Hai người vừa vào phòng, Văn Nhân Húc đang lau tóc kinh ngạc nói: “Không phải hai người lái xe sao? Toàn thân lại có thể ướt thành như vậy?”
“Chậu bông vừa rơi xuống, bọn tớ đi nhặt lại.” Diệp Chu đứng trong phòng vệ sinh vẩy dù, treo lên, lại cởi áo khoác ra. Thật ra thì cậu cũng không dính mưa bao nhiêu, chỗ ướt hoàn toàn là ống tay áo, ngược lại là Thương Tấn, hết khóa một mình dầm mưa, cậu vốn định lấy khăn lông khô ném lên đầu Thương Tấn, kết quả thấy một tay đầy bùn đất của anh liền nói. “Cậu tắm trước đi.”
“Chờ tôi cất xong cái này đã.” Nói xong Thương Tấn liền muốn để chậu hoa nhỏ đầy đất lên bàn sách.
“Chờ chút!” Diệp Chu bước tới, dời toàn bộ sách sang bàn mình, thả một quyển nháp lên một nơi không trắng lắm nói. “Để đi.”
Vì cây giống, lúc đó Diệp Chu mua một chậu nhỏ đường kính 10cm, hiện tại chậu bể đáy đã ném vào thùng rác, chỉ có thể dựa vào thân chậu khá lớn chừng một bàn tay, loại thời tiết này cũng không tiện ra ngoài mua chậu, Thương Tấn gom bùn đất trên tay thành một ụ trên bàn, hình như cây dâu tây bị gãy rất nhiều, một vòm lá lớn cũng chỉ dư lại một nửa.
Thương Tấn cẩn thận đào cây dâu tây ra khỏi đống bùn đất, may là rễ chính không tổn thương gì.
Trên người thật sự có chút lạnh, anh để cây giống sang bên cạnh nói. “Thôi, tắm xong lại làm tiếp.”
Diệp Chu vén tay áo lên nói: “Tôi làm giúp cậu.”
“Không cần, cậu ăn trước đi.” Thương Tấn liếc đồng hồ trên bàn nói. “Cũng tan lớp được nửa tiếng rồi đó.”
“Vậy tôi lấy cơm cho cậu.”
“Được.” Thương Tấn tới bên cửa sổ, cách hàng rào lưới dùng nước mưa rửa sạch bùn đất trên tay sau đó mới đến bồn rửa mặt rửa sạch tay, cầm quần áo vào phòng vệ sinh.
Chờ Diệp Chu mang cơm về, Thương Tấn cũng vừa tắm xong.
Ăn qua loa xong, Thương Tấn lấy một tờ các tông làm một hộp giấy, cho một tầng đất vào, lại dời cây giống vào. Đặt bên cạnh chậu của Diệp Chu, hai chậu cây mang hai sắc thái hoàn toàn đối lập.
Diệp Chu thở dài nói: “Sáng sớm rõ ràng quang vinh chói lọi, mới mấy tiếng đã hoàn toàn thay đổi.”
“Cũng chỉ là đổi một bộ quần áo, chỉ cần có thể ra dâu tây thì đều không có gì khác biệt.” Thương Tấn lại đẩy hai chậu cây vào trong một chút. “Như vậy là được.”
Mưa lớn lần này tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Sáng hôm sau, bầu trời xanh thẳm như được tắm, bầu trời xanh trong, mặt trời lại treo lên đỉnh đầu, có kinh nghiệm hôm qua, lần này có nói gì Diệp Chu cũng không dám đẩy hai chậu cây đến dưới lớp lưới cạnh hàng rào.
Một phần lá cây vươn ra ngoài, như kêu gọi ánh nắng ngoài cửa, Diệp Chu đi qua đóng cửa sổ, để chúng cách cửa sổ tắm nắng, miệng an ủi: “Phơi nắng ít một chút, dù sao cũng là vì tốt cho tính mạng của bọn mày.”
Lần này, thời tiết luôn rất tốt, cuối cùng mấy ngày mưa dầm cũng tuyên bố kết thúc. Mở ra dấu hiệu tốt cho kỳ nghỉ mồng một tháng năm.
Ba ngày nghỉ, trừ khi trường ở gần nhà nếu không bình thường sinh viên sẽ chọn ở lại trường. Có điều ba ngày nghỉ ở lại trường thì cũng lãng phí, lúc này có một nhóm sinh viên nhân ngày nghỉ đến một nơi không xa lắm làm một chuyến du lịch ba ngày hai đêm. Như Lưu Dư Thiên và Văn Nhân Húc phòng 405.
Lưu Dư Thiên cõng túi hành lý nói: “Ngày nghỉ hai người cứ yên tâm! Bọn tớ sẽ ở đến tối ngày thứ ba mới về.”
Văn Nhân Húc phụ họa: “Tớ nói, hai người cũng có thể nhân lúc nghỉ lễ ra ngoài du lịch một chuyến đi. Du lịch là một trong nhưng phương pháp xúc tiến tình cảm nhanh nhất đó.”
Diệp Chu cười như không cười nói. “Tớ đã sớm muốn hỏi, mỗi ngày cậu và Lưu Dư Thiên hành động chung, ngay cả ngày nghỉ còn muốn đi du lịch hâm nóng tình cảm, so với tớ và Thương Tấn, hai người các cậu mới là người yêu đúng không.”
“Thật là gay thì nhìn đâu cũng thấy gay!” Lưu Dư Thiên bất mãn liếc Văn Nhân Húc một cái. “Cậu cho là tớ muốn đi cùng cậu ta, đây không phải là vì đi du lịch không có em gái đi cùng sao?”
“Làm như tớ cũng thế vậy, tớ mới là người chịu thiệt chứ!” Văn Nhân Húc hừ một tiếng. “Một mình tớ ra ngoài, mười lần cũng có một lần được bắt chuyện, đi cùng cậu, một lần đó cũng không còn.”
Diệp Chu tò mò nói: “Cậu còn từng được bắt chuyện? Đối phương là kiểu người gì?”
Lưu Dư Thiên khinh bỉ: “Không phải là hỏi đường một chút sao, tính là bắt chuyện gì chứ.”
Diệp Chu nghẹn, cảm thấy vừa rồi chen miệng có chút ngu ngốc.
Văn Nhân Húc liếc cậu ta một cái: “Đi với cậu, người ta còn không dám tiến đến hỏi đường nữa.”
“Không đến nổi hả.” Diệp Chu đặt cằm lên chỗ tựa lưng của ghế nói. “Tớ cảm thấy Thiên Nhi nhà chúng ta rất có khí khái đàn ông.”
“Chính thế.” Lưu Dư Thiên gãi đầu nói. “Chu nhà chúng ta thật tinh mắt.”
Thương Tấn liếc bọn họ một cái nói: “Bộ dạng cao lớn thô kệch không thể gọi là khí khái đàn ông.”
Lưu Dư Thiên không khỏi cảm thấy sau lưng phát lạnh, cậu ta cười nịnh. “Vẫn là giống như Thương Tấn mới có khí khái đàn ông, vừa ưu tú lại đẹp trai, mỗi lần có hoạt động gì, chỉ cần cùng tổ với Thương Tấn, tớ đặc biệt có cảm giác an toàn.”
Văn Nhân Húc đồng ý: “Vô cùng đồng cảm, dù là tổ bài tập hay báo cáo điều tra, chỉ cần cùng tổ với Thương Tấn, hoàn toàn không cần lo lắng chuyện học phần gì đó.”
Diệp Chu không phục nói: “Cùng tổ với tớ cũng không cần lo đây.”
Lưu Dư Thiên nhìn đồng hồ nói: “Không thể kéo dài thêm nữa, không kịp mất.”
“Hai người cũng phải trông coi phòng cho kỹ.” Văn Nhân Húc cười nhẹ, còn vô cùng nhất mạnh hai chữ ‘cho kỹ’.
Diệp Chu thúc giục: “Mau cút đi!”
Thương Tấn xuống giường, đầu tiên là quan sát tiến độ trưởng thành của dâu tây, xác định mỗi ngày đều rất tốt mới lại bồn rửa mặt tiến hành vệ sinh cá nhân.
Trong phòng lập tức yên tĩnh, Diệp Chu dựa vào ghế, định đọc hết bộ truyền kỳ doanh nhân tối qua còn dư lại một ít.
Thương Tấn rửa mặt xong, dùng bàn tay chưa khô vảy về phía Diệp Chu.
Giọt nước bắn lên mặt cậu khiến Diệp Chu bực bội nhìn anh một cái.
“Ra ngoài không?”
Diệp Chu nhìn số trang dưới góc phải, khép sách lại hỏi: “Đi đâu?”
“Mùa hè đến, xem quần áo.”
Diệp Chu suy nghĩ một chút, hình như mình cũng không có quần áo hè mới. “Đi.”
Mồng một tháng năm, cửa hàng tổng hợp vô cùng náo nhiệt, shop đồ khuyến mãi mở radio, nam sinh mua quần áo cũng khá nhanh, nhất là đối với hai móc áo này.
Thương Tấn không có yêu cầu đặc thù gì về quần áo, mặc thoải mái thuận mắt là được. Quan điểm của Diệp Chu cũng không khác anh là bao.
Hai người tùy tiện chọn một tiệm chuyên cho đồ nam. Quần áo trong tiệm đa phần theo phong cách đơn giản, giá cả cũng khá ổn, không ít người cầm quần áo ướm thử lên người.
Diệp Chu dạo một vòng, cầm một bộ đồ nhiều người ở đây đều thử lên nói: “Cái này không tệ, khó trách nhiều người nhìn trúng như vậy.”
Thương Tấn nhìn qua nói: “Thử một chút xem.”
Diệp Chu tìm số đo của mình, đi vào phòng thử quần áo.
Một phút sau, ánh mắt của những người mặc cùng bộ đồ trong tiệm quần áo đều tập trung trên người cậu.
Diệp Chu đứng trước gương sửa lại vạt áo, mà người vừa rồi còn cầm bộ quần áo giống vậy im lặng thả xuống bỏ đi suy nghĩ thử bộ đồ này.
Đụng áo với kiểu người như vậy thật đáng sợ…
Dù sao đụng áo không đáng sợ, ai xấu hơn người đó xấu hổ.
Mặc cùng một bộ quần áo, cùng đứng trước gương to, so sánh thảm thiết một chút thì có thể thấy hoàn toàn giống người bán hoa và người mua hoa. Hơn nữa người bán hoa là bản thân tự mang vẻ đẹp của riêng mình, mà người mua hoa như đang được chụp bởi máy ảnh độ phân giải cao.
Lúc đó, chỉ cần Thương Tấn và Diệp Chu thử bộ quần áo nào, những người vốn muốn mua chúng đều vô cùng tự biết mình tránh đi.
Nhân viên trong tiệm đối với bọn họ thật sự là vừa yêu vừa hận, vừa muốn hai người làm người mẫu tới mặc thử quần áo nhưng nhìn những khách hàng vốn có ý mua vội vàng buông đồ xuống thì trong lòng lại đau không chịu nổi.
Đi dạo chưa tới một tiếng, hai người đã mua quần áo xong.
“Chờ chút, tôi có điện thoại.” Thương Tấn lấy di động ra, phía trên biểu hiện dãy số của Tần Phỉ, anh chần chờ một chút, nhận.
Không nghĩ tới sau khi tiếp cuộc gọi lại nghe được giọng của Thương Du Du. Cô bé vô cùng đáng thương tố cáo đã lâu anh không về nhà.
“Vậy để tối nay anh về được không.” Thương Tấn cúp điện thoại, có chút áy náy nói. “Tối nay chỉ có mình cậu ở lại phòng.”
“Vậy thì sao, tôi là người trưởng thành thế này rồi.” Diệp Chu hoàn toàn không để ý. “Hỏi thăm Du Du hộ tôi, nói là tôi rất thích thỏ bông cô bé tặng.”
Đi ngang qua phòng game, Diệp Chu thấy một hàng game gắp gấu liền nói: “Chúng ta chơi một lúc đi?”
Thương Tấn nhìn theo tầm mắt cậu, nói. “Muốn gấu bông thì trực tiếp mua không được sao, tại sao phải…”
“Cậu không hiểu rồi.” Diệp Chu kéo ống tay áo anh tới trước quầy phục vụ đổi tiền, lấy năm mươi đồng ra đổi mấy chục xu trò chơi. Ước lượng số xu trong tay, Diệp Chu nói. “Gắp được gấu bông so với mua gấu bông, đó là hai việc hoàn toàn khác nhau.”
Diệp Chu dạo trước máy gắp một vòng, ngừng lại trước một máy nói. “Con mèo hồng này thế nào, gắp cái này, làm quà đáp lễ Du Du.”
Thương Tấn bỏ hai xu vào, khống chế cái móng vuốt to đùng di chuyển đến phía trên một con mèo hồng, sau khi xác định, nhấn xác nhận.
Vuốt gắp thú gặm lấy mèo con được một lúc liền buông ra, mà không ngoài dự đoán, mèo hồng bay lên không trung một giây liền rơi về chỗ cũ.
“Chậc…”
“Ha ha…” Diệp Chu đưa cho anh thêm hai xu nói. “Tiếp tục.”
Bị kịch một lần nữa tái diễn, sau khi liên tục diễn ra ba lần, không cần Diệp Chu nói, Thương Tấn trực tiếp vươn tay ra trước mặt Diệp Chu.
Thương Tấn lại thử hai lần, trong lòng đã sớm dự tính phải lấy thêm xu.
Lần này lúc móng vuốt hạ xuống thì hơi lay động, nhưng ngay lúc gặm lấy, bốn chân mèo nhỏ mắc lên móng vuốt, lúc móng vuốt nâng lên, con mèo cũng không rơi xuống, nhân tiện kéo mèo nhỏ đi được một đoạn, chỉ một đoạn ngắn này đã thành công đưa mèo nhỏ ra ngoài.
Ánh mắt Thương Tấn sáng lên, run rẩy cầm lấy mèo nhỏ mình vừa đoạt được tới tay.
“Không tệ lắm, tôi cũng thử xem một chút.” Ở bất kỳ phương diện nào, Diệp Chu cũng đều vui vẻ so tài với Thương Tấn.
15 phút sau, dùng hết xu trò chơi, Diệp Chu và Thương Tấn mỗi người ôm bốn con gấu bông.
Diệp Chu đặt toàn bộ gấu vào trong túi Thương Tấn nói. “Hi vọng tiểu công chúa nhà cậu có thể thích.”
“Sẽ thích, một con thỏ của con bé đổi lấy nhiều như vậy, vẫn lời không ít.”
Hai người xách đồ, đứng ở trạm xe gọi taxi, Thương Tấn ngồi lên xe trước, anh hạ cửa xe xuống, lấy một con gấu bông ra khỏi túi nói: “Tặng cho cậu.”
Là con mèo hồng Thương Tấn gắp được đầu tiên.
“Cái này cũng quá nữ tính…” Diệp Chu bất đắc dĩ cầm lấy kháng nghị. “Đổi tôi cái khác.”
Thương Tấn cười nói: “Kháng nghị không có hiệu quả.” Nhân lúc Diệp Chu sững sờ liền nói tài xế lên đường.
Nhìn xe đi mất, Diệp Chu nắm chặt mèo nhỏ tức giận nói: “Quá gian xảo, dám dùng mỹ nam kế!”
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
13 chương
10 chương
54 chương
30 chương
55 chương
40 chương
27 chương