Tạo Thần

Chương 271

Lúc chân khí trong kinh mạch bất đầu vận hành, sức mạnh của lực sinh mệnh đang không ngừng thoát ra ngoài kia, không ngờ lại đột ngột chậm lại. Loại biến hóa này rất nhỏ, đừng nói là người luyện võ bình thường, ngay cả cao thủ võ thuật như siêu cấp Linh sư Phong Huống, nếu gặp loại tình huống biến hóa như này chỉ sợ cũng khó mà cảm nhận được. Nhưng Trí Linh rất nhạy cảm đã nhận ra được điểm này. Doanh Thuận Phong không khỏi vui mừng, tuy rằng hắn đã nghe bọn người Phong Huống nói qua, và cũng đã tự mình thể nghiệm. Loại sức mạnh lực sinh mệnh mạnh mẽ như thế này, có thể giúp chữa trị vết thương trên cơ thể, thậm chí còn có thể trị liệu được những nội thương đã ẩn sâu vào trong cơ thể. Nhưng hắn lại chưa bao giờ nghe thấy mọi người nhắc đến, sức mạnh của lực sinh mệnh vậy mà cũng có thể chuyển đổi thành chân khí. Hắn bình tâm tĩnh khí, cảm ứng những biến hóa đã phát sinh trong cơ thể hắn. Một lúc lâu sau, hai mắt khép hờ trên khuôn mặt hắn bỗng lộ ra thần sắc cổ quái. Thông qua sự so sánh và tính toán của Trí Linh, hắn rốt cục hiểu ra được những ảo diệu trong đó. Trong quá trình vạn hành chân khí, có một tia lực sinh mệnh nhỏ chảy qua, hơn nữa một tia lực sinh mệnh này lại bị chân khí chèn ép đến vỡ vụn và sát nhập hòa tan vào trong cơ thể. Nhưng những lực sinh mệnh này cũng không có chuyển đổi thành chân khí của hắn. Nói cách khác, tuy rằng chân khí của Doanh Thuận Phong cũng đã được nâng lên đến mức độ nhất định nhưng cũng chỉ được một chút ít mà thôi, hoàn toàn là do lực thiết linh, không hề liên quan đến sức mạnh của lực sinh mệnh. Nhưng tia lực sinh mệnh bị chân khí đánh nát kia, từ đó sinh ra một lực sinh mệnh chảy đến từng tế bào trong thân thể hắn lại là chuyện gì xảy ra vậy? Nghĩ nhiều đau đầu, đang lúc Doanh Thuận Phong cảm tháy rối bời không hiểu, cơ thể hắn lại có sự thay đổi kì lạ. Lúc những lực sinh mệnh vỡ vụn trong cơ thể kia, chúng tích tụ lại tới một mức độ nhất định, sẽ bất chợt bạo phát ra. Chúng giống như là từng giọt từng giọt nước mưa hội tụ lại thành một dòng suối nhỏ, chảy về não. Doanh Thuận Phong sắc mặt khẽ biến, hắn có thể cảm ứng được sự tốn tạo của cỗ lực sinh mệnh này, đó là bởi vì chúng có một tính chất đặc biệt không gì có thể thay thế được. Đặc biệt, ở những nơi mà chúng chảy qua, đều có cảm giác ầm ấp làm cho con người quyến luyến. Nhưng giờ phút này, chỗ mà chúng đang chảy đến hình như có chút không đúng. Đại não, đó là trung khu thần kinh của con người, nơi, không thể chịu bất cứ tổn hại dù là nhỏ nhất. Cho dù là lúc nãy vận hành chân khí, cũng rất ít khi chảy qua đầu kinh mạch, cho nên, khi những lực sinh mệnh này bắt đầu tuôn chảy về hướng đại não, sắc mặt Doanh Thuận Phong lập tức thay đổi. Nhưng mà, không đợi đến lúc hắn đưa ra quyết định có nên ngăn cản hay không, trong não đột nhiên cũng có chút biến chuyển. Con rối thế thân. Một cỗ thần bí khó lường, ẩn nấp trong con người tiểu nhân của hắn đột nhiên bắt đầu nổi dậy. Nhân ngẫu vốn cũng không có thần trí, cũng không có tình cảm và suy nghĩ, nhưng giờ phút này từ trên người của nó lại phóng ra một tia cảm giác vui mừng và chờ mong. Mà loại cảm giác này không khỏi làm cho Doanh Thuận Phong cảm ứng được. Tâm niệm vừa động, Doanh Thuận Phong không hề nghĩ cách khống chế, mà là tĩnh tâm chú ý đến cỗ nhiệt lưu và nhân ngẫu kia. Quả nhiên, hắn mơ hồ phát hiện, cỗ nhiệt lưu này dường như là bị nhân ngẫu triệu tập, cho nên mới chảy về phía não bộ. Thời gian dần qua, lúc cỗ lực sinh mệnh nóng rực chảy vào não, Doanh Thuận Phong không khỏi khẽ hừ một tiếng. Nếu lúc này mà đầu của hắn bị thương, như vậy cỗ nhiệt lưu chảy xuối như này sẽ mang đến cho hắn sự hưởng thụ tuyệt vời. Nhưng, một cái đầu hoàn hảo không khuyết thiếu gì, cũng rất khó chịu đựng được một lượng nhiệt lưu lớn như vậy thâm nhập vào. Tuy nhiên, đối với một người có ý chí kiên định như Doanh Thuận Phong mà nói thì một chút đau đớn như này cũng không là gì. Hắn chỉ nhíu mày, rồi mạnh mẽ áp chế cảm giác đau đớn xuống. Cuối cùng, do lực sinh mệnh hội tụ thành một cỗ nhiệt lưu chảy về phía ngẫu nhân, cái tiểu nhân ngẫu vươn bàn tay nhỏ bé mập mạp, khoác lên luồng nhiệt lưu phía trên. Ngay sau đó, dòng nhiệt lưu này tận lực chảy vào giống như là nước sông chảy ra biển rộng vậy. mà tiểu nhân ngẫu này cũng sâu không lường được giống như biển lớn vậy, bất kể có bao nhiêu nhiệt lưu cuồn cuộn chảy đến vẫn không thể làm cho nó thỏa mãn, cũng không thể làm nó vỡ ra được. Trong lòng Doanh Thuận Phong có tiếng nói kì lạ, hắn mơ hồ cảm thấy, cái nhân ngẫu này còn xa nữa mới đủ để đạt tới chỗ cực hạn của nó. Kỳ thật, sinh mệnh của cây còn ảo diệu hơn so với sự tưởng tượng của con người. Mặc dù Võ lão biết một chút, nhưng cũng chỉ là biết một phần thôi. Doanh Thuận Phong thu được chỉ là một phân nhánh trên cây sinh mệnh, dựa theo tình huống bình thường, chỉ có thể đủ để sử dụng trong trường hợp người đó bị bầm tím thôi. Nhưng loại con rối thế thân này vẫn có cách làm cho nó tăng lên, đó chính là thông qua một ít thủ đoạn quỷ dị đem lực sinh mệnh truyền vào trong đó. Tuy nhiên, những kiến thức này quá mức sâu sắc, huyền bí, ngay cả Võ lão cũng không thể hiểu. Bằng không mà nói, lão nhân gia đó cho dù rằng quý mến Doanh Thuận Phong, nhưng cũng chưa chắc đã cam tâm tình nguyện cho hắn con rối thế thân được đúc rèn từ đoạn gỗ cắt trên cây này. Mà sau khi Doanh Thuận Phong sử dụng Bá Vương thương để hấp thụ lực sinh mệnh, và sử dụng chân khí nghiền nát những phần bên trong, những lực sinh mệnh này lại chuyển thành những tiềm lực dư thừa trong cơ thể Doanh Thuận Phong. Mà con rối thế thân đúng lúc có thể hấp thụ được loại tiềm lực này và không ngừng chuyển hóa năng lượng, cho nên nó mới có thể phát ra tín hiệu để triệu tập cỗ lực lượng này, và đem nó hấp thu một cách triệt để. Doanh Thuận Phong tuy rằng thông minh, khả năng tính toán của Trí Linh tuy rằng là vô song trong thiên hạ. Nhưng thiếu tư liệu đầy đủ, cho nên bọn họ cũng không biết duyên cớ trong đó. Nhưng con rối thế thân đang hút lực sinh mạng dư thừa này chắc chắn là một chuyện tốt, cho nên Doanh Thuận Phong và Trí Linh tuyệt đối sẽ không ngăn cản, ngược lại sẽ tận lực trợ giúp một tay. Nhiệt lưu cuồn cuộn không dứt, hội tụ lại trong cơ thể của nhân ngẫu, mang theo một tia xanh nhạt dần thay đổi theo thời gian. Màu sắc trên người nó dần dần tăng lên, từ màu xanh nhạt chậm dãi chuyển thành màu xanh đậm. Mặc dù những biến hóa này rất nhỏ, nhưng do khả năng quan sát tỉ mỉ của Trí Linh, cũng không thể che dấu được. Một lúc lâu sau, Doanh Thuận Phong thở một hơi thật dài, hắn mở mắt ra, tiếc nuối lắc đầu. Nhưng mà, khi hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa, nơi đàn sói vừa rút lui, trong đôi mắt lại lóe ra tia chờ mong, gần như là ánh mắt của lòng tham không đáy. Lúc này, trong cơ thể hắn, lực sinh mệnh mà hắn hấp thu được đã tiêu tan mười phần. Mà lực sinh mệnh sau khi bị chân khí bị nghiền nát kia cũng bị nhân ngẫu màu lục này nuốt hết. Sau khi tiểu nhân ngẫu nuốt hết sạch tất cả lực sinh mệnh, không ngờ nó vẫn chưa thỏa mãn mà phát ra một thông tin như muốn xin tiếp. Giữa Doanh Thuận Phong và tiểu nhân ngẫu có một loại tâm linh thần bí liên hệ, cho nên hắn cảm ứng được rõ ràng rằng tiểu nhân ngẫu này khát khao thế nào đối với loại sức mạnh này. Hơn nữa, căn cứ vào sự quan sát của Trí Linh, sau khi tiểu nhân ngẫu nuốt số lực sinh mệnh này, hơi thở mơ hồ có chút tăng lên. Biên độ tăng lên này cõ lẽ cũng không lớn, nhưng đối với Doanh Thuận Phong mà nói, không thể nghi ngờ gì đó chính là một việc rất đáng mừng. Con ngươi đaoỏ một vòng, hắn cầm trường thương lên, bước nhanh chân, hướng về phía đàn sói vừa rời đi để truy kích. Tuy nhiên lúc này đây khi hắn rời đi cũng là lúc hơi thở trên thân được thu lại, chân khí đang vận chuyển, thậm chí ngay cả mùi trên da cũng đều được chặn lại. Cho dù là khứu giác của loài sói hoang cũng đừng mơ tưởng có thể ngửi được tí gì mùi trên người hắn. Mặc dù trên người hắn vẫn còn có một chút máu không thể lau sạch, nhưng Doanh Thuận Phong tin rằng một chút máu tươi này chắc chắn không thể khiến cho bầy sói chú ý. Nếu đổi lại là nửa ngày trước, với một người đang tràn đầy tự tin về chính mình mà nói, Doanh Thuận Phong chắc chắn sẽ không để ý cẩn thận như vậy. Nhưng sau khi trải qua trận quyết chiến vừa rồi, đã làm cho hắn phát hiện ra một sự việc hết sức chấn động. Ở trong bầy sói, không ngờ cũng có con sói thủ lĩnh tu luyện được sức mạnh tương đương với con người. Nếu không như thế, tiếng sói tru lúc ban đầu kia sao lại lộ ra vẻ hung bạo và uy nghiêm vô cùng đến thế. Nghe thấy tiếng huýt gió hung bạo, độc nhất vô nhị như vậy, khiến cho Doanh Thuận Phong cảm thấy tâm động. Tuy nói hiện giờ Doanh Thuận Phong đã mạnh hơn trước, nhưng đối với tiếng tru mạnh mẽ của con sói to lớn kia, hắn vẫn không dám nắm chắc phần thắng. Cho nên, lúc này đây, hành động của hắn trở nên cẩn thận hơn trước kia. -Ngaoooo - Ôôô...ng Lúc sau, phía trước truyền đến hai loại thanh âm khác nhau ở cùng một chỗ, mà hai loại thanh âm này đều đem cho hắn một cảm giác quen thuộc. Hai hàng long mày của Doanh Thuận Phong hơi nhảy dựng lên, trên mặt hắn lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết. Bởi vì hắn biết rõ, trong đó có một loại tiếng rống chính là của con sói bá chủ của bầy sói trong cốc. Mà một loại thanh âm khác là của con ông đoạt mệnh trong tổ ong. Đúng vậy, đây chính là thanh âm phát ra lúc đàn ong đoạt mệnh bay lượn. Chỉ có điều, Doanh Thuận Phong thế nào cũng không nghĩ ra tại sao ong đoạt mệnh lại đột ngột xuất hiện ở nơi này. Thân hình hắn vụt qua một cái, cầm theo Bá vương thương, tiến về phía sườn một hòn núi cao ở phía trước. Từ nơi này nhìn xuống phía dưới, nhất thời cảnh tượng đồ sộ nhìn thấy không khỏi khiến hắn giật mình kinh ngạc. Bầy ong đông nghìn nghịt đang bay lượn trên trời, mà trên mặt đất, vô số sói hoang tập hợp lại thành một đoàn thành vòng tròn, tất cả đám sói hoang đều bày ra tư thế phòng thủ, trận địa sẵ sàng đón quân địch, giằng co với bầy ong trên trời. Tuy rằng giữa hai bên không có xảy ra chiến tranh thạt sự, nhưng người sáng suốt vừa nhìn đã biết ngay, hai loài sinh vật này sớm hay muộn gì cũng sẽ xảy ra một trận chiến. Doanh Thuận Phong dở khóc dở cười lắc đầu, rốt cuộc hắn cũng biết được tại sao con sói đàu đàn đó lại bỏ hắn mà đi rồi. Hóa ra nguyên nhân thực sự là ở đây. Lúc hai loài sinh vật phát động cuộc chiến, con sói đầu đàn đã coi hắn là một tiểu nhân vật không quan trọng không còn để hắn ở trong lòng nữa rồi Cho dù hắn có đánh chết nhiều sói hoang hơn nữa, căn bản cũng không thể làm cho bầy sói dao động. Nhưng bầy ong với số lượng có thể che lấp gần nửa bầu trời này lại có thể diệt sạch thực lực của bầy sói. Để ứng phó với cục diện hiểm ác này, con sói thủ lĩnh đã chọn cách tự động rời đi. Trong mắt Doanh Thuận Phong khẽ chớp lên một tia khó hiểu, bầy ong đoạt mệnh và bầy sói hoàn toàn là hai loài sinh vật không giống nhau, cuộc sống và tập tính của bọn chúng, thậm chí là hoàn cảnh sống cũng có sự khác biệt một trời một vực. Có lẽ dưới một số tình huống ngẫu nhiên, giữa chúng sẽ phát sinh ra một vài xung đột nhỏ Hoặc là mấy con sói bị bầy ong làm tổn thương, hoặc chính là bầy sói giẫm nát tổ của bầy ong. Nhưng trường hợp va chạm như này là vô cùng hạn hữu, mà giờ khắc này, thanh thế như này lại tựa hồ giống như bộc phát cuộc chiến sinh tử một mất một còn lớn nhất giữa hai chủng tộc bất đồng, làm cho người ta khó có thể tin được. - Lê-eee-eezz! Đột nhiên, một tràng thanh âm quỷ dị vang lên. Bầy ong đoạt mệnh đang bay trên trời giống như là binh lính nghe được lệnh của tướng quân, dũng cảm quên mình lao xuống. Cuộc đại chiến giữa hai loại sinh vật bất đồng rốt cục cũng bắt đầu rồi