Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tứ
Chương 1 : Khách tha phương trở về (nhất)
Thời tiết trong xanh.
Ánh nắng ấm áp chiếu vào từng viên đá vụn trải dài trên con đường nhỏ. Hai bên đường hoa cải nở rộ, từng ngọn xanh rờn nâng đỡ những đóa hoa vàng rực, khung cảnh rộng lớn làm lóa mắt người.
Một chiếc xe ngựa bốn bánh từ con đường nhỏ phía tây gấp gáp chạy về cuối hướng đông. Nơi đó là trang viên của gia tộc Grantham giàu có nổi tiếng gần xa, trên cửa thùng xe khắc hình một con trâu đang gầm thét, đây chính là gia huy của gia tộc.
Tương phản với quang cảnh của dòng họ Grantham, trong xe ngựa, phu nhân Grantham đang vô cùng sầu não. Nhiều ngày bôn ba khắp nơi không mang lại hiệu quả gì, lại nhớ tới tin tức hôn sự thất bại của con gái sẽ rất nhanh truyền khắp hang cùng ngõ hẻm tại quê nhà. Thà rằng nghèo khó vất vả còn hơn bị người lấy chuyện này làm trò cười sau bữa ăn, bà tức giận sầu lo, tưởng như vừa mới chết đi cả trăm lần. Mà càng khiến người ta khó chịu đựng nổi là nửa đời sau của bà với con gái mình rất có thể sẽ còn khốn khó hơn mấy người nghèo kia.
Chỉ cần có thể xoay chuyển chuyện này, bà nguyện dùng mười năm tuổi thọ đánh đổi.
Trong thâm tâm bà cầu nguyện như thế.
Bất ngờ, xe ngựa vốn đang tiến quân thần tốc thẳng đến cửa nhà lại dừng ngay tại cổng chính.
“Có chuyện gì vậy? Mark! Đến ngươi cũng bị số mệnh mua chuộc tới đùa giỡn ta sao?” Bà tức giận kéo cửa sổ xe.
Bên cạnh cánh cửa sắt sơn trắng đã thủ hộ trang viên gần trăm năm, một thanh niên rụt rè đứng thẳng, áo khoác xanh ngọc giặt đến bạc màu ngượng ngùng che lấp cái áo sơmi trắng còn giản dị hơn. Nhìn vẻ đánh giá của bà, nét mặt hắn càng thêm lo lắng, bộ dạng tùy thời đều có thể ngất đi.
Bà cẩn thận đánh giá hồi lâu, rốt cuộc cũng đem hắn trùng khớp với khuôn mặt trong trí nhớ, xem ra khuôn mặt thật thà khiến phu nhân Grantham chán ghét cả nửa đời người kia lúc này tựa như ánh rạng đông soi sáng lên sinh mệnh của bà.
“Phu nhân, là thiếu gia Kerry!” Người đánh xe kích động kêu to.
“Ta thấy rồi thấy rồi.” Bà cũng kích động dị thường, nói năng lộn xộn hẳn. Bà xách váy bước xuống xe ngựa, chạy đến trước mặt hắn như thiếu nữ đang ôm nỗi nhớ nhung mãnh liệt. “Trời ơi! Kerry, con trở về rồi! Trở về rồi sao! Thật tốt quá, cảm tạ thần linh!”
Thanh niên lúng túng nhìn bà, hoàn toàn toàn không biết phản ứng thế nào với nhiệt tình xa lạ này.
“Sao lại đứng ở ngoài? Đây là nhà của con, trang viên của con. Con chính là chủ nhân, con hoàn toàn làm chủ nơi này, đáng lẽ phải nghênh ngang mà vào cửa chứ!” Bà kéo tay hắn, phát hiện hắn vẫn ngoan ngoãn thuận theo như thường lệ, trong lòng vui sướng, miệng nói càng thêm lưu loát, “Thời gian con không ở đây, ta với Audrey không lúc nào không nhớ tới con. Chúng ta cả ngày đều lo lắng, cầu nguyện cho con, nhìn con khỏe mạnh hoàn chỉnh đứng ở đây là biết chúng ta cầu nguyện có tác dụng rồi.”
Bà thân thiết kéo hắn vào trong, hoàn toàn không biết người bị kéo kinh hãi đến sắp nghẹt thở.
Trên đường chợt phát ra tiếng bánh xe ma sát.
Bà để ý thấy tay còn lại của hắn đang kéo một chiếc rương gỗ có bánh xe được chế tác hết sức cẩu thả. Như bình thường đối với phu nhân Grantham mà nói, đem nó đi làm củi đốt còn ngại sặc. “Đây là hành lý của con hả?” Bà nhẹ nhàng hỏi.
Thanh niên ngượng ngùng gật đầu.
Bà vui vẻ nói: “Xem ra con ở bên ngoài kiếm được không ít. Tốt quá rồi, huyết thống và kinh nghiệm của con, còn có sự ủng hộ của ta, không ai có tư cách thừa kế trang viên hơn con.”
Thanh niên kinh ngạc nói: “Thừa kế trang viên? Cha…… cha cũng nghĩ như vậy sao?”
Sắc mặt phu nhân Grantham âm trầm xuống, mập mờ nói: “Dùng xong bữa tối hẵng nói tiếp chuyện này. Chúng ta muốn bàn bạc kĩ một chút, mấy ngày này vì con mà ta đau đầu không thôi, may là trả giá có hồi báo, rốt cuộc chịu đựng được đến lúc con trở về. Ta vốn đã tuyệt vọng rồi.” Bà nửa thật nửa giả nghẹn ngào.
Thanh niên được sủng mà kinh sợ, ngây ra như phỗng, tay chân có chút run run.
Bà làm như chả thấy gì, mừng rỡ nắm tay hắn đi xuyên qua đại sảnh kim bích rực rỡ, không hề tỏ ra mất kiên nhẫn. Trong ký ức của thanh niên, chỉ có hai năm đầu lúc bà mới gả tới đây mới như thế.
“Con từ xa trở về, đi đường mệt nhọc, nhất định rất muốn thoải mái rửa mặt một phen. Để ta đưa con về phòng.” Bà đưa hắn đến phòng dành cho khách.
Thanh niên lúng túng nói: “Phòng tôi ở dưới lầu.”
Phu nhân Grantham không được tự nhiên đảo mắt, “Phòng con…… chân giường bị hư rồi. Ta nhắc nhở bọn họ mỗi ngày đều phải dọn dẹp giống như con vẫn còn ở nhà, không cho phép phạm lỗi, không ngờ hai ngày trước lại bị rớt xích.”
Thanh niên cảm động nói: “Cám ơn phu nhân, tôi thực sự…… không biết nên nói như thế nào cho tốt.”
Phu nhân Grantham mở cửa, hương hoa lan thơm mát bay ra.
So với phòng cũ của thanh niên thì rộng gấp hai lần, cửa sổ sát đất đón hướng nam nhìn ra vườn hoa hồng, cảnh đẹp như tranh. Chăn đệm chỉnh tề xếp trên giường, trên tủ đầu giường trang trí hoa lan huệ xinh đẹp.
Gần cửa sổ bên tủ đầu giường, có một chiếc áo da đỏ thẫm lẻ loi treo trên giá áo.
“Đây là trang phục của Humphrey ba mươi bốn, em rể con.” Bà tự hào nói, “Cậu ấy là một thanh niên ưu tú, rất xứng đôi với em gái con. Chờ các con thành người một nhà rồi, thường xuyên qua lại rất có ích.”
Thanh niên cảm kích.
Trước khi đi, phu nhân Grantham cố ý nhìn xuống cái rương lớn của hắn.
Nơi này là lầu ba, nhưng hắn chỉ dùng một tay xách lên như vậy lại không thở dốc chút nào, hiển nhiên sức lực khá tốt. Lúc hắn rời nhà chỉ mang theo một tháng sinh hoạt phí, có lẽ vì sinh tồn mà phải làm khuân vác. Bà tưởng tượng đến cuộc sống nghèo khổ ăn bữa nay lo bữa mai của hắn mà trong lòng vui vẻ không thôi. Phải nếm qua đau khổ, con người mới biết quý hạnh phúc không dễ gì có được này, lại càng dễ gây khó dễ.
Cửa vừa khép lại, rương lớn tùy tiện đặt trên giường lập tức bật mở, một người đàn ông xanh xao vàng vọt ỉu xìu ngồi bên trong, vừa xoa bóp cổ vừa u oán nói: “Thật muốn khóc cho mẹ cậu. Trong lòng bà, con trai bà chắc hẳn là thánh nhân thiện lương đến mức không nhẫn tâm đạp chết một con gián. Tới lúc biết rõ bộ mặt thật của cậu rồi, cậu đoán bà sẽ thương tâm tới mức nào đây?”
Thanh niên kéo rèm. Nắng ấm dời khỏi khuôn mặt hắn, vẻ mặt hàm hậu tuyệt đối nghe lời biến đổi, trở nên âm trầm tới nỗi bất cứ lúc nào cũng có thể khơi nên một trận bão táp. “Bà ta không phải mẹ tôi, chẳng qua là cha tôi tái giá.”
Người đàn ông nói: “À, ra là mẹ kế.”
Thanh niên vung tay lên, nắp rương nện trên đầu người kia.
“A! Cái tên điên này!” Người đàn ông bị đụng vào đầu ăn đau hét to, phẫn nộ ném cái nắp đi, nhưng chạm phải ánh mắt lạnh lùng của thanh niên, lửa giận hừng hực lập tức đông thành vụn băng. Hắn cười gượng hai tiếng, thức thời chuyển đề tài, “Tên cậu không phải là Kleist sao? Sao bà ấy lại gọi cậu là Kerry?”
Kleist nói: “Tên cũ.”
Thanh niên nói: “Em gái cậu xinh đẹp lắm sao? Gia tộc Humphrey là quý tộc đời đầu của Samanlier, tầm mắt rất cao, người tầm thường hẳn không vào được cửa nhà bọn họ.”
Kleist nói: “Trừ đi những người đã kết hôn và vị thành niên, hiện có mười sáu thanh niên họ Humphrey đến tuổi kết hôn.”
“Khó trách em rể cậu gọi là Humphrey ba mươi bốn.”
“Tán dóc vậy đủ rồi. Giờ mau nói cho tôi biết nhà Humphrey có quan hệ gì với long.”
“Gì chứ? Cậu cho rằng cầm một chiếc quần áo bẩn của nhà Humphrey ngửi một chút là triệu hồi được long sao? Nếu nói như vậy, mấy người nhà bọn họ ngày nào cũng trần truồng! Chúng ta hiện giờ ngay đến cửa nhà Humphrey cũng không mò ra được, quan hệ rõ ràng nhất với long chính là không có quan hệ!”
Hắn vừa dứt lời, cổ liền bị Kleist bóp chặt. Ngón cái của Kleist đè lên hầu kết hắn, khẽ dùng sức, “Tôi ghét quanh co lòng vòng.”
“Tôi thì…… ghét…… bị bóp…… cổ……”
“Cho tôi biết quan hệ của nhà Humphrey với long, hoặc là chết.”
Người đàn ông nhìn gương mặt vô tình của hắn, biết đây không phải uy hiếp mà là cảnh báo, cuống quít mở miệng: “Bọn họ có…… thư mời!”
Kleist buông tay ra, “Thư mời ở đâu?”
“Đảo Song Tử. Thư mời đến đảo Song Tử.”
Kleist nhìn sâu vào mắt hắn, phán đoán xem có phải dối trá hay không.
Người đàn ông nói tiếp: “Rừng Mộng Yểm có ma thú ẩn nấp, Xiguimo có pháp sư vong linh, lực lượng ở Dongguimo lại càng thần bí khó lường. Nằm trong tứ đại cấm địa, đảo Song Tử ẩn chứa nguy cơ gì còn cần phải nói sao?”
“Long ở đảo Song Tử?”
“Không đơn giản như vậy. Đầu tiên, chúng ta phải tìm được thư mời tới đảo Song Tử.”
Kleist im lặng không nói gì.
Người nọ xoa cổ, “Tin tôi đi, tôi trẻ tuổi đẹp trai, là thanh niên chính trực ngay thẳng, chưa muốn đi gặp Tử Thần sớm vậy đâu. Cậu có xem trộm giấc mộng của tôi, hẳn biết trở thành kỵ sĩ với tôi mà nói quan trọng biết bao nhiêu, tôi tuyệt đối sẽ không lấy chuyện này ra làm trò đùa.”
“Có rất nhiều con đường trở thành kỵ sĩ.”
“Cậu nghĩ tôi chưa thử qua chắc? Thời điểm tôi trốn ra được đã mười bảy tuổi, chỉ biết hai bản lĩnh hoàn toàn vô dụng với kỵ sĩ — ăn trộm và chạy trốn, tứ chi nhanh nhẹn mà yếu ớt, tu luyện kiếm khí miễn cưỡng cũng chỉ đạt đến cấp ba. Cấp ba! Làm lính gác cổng ở công hội kỵ sĩ cũng chưa đủ tư cách.”
“Công hội kỵ sĩ không có lính gác cổng, chỉ có hai tượng kỵ sĩ cưỡi ngựa.”
“…… Cám ơn lời an ủi của cậu, khiến tôi biết mình không phải không đủ năng lực, mà là không đủ tiêu chuẩn.”
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Kleist nói ngắn gọn: “Chúng ta lấy được thư mời xong ngay lập tức đến đảo Song Tử.”
Nam tử nói thầm: “Cậu nói cứ như xin được thư mời ở cửa nhà đám người Humphrey ấy.”
Kleist nói: “Anh tự xưng là đạo tặc đứng đầu cơ mà.”
“Đó là trước khi tôi bị thương. Nhìn xem, mấy phút trước tôi vừa bị đắc tội,” hắn chỉ lên trán mình, rồi lại chỉ tiếp vào yết hầu, “nên biết đánh nhau đối với tôi so với việc trở thành kỵ sĩ càng là truyền thuyết xa xôi!”
“Cũng đúng.”
“……”
Người hầu bên ngoài gõ cửa.
Kleist trước khi mở cửa, đột nhiên quay đầu nói với người kia: “Tôi có nói cho anh biết ai làm bị thương anh chưa?”
“Một gã ma pháp sư ngạo mạn vô lễ, không biết nói lý, tự cao tự đại.” Người đàn ông dừng một chút, “Cậu biết hắn hả?”
Kleist nói: “Anh ta có tên.”
“Tôi cũng có. Tôi là McKee…… chỉ là không có họ.”
“Anh ta có tên có họ, Hydeine Tajires.”
“……”
Người hầu ngoài cửa gõ thật lâu, hai người bên trong vẫn trầm mặc.
McKee chậm rãi nói: “Cũng giống cậu, trùng tên sao?”
“……”
Kleist đưa tay mở cửa.
Người hầu bê nước ấm vào.
Cái rương lớn nổi bật hoàn toàn nguyên vẹn tựa vào giường.
Truyện khác cùng thể loại
113 chương
125 chương
22 chương