Tào Tặc

Chương 519

Chè chén say sưa cả một đêm, Tào Bằng say bí tỉ. Nhưng lâu dần cũng thành quen, sáng sớm ngày hôm sau, hắn vẫn thức dậy… Nhìn hai mỹ nữ yêu kiều đang nằm trên ngực, tâm trạng vô cùng phấn chấn. Thành công! Cảm giác thành công tuyệt đối! Hắn rốt cục khiến hai người phụ nữ thường ngày vô cùng đoan trang, đã cùng ngủ chung với hắn, cùng chơi đùa với hắn. Hoàng Nguyệt Anh và Hạ Hầu Chân đều là những phụ nữ rất bảo thủ. Một cùng một thật ra là điều có thể chấp nhận, nhưng nếu hai cùng chơi đùa với một, trong mắt hai nàng có thể thấy được ý hoang dâm. Vì thế, Tào Bằng cũng chưa từng có cơ hội chơi đùa với hai người cùng một lúc. Đừng nhìn hắn hai vợ, ba phòng, nhưng tất cả đều là những người phụ nữ rất truyền thống. Quách Hoàn coi như thoáng hơn một chút, thỉnh thoảng cũng có chơi đùa với Tào Bằng. Nhưng còn bốn người khác thì lại có vẻ khô khan cứng nhắc. Vốn Hoàng Nguyệt Anh và Hạ Hầu Chân kiên quyết không đồng ý đùa vui cùng lúc. Nhưng Tào Bằng mượn men rượu, nhất quyết kéo hai người cùng vào. Một đêm hoan lạc, làm hai người phụ nữ vô cùng mệt mỏi. Vì vậy khi Tào Bằng đứng dậy, hai người họ vẫn không có chút động tĩnh, vẫn chìm trong giấc ngủ. Kéo chăn đắp cẩn thận cho hai người, Tào Bằng đưa tay mặc quần áo, đi ra khỏi phòng. Trời vẫn chưa sáng rõ, còn tờ mờ. Trong đình cực kỳ im ắng, thỉnh thoảng có một vài tiếng côn trùng kêu vang. Loáng thoáng, có vài tiếng gà gáy đâu đây. Tào Bằng đi đến bên cạnh giếng, thả gáo xuống, sau đó kéo lên, rửa mặt cho tỉnh táo. Đầu vốn có chút mơ hồ, lập tức tỉnh hoàn toàn. Sau khi tắm rửa qua, hắn thay một bộ quần áo mới, rồi đi ra ngoài sân… Toàn bộ Tào phủ đều được bao phủ bởi sự yên lặng. Huỳnh Dương tháng ba, không nóng không lạnh, ôn hòa, đúng là thời tiết tốt. Nước, luồn qua đồng ruộng, lẳng lặng xuôi dòng chảy xuống. Tào Bằng ra trang viên, đi dọc theo bờ đê, trong đầu lại hiện ra những chuyện ngày hôm trước. Hắn hỏi Hoàng Nguyệt Anh, Đặng Ngải vì sao lại ở Huỳnh Dương. Theo lý mà nói, Đặng Ngải hiện tại lẽ ra phải đang học ở trường, sao lại có mặt ở đây? Hơn nữa, theo như lời Tào Nam nói, Tào Bằng thấy Đặng Ngải dường như cũng không muốn trở về Hứa Đô, mà muốn lưu lại lâu dài ở Huỳnh Dương. Điều này cũng khiến Tào Bằng cảm thấy vô cùng kỳ lạ! Trong ấn tượng của hắn, Đặng Ngải là đứa trẻ vô cùng hiếu học, cũng rất ham đọc sách. Sao lại có thể dễ dàng bỏ bê việc học hành như vậy? Nhưng hôm qua việc quá nhiều, cho nên hắn cũng không có cơ hội hỏi kỹ. Chỉ có điều nhìn dáng diệu ấp a ấp úng của hai người Hoàng Nguyệt Anh và Hạ Hầu Chân, dường như có biết chút ít, nhưng lại khó nói thành lời… Là tình hình gì? Tào Bằng gãi đầu, nghĩ mãi vẫn không tìm ra câu trả lời! +++ Về đến nhà, trời đã gần sáng. Mặc dù Quách Vĩnh là quản lý trại giam, nhưng cũng nói qua Tào Bằng không cần tuân theo quy tắc, nhưng Tào Bằng vẫn thay quần áo, chuẩn bị đi điểm danh. Thế nhưng, vừa định đi, Tào Chương lại tìm đến. -Thưa tiên sinh, trò chuẩn bị về Hứa Đô một chuyến. -Về cũng tốt! Tào Bằng gật đầu lia lịa, tỏ vẻ tán thành: -Ngươi đã xa nhà hai năm nay, nghĩ chắc chủ công và phu nhân cũng rất nhớ mong. Bây giờ nếu đã quay lại mà không về thăm nhà, vậy thì tất sẽ bị người đời quở trách, cũng không phải việc tốt… Đúng rồi, nếu đã về nhà, đừng quên mang theo chút quà, để thể hiện lòng thành. Ta lúc trước có mang theo đến đây mấy tấm da sói trắng, ngươi mang về đưa cho Tư Không; còn cả một ít đặc sản Tây Bắc, cũng nhớ mang theo, làm quà tặng phu nhân… Tử Văn lần này trở về, cũng không nên tiếp tục ương bướng đối đầu với phu nhân. Con đi ngàn dặm mẹ lo lắng, ngươi hiện tại có lẽ vẫn chưa thể hiểu được, chờ khi ngươi trưởng thành, tự nhiên sẽ liền hiểu nỗi lo lắng của cha mẹ dành cho ngươi. Tào Chương cung kính thi lễ. -Trò đã nhớ rõ lời thầy dạy. -Tốt lắm, tốt lắm, không cần câu lệ như vậy. -Thưa tiên sinh, trò có một chuyện, muốn hỏi ý tiên sinh. Tào Bằng ngẩn ra, gật gật đầu, trầm giọng nói: -Ngươi nói đi! -Trò còn nhỏ không hiểu chuyện, chỉ biết chém giết tàn nhẫn mà bỏ bê bài vở. Hai năm nay, trò đọc “Bản kỷ Hạng Võ”, bỗng cảm thấy hối hận, tiếc rằng khi còn trẻ không chịu học hành. Lần này sau khi trở về nhà, thăm hỏi cha mẹ, thưa chuyện đến xin theo học tiên sinh. Đến khi đó, trò hy vọng có thể đến Huỳnh Dương, làm bạn cùng tiên sinh, cũng là có thể sớm tối được nghe tiên sinh dạy bảo như thế này. Tào Bằng lập tức ngẩn người! Hắn kinh ngạc nhìn Tào Chương. Từ ánh mắt đó, dường như muốn nhìn thấy suy nguy thật sự từ nội tâm của Tào Chương. Tào Chương, đúng là cần tìm thầy dạy, cũng là nên như vậy? Tào Bằng đến nay vẫn còn nhớ rất rõ, ở bên bờ Nhược Thủy, Tào Chương đã hỏi một câu: -Nếu ta cùng Thương Thư tranh chấp, tiên sinh sẽ giúp ai? Điều này nói rõ, Tào Chương cũng không phải không có dã tâm. Chỉ có điều, hắn không hiểu để mà che giấu, cũng không biết nên giấu thế nào. Nếu đổi lại là Tào Phi, tuyệt đối sẽ không hỏi thẳng thừng như vậy, mà sẽ dùng đủ loại phương pháp khôn khéo hơn. Hết lần này tới lần khác, Tào Chương đều dùng cách này! Tào Bằng thì không biết có vấn đề gì, trái lại luôn thẳng tính hỏi trực tiếp… Nếu không phải sớm đã có lựa chọn tốt, Tào Bằng nhất định sẽ trợ giúp Tào Chương. Nhưng hiện tại... Tào Bằng trong mắt Tào Chương, xem ra từ trong tận đáy lòng là rất chân thành. Hắn do dự một chút, chợt cười nói: -Tử Văn nếu bằng lòng đi học, đó là chuyện tốt… Ngươi muốn đến Huỳnh Dương, ta cũng không ngăn cản. Chỉ có điều việc nhận thầy dạy này, để sau hãy nói. Ta với ngươi cùng một thế hệ, làm sao có thể bái làm thầy? Lúc trước ngươi theo ta tập võ, ta không hề từ chối. Nhưng nếu là nhận làm thầy… Bản thân ta vẫn chưa làm qua, sao có thể làm thầy dạy được? Tuy nhiên, ngươi bằng lòng đến đây, vậy thì cứ đến đi. Chúng ta có thể cùng học, cùng nhau thảo luận, bổ sung cho nhau, âu cũng là một điều thú vị. Vốn ban đầu, trong mắt Tào Chương hiện lên một chút thất vọng. Anh ta cảm thấy Tào Bằng muốn từ chối. Nhưng câu tiếp sau, lập tức làm anh ta vô cùng vui mừng, gật đầu liên tục. Tào Bằng cười cười, vỗ vỗ vai Tào Chương. -Ta còn phải đến xưởng làm việc, không thể tiễn ngươi được… Về đến Hứa Đô, nhớ tới vấn an chủ công và phu nhân. Nhớ kỹ, là phận làm con, muốn nói điều gì, cứ bàn bạc cùng phu nhân. -Chương đã nhớ kỹ! Tào Chương vui vẻ đi. Thế nhưng với Tào Bằng mà nói, hắn không thấy thoải mái chút nào. Hắn là người thẳng tính, cũng rất thoải mái… Tào Chương trong lịch sử, khi Tào Tháo còn tại vị, từng lập công lao hiển hách. Tào Tháo bệnh nặng, cho gọi Tào Chương về. Tiếc là không chờ Tào Chương đến, Tào Tháo đã chết… Sau khi Tào Phi kế vị, Tào Chương không phản đối. Nhưng mà, Tào Phi cuối cùng lại thu hồi binh quyền trong tay Tào Chương! Tào Phi nói, Tào Chương nhận lệnh bắc phạt, bình định phương bắc, công lao sự nghiệp rộng mở, hơn hẳn những người khác. Hai năm đầu loạn Khăn Vàng, có tiến tước lập công. Ba năm sau loạn Khăn Vàng, Tào Chương từ chức. Nhưng từ đó về sau, không còn suất binh đánh trận, nam chinh bắc thảo… Bốn năm sau loạn Khăn Vàng, Tào Chương vào kinh tiếp kiến, lại đột nhiên lâm trọng bệnh, chết bất đắc kỳ tử, năm ấy mới ba mươi tuổi! Trong gia đình Tào Thị, Tào Chương có lẽ là người không có dã tâm nhất, cũng không kết đảng lập phái. Với bản tính của anh ta, ba mươi tuổi chết bất đắc kỳ tử, không khỏi có phần kỳ lạ. Nhìn theo bóng dáng của Tào Chương, Tào Bằng không khỏi chau mày lo lắng. Hắn đứng ngây trước cửa một lúc lâu, sau đó lên ngựa đi thẳng đến xưởng. Không phải trong lòng hắn u ám, mà là ở thời đại Tam Quốc này, vốn là một thời đại nham hiểm biến hóa khôn lường, với rất nhiều âm mưu, hắn sao có thể không phán đoán trước chứ? +++ Hà nhất xưởng, xây dựng gần sông Tần Thủy. Tào Bằng kiếp trước đã từng đi tham quan qua nơi này, nhưng khi đó tỷ thủy đã xây xong, Hà nhất xưởng đã là một đống hoang tàn đổ nát. Ủy ban nhân dân huyện Huỳnh Dương tuy rằng cũng có ý muốn xây dựng lại, nhưng vì đủ các loại nguyên nhân, cuối cùng vẫn không thể xây. Chỉ có thể dựng mấy tấm biển trên đường, để mọi người biết nơi này đã từng có một thời huy hoàng. Chỉ có điều, có mấy ai chú ý đến? Quách Vĩnh thân thể rất cường tráng, mặc quan phục đồng màu xanh, đang tuần tra trên công trường. Sau khi Tào Bằng đi vào, Quách Vĩnh cũng không nói nhiều với hắn, mà dẫn hắn đi quanh xưởng tham quan một chút. Hà nhất xưởng từ sau khi được Tào Cấp xây dựng lại, càng phồn vinh hơn. Hiện tại, dường như đã gần trở thành một trung tâm luyện kim ở Trung Nguyên. Nơi này, tụ tập rất nhiều người giỏi có tay nghề, cũng áp dụng kỹ thuật trên dienj rộng. Khi Tào Bằng đến, xưởng đã bắt đầu làm việc, cảnh tượng Triều Thiên náo nhiệt, làm người ta không khỏi cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Quách Vĩnh vừa đi vừa giới thiệu với Tào Bằng. -Đây là nơi chuyên chế tạo mũi tên Tào Công… Đây là nơi chế tạo đao khiên… Đây là nơi tạo nông cụ… Toàn bộ xưởng được phân chia thành mười mấy khu vực. Tào Bằng tính qua một chút, thợ thủ công trong xưởng, ước chừng cũng có khoảng ba trăm người. Còn những người là tạp dịch thì nhiều đến cả nghìn người. Sauk hi đi tham quan một vòng, Tào Bằng phát hiện ra một vấn đề. Đó chính là hiệu suất làm việc! Những thợ thủ công này, họ làm rất tốt, nhưng ngược lại, có vẻ như hành động cứ lặp lại… Cho nên hiệu suất mới thấp. Ví dụ như việc chế tạo mũi tên Tào Công, từ công nghệ rèn khuôn đúc và chế tạo, hoàn toàn là do một người phụ trách. Việc này cũng làm lãng phí rất nhiều động tác nhân công lặp đi lặp lại. Quách Vĩnh nói: - Lần này Hữu Học đến đây, ta thấy thoải mái hơn rất nhiều! Ta dự định để ngươi phụ trách ghi chép, giải quyết một số công văn. Bình thường cũng không bận lắm, ngươi không cần ngày nào cũng phải tới đây. Có thể nhận ra, Quách Vĩnh thật ra vẫn rất chiếu cố Tào Bằng. Tào Bằng cũng không khách sáo… Nói cho cùng thì hắn và Quách Vĩnh cũng là người một nhà. Con gái lớn Quách Dục của Quách Vĩnh, hiện tại là vợ của Đặng Tắc, còn con gái thứ Quách Hoàn, cũng sắp được làm mẹ. Chỉ với từng đó quan hệ, Quách Vĩnh sao có thể bạc đãi Tào Bằng? Đó là chưa kể đến, Quách Phù con cả của Quách Vĩnh, con thứ Quách Đô, hiện đều đang theo giúp Tào Cấp ở Lương Châu. Tính lâu dài, Quách gia tất sẽ phát triển lớn mạnh. Vì vậy, Quách Vĩnh có vẻ vô cùng khách sáo với Tào Bằng. Tào Bằng sau khi đi tham quan một vòng, cũng đã gần giữa trưa. - Thưa nhạc phụ, con có một chuyện muốn nhờ, không biết có được không? - Cứ nói đừng ngại. - Con muốn xin cha cho con lập một lo riêng, con có chút ý tưởng, hy vọng có thể tự tay tạ dựng, mong cha giúp con hoàn thành tâm nguyện. Quách Vĩnh đương nhiên sẽ không từ chối! Ông ta biết, Tào Bằng từng theo Tào Cấp, đã học qua cách chế tạo đao. Hắn muốn mở lò riêng, vậy thì để hắn tạo… Dù sao trong phạm vi chức quyền của mình, Quách Vĩnh cũng không cần lãng phí nhiều công sức. Sau đó, Tào Bằng liền cáo từ rời đi. Tuy nhiên cũng không ai nhớ đến sự xuất hiện của hắn, ở đây, và ở nhà, thật ra cũng không có khác biệt lớn lắm. Sau khi về đến nhà, Tào Bằng đặt một số tư liệu của xưởng ở thư phòng. Tào Chương theo chân đám người Tào Chân, đã rời khỏi điền trang. Nhóm người Tào Chân, dù sao với chức quan đang đảm nhận, không thể đi lâu được, cho nên Tào Bằng cũng không hỏi nhiều. Hàn huyên một lúc với mẹ và chị Tào Nam, hắn liền dặn dò tôi tớ: - Đi tìm Vương Song và Tiểu Ngải đến đây. - Đã gọi rồi, Nguyệt Anh nói ngươi về sẽ tìm hai người bọn họ, nên đã đợi ở phòng khách. Trương Thị cười ha hả nói: - Bọn họ đang ở phòng khách, ngươi có chuyện gì, thì cứ đi hỏi đi… Tào Bằng nghe vậy, trong lòng tim đập thình thịch: Xem ra, quả nhiên hơi bất bình thường!