Tạo Thần
Chương 649
Đỉnh núi cao cao hướng thẳng lên trời, đứng vững trong mây xanh.
Mỗi một ngọn núi nơi này đều đại diện cho một cường giả vĩ đại, mỗi một người bọn họ đều có quyền cao chức trọng, không chỉ có sức mạnh siêu phàm, hơn nữa trong tay còn nắm giữ tài nguyên phong phú và trang bị hùng mạnh.
Những người này, đều là nhân vật vĩ đại hàng đầu trong Thánh Vực.
Trên ngọn núi, nơi nào cũng có thể nhìn thấy những kiến trúc xa hoa, từng cung điện to lớn hùng vĩ chính là nơi ở của bọn họ.
Lúc này, trong một cung điện nào đó, mười kỵ sĩ mặc chiến giáp nhiều màu sắc tuần tự ngồi xuống, vẻ mặt bọn họ có chút ngưng trọng.
- Ngao tông, ngươi xác định tiểu tử kia là thợ rèn Thiên Chi sao?
Một nữ kỵ sĩ lạnh lùng mở miệng hỏi.
Đây là một nữ kỵ sĩ xinh đẹp, nhưng gương mặt lại lạnh như băng, dường như bất luận cái gì dám tới gần người ả, đều sẽ bị đông cứng thành tảng băng.
- Nguyên Oánh Linh các hạ, ta đã nói rất rõ ràng.
Ngao Tông trầm giọng nói:
- Đây là tin tức Ngao Thương lén lút truyền về, giành được Linh Vực Sơn Hà Đồ là một tên chỉ có Linh Sư Hoàng Kim Cảnh. Nhưng, tên Linh Sư này có thiên phú đúc luyện rất cao, hắn đúc tạo linh khí ở trong Linh Tháp, lại dẫn động hiện tượng kỳ dị của trời đất.
- Hiện tượng kỳ dị của trời đất, hừ, nói như vậy, hắn là thợ rèn Thiên Chi rồi.
Một đại hãn trung niên có gương mặt dữ tợn lãnh đạm nói.
- Đúng vậy, hắn là người kế tục có thiên phú thợ rèn Thiên Chi.
Ngao Tông lạnh lùng cười, nói:
- Tuy nhiên, đáng tiếc là, chúng ta cũng không hy vọng người kế tục xuất hiện vào lúc này.
- Ha hả, Ngao huynh kêu chúng ta đến đây, không biết có đề nghị gì?
Lại là một lão già có chòm râu dê trầm giọng hỏi.
Vẻ ngoài của người này già nua nhất trong đám người, thể trạng cũng gầy yếu nhất, nhưng ánh mắt của mọi người khi nhìn lão lại có ba phần kính sợ và cảnh giác.
Ngao Tông cười ha hả, nói:
- Huynh đệ chỉ thông báo tin tức này cho mọi người biết mà thôi, còn ứng phó như thế nào, một mình tại hạ không thể làm chủ.
Lập tức mọi người trầm mặc, ngay cả với thân phận địa vị của bọn chúng, cũng không ai dám tùy tiện nói bừa.
Sau một lát, đột nhiên Nguyên Oánh Linh cười lạnh, nói:
- Các ngươi cũng không dám nói à, vậy để ta nói.
Ánh mắt ả lạnh như băng quét một vòng, nói:
- Lần này chúng ta đều có hi vọng được Kỵ Sĩ Vương ban ân Linh Vực, nhưng tiền đề của hy vọng là, Linh Vực phải không có người thừa kế hợp pháp.
- Nếu như Linh Sư Hoàng Kim Cảnh kia trở thành Linh Sư Tước Vị của Thánh giáo, chúng ta sẽ tự mất đi tư cách cạnh tranh.
Sắc mặt đám người Ngao Tông hơi đỏ lên, bọn họ đều là cường giả đương đại, nhưng xét về khí phách thì lại không bằng cô gái này, tất nhiên là có chút hổ thẹn.
Ho nhẹ một tiếng, Ngao Tông dồn ép:
- Nguyên Oánh Linh các hạ, ta phải nhắc nhở cô, mỗi một thợ rèn Thiên Chi đều là bảo vật mà Quang Minh Chi Thần ban cho Thánh giáo chúng ta, bất luận là ai muốn mưu hại tính mạng bọn họ, đều sẽ bị Quang Minh Chi Thần khinh bỉ.
Gã dừng lại một chút, nói:
- Cho dù là Giáo Tông đại nhân, chắc chắn cũng sẽ không cho phép xảy ra chuyện như vậy.
- Ha ha.
Đột nhiên lão già có chòm râu dê cười nham hiểm, nói:
- Ngao huynh hiểu lầm rồi, chúng ta không có ý tưởng mưu hại tính mạng hắn.
Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía lão, chỉ có điều, trong ánh mắt của mọi người, rõ ràng đều biểu đạt một ý tứ, đó là tràn đầy hoài nghi và không tin tưởng.
- Lão phu có một đề nghị.
Sắc mặt lão già không thay đổi, lão cười khan vài tiếng, nói:
- Theo lão phu được biết, thiếu niên kia không chỉ là một vị Linh Sư, còn là một võ giả hàng đầu. Ha hả, nghe nói Thánh nữ điện hạ có ý để hắn đảm nhiệm chức vụ Kỵ Sĩ Trưởng.
Sắc mặt đám người Ngao Tông khẽ đổi, tuy mỗi một người bọn hắn đều có quyền cao chức trọng, nhưng khi nghe đến cái tên này, đều có biểu hiện mất tự nhiên.
Đối mặt với người này, ngay cả bọn họ, cũng vô cùng kiêng kị.
Nguyên Oánh Linh lạnh lùng nói:
- Ngô lão gia tử, lão có đề nghị gì vậy?
Ngô lão gia tử nhẹ nhàng vuốt chòm râu dê, cười nói:
- Muốn trở thành kỵ sĩ của Thánh nữ điện hạ, không có thực lực hùng mạnh thì làm sao có thể được. Chúng ta cũng nên dốc sức vì Thánh nữ điện hạ.
Sắc mặt mọi người đều tức cười, đương nhiên bọn chúng biết, lão già này không thể có lòng tốt như vậy, giải thích duy nhất chính là lão mượn lý do, gây phiền phức cho cái tên tiểu tử chiếm được quyền thừa kế Linh Vực Sơn Hà Đồ.
- Ta hiểu rồi.
Một trung niên khắp người sáng lên màu vàng cười ha hả, nói:
- Tất nhiên chúng ta không thể mưu sát thợ rèn Thiên Chi do Quang Minh Chi Thần ban tặng. Nhưng, chúng ta có thể trợ giúp một chút cho vị kỵ sĩ tương lai này.
Ánh mắt của gã thay đổi, nói:
- Các ngươi nói xem, không gian thí luyện kỵ sĩ thế nào?
Đôi mi thanh tú của Nguyên Oánh Linh hơi nhíu, nói:
- Nhưng, làm cách nào để chúng ta có thể đưa hắn vào trong không gian thí luyện, hơn nữa, trước khi hắn tiến vào Điện Linh Khí phải đưa hắn đi nữa?
Đôi mắt Ngao Tông hơi sáng lên, cười ha hả nói:
- Các vị, bây giờ người này không phải đệ tử Thánh giáo, nếu như trước khi đưa hắn vào Thánh Vực, đột nhiên trên người lại có huân chương kỵ sĩ, vậy thì sẽ thế nào?
Mười người liếc nhau một cái, đều nhìn thấy một chút ánh sáng như có như không trong đôi mắt của đối phương.
- Người có được Linh Vực Sơn Hà Đồ phải là kỳ tài thế gian, nếu thực lực không đủ mà có được nó, chỉ có thể nói là họa chứ không phải phúc.
- Đúng vậy, chúng ta làm như vậy, cũng tốt cho hắn.
- Chỉ cần hắn tiến vào không gian thí luyện kỵ sỹ, thì trước khi tấn thăng đến cường giả Tước Vị, sẽ không thể đi ra. Ha hả, đợi hắn tấn thăng đến Tước Vị, không biết phải mất bao nhiêu thời gian.
- Có khoảng thời gian này, thân phận người thừa kế Linh Vực chân chính sớm đã lộ diện rồi.
- Hài, cũng không biết sau khi hắn đi ra, có đồng ý giao Linh Vực Sơn Hà Đồ hay không nữa.
- Ha hả, khi đó sẽ không thể theo ý hắn được.
Tất nhiên Doanh Thừa Phong đang ở trong Linh Tháp không thể biết ở Thánh Vực xa xôi, lại có rất nhiều đại nhân vật tụ tập vì chuyện của hắn.
Lúc này, hắn đang đứng ở đỉnh Linh Tháp.
Bên cạnh hắn, hai người Linh Tháp chân nhân và Võ Lão đang thấp giọng dặn dò.
- Thừa Phong, lần này đi nhất định phải cẩn thận.
Võ Lão nghiêm túc nói:
- Ta ta thấy Thánh nữ điện hạ cũng không có lòng tốt với ngươi đâu, nhưng cũng không nên coi nhẹ bên nào, bây giờ chúng ta không đủ thực lực chống lại bất kỳ bên nào. Nếu đã như vậy, để tự bảo vệ mình, tạm thời cứ đầu quân vào một bên đã.
Linh Tháp chân nhân cũng chậm rãi gật đầu, nói:
- Chỉ cần ngươi không mất quyền kế thừa Linh Vực, tạm thời ăn nhờ ở đậu cũng không phải việc xấu. Hơn nữa, chỉ cần sau này ngươi tu luyện thành công, trở thành Kỵ Sĩ Trưởng Tước Vị chân chính, dĩ nhiên sẽ có tư cách kế thừa Linh Vực.
Doanh Thừa Phong cười khổ gật đầu, chỉ có điều ba người bọn họ đều biết, Thánh nữ điện hạ đã có thể chống lại Đoàn kỵ sĩ, thì làm sao có thể bị lừa bịp.
Hiện giờ nếu lợi dụng uy danh và năng lực của Thánh nữ điện hạ, ngày sau muốn thoát ly, e là phải trả giá gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần.
Kim Đào ngẩng đầu nhìn trời, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, hắn vươn hai tay, giữa hai tay hiện lên một luồng ánh sáng vàng.
Sau đó, trên trời phóng ra ánh sáng, một cột sáng to lớn lại bao phủ xuống dưới.
Cột sáng này vô cùng lớn, to hơn hiện tượng kỳ dị của trời đất do Doanh Thừa Phong dẫn động rất nhiều.
Ánh sáng nồng đậm từ trên trời giáng xuống, lan tới đỉnh Linh Tháp rất nhanh, và bao phủ tất cả mọi người.
- Khụ, khụ, Linh Tháp huynh, Võ huynh đệ, thời gian đã đến, lão phu phụng mệnh đưa Doanh Thừa Phong đến Thánh Vực, kính xin hai vị tạm thời tránh qua một bên.
Kim Đào cúi đầu, chậm rãi nói.
Linh Tháp chân nhân hơi nhăn mặt, cất cao giọng nói:
- Thừa Phong, ngươi đi trước một bước, không lâu nữa lão phu và Võ huynh đệ sẽ đến gặp ngươi.
Hai người bọn họ không phải đệ tử Thánh giáo Quang Minh, cũng không được Giáo Tông cho phép đặc biệt giống như Doanh Thừa Phong, cho nên không thể mượn luồng Linh quang này để trở về Thánh Vực.
Doanh Thừa Phong gật đầu thật mạnh, nói:
- Hai vị yên tâm, vãn bối sẽ thận trọng.
Hắn xoay người, bước nhanh mấy bước, đi tới bên Văn Bồ.
Bên trong cột sáng này, ngoại trừ Kim Đào, Văn Bồ và hắn ra, còn có một trăm Kỵ sĩ Tử Kim Cảnh có thực lực cường đại.
Nhưng, trong những người này, người duy nhất khiến Doanh Thừa Phong tin tưởng, cũng chỉ có một mình Văn Bồ.
Sở dĩ Doanh Thừa Phong không do dự đi tới bên nàng, cho dù bị người ta coi là một kẻ dựa dẫm vào hạng nữ lưu, hắn cũng không thèm để ý.
Kim Đào nhìn chung quanh một vòng, nói:
- Mọi người chuẩn bị xong, có thể trở về được rồi.
Mặc dù lần này không thể hoàn thành nhiệm vụ mà Giáo Tông đại nhân bố trí, nhưng gã lại tìm được một thợ rèn Thiên Chi, đây là một việc lớn đối với toàn bộ Giáo Tông.
Về mối bất hòa giữa thợ rèn Thiên Chi và Kỵ Sĩ Vương, không phải một Kỵ Sĩ Trưởng nho nhỏ như gã có thể xen vào.
Chuyện này cứ để cho Giáo Tông đại nhân và những người cao quý kia xử lý.
Sau khi tiến vào Linh Tháp, những kỵ sỹ đó vẫn im lặng, giống như một trăm cọc gỗ vậy.
Nhưng mà, vào lúc này, đột nhiên một kỵ sĩ đi ra, lấy ra một miếng ngọc bài trên trên người, nói:
- Kỵ Sĩ Trưởng đại nhân, đây là thẻ chứng minh chúng ta chuẩn bị cho kỵ sĩ dự bị. Nếu như người này muốn đồng hành cùng chúng ta, phải mang cái này trên người.
Kim Đào hơi giật mình, hắn chậm rãi gật đầu, nói:
- Cũng tốt, có thẻ chứng minh này, trạm vận chuyển ánh sáng sẽ không coi hắn là người ngoài.
Doanh Thừa Phong quay đầu nhìn về phía Văn Bồ, cô gái xinh đẹp lạnh lùng chậm rãi gật đầu.
Lúc này hắn mới tiến lên, tiếp nhận và cất kỹ ngọc bài, cười nói:
- Đa tạ huynh đài.
Tên kỵ sĩ gật đầu, lui về hàng ngũ, trên mặt gã không có bất kỳ biểu hiện gì, giống như một người máy, khiến lòng người phát lạnh.
Doanh Thừa Phong mơ hồ có dự cảm bất lành, nhưng không có căn cứ.
- Quang Minh Chi Thần vĩ đại, chúng ta ca ngợi sự hiện hữu của ngài, xin ngài phù hộ chúng ta trở về trong lòng của ngài.
Kim Đào giơ hai tay lên cao, chợt quát.
Cùng với âm thanh của gã, lập tức cột sáng bay nhanh vào không trung. Tất cả mọi người ở trong cột sáng cũng biến mất theo đó.
"Oanh..." .
Cũng không biết trải qua bao lâu, bên trong sân một tòa nhà lớn, cột sáng biến mất, mọi người đã trở về.
Văn Bồ tươi cười, nhưng, khi ánh mắt của nàng thích ứng với sự thay đổi ánh sáng, nhìn sang bên cạnh, đột nhiên thất sắc, sợ hãi hô lên:
- Thừa Phòng nói...
Kim Đào hơi giật mình, đảo mắt nhìn lại, lập tức sắc mặt của gã vô cùng khó coi.
Gã tức giận gào rít:
- Người, người đâu rồi..
Truyện khác cùng thể loại
117 chương
48 chương
161 chương
37 chương