Sau khi càn quét phố ăn vặt một trận, cuối cùng Diệp Chu mới hài lòng quay về ký túc xá với Thương Tấn.
Diệp Chu vào phòng vệ sinh tắm trước, rửa đi hương vị thịt nướng trên người, tinh thần sảng khoải mở cửa.
Lúc này Thương Tấn đã ngồi ổn định trước máy vi tính chơi game.
Diệp Chu đi tới bên cạnh Thương Tấn vẩy tóc khiến không ít giọt nước trên tóc bay lên người cùng màn hình máy tính của Thương Tấn.
Thương Tấn dùng khăn giấy lau giọt nước trên máy tính nói: “Cậu là chó hả?”
Diệp Chu ngồi lên ghế xoay trượt đến bên cạnh Thương Tấn nói: “Hôm nay hình như cậu rất vui vẻ.”
“Có sao?” Thương Tấn thờ ơ trả lời. “Ngày nào tôi chả như vậy.”
Diệp Chu chống cằm quan sát biểu cảm của Thương Tấn, hình như có gì đó không giống trước kia, nhưng một buổi tối cậu chỉ có thể cảm nhận toàn thân Thương Tấn tản ra cảm giác thoải mái dễ chịu. Cậu không thể nói rõ nguyên nhân, chỉ có thể lui mấy bước về chỗ ngồi của mình.
Thương Tấn liếc nhìn bóng lưng của cậu, khóe miệng nhếch lên.
Diệp Chu thật sự nhạy bén, hôm nay tâm trạng anh đúng là cao hơn trước kia một chút, nhất là buổi tối khi Diệp Chu hỏi anh có phải Tạ Thư Hàm mời mình đến dự Hồng Môn Yến hay không, lúc ấy nhìn vẻ mặt của Diệp Chu, Thương Tấn liền thấy có chút đáng yêu.
Không nghĩ tới cái từ đáng yêu này sẽ xuất hiện trên một người đàn ông, hơn nữa còn không có chút không hợp nào.
Sự xuất hiện của Tạ Thư Hàm khiến anh đột nhiên ý thức được trên thế giới có rất nhiều người nhiều chuyện đều không nằm trong sự khống chế của anh. Khi anh cho là Diệp Chu và anh sẽ giống như trước, cùng nhau trải qua hết hai năm còn lại thì thực tế lại cho anh một bài học.
Diệp Chu từng nói, đồ mình mong muốn phải dựa vào chính mình đi tranh thủ, dù là gặp khó khăn gì, kết quả có thành công hay không, đầu tiên hãy hành động rồi nói.
Thương Tấn nghiêng đầu nhìn hai chậu dâu tây đặt song song trên bệ cửa sổ, trải qua hơn một tháng, lá cây đã trưởng thành đang dập dờn trong gió đêm.
Thi giữa kỳ đến khiến sinh viên trong trường đàng hoàng không ít, Tạ Thư Hãm cũng không tới trêu chọc Diệp Chu nữa.
Hiệu Thương Diệp trước cửa ký túc xá lại không ngừng có người đến tham bái hư cũ, Thương Tấn và Diệp Chu vì để mọi người ‘thuận lợi’, trong lúc kỳ thi lần này diễn ra, cả hai người đều không lái xe, tránh cho lúc có người muốn đến lạy Thi Thần lại không tìm thấy hiệu Thương Diệp.
Sau đợt thi giữa kỳ, Tạ Thư Hàm lại chạy đến phòng trọ 405.
Lưu Dư Thiên và Văn Nhân Húc vô cùng thức thời rời đi, Thương Tấn lại làm bộ như không nghe không thấy gì, thoải mái ngồi trước máy tính chơi game.
Diệp Chu mang vẻ mặt phòng bị hỏi: “Chuyện gì?”
Tạ Thư Hàm trịnh trọng nói: “Đàn anh Diệp! Thật xin lỗi!”
Diệp Chu khó hiểu.
“Hiện tại em thật sự cảm thấy xấu hổ vì bản thân, rõ ràng nói thích anh, kết quả lúc đối mặt với kỳ thi lại dao động…” Tạ Thư Hàm xách một túi chanh tới. “Có lẽ so với kỳ thi trước năm mới, kết quả lần này còn bết bát hơn… bạn em nói nếu em còn tiếp tục dây dưa, mấy năm tiếp theo chỉ có thể càng hỏng bét, sau này có thể tốt nghiệp hay không cũng khó nói…”
Tự đáy lòng Diệp Chu thật sự vui mừng sinh viên đại học A phong kiến mê tín như vậy, cậu an ủi: “Đừng ủ rũ như vậy, nhất định có thể tốt nghiệp.”
Tạ Thư Hàm thở dài: “Em là nhờ nghệ thuật nên được tuyển vào đây, nếu không chỉ với thành tích của em, sao có thể vào đại học A.”
Diệp Chu lấy giọng trưởng bối nói: “Cậu vừa vào đại học, còn có thời gian. Sau này lấy việc học làm trọng, không nói điểm thi cao bao nhiêu, ít nhất đừng trượt tín, tốt nghiệp không phải chuyện dễ, hãy nhớ nhiệm vụ của sinh viên chúng ta chính là học tập, cố gắng lên.”
Được khích lệ, Tạ Thư Hàm gật đầu nói: “Ừ! Em nhất định làm được!”
Diệp Chu đưa tay cầm lấy tay Tạ Thư Hàm.
Thương Tấn nheo mắt, đưa mắt nhìn chằm chằm hai bàn tay giao nhau của hai người.
“Học tập cho tốt, thi thần phù hộ cậu.”
Lúc này, trong mắt Tạ Thư Hàm, khi Diệp Chu dịu dàng nói câu này, toàn thân như mang một vòng hào quang. Có điều không để cậu ta say mê bao lâu, tay của cậu liền bị rút ra.
“Anh đây hạng nhất chắc hẳn còn linh hơn hạng hai.” Thương Tấn cũng nắm lấy tay cậu ta nói. “Học tập cho tốt, tôi coi trọng cậu.”
Diệp Chu thẹn quá hóa giận, chọc chọc sau lưng Thương Tấn nói: “Cậu khoan hãy đắc ý!”
Tạ Thư Hàm cảm động xoa xoa tay nói: “Anh Thương Tấn, đàn anh Diệp Chu, hai người yên tâm, em chắc chắn sẽ không phụ sự mong đợi của hai người!”
“Cố gắng lên.” Thương Tấn dựa vào khung cửa đẩy Tạ Thư Hàm ra ngoài.
Diệp Chu khoanh tay nói. “Đầu tiên tôi chỉ muốn hỏi, sao cậu ta lại xưng huynh gọi đệ với cậu.”
Thương Tấn cố ý nói: “Ai mà biết được…”
“Rốt cuộc là tại sao?”
Thương Tấn cười một tiếng không trả lời.
Sắp vào tháng năm, thời tiết vẫn luôn không tốt lắm, âm u mưa phùn, gió cũng không nhỏ, cửa sổ phòng trọ hoàn toàn không thể mở ra, Không chỉ quần áo giặt xong còn ẩm ướt, ngay cả cây dâu tây cũng ỉu xìu.
“Đã lâu không thấy ánh mắt trời.” Diệp Chu mở cửa sổ, bắt đầu từ xế chiều, cuối cùng mưa phùn cũng tạnh, gió mát thổi rất thoải mái. “Tối nay mở cửa sổ sẽ không có chuyện gì chứ?”
Lưu Dư Thiên đi tới bên cạnh cậu hít sâu một hơi nói. “Tớ thấy tối nay báo không mưa, mở ra cũng tốt, không khí bên ngoài rất mát mẻ.”
Hôm sau, mặt trời đã lâu không thấy cũng lộ mặt, chưa tới bảy giờ, ánh mắt trời lặng lẽ chui tới chiếc giường gần cửa sổ nhất.
Diệp Chu cau mày, ánh mắt kéo ra một khe hở, tay phải sờ soạng trên giường một trận, mắt nhắm mắt mở mở di động lên. “Thức dậy…”
Thương Tấn trở mình, chờ Văn Nhân Húc và Lưu Dư Thiên mặc quần áo xong mới chậm rãi ngồi dậy. Liếc nhìn cây dâu tây bên bệ cửa sổ, anh xuống giường, lấy hai chậu dâu tây để dưới ánh mặt trời.
“Nhìn ra biến hóa gì không?” Diệp Chu đến bên cạnh anh. “Thời gian này ngày nào cậu cũng nhìn chúng.”
“Nhìn bọn chúng lớn lên rất thần kỳ.” Thương Tấn xoa lá cây một cái. “Tôi cảm thấy chuyện gì có thể nắm giữ trong tay mình là tốt nhất, nhưng thỉnh thoảng có một số việc nằm ngoài dự đoán của mình cũng rất tốt.”
Diệp Chu lặng lẽ quan sát vẻ mặt Thương Tấn một chút, nghiêm túc nhìn lá cây dâu tây như vậy, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, khiến chính cậu cũng cười theo. “Chuyện gì cũng nắm được trong tay thì rất không thú vị, hơn nữa, loại có sinh mệnh gì đó cũng không phải thứ dễ dàng nắm trong lòng bàn tay, dù cậu quen thuộc phương pháp nuôi dưỡng cũng không thể khống chế việc nó nở hoa vào ngày nào khắc nào. Hưởng thụ những ngạc nhiên cuộc sống mang lại tốt biết bao.”
Thương Tấn thu hồi tầm mắt nói: “Cuộc sống không chỉ có ngạc nhiên mừng rõ, còn có điều đáng sợ.”
“Hôm nay để chúng phơi nắng một chút.” Diệp Chu đặt chậu hoa dưới lưới phòng hộ, miệng lẩm bẩm. “Để toàn thân chúng cùng phơi một chút.”
Hai người rửa mặt xong, cưỡi hiệu Thương Diệp tới phòng học. Học kỳ sau năm hai lại nhiều môn hơn học kỳ trước. Lên tới tiết thứ hai, bầu trời dần trở nên âm u, vốn tưởng rằng sau cơn mưa trời lại sáng, không nghĩ tới mặt trời hừng đông chỉ là oanh liệt một thời.
Diệp Chu hít một hơi, trang sách bị gió thổi phát ra tiếng loạt soạt, cậu dùng di động đè trang sách lại, tiếp tục ghi chép.
Đến tiết thứ ba, bầu trời bắt đầu mưa lớn. Không ít học sinh đứng chờ lại nhà học, nhìn nước mưa, chần chờ không tiến lên.
“May mà hôm nay chúng ta đi hiệu Thương DIệp.” Nước mưa cọ rửa cửa sổ, Diệp Chu nằm sấp trên bàn dùng bút đâm lên lưng Thương Tấn ngồi đằng trước. “Mưa lớn như vậy, dù có dùng dù cũng sẽ bị ướt.
“Mặt trời hừng đông khiến người quá mê muội.” Nói xong câu này, Thương Tấn luôn cảm giác như mình quên chuyện gì đó.
Cuộc sống không chỉ có ngạc nhiên mừng rõ, còn có điều đáng sợ.
Những lời này nhanh chóng được chứng thực.
Sau khi tan học, cuối cùng Thương Tấn cũng nhớ ra bản thân quên cái gì.
“Diệp Chu, trước khi ra cửa có phải cậu đặt hai chậu dâu tây dưới lưới phòng hộ bên bệ cửa sổ?”
“Đúng vậy, làm sao…” Nói được một nửa, Diệp Chu cũng kịp phản ứng. “Vừa rồi mưa lớn như vậy, sẽ không thổi ngã chúng chứ?”
Thương Tấn không nói hai lời liền cầm sách chạy ra ngoài.
“Ai ai, chờ tôi một chút.
Xuống đến nơi, Thương Tấn đã sớm biến mất không thấy tăm hơi.
“Hạng nhất chạy bền đúng là không tầm thường…” Diệp Chu phiền não chậc một tiếng, lái xe đi thì cậu phải làm sao… oa? Trong nhà xe, hiệu Thương Diệp vẫn an tĩnh đậu ở đó, Thương Tấn không chạy xe đi?
“Người đâu rồi!” Diệp Chu phiền não gãi gãi đầu, trong ánh mắt kính nể của đám bạn học đang trốn mưa, cậu chạy tới cạnh hiệu Thương Diệp, rõ ràng chỉ dính mưa chưa tới một phút, quần áo lại ướt hơn phân nửa.
Trong mưa to, phần lớn học sinh đều tránh dưới mái hiên, trừ số ít học sinh có dù qua lại trong cơn mưa gió, còn lại một người chạy như điện trong mưa dễ dàng bị Diệp Chu phong tỏa.
Diệp Chu trầm mặt nói: “Lên xe!”
Thương Tấn không nói nhiều, mở cửa xe chui vào, Diệp Chu mở cửa sổ ngăn hai buồng xe ra, sắc mặt khó coi nói: “Mưa lớn như vậy, cậu muốn về phòng sao không chạy xe?”
Thương Tấn ngồi trong buồng sau tìm khăn giấy, rút ra tùy ý lau khô nước đọng trên mặt: “Tôi đi thì cậu phải làm sao?”
Tim Diệp Chu đột nhiên đập loạn nhưng sau đó liền nhanh chóng khôi phục. “Chúng ta có thể đi cùng nhau mà.”
“Một mình tôi là được rồi, mưa lớn như vậy, trở về phòng lại lượn đến canteen, rất mệt mỏi.”
Diệp Chu không vui, thậm chí còn có chút oán trách tại sao mình muốn mua cây giống tặng cho Thương Tấn. “Cùng lắm cũng chỉ là một chậu hoa, ngã thì ngã thôi.”
“Không thể vì thực vật không thể lên tiếng mà chối bỏ việc bọn chúng có sinh mệnh. Hoặc có lẽ trong mắt người khác, bọn chúng nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng khi cậu tặng nó cho tôi, trong đó tràn ngập tâm ý, là vô giá. Lại nói thực vật không giống động vật, nếu đã nhận thì phải có trách nhiệm với chúng.”
Diệp Chu đưa lưng về phía Thương Tấn, hai tai đỏ lên, trước đó Chu Văn Đạo nói chậu dâu tây không đáng giá một đồng, nhưng nghe thấy Thương Tấn hình dung chúng thành bảo vật vô giá, Diệp Chu như có cảm giác tâm ý của mình được đối phương trân trọng.
Đến cửa ký túc xá, Thương Tấn đẩy Diệp Chu vào ký túc xá thảo luận. “Cậu lên đó xem một chút, tôi vòng qua bồn hoa phía sau, xem cây dâu tây có rơi xuống không.”
Diệp Chu chạy lên tầng, chậu dâu tây của mình ngã trên cửa sổ, đất đổ ra ngoài, cây bị gió thổi làm cho chật vật không chịu nổi, mà bồn hoa bên cạnh, lại không có bóng dáng quen thuộc đó. Thấy tình hình này Diệp Chu thầm sợ hãi, cũng may sau lưng ký túc xá bọn họ có vườn hoa, bình thường sẽ không có ai đi ngang qua, thật sự bị Thương Tấn nói đúng.
Diệp Chu cầm dù, chạy xuống.
Trong bồn hoa phía sau ký túc xá, Thương Tấn quỳ một chân trên đất, cẩn thận chôn cây giống xuống, bên cạnh là chậu hoa vỡ thành mảnh vụn.
Nhìn một đống hỗn loạn trên đất, anh lần nữa cảm nhận được, quả nhiên có rất nhiều chuyện bản thân không thể nắm trong lòng bàn tay.
Diệp Chu lặng lẽ đứng sau lưng anh, nâng dù qua đỉnh đầu anh nói: “Hành động nhanh một chút đi.”
Thương Tấn thoải mái cười một tiếng, dù tất cả mọi chuyện đều không thể nắm trong lòng bàn tay mình thì sao, chỉ cần luôn ở bên cạnh người này là được rồi.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
13 chương
10 chương
54 chương
30 chương
55 chương
40 chương
27 chương