Tạo Thần
Chương 272
Bầy ong đông đúc lũ lượt lao xuống, tuy rằng sức mạnh của mỗi con ong đoạt mệnh không thể bằng được bọn sói hoang cường tráng, nhưng số lượng của chúng lại lớn hơn rất nhiều, hơn nữa lại từ trên bầu trời lao xuống, loại khí thế hung mạnh như sấm như lửa này tựa hồ muốn phá hủy tất cả những thứ chắn trước mặt chúng.
Sắc mặt Doanh Thuận Phong khẽ đổi, ba thủ lĩnh dẫn đầu lớn đám sinh vật quần cư: bầy sói, đàn dơi và bầy ong đoạt mệnh.
Tuy rằng hắn đều đã từng chứng kiến, hơn nữa trong tay hắn cũng đã có được chiến lợi phẩm của ba loài sinh vật này. Nhưng hắn chưa hề nghĩ tới, lúc đàn ong đoạt mệnh hợp nhau lại thành một đoàn với số lượng khổng lồ lao xuống, đến tột cùng là sẽ sinh ra loại sức mạnh rung động lòng người đến cỡ nào.
Bầy ong che trời phủ đất kia kết hợp lại cùng một chỗ, phảng phát giống như từng đoàn máy bay ném bom, thẳng tắp xông về phía bầy sói.
Nhưng mà, bầy sói đang đứng trên mặt đất kia cũng không hề loạn chút nào.
-Ngaoooo
Một tràng thanh âm thê lương vang lên.
Sau đó, tất cả bầy sói hoang đồng loạt ngẩng đầu lên, từ trong miệng của chúng phát ra tiếng gầm gừ lớn.
Doanh Thuận Phong có chút giật mình, lúc nhìn thấy trận địa sẵn sàng đón quân địch của bầy sói, hắn còn tưởng rằng đàn sói có đòn sát thủ gì để đối phó với sự tập kích của bầy ong. Nhưng giờ phút này xem ra, ngoài gầm rú ra, thì đàn sói căn bản không phải là đối thủ của bầy ong đoạt mệnh.
Nhưng ý nghĩ này của hắn vừa mới nổi lên, liền cảm nhận được màng tai đột nhiên nhảy lên kịch liệt.
-Ngao..ooo
Lại là một tràng tiếng sói tru nữa đột nhiên vang lên, nhưng tiếng kêu giống như tiếng huýt gió này lại có chút khác thường.
Ở dưới sườn núi cao trống trải trong sơn cốc, vang vọng tiếng gài thét của đàn sói, những âm thanh này tuy rằng to lớn nhưng lại phân tán không hề có chút sức mạnh nào. Nhưng lúc một tràng tiếng sói tru này xuất hiện, giống như là khổi thuốc súng kích nổ, làm cho bầy sói đông vô số kia trở nên kích động.
-Ầm
Một tiếng gầm lớn đột ngột vang lên giữa không trung, giống như cuồng phong bay múa trên vô số lưỡi dao sắc bén, chúng làm đảo lộn dòng khí trong không trung.
Doanh Thuận Phong không kìm nổi cúi người xuống, hắn thả Bá vương thương mà hắn luôn mang theo bên người xuống mặt đất, hai cánh tay theo bản năng bịt lỗ tai lại.
May là lúc nãy hắn lựa chọn địa hình khéo léo, cũng không phải chịu sự công kích của vô số đao gió một cách trực diện, nếu không giờ phút này chỉ sợ là hắn cũng chỉ còn cách chạy trối chết mà thôi.
-Vù vù vù..
Cuồng phong trong không trung càng ngày càng mãnh liệt hơn, giằng co suốt một lúc lâu mới dần an tĩnh lại.
Doanh Thuận Phong thở phào một cái, hắn thò đầu ra nhìn một chút, không tự chủ được mà hít một ngụm khí lạnh.
Ở dưới kia, bầy ong đoạt mệnh che gần hết nửa bầu trời lúc đầu kia, không ngờ đột ngột mất đi hơn một nửa. Giống như là có một cái khăn lau lớn, lau sạch một mảng lớn vết bẩn trên bầu trời kia.
Trên mặt đất, vô số thi thể của ong đoạt mệnh nằm la liệt.
Những thi thể của ong đoạt mệnh kia, nếu lấy mang ra bên ngoài bán, mỗi con đều cũng có thể bán được một món tiền lớn. Nhưng giờ phút này, trong lòng Doanh Thuận Phong chỉ có sự hoảng hốt và sợ hãi, căn bản không rảnh để nghĩ đến những chuyện này nữa.
-Chuyện gì xảy ra thế này? Doanh Thuận Phong kinh hãi bật ra câu hỏi.
-Đây là sức mạnh của sóng âm. Trí Linh nhanh chóng suy đoán ra chân tướng của sự việc, và nói: -Thanh âm của Lang Vương mang tất cả sức mạnh gầm rú của bầy sói tập hợp lại thành một kíp nổ, do đó tạo thành tiếng nổ và vô số đao gió hùng mạnh. Bầy ong đoạt mệnh này tập trung ở ngay chính diện, vì thế chắc chắn sẽ bị chết thê thảm và nghiêm trọng.
Doanh Thuận Phong chậm rãi gật đầu, nếu như nói ban đầu hắn còn không thèm để đàn sói trong cốc vào mắt, thì này trong suy nghĩ của hắn, địa vị và sức mạnh của đàn sói đã có sự chuyển biến lớn.
Giờ đây hắn không dám khinh thường loài sinh vật khủng bố mà tham lam này nữa rồi.
-Lê-eee-eee
Đột nhiên, lại có một tràng thanh âm kì dị vang lên phá vỡ cục diện bế tắc này.
Giống như là tìm được đường sống trong cái chết, đàn ong đoạt mệnh trên không trung lại một lần nữa lao về phía đàn sói dưới mặt đất.
Doanh Thuận Phong vội vàng thu lại tâm trạng, dùng tay bịt lỗ tai..
Nhưng điều làm cho hắn giật mình chính là, lúc này đàn sói cũng không tru lên nữa mà là trợn tròn đôi mắt xanh biếc của mình, giờ chân trước lên cao, đầu lưỡi đổ thẫm vươn ra, hung hăng cắn về phía bầy ong đoạt mệnh đang lao từ trên trời xuống.
Bầy ong đoạt mệnh dùng cái đuôi độc châm của mình hung hăng đâm vài cơ thể của đàn sói hoang. Phàm là chỗ bị đâm, chỉ trong một thời gian ngắn sẽ bị phồng lên thật như giống như một cái bánh bao.
Khi chỗ sưng này sưng to đến một mức độ nhất định, cũng là lúc con sói hoang đó sẽ gào thét lên một tiếng rồi té ngã xuống mặt đất, kết cục là không thể bò dậy nổi nữa.
Nhưng nếu con sói hoang đó mà không bị ngã xuống thì chúng tuyệt đối không cam chịu khoanh tay chờ chết đâu.
Chúng rat ay nhanh như điện, móng vuốt sói, đuôi sói, răng sói, dùng bất cứ phương thúc và thủ đoạn nào để cắn xé và quật ngã bầy ong đoạt mệnh giữa không trung kia.
Đuôi châm của bầy ong đoạt mệnh tuy rằng ẩn chứa độc tính rất lớn, nhưng chẳng biết tại sao, loại kịch độc này cũng không tạo thành thương tổn gì rõ ràng đối với loài dã lang.
Mà mỗi một con ong đoạt mệnh chỉ cần đụng phải cơ thể của con sói hoang, như vậy một con ong đoạt mệnh nho nhỏ này trên cơ bản là không còn khả năng sống sót nữa.
Cho nên, mặc dù là bầy ong đoạt mệnh từ trên trời lao xuống, chiếm ưu thế, nhưng vừa lao vào vòng chiến liền bị rơi xuống rất nhiều. Ngược lại, đàn sói hoang càng đánh càng hăng, dường như cuộc chiến giữa hai đại tộc đàn đã phân thắng bại.
Doanh Thuận Phong cẩn thận quan sát, rốt cuộc hắn cũng phát hiện ra sự bí ẩn bên trong đó.
Những con sói đó, sau khi công kích con ong đoạt mệnh đến chết, cũng sẽ cúi đầu xuống, đưa đầu lưỡi giống như cái mọc câu, đỏ như máu, cuốn những con ong đoạt mệnh đã chết rơi trên mặt đất vào miệng, nhấm nháp rồi nuốt vào bụng.
Thi thể của những con ong đoạt mệnh đó chắc chắn là có kháng tính nào đó, có thể giúp cho sói hoang chống được sự xâm nhập của nọc độc ong đoạt mệnh.
Doanh Thuận Phong nhìn thấy, trong lòng cũng âm thầm than phục. Sinh vật trong thế giới tự nhiên quả thật là đều có chỗ bất phàm. Đàn sói hoang này nhìn bề ngoài thì không đáng sợ bằng bầy ong đoạt mệnh, nhưng thông qua phương thức kì quái này, chúng lại là bên giành được thắng lợi cuối cùng.
Tuy nhiên, phương thức như vậy cũng chỉ có loài sinh vật như loài sói hoang này mới làm được.
Nếu đổi lại là con người, chỉ sợ rằng cho dù biết rõ thi thể của loài ong đoạt mệnh có thể chống lại nọc độc của ong, cũng rất khó hạ quyết tâm để nuốt trực tiếp vào bụng.
Nhìn thấy số lượng của bầy ong đã giảm bớt, đàn sói hoang hưng phán càng cắn trúng nhiều hơn. Mà khi số lượng bầy ong giảm xuống một mức độ nhất định cũng là lúc mơ hồ có dầu hiệu tan vỡ.
-Lê-eee-ee
Nhưng vào đúng lúc này, chuỗi thanh âm kì dị kia lại vang lên lần nữa. Thế là, bầy ong lại trở nên kích động hơn. Những con ong đoạt mệnh còn sót lại cũng không tiếp tục chạy trốn nữa, mà cố lấy lại dũng khí, liều mạng vọt xuống phía dưới.
Hai hàng long mày của Doanh Thuận Phong khẽ nhếch, con ngươi đảo một vòng, lập tức đi về hướng phát ra chuỗi âm thanh kì dị đó.
Lúc này, hắn trở nên cẩn thận hơn, thi triển quỷ ảnh thân pháp đến mức cực hạn, cả người như thể hóa thành một vệt khói đen, nhẹ như gió bay về phía xa xa.
Sau khi vòng một vòng thật lớn, khóe mắt hắn mơ hồ nhìn thấy hai cái bóng đen đang đứng nghiêm trang ở chỗ cao cao trên sườn núi.
Doanh Thừa Phong cúi người xuống, hắn lặng lẽ không phát ra hơi thở tiến tới gần.
Nếu lúc này có người có thể quan sát từ trên cao xuống, như vậy sẽ phát hiện ra mỗi một bước chân của Doanh Thuận Phong đều chuẩn xác đặt trên chỗ đất cứng nhất.
Mà chính là vì như thế mà mỗi bước chân của hắn đi đều không phát ra tiếng động. Lúc sắp tới gần chỗ hai bóng đen kia, vẫn chưa hề bị bọn họ phát hiện.
-Lý huynh, ong mà huynh nuôi dưỡng đã bị chết gần hết rồi.
Bỗng nhiên một tiếng cười sang sảng vang lên, mang theo ý châm chọc, nói: -Huynh gọi ta đến đây là để nhìn thấy bọn chúng bị diệt vong ư?
Doanh Thuận Phong ngưng mắt nhìn hai người đang đứng trên sườn núi cao kia, một người áo đen một người áo trắng.
Người đang nói chuyện kia là một vị nam tử trẻ tuổi mặc áo trắng.
Ánh mắt Doanh Thuận Phong khi nhìn đến trên người hai người kia, toát ra chút cổ quái.
Hai người kia, hắn đều không xa lạ gì.
Vị công tử áo trắng kia lại chính là Tam công tử Cừu Nhân Nghĩa của Cừu phủ.
Vị này được mệnh danh là Cừu Tam công tử vô song, bản tính kiêu ngạo, dường như không bao giờ để ai vào trong mắt. Mà trên người của y lúc nào cũng lộ ra một loại khí cuồng ngạo kiêu căng.
Tuy nhiên, lúc này, người áo đen đứng bên cạnh Cừu Nhân Nghĩa, trên người cũng tản ra hơi thở ngạo mạn không kém.
Lúc vừa nhìn thấy người áo đen này, Doanh Thuận Phong lập tức liền nhận ra y ngay.
Y chính là người che mặt lúc trước đánh chết mấy kẻ săn ong đoạt mệnh.
Lúc này, y vẫn che mặt nên không nhìn ra được biểu cảm trên mặt. Nhưng trên người của y lại có một loại khí tức âm trầm quỷ dị, ngay cả khi có vị Cừu Tam công tử cuồng ngạo như vậy đứng bên cạnh, eo lưng của y vẫn nhất nhất thẳng tắp, giờ đây trong đôi mắt của y hiện lên vẻ âm trầm sắc bén khiến cho người khác sợ hãi.
-Hừ, Cừu huynh, đàn ong ta nuôi dưỡng đã giao chiến mấy lần với đàn sói hoang ở đây rồi, chẳng lẽ huynh cho rằng ta không nhìn ra sao.
Người áo đen lạnh lùng mở miệng, thanh âm của y và khí tức trên người y đều lạnh lẽo như nhau.
-Ồ, nói như vậy có nghĩa là huynh cố ý hay sao?
-Ha ha Người áo đen họ Lý cười lạnh nói: -Cừu huynh, lần này huynh tại sao lại đến đây?
Cừu Nhân Nghĩa mày hơi nhăn lại, có chút bất mãn, nhưng y vẫn kiềm chế sự mất kiên nhẫn trong lòng, trầm giọng nói: -Ta đến đây là vì ở đây có con Lang Vương đã tu luyện ba trăm năm.
-Đúng vậy, nhưng Cừu huynh cũng biết tính nết của con Lang Vương này, đâu có dễ để bắt được đâu.
Như thể là cảm nhận được trong giọng nói của đối phương có chứa sự khinh miệt, Cừu Nhân Nghĩa tức giận hừ một tiếng, nói: -Ta không biết, nhưng chỉ cần giết hết đàn sói, chắc chắng là có thể giết được Lang Vương.
Người áo đen cười ha hả, nói: -Cừu huynh, huynh muốn lấy răng nanh của con Lang vương đó làn Linh Vũ thần binh, nhưng ta cũng muốn dùng da của con Lang Vương để làm áo giáp đặc biệt. Nếu dựa theo phương pháp của huynh, ngay cả mang Lang vương đi làm thịt, chúng ta cũng chẳng có lợi gì.
Cừu Nhân Nghĩa hơi sững người, hừ nhẹ nói: -Vậy, theo huynh thì phải làm thế nào?
Người áo đen đè thấp thanh âm, nói: -Huynh cứ đứng ở một bên quan sát, lúc nào cần huynh ra tay trợ giúp, Lý mỗ sẽ gọi. Nhưng trước đó, xin huynh chớ nóng vội!
Cừu Nhân Nghĩa sắc mặt khẽ biến, nhưng kiêng kị thân phận và thực lực của đối phương, hơn nữa hai người lại có cùng một mục tiêu, cho nên vẫn là cố nhịn cơn tức này xuống.
-Được, một khi đã như vậy, ta sẽ chờ xem thủ đoạn của Lý huynh.
Người áo đen cười lạnh lấy ra một cây sáo, yên lặng đặt trên khóe môi.
Sau đó, một tràng âm thanh quỷ dị vang lên, tràng âm thanh này trong nháy mắt truyền đến tứ phía bên dưới thung lũng kia.
-Vù..vù..vù
Trên bầu trời lại một lần nữa vang lên thanh âm bay lượn của bầy ong. Chỉ trong một lát, tất cả bầy ong đoạt mệnh đã tập hợp lại thành một tấm thiên la địa võng đen nhánh, ùn ùn kéo đến.
Truyện khác cùng thể loại
415 chương
30 chương
452 chương
18 chương
65 chương
783 chương