Tào Tặc
Chương 52
"Đồng Uyên?" Điển Vi bất chợt kinh ngạc, "đó là thương vương Đồng Uyên nổi danh cùng với kiếm vương Vương Việt - Vương Tử sư đúng không?"
"Điển Vi Úy cũng biết tên của gia sư sao?"
Điển Vi cười nói: "Đệ tử Sử A của Vương Tử sư nay đang gia nhập doanh trại Tào Công, hơn nữa còn là thày giáo kiếm thuật của nhị công tử, ta sao có thể không biết Đồng Uyên?"
Có điều, vẻ mặt hắn lập tức ra vẻ khó hiểu, nhìn Hạ Hầu Lan dò xét từ đầu đến chân, "chỉ là thân thủ của ngươi, không tránh khỏi còn yếu kém… Thân thủ của Sử A lại cao tuyệt, nếu chỉ luận bàn với nhau, ta chưa chắc đã là đối thủ của hắn ta."
Ý câu này là, nếu dùng đao thật thương thật, Sử A không phải là đối thủ của Điển Vi.
Hạ Hầu Lan đỏ mặt, bẽn lẽn nói: "thực ra, mạt tướng chỉ là đệ tử ghi danh của Đồng sư. Trước đây Đồng sư đã nói, tư chất của mạt tướng rất khó luyện thành nên không muốn thu nhận ta… Đệ tử của Đồng sư từ nhỏ lớn lên cùng với mạt tướng, vì thế đã vất vả cầu xin. Đồng sư nể lời van nài của người huynh đệ đó mới để ta theo học. Chỉ có điều tinh lực của Đồng sư đều đặt vào huynh đệ của ta, ta…"
Điển Vi tỏ vẻ bất ngờ: "Chả trách, ta đã nói Đồng Uyên nổi danh như thế, sao có thể không dạy dỗ đồ đệ của mình cẩn thận? Đúng rồi, xem điệu bộ của ngươi chắc là tòng quân đã lâu. Mặc dù công phu không cao minh lắm nhưng chắc chắn hơn đứt nhiều người, tại sao chỉ là quân hầu?"
"Bẩm Điển Hiệu Úy, mạt tướng vốn ở Bạch Mã Nghĩa Tùng."
"Sao?" Điển Vi sửng sốt.
Thời Tam quốc, có mấy nhánh quân đều cực kỳ tinh nhuệ.
Bạch Nhĩ tinh binh dưới tay Lưu Bị, xây dựng nền tảng là quân Đan Dương; Sau khi Lưu Bị vào Tây Xuyên, còn có một đội phi quân Vô Đương, giỏi tác chiến địa hình núi cao; Hổ báo kỵ của Tào Tháo, hiện vẫn còn đang thành lập; Tiên Đăng Doanh của Viên Thiệu, vì đại tướng Khúc Nghĩa ngoan cố bướng bỉnh, bị Viên Thiệu giết, Tiên đăng doanh giải tán theo đó. Viên Thiệu lập tức xây dựng Đại kích sỹ, nhưng tương tự cũng chưa hoàn chỉnh. Ngoài ra, Bát bách hãm trận dưới quyền Lã Bố ở Từ châu được tôn là thiên hạ vô địch; còn Bạch Mã Nghĩa Tùng thuộc quyền của Công Tôn Toản, là đội kỵ quân tinh nhuệ.
Không ngờ, tên Hạ Hầu Lan này lại từ Bạch Mã Nghĩa Tùng ra!
"Vậy sao ngươi lại làm thuộc hạ của Nguyên Nhượng?"
"Năm ngoái, Công tôn tướng quân và Viên Thiệu giao đấu, Bạch Mã Nghĩa Tùng thất bại dưới tay Tiên đăng doanh Khúc Nghĩa. Mạt tướng vốn là tiên phong của Nghĩa Tùng, vì lần đầu đã bại trận nên Công tôn tướng quân muốn trị tội ta. Người huynh đệ đó của ta cũng ở trong Bạch Mã Nghĩa Tùng đã báo tin nên mạt tướng chạy trốn suốt đêm… lưu lạc nửa năm, tháng tám năm ngoái tới Lạc Dương. Gặp đúng lúc Hạ Hầu tướng quân chiêu binh nên mạt tướng liền ra nhập đội quân Hạ Hầu."
Hóa ra thế…
Điển Vi khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Ba người ngồi xuống cạnh đống lửa, Ngụy Diên mặc dù vẫn không thoải mái với Hạ Hầu Lan nhưng sự thù địch cũng đã giảm đi nhiều.
Điển Vi lại hỏi: "Ta nhớ Nguyên Nhượng trấn giữ bờ đông sông Dục Thủy, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"
Hạ Hầu Lan nghe lời hỏi, chỉ cười đau khổ.
"Hôm qua Trương Bá Loan đột nhiên tạo phản, Nguyên Nhượng tướng quân lập tức phản ứng, thúc quân chuẩn bị cứu viện chủ công. Không ngờ tiền tuyến bị hội quân công phá, Nguyên Nhượng tướng quân cũng bất lực. Dưới Hạ Hầu tướng quân đa phần là quân Thanh Châu. Khi chiến bại, quân Thanh Châu theo đó cũng cướp bóc, tạo phản theo. Mạt tướng bị lạc từ khi đó, cũng không biết làm thế nào tới được bờ tây Dục Thủy, còn giao chiến mấy trận với phiến quân…"
Sắc mặt của Điển Vi đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
"Quân Thanh Châu phản loạn?" Hắn vội hỏi: "Tình hình chủ công ra sao?"
"Cái này… Mạt tướng cũng không rõ lắm." Hạ Hầu Lan nói tiếp: "Đợi sau đó mạt tướng phản ứng lại, khi muốn trả đòn đội quân bờ phía đông thì phiến quân đã phong tỏa bờ sông Dục Thủy. Trương Bá Loan đích thân dẫn đại quân giẫm nát bờ đông Dục Thủy và phòng thủ nghiêm ngặt hơn.
Mạt tướng mấy lần muốn xông ra nhưng phiến quân đông quá…
Giờ Tý đêm hôm qua, lần cuối cùng mạt tướng vượt sông, bị quân của Trương Bá Loan phát hiện, truy sát suốt chặng đường. Mạt tướng cũng hoảng loạn không kịp chọn đường, thêm vào đó trời tối cũng không nhìn rõ cảnh vật xung quanh liền chạy tới đây. Vốn là, mạt tướng còn đang nghĩ xem phản đòn ra sao, không ngờ nhìn thấy tiểu công tử, cho rằng là trinh thám của phiến quân nên… Điển Hiệu Úy, mạt tướng thực sự không có ý làm tiểu công tử bị thương."
Hạ Hầu Lan nói giọng van nài.
Hắn chạy trốn khỏi Bạch Mã Nghĩa, không ở Hà Bắc tiếp được nữa mới đến nhờ cậy Tào Tháo.
Đâu ngờ, hắn bại trận trong cuộc chiến ở Uyển thành, lại còn đánh Tào Bằng bị thương. Hạ Hầu Lan đến giờ cũng không rõ thân phận của Tào Bằng, nhưng thấy Điển Vi quý trọng như thế nên cho rằng thân phận hắn ta rất đặc biệt. Thêm vào đó Tào Bằng cũng họ Tào, Hạ Hầu Lan nghĩ hắn ta là người nhà Tào Tháo.
Nếu đúng là thế, hắn sẽ có những ngày khốn khổ trong doanh trại Tào Tháo rồi….
Điển Vi xua tay: "Lúc này không trách ngươi được… Văn Trường, ngươi cũng đừng giận nữa. Tính mạng A Phúc không sao, chỉ là tạm thời hôn mê mà thôi. Dự đoán qua hôm nay là sẽ tỉnh lại. Sau này mọi người đều nỗ lực cống hiến ở doanh trại chủ công, ngươi cũng đừng so đo tính toán nữa."
Ngụy Diên dù không vui nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Việc này cũng chỉ là chuyện hiểu lầm, đúng là không trách được Hạ Hầu Lan.
Điển Vi là người có thân phận cao nhất trong ba người, lúc này rõ ràng đã trở thành chủ đạo.
"Nấu cái gì ăn đã, sau khi A Phúc tỉnh, cũng cần phải bồi bổ chút."
Điển Vi ra lệnh, Ngụy Diên và Hạ Hầu Lan lập tức bắt tay vào việc.
Đồ đạc nấu nướng đã có sẵn, thức ăn Ngụy Diên vừa săn bắt về, cũng không phiền phức gì. Hạ Hầu Lan rõ ràng là muốn quan hệ tốt với Ngụy Diên, chủ động đảm nhận nhiệm vụ nấu nướng. Xem ra, hắn cũng có kinh nghiệm, xử lý sạch sẽ con rắn, dùng một thanh gỗ xuyên vào miệng rắn, gác lên nướng trên lửa. Sau đó nhấc hai con thỏ lên, rửa sạch lông và nội tạng bên giếng nước.
Tâm sự chồng chất trong lòng, Điển Vi đứng bên cạnh trầm tư không nói.
Trong phòng, mùi thịt nướng bốc mùi thơm ngào ngạt, Ngụy Diên và Hạ Hầu Lan nấu nướng thức ăn, ba người ngồi cạnh ngọn lửa bập bùng, không ai nói câu gì.
"Hạ hầu!"
"Có mạt tướng…"
"Tình hình quân Thanh Châu phản loạn có nghiêm trọng không?"
Hạ Hầu Lan khẽ đáp: "Theo tình hình hiện nay, quả thực là khá nghiêm trọng."
"Nói vậy… chủ công chẳng phải gặp nguy hiểm sao?"
Điển Vi nói xong, Hạ Hầu Lan và Ngụy Diên đều biến sắc.
Đúng thế, nếu quân Thanh Châu phản loạn, vậy thì Tào Tháo bỏ chạy từ bờ phía tây chắc còn đối mặt với nguy hiểm lớn hơn, nhỡ may… Ba người không dám nghĩ tiếp, chỉ chăm chú nhìn nhau.
"Các ngươi đúng là chỉ lo cái không đâu!"
Một giọng nói yếu ớt bất ngờ lên tiếng.
Ngụy Diên quay đầu nhìn lại, hét lên vui sướng: "A Phúc!"
Chỉ thấy Tào Bằng ban nãy còn hôn mê bất tỉnh, không biết đã tỉnh lại từ lúc nào.
Đang gắng gượng chống người muốn ngồi dậy… Điển Vi vội vàng chạy lại, nắm chặt lấy cánh tay hắn, "cậu bé, sao ngươi lại tỉnh dậy?"
Đồng thời, trong lòng Điển Vi cũng thầm kinh ngạc.
Theo cách nhìn của Điển Vi, ít nhất phải sau khi trời tối Tào Bằng mới có thể hồi phục.
Không ngờ, chỉ nửa ngày hắn đã tỉnh lại… Trước đây, Điển Vi đã cảm thấy khí huyết của Tào Bằng rất thịnh. Cơ thể hắn mặc dù hơi yếu nhưng khí huyết rất mạnh. Khí huyết mạnh thì nội phủ mạnh; Nội phủ mạnh thì thận nguyên đầy đủ, sẽ không còn nỗi lo về tính mạng nữa.
Cậu bé này, rốt cuộc đã luyện được công phu gì?
Xương cốt Tào Bằng như bị gãy rã rời, sau lưng còn đau khủng khiếp, nóng bừng bừng như bị nung đốt.
Hắn chậm chạp ngồi dậy, nói với Điển Vi: "Hắc đại, huynh đừng lo. Quân Thanh Châu dù loạn nhưng sẽ không uy hiếp tính mạng Tào Công."
"Hả?"
"Hạ Hầu Nguyên Nhượng là tên đại ngốc, đánh nhau còn được chứ nếu nói thống lĩnh quân đội thì hắn còn kém xa. Trong doanh trại Tào Công, nếu nói quản lý quân đội nghiêm khắc thì chỉ có bốn người có thể được xem là lợi hại… Số còn lại, hoặc giỏi phòng thủ, hoặc giỏi tấn công, chỉ được một mặt lại không phải là cái tài của đại tướng."
Mặt Tào Bằng vẫn có vẻ thảm bại nhưng giọng nói lại rất chắc chắn.
Điển Vi biết, bệnh tình của cậu bé này không còn nguy hiểm nữa. Chỉ cần nghỉ dưỡng một lát là sẽ hồi phục.
Nghe thấy câu nói này của Tào Bằng, hắn cũng rất tò mò.
"Cậu bé, ngươi nói trong doanh trại chủ công có bốn người được coi là đại tướng, xin hỏi bốn người đó là ai?"
"Anh rể từng dạy ta: Là tướng thì phải có trí, tín, nhân, dũng, nghiêm. Nghe thì có vẻ rất dễ đạt được, nhưng thực tế… trong doanh trại Tào Công, Nghị lang Tào Nhân có thể là đại tướng; Thái thú Dĩnh Xuyên, Điển quân hiệu úy Hạ Hầu Uyên có thể làm đại tướng; Bì tướng quân Từ Hoảng, tính tình đơn giản, thận trọng, thường đi trinh thám xa, có thể làm đại tướng. Ba người này đều độc trấn một phương. Ngoài ra, còn có Bình Lỗ hiệu úy, trị quân nghiêm khắc, khiến cho tướng sĩ đều sẵn sàng hi sinh vì chủ công, quân kỷ nghiêm ngặt, biết rõ nặng nhẹ… cũng có thể làm đại tướng."
Tào Bằng vừa cười vừa nói: "Ta nhớ lần này Bình Lỗ hiệu úy hình như cũng theo quân tới."
Điển Vi không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, nhìn Tào Bằng hỏi: "A Phúc, anh rể ngươi là người thế nào?"
Tào Bằng buồn bã không đáp lại.
Ngụy Diên ghé sát tai Điển Vi nói thầm mấy câu, Điển Vi đột nhiên phẫn nộ.
"Hoàng Xạ ghen ghét đố kỵ người tài, thật không xứng… A Phúc, ngươi đừng lo, người tốt sẽ được ông trời giúp đỡ mà, anh rể ngươi nhất định sẽ không gặp phải chuyện gì đâu."
Nào ngờ Tào Bằng cười nhạt: "Hắc đại, huynh đừng lo cho ta, cứ suy nghĩ xem làm cách nào thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn đi."
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
106 chương
117 chương
67 chương
115 chương
99 chương
97 chương
120 chương