Tào Tặc
Chương 51
"Ngươi không đi cùng ta sao? Muốn đi đâu?"
"Về nhà!" Tào Bằng nói, đeo nghiêng con dao trên lưng, "cha mẹ ta còn ở Niết Dương, lần này xảy ra chuyện lớn như thế, ta phải về xem. Điển Vi đại ca, ngươi đã tỉnh rồi, ta cũng yên tâm hơn. Lát nữa Ngụy đại ca sẽ về, ngươi hãy bảo trọng."
Không biết tại sao, Điển Vi đột nhiên có cảm giác lưu luyến.
Cậu bé này ăn nói sắc sảo, hơn nữa còn chế giễu hắn, chẳng nể tình gì cả.
Nhưng cảm giác này lại rất thân thiết. Điển Vi cũng có con, tuổi xấp xỉ với Tào Bằng. Chỉ là do Điển Vi thường xuyên bôn ba bên ngoài nên rất ít đoàn tụ bên nhau. Thấy Tào Bằng, Điển Vi bất giác nhớ đến con trai mình. Đặc biệt là khi Tào Bằng nói muốn quay về thăm cha mẹ, lòng hiếu thuận đó càng khiến hắn có cảm tình.
Người cổ đại phán xét sự tốt xấu của con người chỉ từ hai chữ đức và hạnh.
Đánh giá đức hạnh như thế nào?
Chữ "hiếu" này đặt ở vị trí đầu tiên.
Một người hiếu thuận, ngay cả xấu đi nữa cũng có giới hạn.
Một kẻ bất hiếu, cho dù là tài năng xuất chúng cũng sẽ bị người đời khinh bỉ.
Điển Vi nói: "Ngươi không đợi Ngụy đại ca của ngươi trở về sao?"
"Đợi cái gì mà đợi? Tới khi đó lại lưu luyến. Nam tử hán đại trượng phu, nói đi là đi, đâu ra lắm mối bận tâm thế chứ?"
Tào Bằng nói xong, bước thẳng ra ngoài.
Điển Vi há miệng ra nhưng lại không biết nên giữ Tào Bằng lại như thế nào.
Đúng là cậu bé phóng khoáng!
Trong lòng hắn thầm nhủ: Cậu bé này không đơn giản! Nếu quay về gặp chủ công, ta nhất định sẽ tiến cử người này.
Lúc này, Tào Bằng lại không hề lưu luyến.
Điển Vi quả thực là mãnh tướng Tam quốc mà hắn đã rất thích, nhưng cũng chỉ là sự sùng bái của một người hiện đại đối với cổ nhân. Đến nay, người đã gặp, hơn nữa hắn còn cứu sống cả Điển Vi, trong lòng không còn nuối tiếc gì nữa. Số mệnh của Ngụy Diên đã thay đổi, số mệnh của Điển Vi cũng khác rồi… Hiện giờ Tào Bằng chỉ muốn quay về sớm một chút để dẫn cha mẹ và tỷ tỷ đi, tránh bị Hoàng Xạ hãm hại.
Tào Bằng nhăn mũi, bước nhanh tới giữa hàng rào.
Hắn tháo ngựa và nhảy lên.
Quay đầu xua tay với Điển Vi đang đứng trong phòng ngó ra bên ngoài, hai chân thúc vào bụng ngựa, miệng khẽ hô một tiếng: "Đi!"
Ngựa Tây Lương hí một tiếng dài, phi nước đại ra khỏi làng.
Điển Vi lầm bầm nói: Đúng là một cậu bé thú vị…
Men theo đường núi, Tào Bằng phi ngựa nhanh.
Không lâu sau, hắn đã nhìn thấy đường lớn…
Dừng ngựa nhìn quanh bốn phía, Tào Bằng nhận phương hướng, thúc ngựa phi nhanh. Đúng lúc này, hắn bỗng nghe thấy một tiếng hét phía sau: "Tây Lương tiểu tặc, đứng lại, ta tới lấy mạng ngươi!"
Một con bạch mã lao ra từ phía sau một cây đại thụ cách đó không xa, rất nhanh một tên tiểu tướng mặc áo giáp trắng, cưỡi ngựa quay chiếc ngân thương dài hai trượng phi về phía Tào Bằng.
Tào Bằng hoàn toàn không phản ứng, tốc độ của tên tiểu tướng đó quá nhanh.
Không đợi hắn hiểu chuyện gì, tên tiểu tướng đã tới trước mặt hắn, không nói lời nào, chỉ quay quay thương rồi đâm thẳng.
Lực đâm mạnh mẽ, ẩn chứa đầy sát khí. Tào Bằng định mở miệng, không ngờ đối phương không cho hắn cơ hội, lao lên là đánh…
"Ngươi…"
Tào Bằng vừa hét lên, thương đã ở trước mặt.
Trong khi chiếc đao của Tào Bằng lại đeo ở sau lưng, trong tay không có binh khí. Hắn quyết định cúi mạnh đầu, khom lưng né chiếc ngân thương trên đỉnh đầu. Lực từ chiếc thương xén đứt búi tóc của hắn khiến tóc rụng xuống. Khi Tào Bằng đang định rút đao ra, tên tiểu tướng đột nhiên xoay ngược đại thương, lật tay xoay tròn, càn quét liên tục.
Chỉ nghe thấy một tiếng leng keng, chiếc gậy đập vào chiếc đao sau lưng Tào Bằng.
Tấm vải bọc mũi đao lập tức bị rách vụn…
Tào Bằng chỉ cảm thấy sau lưng mình như bị sét đánh, cổ họng ngòn ngọt, máu tươi phun ra.
Tên này là ai vậy?
Đầu óc Tào Bằng u mê, hắn xoay người, lắc lư trên lưng ngựa rồi ngã lăn xuống đất. Bên tai văng vẳng tiếng gào của Ngụy Diên: "Tên tặc nhân kia, dám đả thương huynh đệ của ta, có Ngụy Diên ta ở đây."
Sao lại không xuất hiện sớm hơn chứ?
Trong lòng Tào Bằng thầm rủa, trước mắt đen xì, lát sau đã hôn mê bất tỉnh!
Ngụy Diên ra khỏi cửa từ sáng sớm
Đại Vương Cương cách Uyển thành khá xa, hơn nữa xung quanh cũng rất hoang vu. Các trấn thành gần đó cũng phải đi mất hai ba tiếng, hàng ngày không nhìn thấy bóng người.
Vì đại chiến Uyển thành, người đi lại gần Đại Vương Cương càng hiếm.
Trương Tú bận quyết chiến với Tào Tháo ở Uyển thành, một ngày Tào Tháo chưa lui binh thì ngày đó Trương Tú còn chưa rút được tay ra. Vì thế, Ngụy Diên cũng không cần lo lắng sẽ có người tới. Từ Tịch Dương Tụ ngày hôm kia tới Cao Khâu Đình hôm qua. Ba bốn ngày đánh nhau liên tục, Ngụy Diên cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Tới nay, hắn đã cứu được Điển Vi, được Điển Vi giới thiệu, Ngụy Diên tin rằng bản thân mình có thể trụ vững ở bên quân Tào.
Lòng nghĩ vậy đương nhiên cũng thoải mái hơn.
Ngụy Diên nghĩ Điển Vi bị thương khá nặng, chảy nhiều máu thế, nhưng chỉ dựa vào mấy chiếc bánh với bát mì thì e rằng khó hồi phục sức khỏe. Vậy là hắn liền nghĩ đi săn bắn một chút, bồi bổ cơ thể cho Điển Vi, đồng thời cũng cải thiện được bữa ăn, thưởng cho những vất vả của mình và Tào Bằng.
Kỵ binh Tây Lương đều được trang bị cung tên.
Trên hai con chiến mã đều có cung tên, Ngụy Diên cầm cung lên, mang theo long tước đại đao rồi chạy đi săn bắn.
Còn phải nói, thu hoạch không hề tồi. Hắn đã bắn được hai con thỏ, lại bất ngờ bắt được một con rắn vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ đông, bò ra hít thở khí trời.
Nhưng không ngờ, trở về làng thì Điển Vi đã tỉnh rồi.
Nghe từ mồm Điển Vi rằng Tào Bằng đã đi, Ngụy Diên đương nhiên sốt ruột.
Mấy hôm nay, cùng vào sinh ra tử. Ngụy Diên ngày càng có cảm tình với Tào Bằng. Dù Tào Bằng gầy yếu nhưng tính cách quyết đoán, không hề do dự. Chỉ nhìn cách hắn giết Ngụy Bình, giết Trương Tín… đều chỉ một nhát đao là đã cho thấy kỹ xảo giết người khác lạ của hắn.
Ngụy Diên có dự cảm, tương lai của Tào Bằng chắc chắn không hề tầm thường.
Đi như thế sao?
Đương nhiên Ngụy Diên không hề vui! Nghe Điển Vi nói, Tào Bằng vừa đi chưa lâu. Ngụy Diên không nói gì, lập tức cưỡi một con chiến mã khác để đuổi theo Tào Bằng. Cho dù Tào Bằng nhất định muốn về nhà thì Ngụy Diên cũng muốn nói với hắn một câu: "Bảo trọng!"
Ai ngờ, vừa ra khỏi làng không xa đã thấy một tiểu tướng mặc áo trắng đang đánh Tào Bằng ngã xuống khỏi ngựa.
Đôi mắt Ngụy Diên đỏ rực lên.
Tính cách hắn kiêu ngạo nhưng là người trọng tình nghĩa... Nếu không trước đây, hắn cũng sẽ không vì bộ binh Nghĩa Dương mà cam tâm tình nguyện làm một đô bá. Mặc dù Tào Bằng gia nhập muộn nhưng lại là huynh đệ may mắn còn sống duy nhất của bộ binh Nghĩa Dương ngoài Ngụy Diên ra. Ít nhất hắn cho rằng như vậ,y nên nhìn thấy Tào Bằng phọt máu miệng, khi rơi khỏi ngựa, Ngụy Diên chợt cảm thấy một luồng khí nóng bốc thẳng lên đỉnh đầu, hắn gào to, thúc ngựa lao về phía tên tiểu tướng áo trắng.
Tên tiểu tướng áo trắng sở dĩ công kích Tào Bằng là vì chiến mã Tây Lương mà Tào Bằng đang cưỡi.
Thêm vào đó cách ăn mặc của Tào Bằng khiến tên tiểu tướng hiểu lầm, cho rằng Tào Bằng là quân Uyển thành. Hắn vừa đánh Tào Bằng ngã ngựa, còn chưa kịp quay đầu ngựa để giết Tào Bằng thì đã nghe thấy một tiếng gào thét bên tai, một con chiến mã Tây Lương lao đến như bay trước mặt.
"Đồ tặc nhân vô liêm sỉ, dám đả thương huynh đệ của ta."
Ban nãy tên tiểu tướng áo trắng không để cho Tào Bằng cơ hội mở lời, Ngụy Diên lần này cũng không cho hắn cơ hội.
Giơ cao đại đao long tước trên đỉnh đầu, Ngụy Diên nắm chặt đao bằng hai tay, hô lên một tiếng, chém đao xuống… Đao này, Ngụy Diên có thể nói là dùng hết toàn lực. Tào Bằng không biết sống chết ra sao, theo Ngụy Diên thấy chính là bởi vì tên tiểu tướng kia. Trong lúc giận dữ cực điểm, hắn giơ đao sáng loáng, kèm theo lực mạnh mẽ, chém xuống người tên tiểu tướng.
Tên kia tròn mắt, hai tay nắm chặt ngân thương dài hai trượng, lấy hơi từ đan điền, dồn lực vào hai cánh tay, đập mạnh ra ngoài…
Leng keng, leng keng, leng keng…
Ánh sáng lóe lên như chớp, đại đao long tước và ngân thương hai trượng giao đấu.
Ngụy Diên dồn mọi khí lực, đao này có thể nói là đã đạt tới trạng thái đỉnh cao. Tiểu tướng áo trắng chỉ cảm thấy cánh tay rung lên và mau chóng mất cảm giác, miệng ộc máu, con bạch mã cũng hí lên liên tục… phi mười mấy bước, mãi hắn mới ngồi được vững.
Tên này lợi hại lắm!
Chỉ một đao, tên tiểu tướng áo trắng đã biết Ngụy Diên mạnh hơn hắn nhiều.
Thế nhưng giờ cũng không còn đường lui khác, hắn nghiến răng, dồn sức, xoay tròn chiếc ngân thương hai trượng và đâm thẳng.
Ngụy Diên cũng có phần kinh ngạc!
Võ nghệ của tên tiểu tướng này không hề tồi…
Nhìn hắn có lẽ cũng tầm tuổi với mình.
Có điều thương pháp này quả thật hay lắm! Ngân thương hai trượng chính là loại hoa thương hậu thế vẫn dùng, hình dáng trông giống cây nến trắng. Toàn thân đúc bằng sắt, khoảng hơn ba mươi kilogram. Tên tiểu tướng này có thể múa may được với nó, chứng tỏ hắn đã khổ công tập luyện, thật công phu…
Thế nhưng, dù ngươi có tài giỏi thế nào, ngươi đã đánh thương A Phúc thì ắt phải chết!
Ngụy Diên nghĩ tới đây liền thúc ngựa tiếp tục lao về phía tên tiểu tướng áo trắng.
Cầm long tước đại đao trong tay cuộn tròn, tiếng đao vun vút như tiếng quỷ khóc sói hú, cực kỳ chói tai. Soạt soạt soạt, đao phi nhanh như mưa gào gió thét lao thẳng về phía tên tiểu tướng. Cũng không thể nhìn ra, rốt cuộc Ngụy Diên đã phi bao nhiêu đao, trong đó đâu là thật, đâu là giả?
Tên tiểu tướng áo trắng nghiến răng, tròn mắt nhìn.
Mắt nhìn thấy Ngụy Diên lao tới nhưng hắn cũng không còn lựa chọn, đại thương nhanh chóng nhắm thẳng vào trong vòng xoáy đao.
Leng keng leng keng…
Tiếng kim loại va vào nhau rào rào.
Ngụy Diên đột nhiên gào ầm ĩ: "Buông tay ra cho ta."
Đại đao chém mạnh lên thân của cây thương trong tay tên tiểu tướng. Tên tiểu tướng ban nãy dùng lưỡi lê ra đòn nhưng chỉ là lực phòng thủ cũ, có phần suy giảm, chưa có chiêu gì mới mẻ. Long tước đại đao chém vào chiếc thương, tiểu tướng áo trắng chỉ thấy một sức mạnh khủng khiếp truyền tới đại thương khiến hắn không thể tiếp tục nắm chắc được nữa, chốc lát ngân thương hai trượng đã bị đánh bay. Ngụy Diên không tha cho ai bao giờ, chuẩn bị ra đòn tiếp theo… Tên tiểu tướng không kịp cầm cả ngân thương, chẳng nói được lời nào, phi ngựa như bay trốn khỏi tay Ngụy Diên.
Chỉ là trong hỗn loạn, hắn không nhìn rõ phương hướng nên đã chạy về phía căn nhà đó.
Một người đàn ông cao to vạm vỡ trông như ngọn tháp bằng sắt đen xì đang đứng ở cửa. Ngụy Diên theo sát tên tiểu tướng áo trắng, nhìn thấy người đàn ông liền hô to: "Điển tướng quân, không để tên này trốn thoát, nó đã giết A Phúc!"
Sau khi Ngụy Diên rời đi, Điển Vi ngồi ngây trong phòng, thấy thật vô vị.
Hắn không phải là người nhàn rỗi, vì thế muốn ra ngoài vận động chân tay một lát. Đâu ngờ, vừa bước ra đã nghe thấy tiếng gầm thét của Ngụy Diên bên ngoài và một loạt những tiếng leng keng giao đấu của vũ khí. Điển Vi ngây người vội chạy ra ngoài cửa.
Còn chưa đợi hắn làm rõ là chuyện gì đã thấy một con ngựa trắng chạy tới trước mặt.
Ngay sau đó, tiếng kêu gào của Ngụy Diên truyền đến tai Điển Vi, hắn lắng nghe, đầu óc u mê!
Hắn khá thích cậu bé Tào Bằng, thấy cậu bé này dù là đức hạnh hay phẩm chất đều rất xuất sắc. Mặc dù ăn nói có chút sắc sảo, còn làm hắn không nói được lời nào. Thế nhưng không hiểu tại sao, hắn thấy thích tính cách của Tào Bằng… Hơn nữa Tào Bằng nói chuyện cũng rất có lý, còn đọc nhiều sách, biết dùng lời của thánh nhân. Trong mắt Điển Vi, tài hoa của cậu bé này thật xuất chúng.
Thế nhưng hiện giờ… cậu bé đó đã chết rồi.
Điển Vi chỉ cảm thấy nghẹn lại trong lồng ngực, nếu không giải tỏa thì cả người hắn sẽ nổ tung mất.
"Tiểu tử, ta muốn ngươi đền mạng cho cậu bé này!"
Mắt nhìn thấy con ngựa trắng lao tới nhưng Điển Vi lại không hề né tránh.
Hắn co chân trước, đưa chân sau, một mũi tên bắn vọt ra, khoảnh khắc khi chân trước hạ đất, chỉ nghe thấy tiếng vút vút, Điển Vi theo đó đón lấy con ngựa, ra đòn.
Điển Vi là người thế nào? Các cao thủ thời đại Tam Quốc biết rõ nhất.
Đòn này ẩn chứa sự phẫn nộ vô hạn trong lòng Điển Vi, tất cả giáng xuống đầu con ngựa.
Sức mạnh khổng lồ đập xuống đầu con ngựa trắng. Nó liên tục hí vang rồi ngã bẹp xuống đất.
Tên tiểu tướng áo trắng trên ngựa bị ngã khiến đầu óc choáng váng, nằm vật ra đất không đứng dậy được.
Điển Vi không nói gì, đi nhanh tới chỗ tên tiểu tướng, miệng gầm rú lên như sấm, ầm ầm trong không trung.
"Tiểu tử, ta xé xác ngươi!"
Tên tiểu tướng áo trắng lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt Điển Vi.
"Điển Hiệu Úy… ta là Hạ Hầu Lan."
Điển Vi nhanh như cắt nắm lấy tay của tên tiểu tướng hỏi, "ngươi biết ta sao?"
"Điển hiệu úy, ta chính là người trong doanh trại của Hạ Hầu tướng quân, tên là Hạ Hầu Lan, từng đi theo hầu Hạ Hầu tướng quân, đã từng gặp ngài ở chỗ Chủ công!"
Hạ Hầu Lan?
Điển Vi ngây người, "ngươi là người nhà Hạ Hầu?"
"Không phải, mạt tướng là người của phủ Chân Định ở Thường Sơn…"
"Lão tử không quan tâm ngươi là ai, ngươi đã giết cậu bé này, ta bắt ngươi đền mạng."
Điển Vi nói rồi nắm lấy một cánh tay khác của Hạ Hầu Lan, hai tay bóp chặt…
"Điển tướng quân, A Phúc vẫn còn sống, A Phúc hắn còn sống!"
Phía bên kia, Ngụy Diên xuống ngựa chạy tới bên Tào Bằng, ôm hắn vào lòng. Chỉ thấy mặt Tào Bằng trắng bệch, khóe miệng rớm máu.
Có điều, mạch hắn vẫn còn đập, chỉ là cảm giác hơi yếu.
Ngụy Diên ôm lấy Tào Bằng, vừa chạy vừa hét lớn.
ĐiểnVi nghe thấy Tào Bằng vẫn còn sống, chợt vui mừng ngó ra bên ngoài. Lấy tay gạt Hạ Hầu Lan sang bên cạnh, vội vàng lao tới trước mặt Ngụy Diên.
"Cậu bé này, không sao chứ."
"Mạch đập vẫn còn, chỉ là không ổn định lắm."
"Mau để ta xem."
Điển Vi đưa tay ra, ôm lấy người Tào Bằng.
Cậu bé này, sao lại nhẹ bỗng vậy? Trong lòng hắn chợt dâng lên một nỗi niềm thương cảm! Điển Vi quay đầu mắng Hạ Hầu Lan: "Tên tiểu tử ngươi, sao lại đả thương người khác?"
Hạ Hầu Lan lúc này mới hiểu, hóa ra cậu bé mình vừa đánh ban nãy lại quen với Điển Vi.
Nhìn thái độ của Điển Vi, hình như rất thân thiết với cậu bé đó. Hắn chợt giật mình, Hạ Hầu Lan có uy phong trong doanh trại Hạ Hầu nhưng hắn cũng từng nghe nói đến tiếng tăm của Điển Vi.
Người này nếu nổi giận thì cả tướng quân Hạ Hầu cũng phải lùi bước.
Hạ Hầu Lan thầm trách mình, nén đau đớn, hắn khom lưng nói: "Điển Hiệu Úy, đâu ngờ vị công tử này quen với ngài… hôm qua tiểu tướng chém giết một đêm ở Uyển thành, cũng không biết đây là đâu. Thấy vị công tử này cưỡi ngựa Tây lương, còn mặc áo giáp, vì thế nghĩ rằng… Mạt tướng sai rồi, xin Điển Hiệu Úy cứ trách phạt, mạt tướng tuyệt không có nửa lời oán than."
Điển Vi không thèm để ý tới Hạ Hầu Lan, hắn ôm lấy Tào Bằng và đi vào trong nhà.
Ngụy Diên trở lại dắt hai con ngựa đi, trừng mắt nhìn Hạ Hầu Lan, sau đó cũng vội vàng đi theo sau Điển Vi…
Đứng ở cửa, Hạ Hầu Lan liếc nhìn xác ngựa trên mặt đất rồi lại dõi theo bóng Điển Vi. Sau khi nở nụ cười đau khổ, hắn quay người nhặt ngân thương hai trượng lên, nắm chặt trong tay rồi bước vào trong… Hai ngày này, đúng là đen đủi hết biết!
Hạ Hầu Lan đứng trong căn nhà trống trải, ngẩng mặt lên trời thở dài!
Người giỏi võ sẽ là đại phu giỏi.
Câu nói này không phải chỉ người có võ công tốt sẽ là thầy thuốc giỏi. Mà là nói, trong cuộc đời tập võ lâu dài, mỗi người đều có phương pháp kiểm tra bản thân. Điển Vi giỏi võ, va chạm là khó tránh, vậy nên bất giác cũng có năng lực này.
Vết thương của Tào Bằng xem ra rất nghiêm trọng.
Sau lưng sưng to như chiếc bánh bao, cục máu nhô lên cao khiến mọi người kinh sợ.
Thế nhưng sau khi kiểm tra cơ thể Tào Bằng, Điển Vi lại bất ngờ phát hiện ra tình hình không nghiêm trọng đến thế. Do sau khi tái sinh, hắn đã dưỡng thân bằng thái cực, dùng bát đoạn cẩm phối hợp với chân ngôn tám chữ để làm tăng cường chức năng của khí huyết và tạng phủ, trong cơ thể Tào Bằng có một khả năng tự điều tiết.
Cảnh giới của Hạ Hầu Lan không qua Dịch cốt, so với Ngụy Diên vẫn còn kém hơn một đẳng cấp.
Khi ngân thương đập lên người Tào Bằng thì lại bị hoàn thủ đao làm suy giảm mất rất nhiều sức lực. Vì thế vết thương của hắn thuộc loại ngoại thương, không phải nội thương. Nhìn thì rất nghiêm trọng nhưng thực tế cũng chỉ bị Hạ Hầu Lan chặn khí thở, tạm thời hôn mê mà thôi…
"Hạ Hầu Lan, có kim thương không?"
Điển Vi cầm thanh đoản kiếm của Tào Bằng lên, sau khi hơ qua trên đống lửa liền lau sạch sẽ.
Hạ Hầu Lan đang cảm thấy buồn bã, nghe thấy lời Điển Vi, vội vàng tiến lên đáp: "Chỗ ta có kim thương loại tốt."
Nói rồi, hắn móc ra một lọ sứ nhỏ bằng bàn tay từ trong chiếc túi mang theo bên người và đưa cho Điển Vi.
Điển Vi đón lấy, đổ từ trong lọ ra một viên thuốc màu đen to như quả trứng ngỗng, đưa lên mũi ngửi ngửi, vẻ mặt tán thưởng.
"Kim thương tốt."
"Đây là kim thương mà khi mạt tướng xuất binh, sư phụ đã mang về từ chỗ Tả Tiên Ông."
"Tả Tiên Ông?" Điển Vi sững người, hồ nghi nhìn Hạ Hầu Lan. Có điều, hắn không hỏi thêm nữa, chỉ dùng đoản kiếm chọc nhè nhẹ vào cục máu trên người Tào Bằng. Một tia máu màu đỏ thẫm chảy ồng ộc từ mũi đao ra ngoài. Cơ thể Tào Bằng rõ ràng đang run rẩy. Điển Vi đỡ lấy người hắn, lại quẹt hai đao lau sạch vết máu, lúc này mới cho kim thương vào mồm nhai nát và quệt lên mũi đao…cục máu to như bánh bao rõ ràng bớt sưng hơn nhiều, Điển Vi như giải được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
"Điển tướng quân, A Phúc hắn…"
"Đại thể thì không trở ngại gì nhiều." Điển Vi đứng dậy, trả kim thương lại cho Hạ Hầu Lan, nở một nụ cười trên gương mặt nghiêm trang đen xì của hắn, "cậu bé này cũng không biết luyện được công phu gì, không những khí huyết thịnh mà nội phủ cũng mạnh mẽ, không vấn đề gì đâu."
Ngụy Diên cũng thở phào.
"Sư phụ của ngươi là ai?"
"Bẩm Điển Hiệu Úy, sư phụ của mạt tướng là Đồng Uyên."
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
106 chương
117 chương
67 chương
115 chương
99 chương
97 chương
120 chương