Cự Linh thần nói: - Con Khỉ khốn nạn kia! Mày biết ta là ai mà dám hung hăng như vậy? Ngộ Không hét: - Ngươi là tên thần đê tiện ở đâu, Tôn ông biết đến làm gì? Hãy nói tên đi kẻo ta đập vỡ sọ! Cự Linh thần giận dữ nói: - Loài Khỉ xem ra xấc láo thật. Ta là tiên phuông của Lý Thiên Vương tên Cự Linh thần đây. Hãy bỏ vũ khí quy hàng, bằng không sẽ tan xương nát thịt. Tôn Ngộ Không mắng: - Cái thứ thần mạt đó lẻ ra ta cho một thiết bảng cho rồi đời. Ngặt vì giết ngươi không biết sai ai trở về báo tin. Ngươi về báo với Thượng Ðế rằng: - Thượng Ðế không biết dùng người hiền, lão Tôn tài năng vô địch, sao lại cho làm chức giữ ngựa! Cự Linh thần hỏi: - Ý của ngươi muốn Thượng Ðế phong chức chi? Ngộ Không chỉ cây cờ trước động nói: - Ngươi hãy coi bốn chữ trên cây cờ kia mà về tâu với Thượng Ðế phong cho ta. Nếu không ta đem binh đập phá cửa trời, chiếc ngai vàng của Thượng Ðế cũng chưa vững, đừng nói đến chuyện bắt ta nữa. Cự Linh thần nghe nói, ngó lên, thấy có đề bốn chữ Tề Thiên Ðại Thánh, liền cười nói: - Con Khỉ nầy muốn loạn thiên cung, nên mới dám đề Tề Thiên Ðại Thánh. Vậy ta đập một búa cho xong đời, để chi sanh chuyện. Liền vung búa chém xuống, Tôn Ngộ Không đưa thiết bảng lên đỡ, chạm vào cán búa Cự Linh gãy hai! Cự Linh hoảng hồn quay đầu chạy riết. Ngộ Không cười, nói: - Ta chẳng thèm giết làm gì! Ðừng sợ chạy. Hãy về báo lại cho đúng lời ta. Cự Linh chạy thẳng về trại thở hào hển thưa: Be-mã~ l"e mạNgọc Hoàng tài cao, tôi sút thế gãy búa, xin về đây chịu tội! Lý Thiên vương nổi giận nói: - Ngươi làm mất oai ta phải chém đầu làm gương cho kẻ khác. Na Tra vội vã thưa: - Xin phụ thân bớt giận lượng thứ cho Cự Linh thần, để con ra trận mới rõ tài cao thấp. Lý Thiên vương y lời, tha tội cho Cự Linh và truyền Na Tra ra trận. Na Tra nai nịt, kiểm điểm thiên binh kéo tới động Thủy Liêm khiêu chiến. Tôn Ngộ Không vừa đánh Cự Linh chạy, chưa kịp vào động, bỗng thấy một tướng nhỏ, thân hình vạm vỡ, lướt tới như bay, liền hỏi: - Ngươi con nhà ai? Thân xác bé mọn, đến đây làm gì đó? Na Tra nạt lớn: - Yêu hầu chớ vô lễ, ta là Na Tra tam Thái tử con thứ ba của Lý Thiên vương, nay vâng thánh chỉ đến bắt ngươi về nạp thiên đình trị tại. Tôn Ngộ Không mỉm cười nói: - Bé ơi? Miệng còn hôi sửa. ta giết không đành. Ngươi hãy xem cờ của ta kia, về tâu với Thượng Ðế phong ta chức ấy, bằng không ta phá tới thiên cung, đừng trách ta vô đạo. Na Tra ngước mắt ngó lên thấy cờ đề bốn chữ, cả giận hét: - Ngươi thần thông bao nhiêu, dám xưng danh ngang hàng thượng đế? Ta quyết chém một gươm cho mất mạng. Tôn Ngộ Không nói: - Ta đứng trơ ra đây cho ngươi tha hồ chém. Na Tra nổi giận niệm chú biến ra ba đầu sáu tay, cầm sáuu môn binh khí, gươm chém yêu, dao chém yêu, trái cầu thêu, chày bàn yêu, bánh xe hóa lửa. Sáu tay đều đánh vãi vào Ngộ Không một lượt. Ngộ Không giật mình nói: - Cha chả, thằng con nít nầy cũng biết biến hóa. Song đừng láu táu mà bõ mạng! Hăy coi phép của ta đây. Liền hét lên một tiếng tức thì hóa ra ba đầu sáu tay, cầm sáu thiết bảng xốc tới đập Na Tra. Bửu bối đụng nhau vang lên như trời long đất lở! Ðánh hơn bốn mươi hiệp. Na Tra niệm chú biến ra muôn ngàn thứ binh khí nữa, bay liệng đầy trời, Tôn Ngộ Không thấy thế liền quăng thiết bảng lên biến ra muôn ngàn thiết bảng, đánh vẹt hết những tinh khí của Na Tra. Thừa dịp ấy Tôn Ngộ Không nhổ một sợi lông biến ra hình giả, cho đánh với Na Tra, còn mình thì nhảy vòng ra sau lưng giơ thiết bảng đập xuống. Na Tra thất kinh, thu hình bỏ chạy. Lý thiên vương đang ngồi lượng kế, bỗng thấy con hơ hải chạy về liền hỏi: - Con Khỉ ấy thần thông bậc nào mà con phải thua chạy vậy? Na Tra sụp lạy tạ tại và thuật lại đầu đuôi! - Như vậy, ta khoan đánh với nó đã. Hãy về tâu lại xin thêm binh tướng đến vây bắt mới đặng. Na Tra vâng lời. Cha con cùng nhau lục tục kéo binh về. Tôn Ngộ Không thắng trận, quay về động. Bảy mươi hai Yêu vương đều đến chúc mừng và bày tiệc linh đình thết đãi. Trong bàn tiệc Tôn Ngộ Không thấy có sáu vị Ma vương tụ hội bèn nói: - Ta đã xưng là Tề Thiên Ðại Thánh, vậy sáu anh em cùng xưng Ðại Thánh luôn. Sáu người vâng lời cùng xưng: Ngưu Ma vương xưng Bình Thiên Ðại Thánh. Giao Ma vương xưng Phúc Hải Ðại Thánh. Bàng Ma vương xưng Hổn Thiên Ðại Thánh. Sư Ðà vương xưng Di Sơn Ðại Thánh. Nhĩ Hầu vương xưng Thông Phong Ðại Thánh. Ngộ Nhung vương xưng Khu Thần Ðại Thánh. Bảy vị Ðại Thánh ngang tàng nầy tự xưng theo ý muốn, không gì đến trời đất nữa. Cha con Lý Thiên vương về tới Thiên Ðình, vào yết kiến Ngọc Hoàng, rồi quì tâu: - Thần vâng chỉ xuống bắt Yêu hầu. Nhưng vì nó tài cao xuất chúng sức mạnh khóổ đương! Thần đành phải về tâu lại. Xin Bệ hạ sai thêm binh tướng, may ra mới bắt nó được. Ngọc Hoàng ngơ ngác nói: - Sá gì con yêu ấy, tài phép là bao mà phải xin thêm binh tướng? Na Tra vội và quì tâu: - Xin Ngọc Hoàng tha tội, hạ thần mới dám tâu! Tôn Ngộ Không có thiết bảng thần thông, Cự Linh thần khiếp hồn bỏ chạy, hạ thần cũng bị đánh trúng vai nên bại tẩu! Nó đề cờ bốn chữ Tề Thiên Ðại Thánh, bảo thần về tâu lại với Ngọc Hoàng phong chức ấy thì nó mới đầu hàng, bằng không nó đánh tới Linh Tiêu điện. Ngọc Hoàng nghe tâu giật mình phán: - Loài yêu nghiệt, cả gan dám xúc phạm thiên trào! Các thiên tướng mau xuống bắt nó đem về đây. Thái Bạch Kim Tinh tâu: - Yêu hầu háo danh nói bướng, nó không biết chức nào lớn nhỏ. Nếu sai binh tướng đi bắt nhọc công, mà chưa chắc đã bắt được! Xin Ngọc-hoàng hạ chỉ chiêu an, phong chức ấy cho nó, tưởng cũng không tốn gì lương bỗng, mà cũng chẳng hại gì của thiên triều. Chẳng qua đó chỉ là một hư danh. Ngọc Hoàng phán hỏi: - Sao gọi là hư danh? Thái Bạch Kim Tinh tâu: - Thuở nay có chức Tề Thiên Ðại Thánh bao giờ. Nay phong cho nó là hữu danh vô vị, không có phẩm trật nào, không có quyền cai trị ai. Như vậy nó sẽ an lòng, khỏi còn phá phách. Ngọc Hoàng y tấu truyền viết chiếu, sai Kim Tinh hạ giới chiêu an lần nữa. Thái Bạch Kim Tinh phụng chiếu, đằng vân thẳng xuống núi Hoa Quả, vào động Thủy Liêm thấy trước dinh lẩy lừng sát khí, rực ánh hào quang, yêu tinh vác đao xách búa, vượn khỉ múa gậy trương cung. Chúng vừa thấy Thái Bạch đến, liền xốc tới bao vây, đứa nào, đứa ấy vẻ mặt hầm hầm dữ tợn. Thái Bạch Kim Tinh nói: - Chúng bay mau vào báo với Ðại Thánh, có ta là Thiên sứ, phụng sắc chiêu an, mau ra tiếp chiếu. Các yêu vào báo Tôn Ngộ Không nói: - Vậy thì tốt lắm! Lần trước Thái Bạch mời ta lên Thiên đình, tuy phong chức nhỏ, song cũng giúp ta thuộc đường hiểu lối. Lần nầy chịu khó đến nữa, chắc Ngọc Hoàng thuận ý phong ta chức lớn. Liền truyền quân sắp hàng hai bên rồi bước ra động chào Thái Bạch và hỏi: - Xin mời Lão tinh vào động. Thái Bạch vào đứng giữa động nói lớn: - Ngày trước Ðại Thánh chê chức nhỏ, bõ trốn về đây, nên Ngọc Hoàng sai Lý Thiên vương và Na Tra xuống vấn tội. Hai người ấy trở về báo rằng: Ðại Thánh dựng cờ đòi phong chức Tề Thiên. Các thiên tướng đều giận dữ, muốn đem thiên binh xuống bắt Ðại Thánh. Riêng tôi năm lần, mấy lượt, tâu Ngọc Hoàng xin tha tội cho Ðại Thánh, và xin cho Ðại Thánh được lãnh chức ấy. Ngọc Hoàng đã nhận lời, vậy Ðại Thánh theo ta về trời nhận chức. Tôn Ngộ Không cười lớn nói: - Lần trước Lão tinh đã tốn công, lần nầy nữa gíúp nữa, tôi xin đa tạ. Nhưng không biết trên trời có chức Tề Thiên Ðại Thánh chăng? Thái Bạch Kim Tinh nghe hỏi cười thầm, nói: - Bởi có, nên tôi mới tâu phong, xin Ðại Thánh đừng nghi kỵ, mau lên lãnh chức kẻo Ngọc Hoàng mong chờ. Tan Ngộ Không muốn mời thiên sứ dự yến, nhưng Thái Bạch tìm cách từ chối rồi hai người cùng đằng vân, bay thẳng đến Thiên -đình. Ðến cửa Nam thiên các thiên tướng đều vòng tay nghinh tiếp, không hề ngăn đón như lần trước. Thái Bạch Kim Tinh đi fhẳng vào bệ ngọc quì tâu: - Hạ thần vâng chỉ đòi Bậc Mã Ôn về đến đây, xin Ngọc Hoàng dạy bảo. Ngọc Hoàng đòi Ngộ Không đến trước bệ phán: - Nay ta chiều theo ý muốn, phong cho ngươi chức Tề Thiên Ðại Thánh là tột bực rồi. Vậy từ nay đừng gây chiến mà phạm tội. Tôn Ngộ Không nhe răng đắc ý, rồi chỉ trả lời gọn hai tiếng: Tạ ơn! Ngọc Hoàng liền truyền Lò Bang và Trương Bang cất một biệt dinh gọi là Tề Thiên Bàng Thánh gần vườn đào. Trong dinh chia làm hai phòng: Ân Linh tự và Ninh Thần tự, có tiên lại ở thường xuyên để chầu chực. Tiếp đó Ngọc Hoàng ban cho Tề Thiên hai ve ngự tửu, mười cái bông vàng, và sai Ngủ Ðẩu Tinh Quân đưa Tề Thiên về tư-phủ. Về đến phủ, Tề Thiên bày tiệc rượu đải Ngủ Ðẩu Tinh Quân và các tiên. Tiệc mản, ai về dinh nấy, còn Tề Thiên ở lại hưởng cảnh thanh nhàn muốn ra vào chẳng ai cấm ngăn.