Xuyên vào câu chuyện trong sách 3
Chương 1 : mở đầu
York, 1847.
“ Con sợ,” cô bé ngồi trên giường nói. “ Ông ở cùng con nhé”?
Aloysius Starkweather bực bội kêu khùng khục mấy tiếng trong họng khi kéo ghế tới bên giường và ngồi xuống. Lão không hề bực bội như bề ngoài thể hiện. Thực ra, lão thất được cháu gái tin tưởng, vì lão thường là người duy nhất có thể trấn an con bé. Tính cục cằn của lão chưa từng khiến nó khó chịu, dù bản tính nó vốn mong manh yếu đuối.
“ Không việc gì phải sợ hết, Adele,” lão nói. “ Con sẽ thấy thôi mà”
Cô bé ngước đôi mắt to tròn nhìn lão. Thường thì lễ nhận chữ rune đầu tiên sẽ được tổ chức trong những căn phòng rộng rãi hơn của Học Viện York, nhưng vì Adele nhút nhát yếu đuối nên mọi người nhất trí sẽ tổ chức nghi lễ tại phòng ngủ của cô bé. Lúc này đây, Adele đang ngồi trên mép giường, lưng rất thẳng. Cô bé mặc đồ lễ màu đỏ, mái tóc vàng óng được thắt ruy băng cũng màu đỏ. Mắt cô bé có phần quá lớn so với gương mặt nhỏ nhắn, đã thế cánh tay lại xương xẩu. Ở cô bé thoát ra sẽ mong manh dễ vỡ như một chiếc cốc sứ.
“ Các Tu Huynh Câm ấy,” cô bé nói “ Họ sẽ làm gì con?”
“ Đưa tay cho ông,” lão nói về và cô bé tin tưởng chia tay ra. Ông lật nó lại, và và trông thấy cả những đường gân xanh nhạt dưới da. “ Họ sẽ dùng thanh stele-con biết stele là gì mà- để vẽ một Ấn Ký cho con. Thường thì người ta sẽ bắt đầu đầu bằng chữ rune Voyance, sau này con sẽ được học về nó, nhưng trong trường hợp của con, con sẽ vẽ chữ rune Sức mạch trước.”
“ Vì con không mạnh khoẻ.”
“ Để thể chất của con được tốt hơn.”
“ Thế có vẻ sống nước xuýt thịt bò.” Adele chun mũi.
Lão cười. “ Mong là không có chịu như vậy. Con sẽ thấy đau nhói như bị kiến cắn, nhưng con phải dũng cảm và không được khóc, Thợ Săn Bóng Tối không khóc vì đau. Rồi cảm giác ấy sẽ qua, con sẽ khỏe mạnh và khá hơn nhiều. Đến lúc đó là xong buổi lễ, chúng ta sẽ xuống nhà và cắt bánh kem ăn mừng.”
Adele huơ chân hăm hở. “ Và một bữa tiệc nữa!”
“ Đúng, một bữa tiệc. Và quà tặng.” Lão vỗ vỗ túi, nơi đang cất giấu một cái hộp nhỏ được bọc giấy xanh đẹp đẽ, chứa cái nhẫn gia đình còn nhỏ hơn. “ Ông để quà của con ở ngay đây này. Con sẽ có được nó ngay khi lễ nhận Ấn Ký kết thúc.”
“ Trước giờ chưa ai tổ chức tiệc cho con hết.”
“ Đây là để chúc mừng con trở thành Thợ Săn Bóng Tối,” Aloysiusnois. “ Con biết vì sao nó quan trọng, phải không? Những Ấn Ký đầu tiên ấy sẽ chứng tỏ con là Nephilim, như thế này ng, như bố mẹ con. Chúng có nghĩa rằng con đã là một thành viên của Clave, một phần trong gia đình chiến binh này. Khi ấy, con sẽ là một con người khác biệt và tốt đẹp hơn những kẻ khác.”
“ Tốt đẹp hơn những kẻ khác,” cô bé chậm rãi nhắc lại khi cửa phòng mở và hai Từ Huỳnh Câm bước vào. Aloysius thấy chút sợ hãi ánh lên trong mắt cháu gái. Cô bé rút tay khỏi tay lão. Lão nhíu mày-lão không thích nhìn thấy vẻ sợ sệt nơi con cháu, dù lão không thể chối bỏ sự thật rằng hình các Từ Huỳnh Câm thật quái đản với cung cách cách im lặng và và lối di chuyển như lướt đó. Họ vừa bước tới bên giường Adele thì cửa lại mở và bố mẹ Adele bước vào: bố cô bé, con trai của Aloysius, mặc đồ đi săn đỏ sẫm, vợ anh mặc váy đỏ chiết eo, đeo dây chuyền mặt chữ rune enkeli. Họ cười với cô con gái, con bé cũng gượng run run cười đáp, kể cả khi có các Tu Huynh Câm đứng xung quanh.
‘Adele Lucinda Starkweather. Giọng Tu Huynh Cimom vang lên. ‘Con đã đến tuổi. Giờ là lúc con được nhận Ấn Ký Thiên Thần đầu tiên. Con có hiểu được niềm vinh dự này, và con sẽ làm tất cả để xứng với nó chứ?’
Adele ngoan ngoãn gật đầu. “ Có ạ.”
‘Và con có chấp nhận Ấn Ký Thiên Thần, sẽ tồn tại trên cơ thể con mãi mãi như một cách nhắc nhở con nợ Thiên Thần những gì, và nhiệm vụ thiêng liêng của con với thế giới không?’
Cô bé lại gật đầu. Trái tim Aloysius căng tràn kiêu hãnh. “Con chấp nhận,” cô bé nói.
‘Vậy chúng ta bắt đầu.’ Thanh stele loang loáng trong bàn tay trắng bệch dài ngoằng của Tu Huynh Câm. Anh ta cầm cánh tay run rẩy của Adele và ấn mũi stele lên da cô bé, rồi bắt đầu vẽ.
Những đường đen sậm uốn lượn xuất hiện từ mũi stele, và Adele ngạc nhiên nhìn biểu tượng Sức mạnh thành hình trên vùng da xanh xao của bụng cánh tay, một biểu tượng tinh tế với những đường nét đan lồng vào nhau, dọc ngang các đường gân, ôm lấy cánh tay nó. Cô bé ngước nhìn Aloysius, lão sạch mình khi thấy gì trong đó.
Đau đớn. Thấy hơi đau khi nhận Ấn Ký cũng là bình thường, nhưng cái lão thấy trong mắt Adele...là đau đớn vô cùng tận.
Aloysius bật dậy, khiến cái ghế bị đẩy tuốt ra sau. “ Dừng lại!” Lão hét, nhưng đã quá muộn. Chữ rune đã được hoàn thành. Tu Huynh Câm rút thanh stele lại và chăm chú quan sát. Có vết máu trên mũi stele. Adele khẽ nức nở vì vẫn nhớ lời ông dặn không được khóc-nhưng rồi vùng ra rướm máu của cô bé bắt đầu bong khỏi xương, thẫm lại và cháy bên dưới chữ rune như thể bị thiêu đốt, về cô bé không thể không ngửa đầu hét và hét...
***
LONDON, 1873
“Will?” Charlotte Fairchild mở he hé cửa phòng tập của Học Viện. “Will, em có trong đó không?”
Chị nghe có tiếng lầm bầm bực dọc. Cửa mở, cho thấy một căn phòng rộng rãi, trần cao ở phía bên kia. Chính CharLotte cũng đã lớn lên ở đây, và chị biết mọi nơi ván lát sàn bị vênh, mấy đích ngắm được vẽ từ thời lâu lắc lâu lơ trên bức tường phía bắc, những ô cửa sổ vuông vức xưa tới độ phần khuôn dưới dày hơn khuôn trên. Ở giữa phòng là Will Herodale, tay phải đang nắm chặt con dao.
Cậu quay đầu nhìn Charlotte, và chị lại nghĩ Will đúng là cậu bé kì cục-dù ở mười hai tuổi, cậu cũng chẳng còn bé bỏng gì nữa. Trông cậu rất xinh trai, với mái tóc đen dày hơi xoăn ở đuôi-giờ thì mướt mồ hôi và bết cả vào trán. Đã cậu hồi mới lên Học Viện mạng sắc nâu rám của người sống trong nắng gió vùng thôn quê, dù sáu tháng sống nơi thành phố đã tẩy sạch màu sắc ấy, khiến cho hai gò má ửng hồng thêm phần nổi bật. Mắt cậu mang sắc xanh lam long lanh hiếm có. Hẳn rồi đây Will trưởng thành sẽ rất đẹp trai, nếu cậu không suốt ngày cau có làm méo mó các đường nét khuôn mặt.
“ Chuyện gì nào, Charlotte?” Cậu gắt.
Giọng cậu vẫn mang chút âm hưởng xứ Wales, với cách phát âm hơi uốn lưỡi ở các nguyên âm mà nghe chắc cũng hay ra trò nếu âm sắc không chưa loè chua loét như vậy. Cậu quệt tay áo ngang trán khi chị vừa định bước qua cửa, nhưng dừng lại. “ Chị đã tìm em hàng giờ liền rồi,” chị hơi gắt, nhưng gắt gỏng chẳng mấy xuất nhê với Will, và lại càng chẳng ảnh hưởng gì tới Will đang buồn bực, mà cậu nhóc này chẳng mấy khi tươi tỉnh. “ Em có nhớ hôm qua chị bảo rằng hôm nay chúng ta sẽ chào đón người mới tới Học Viện chứ?”
“ À, em nhớ,” Will phí dao. Nó chệch ra ngoài và vòng tròn, khiến cậu càng nhăn nhó tợn. “Em chỉ không quân tâm thôi.”
Cậu con trai đằng sau Charlotte phát ra tiếng khụt khịt. Âm thanh ấy nghe giống tiếng cười thật, nhưng sao cậu ấy có thể cười được chứ? Chị được biết trước rằng cậu con tai tới từ Học Viện Thượng Hải sức khoẻ không tốt, nhưng vẫn giật mình khi thấy cậu ấy bước ra khỏi xe ngựa: Cậu ấy trông xanh xao và run rẩy như ngọn lâu trong gió, mái tóc đen xoăn điểm nhiều sợi bạc như một ông lão tuổi bát tuần, chứ không phải cậu bé mới trạc mười hai. Mắt cậu to tròn và mang màu đen bàng bạc đẹp đến lạ lùng mà ám ảnh trên một gương mặt quá ư thanh tú.
“ Will, em nên lịch sự,” chị nói, và kéo cậu con trai đằng sau lưng ra, đẩy cậu ấy vả f trong phòng trước. “ Kệ Will đi, cậu ấy đang lên cơn hâm ấy mà. Will Herodale, xin giới thiệu với em, đây là James Carstairs, tới từ Học Viện Thượng Hải.”
“ Jem,” cậu bé kia nói. “ Mọi người đều vọi tôi là Jem.” Cậu ấy dấn thêm một bước vào phòng, mắt nhìn Will với vẻ tò mò thân thiện. Charlotte kinh ngạc vì giọng cậu ấy không mang chút khẩu âm nào, nhưng mà nói gì thì nói, bố cậu ấy cũng là người Anh kia mà. “ Bồ gọi mình như vậy cũng được.”
“ Ờ, nếu như ai nấy đều gọi bồ là Jem, vậy tôi gọi ngựa thế cũng chẳng phải là được giá ơn, nhỉ?” Giọng Will chưa lè, và với một người còn trẻ như thế, cậu quá có tài khó chịu. “James Carstairs này, tôi nghĩ bồ sẽ thấy nếu tránh xa tôi vầ để tôi được yên sẽ có lợi cho cả đôi bên đấy.”
Charlotte thầm thở dài. Chị đã mong cậu bé trạc tuổi Will này có thể là công cụ tước đi thái độ cắm cảu và thích xù lông nhím của Will, nhưng có vẻ lúc bảo chẳng thèm quan tâm chuyện có thêm một nhóc Thợ Săn Bóng Tối nữa trong Học Viện là Will nói thật. Cậu không muốn có bạn, và cũng chẳng cần ai làm bạn với mình. Chị nhìn Jem, tưởng sẽ thâychopws mắt vì ngạc nhiên hay tổn thương, thế nhưng cậu ấy chỉ hơi cười, như thể Will là con mèo con định cắn mình. “ Từ hồi rời Thượng Hải tới giờ tôi chẳng luyện tập gì,” cậu ấy nói. “ Tôi cần một người tập cùng-đánh đấm một chút.”
“ Tôi cũng thế,” Will nói. “Nhưng tôi cần một người ngang tài ngang sức, chứ không phải một kẻ ốm yếu lẻo khoẻo trông như sắp xuống mồ tới nơi. Nhưng chắc bồ làm đích ngắm cho tôi cũng được.”
Charlotte, vốn đã biết rõ tình hình James Carstairs nhưng chị lại chẳng muốn cho Will biết, nôm đầy hoảng hốt. Trông như sắp xuống mồ tới nơi, ôi lạy Chúa lòng lành. Bố chị đã nói gì nhỉ? Rằng Jem phải phụ thuộc vào thước phiện để duy trì mạng sống, và đó là một dạng thuốc thang chỉ có thể kéo dài cuộc đời chứ chẳng thể giữ mạng cho cậu ấy. Ôi, Will.
Chị định tiến tới chắn giữa hai cậu bé, như thể chị có thể bảo vệ Jem khỏi sự độc địa của Will, lần này cậu nói chính xác hơn cậu tưởng-rồi lại thôi.
Jem không hề biến sắc. “ Nếu trông như sắp xuống mồ tới nơi có nghĩa là sắp chết, vậy bồ nói đúng đó,” cậu ấy bảo. “ Người ta bảo tôi chỉ còn sống được hai năm, cùng lắm là bà năm nữa.”
Đến cả Will cũng không giấu nổi vẻ bàng hoàng. Má cậu đỏ lựng. “ Tôi...”
Nhưng Jem đã tiếm về đích ngắm vẽ trên tường; rồi cậu ấy đưa tay, rút con dao khỏi ván gỗ, sau đó quay lại và đi thẳng về phía Will. Cậu bé gầy nhỏ ấy cao ngang Will, lúc này hai đứa trẻ đứng cách nhau có chút xíu và nhìn nhau chăm chú. “ Nếu muốn bồ có thể dùng tôi làm đích ngắm,” Jem nói nhẹ tênh như đang bàn chuyện thời tiết. “ Tôi thì chẳng sợ gì, vì có vẻ bồ phí dao không chuẩn lắm.” Cậu ấy quay người và phi dao. Nó cắm thẳng vào hồng tâm, hơi rung một chút. “ Hoặc,” Jem quay lưng lại, tiếp tục nói, “ bồ có thể để tôi dạy bồ. Vì tôi phí rất chuẩn.”
Charlotte trố mắt nhìn. Nửa năm nay chị đã chứng kiến Will đẩy những người cố tiếp cận mình ra xa, từ các gia sư, bố chị, Henry chồng sắp cưới cỉa chị, rồi cả anh em nhà Lightwood nữa, bằng thái độ thù địch và kiểu ăn nói độc mồm độc miệng hệt như lúc này. Nếu không phải đã tận mắy chứng kiến Will khóc, chị hẳn cũng từ bỏ hy vọng rằng có ngày cậu đối tốt với ai rồi. Nhưng giờ cậu đang nhìn Jem Carstairs, một cậu con trai trông mong manh như được làm bằng thủy tinh, vẻ khó chịu dần chuyển sang ngập ngừng do dự. “ Bồ sẽ không chết thật,” cậu nói, giọng kì cục nhất từ trước tới nay, “ phải không?”
Jem gật đầu. “ Người ta bảo tôi sẽ chết.”
“ Tôi rất tiếc,” Will nói.
“Không,” Jem nói khẽ, cậu áy kéo áo và rút một con dao khỏi thắt lưng. “ Đừng bình thường như thế. Đừng tiếc nuối gì hết. Cứ nói bồ sẽ luyện tập cùng tôi đi.”
Cậu ấy chìa dao, chuôi quay về phía Will. Charlotte nín thở, không dám nhúc nhích. Dù không biết tiếp đây mình sẽ thấy gì, nhưng chị có cảm giác đó là một sự kiện trọng đại.
Will đưa tay cầm con dao, ánh mắt chưa từng rời khuôn mặt Jem. Ngón tay cậu lướt qua tay cậu bé kia khi cầm lấy vũ khí. Charlotte nghĩ đấy là lần đầu tiên cậu nhóc chịu tự nguyện chạm vào người khác.
“ Tôi sẽ tập cùng bồ,” cậu nói.
Truyện khác cùng thể loại
199 chương
10 chương
74 chương
126 chương
55 chương
501 chương
6 chương
18 chương