Sự trả thù của thiên thần băng giá
Chương 1 : Diệt sạch
Tà gia_ 1h sáng_ 2004
- Vô Thiếu, nhờ anh chăm sóc hai đứa nhỏ giùm vợ chồng em. Trữ Như nói, nước mắt rơi
- yên tâm Như Như, anh sẽ làm tốt. nhưng còn vợ chộng em thì sao? Vô Thiếu nghiến răng nói
Tà Bội tựa vào cửa sổ nhìn ra, bên ngoài trời mưa rất to, đèn đường hiu hắt nhưng vẫn soi rõ các con đường vắng của ngoại ô. Anh thấy những chiếc xe màu đen đã bao vây xung quanh, những người mặt đồ đen lao ra khỏi xe, tản về bốn phía, sẵn sàng vũ khí. chỉ cần một hiệu lệnh chúng sẽ lập tức xông vào căn nhà kia.
- có lẽ........ sẽ không còn lối thoát. bọn chúng.... đã tới.. Tà Bội nói
- Trữ Như, em đưa đồ cho Vô Thiếu.
- Vô Thiếu, đây là thứ chúng muốn. còn đây là tài sản vợ chồng em. nhờ anh. Trữ Như nói
- được. Vô Thiếu không chần chờ nữa. anh biết thời gian đã không còn.
- mẹ, sao mẹ không đi với chúng con? Tà Hân hỏi, nó thấy có nhìu xe, những con người áo đen ở ngoài, nó thấy cậu nó, ba mẹ đều lo lắng, nó không biết gì cả.
- con gái ngoan, con cùng anh hai đi sang Nhật với cậu, ba mẹ còn có việc, khi nào giải quyết xong, ba mẹ sẽ tìm các con. Trữ Như nói dối
- thật không mẹ? vậy mẹ phải tới sớm đấy nhé. Tà Hân nói
- đi đi, mau lên. Tà Bội thúc
Vô Thiếu dẫn hai đứa vào đường hầm bí mật, ấn nút cho trượt đi.
Ngoài trời mưa vẫn rơi.
RẦM!!!!!!!
Một tiếng rầm vang lên, cánh cửa bị phá nát. bọn áo đen xông vào dàn hàng. một ng đàn ông trung niên bước về phía hai vợ chồng. Tà Bội xiết chặt tay Trữ Như.
- Xin chào Như Như, em khỏe chứ? người đàn ông lên tiếng.
- Hừ. Trữ Như hừ lạnh, không quan tâm.
- đừng lạnh lùng với anh như vậy, rất nhanh em sẽ về bên anh thôi. ông ta tiếp tục nói.
- nằm mơ đi Võ Minh. tôi chỉ yêu Tà Bội thôi. Trữ Như gắt gao nói
Người đàn ông tên Võ Minh không để ý tới lời nói Trữ Như, miệng mỉm cười, phảng phất như mọi việc đã nằm trong sự khống chế của hắn.
- Lục soát. tìm thứ đó và bắt hai đứa trẻ ra.
- Rõ. một tên đứng bên cạnh nói
- anh sẽ không đạt được mục đích đâu. Tà Bội nói
- vậy sao? tôi lại không ngĩ như vậy. Võ Minh nói. nửa giờ sau, tên kia quay lại báo cáo:
- thưa, không tìm thấy.
Võ Minh sắc mặt thay đổi, bước về phía hai người, hắn rút súng ra, chĩa về phía Tà Bội:
- Như Như, nói đi em. hai đứa trả và thứ đó ở đâu? em không nói, anh sẽ giết hắn.
- Võ Minh, anh là tên đê tiện vô sỉ. Trữ Như nói
- mày tốt nhật là giết tao luôn đi. Tà Bội nói.
- hừ. được lắm. người đâu, đánh nó cho tao. Võ Minh thu lại súng, ra lệnh khác
- mày sẽ.... không bao.... giờ đạt.... đươc mục.... đích... Tà Bội nói rồi tắt thở
- chuyện gì? tao không kêu tụi mày đánh chết nó. Võ Minh bất ngờ trước cái chết của Tà Bội
- Hahaha Võ Minh, vợ chộng tôi làm ma cũng không tha cho anh. Trữ Như cười to rồi tắt thở.
- chết tiệt. bọn chúng uống thuốc độc. Võ Minh đập bàn giậm chân bịch bịch nói.
- được lắm.. hừ... rút về ra ngoài căn nhà, một tên áo đen nói:
- có lẽ bọn nhỏ trốn trong mật thất, nhưng tôi tìm không ra.
- mật thất sao? ánh mắt Võ Minh lóe lên rồi lại ra lệh:
- cho thuốc nổ phá tan căn nhà này.
- Vâng. ten áo đen đáp
Vô Thiếu đã đưa hai anh em đến một nơi an toàn cách xa căn nhà khoảng chưng 30km. đây là nơi đường hầm thông đến. chơt anh thấy phía sau lóe lên ánh sáng rồi những tiếng nổ vang lên.
- đó là nhà của chúng ta. cha ẹ không ổn rồi. Quân nói
- không thể được, cha mẹ... cha me.. nó thét lên lao về hướng ngược lại, Quân cũng hành động như nó nhưng cả hai bị Vô Thiếu kéo lại:
- quay lại đây. nguy hiểm lắm.
- buông tụi cháu ra, cậu buông ra, cháu phải đi cứu cha mẹ.. huhu.. cậu buông ra. hai anh em vùng ra khỏi tay Vô Thiếu, nhưng sưc trẻ con làm sao thắng đươc sức của một người trưởng thành như Vô Thiếu, huống chi, anh lại có võ.
- câm miệng lại, nếu hai đứa thương cha mẹ thì hãy nghe cậu nói. hai đứa im lặng.
- có biết vì sao cha mẹ tụi cháu gặp chuyện không? hai đứa có biết tai sao cha mẹ lại làm như vây hay không? Vô Thiếu hỏi tụi nó lắc đầu
- nghe câu nói đây. cha mẹ các cháu bị người ta hãm hại, để các cháu được sống thì cha mẹ đã hi sinh. nếu các cháu thương cha mẹ của mình thì không được để sự hi sinh của cha mẹ biến thành vô ích. Vô Thiếu nói
- vậy bây giờ tụi cháu phải làm gì? Quân hỏi, dù bây giờ chỉ là môt thằng nhóc, nhưng Quan biét cân nhắc lợi hại trong đo. nó thì im lặng, nó cũng hiểu
- tốt nhất là các cháu hãy theo cậu sang Nhật. cậu sẽ đào tạo các con thật giỏi. khi các cháu có năng lực, ta sẽ để các cháu báo thù. đừng tưởng chỉ có mình các con đau long, mẹ cháu là em gái cậu, cậu cũng không khác các cháu đâu. nhưng thế lực kẻ thù lớn, câu không làm đươc gì. ngừng một lát, Vô Thiếu lại nói:
- cậu muốn các con trở thành một phần lưc lượng giúp cậu báo thù, có được không? hai anh em suy nghĩ, rồi gât đầu, ngoan ngoãn đi theo Vô Thiếu. trước khi đi, tui nó hướng về phía căn nhà đang hừng hực lửa cháy nói:
- cha mẹ, chờ tui con, tụi con sẽ báo thù cho cha mẹ. xin cha mẹ hãy an nghỉ. trời vẫn cứ mưa. bây giờ là 4h sáng_2004
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
12 chương
32 chương
9 chương
24 chương
13 chương