Tào Tặc

Chương 505

Tuyết, đã ngừng. Nhưng gió vẫn chưa ngừng… Gió không lớn, thổi qua cánh đồng tuyết, cuộn lên từng cuộn tuyết xoay tròn, xoay tròn rồi tan biến không để lại dấu vết. Tào Bằng khoanh tay đứng trong Thập Lý đình, thần sắc có vẻ rất bình yên, chí ít thì từ trên mặt hắn, không thể nhìn ra chút bóng dáng của hỉ nộ ái lạc, hết thảy đều bình yên như thế. Chỉ có con ngươi không ngừng chớp động đó, là biểu hiện cho sự kích động trong lòng hắn mà thôi. Gió thổi qua, tốc ta áo báo đen trên người hắn bay phần phật. Tào Bằng không nói một lời nào, lẳng lặng đứng ở đó, nhìn thì có vẻ cung kính, nhưng thực ra lại khiến người ta cảm nhận được một khí thế hết sức hùng dũng. Bàng Thống đứng sau lưng hắn, khe khẽ thở dài một tiếng. “Hữu Học, dường như đã hạ quyết tâm rồi!”. Bàng Thống mới gấp rút trở về sau khi cuộc chiến ở Địch Đạo kết thúc được bốn ngày. Vốn dĩ, hắn và Từ Thứ dự tính để Tào Bằng kiên trì thêm mười ngày, đợi sau khi chính đốn binh mã xong, mới từ Địch Đạo tới cứu viện. Dù sao đi nữa, quân Tào cũng đã chinh chiến một đường từ Tây Lương đến đây, tuy không phải trải qua trận chiến nào quá khốc liệt, nhưng vó ngựa cũng không dừng qua, đi suốt ngày đêm. Khi đội quân đến được Doãn Ngô, thì quân tốt hết thảy đều sức cùng lực kiệt, tình trạng kiệt quệ không chỉ về thể chất, mà còn về cả tinh thần…. cho dù biết là đã chiến thắng đó, nhưng trước khi được xác nhận chắc chắn, thì không một ai dám lơ là cảnh giác. Lộ trình vốn phải đi mười ngày, nay chỉ dùng không đến năm ngày đã đánh đến nơi, nỗi vất vả mệt mỏi đó kể sao cho siết. Không ngờ rằng, Tào Bằng đã thắng! Hơn nữa lại chiến thắng một cách gọn gàng sạch sẽ, một chiến thắng rất đẹp. Dùng một đội quân mấy ngàn người, đánh thắng ba mươi ngàn quân Tây Lương, có thể gọi là kỳ tích. Sau khi Từ Thứ biết tin cũng phải giật mình chấn động, vốn y cũng định đến, nhưng vì Doãn Ngô quá nhiều sự vụ, hết sức phức tạp, căn bản không để cho Từ Thứ bứt ra. Phí Ốc hết sức thông minh, sau khi biết tin Địch Đạo đại thắng, bèn hoàn toàn buông tay, giao Doãn Ngô cho Từ Thứ. Bây giờ thì y đang ngồi ở nhà chờ đợi, đợi mệnh lệnh đến Trương Dịch nhậm chức… đồng thời, y lại triệu hồi Phí Long từ Lạc Đô cốc trở về, căn dặn đủ điều. Từ Thứ không thể rứt ra mà đi được, nên đành để cho Bàng Thống đến một mình. Dù sao trên lĩnh vực sử lý chính sự, thì Bàng Thống cũng có tài học, đủ để giúp cho Tào Bằng rảnh tay. Chỉ có điều, Bàng Thống không ngờ rằng… Cuộc tranh chấp vào mấy ngày trước, cũng là cuộc tranh chấp kịch liệt nhất kể từ khi Bàng Thống và Tào Bằng quen biết nhau. Khi Tào Bằng biết chuyện, rằng cái chết của Vương Mãnh còn có nguyên nhân khác, lập tức nổi trận lôi đình. Cũng chính vào lúc này, từ Lâm Thao có tin đưa đến, báo Cam Ninh đã thu phục được huyện Lâm Thao, còn Vương Mãnh vẫn chưa chết, khiến cho Tào Bằng bình tĩnh lại được chút ít. -Hữu Học, không thể kích động! Bàng Thống khuyên Tào Bằng: -Hiện giờ người phải khó khăn lắm mới gầy dựng được cơ nghiệp tốt như vậy, nếu lúc này kích động, chỉ e là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Một khi ngươi không có mặt ở Lương Châu, ai có thể gánh vác nổi những việc lớn như vậy? Những kế hoạch ngươi đã vạch ra, những việc ngươi đã chuẩn bị, ai có thể chấp hành một cách thỏa đáng? Hữu Học, nhất thiết không được vì chút kích động nhất thời mà đánh mất đi cơ hội tốt. Dưới ánh đèn, Tào Bằng rắc chút bột mài lên lưỡi đao bằng thép, đoạn cẩn thận chà lau. Một lúc lâu sau hắn mới ngẩng đầu lên, trầm giọng hỏi: -Sĩ Nguyên, ngươi nói xem, tất cả những việc ta đã làm là vì cái gì? -Hả? -Vì vinh hoa phú quý sao? Tào Bằng cười, lộ vẻ khinh thường: -Tình cảnh hiện tại của ta, đâu chỉ là vinh hoa phú quý? Mấy năm trước, số tiền lời mà ta thu được ở Hải Tây phải tới con số hàng triệu lượng vàng. Nếu chỉ là vì vinh hoa phú quý, sao ta phải đem số tiền tài đó đổ vào Hà Tây? Ta cứ ngồi ở trong nhà, ngồi mát ăn bát vàng. Chỉ riêng dựa vào Ngân lầu (ngân hàng), mỗi tháng cũng thu được một trăm ngàn tiền, việc gì phải khổ sở ở Hà Tây, chịu hai năm lạnh giá khủng khiếp, dốc hết tâm sức? Nói đoạn, hắn đứng lên, tra lưỡi đao thép vào vỏ. -Ta từng nghĩ, không thẹn với trời, gánh vác xứ mệnh vì dân, tích lũy tuyệt học cho tương lai, mở ra cuộc sống thái bình cho vạn thế… ta muốn nhanh chóng kết thúc buổi loạn thế này, nhưng lại phát hiện ra, lực lượng của bản thân quá nhỏ bé. Nếu như ta nói với người, cuộc chiến loạn này sẽ kéo rất dài, thậm chí đến hàng trăm năm, đến lúc Trung Nguyên mười phe không còn nổi một, ngoại tộc tràn vào, vậy thì sẽ thế nào? Có lúc, ta không dám nghĩ… Chúng ta tính tới tính tui, cuối cùng lại tự đẩy mình vào tròng. Chúng ta tự cho là mình rất thông minh, nhưng thực tế thì sao? Ngu xuẩn nhất, lại chính là những người như chúng ta… Bàng Thống ngẩn người! Hắn có chút không hiểu với những điều Tào Bằng nói. Tào Bằng quay lại ngồi xuống, trầm giọng nói: -Nếu muốn nhanh chống dẹp yên loạn thế, thì phải nhanh chóng giải quyết những vấn đề đó. Điều đó không phải cứ ngồi chiếm một thành một trì là đã có thể thành công. Đại thế thiên hạ hiện nay, ai có nghiệp nấy rõ ràng. Từ thời Đổng Trác tới nay, hào kiệt cùng kề vai nổi dậy, các châu các quận đều nhiều không kể xiết. Còn về phần Viên Thiệu, kẻ danh tiếng nhỏ bé, ít người phò tá, thì Tào Công dần dần ắt sẽ khắc chế được. Nhờ thiên thời và nhân hòa, Tào Công có thể chiếm giữ được mạn nam sông, công đánh mạn bắc sông, đóng quân Quan Trung, cướp lấy Lương Châu, thế mạnh thống nhất phương bắc của người, đã đến mức không ai có thể ngăn nổi… Tào Công phụng mệnh Thiên tử chứ không xưng thần, nổi danh đại nghĩa, không ai có thể tranh giành. Tôn Quyền ở Giang Đông, lịch sử ba đời, có sông lớn ngăn giữ, lại có hiền thần theo phò, trước mắt chưa đụng đến được, phải đợi tính kế lâu dài… nhưng, y cũng chỉ có thể an phận một cõi, sớm muộn cũng bị diệt, khó thành đại sự. Đợi Tào Công bình định xong phương bắc, nhất định sẽ đánh đến Kinh Tương. Nếu Tào Công có được Kinh Tương, miền bắc sẽ có lợi thế của hai dòng sông Hán Thủy, Miện Thủy, phía nam có Nam Hải; đông giáp Ngô Trung, nam thông Ba Thục, chỉ cần giơ tay là có thể bình định được giang sơn. Một bá chủ hùng mạnh như người, tất thành đại nghiệp. Lưu Chương, Trương Lỗ nắm giữ vùng đất Thiên Phủ, dân giàu nước mạnh, nhưng lại không đủ sức gìn giữ cái đã có. Ta có một kế, có thế khiến cho Thiên Phủ dậy tiếng kêu than, sớm muộn cũng phải đầu hàng. Biến số duy nhất, chính là Lưu Bị đang sống nhờ ở Kinh Châu. Người này cũng là bậc kiêu hùng, nhưng cũng chỉ là loài cá chép sống trong ao hồ mà thôi, chưa gặp thời chưa thể hóa rồng được… Ta, tài trí mưu lược không bằng Tào Công, kiên trì nhẫn nại không bằng Lưu Bị, ân trạch không sánh được Tôn Quyền. Nếu cố muốn trở thành chư hầu, thì kết quả… Mong muốn của ta, là sớm ngày có thể kết thúc cuộc đại chiến ở Trung Nguyên này, giữ lại chút nguyên khí cho thiên hạ. Ta nguyện suốt đời trú ở biên cương phương bắc, làm lá chắn cho Trung Nguyên ta. Đại trượng phu ngoài việc giễu võ giương oai ra, thì là kiến lập công huân, ta thực không muốn tiếp tục làm tiêu hao nguyên khí của Cửu Châu nữa. Bàng Thống há mồm trợn mắt. Đây cũng là lần đầu tiên Tào Bằng trải lòng mình, nói cho người khác nghe về lý tưởng của y. Bàng Thống vừa thấy có chút mất mát, vừa có chút khiếp sợ. Không vì điều gì khác, mà chỉ bởi những lời nói này của Tào Bằng…từ trước đến giờ, Bàng Thống đều hy vọng phò tá Tào Bằng xây dựng cơ nghiệp, nhưng rốt cuộc là xây dựng cơ nghiệp gì? Ngay cả bản thân y cũng không rõ. “Không thẹn với trời, gánh vác xứ mệnh vì dân, tích lũy tuyệt học cho tương lai, mở ra cuộc sống thái bình cho vạn thế”. Những lời này nghe thì rất đẹp, nhưng chỉ là những lời nói sáo rỗng mà thôi. Trên thực tế, điều mà dân chúng yêu thích nhất, không phải chính là thế hay sao? Một câu khẩu hiệu trống rỗng, đã khiến cho bao nhiêu thanh niên nhiệt huyết bỏ mạng. Mãi cho đến một ngày, có một vĩ nhân nói ra chân lý “cướp lấy chính quyền”, thì mới chỉ ra được con đường sáng. Cái gì là “sự nghiệp vạn thế”? Làm thế nào để không thẹn với trời? Làm thế nào để gánh vác xứ mệnh vì dân? Làm thế nào để tích lũy tuyệt học cho tương lai? Làm thế nào để mở ra cuộc sống thái bình cho vạn thế? Bàng Thống lúc này dường như có chút hiểu ra. Tào Bằng tự xác định vị trí của mình rất rõ ràng, hắn không phải là một người có thể làm bá chủ! Điều mà hắn muốn làm, là giữ lại chút nguyên khí cho vùng đất Cửu Châu rộng lớn… Nghĩ cho kỹ, thì kể từ sau khi Tào Bằng theo nghiệp sỹ đến nay, công lao trác tuyệt, nhưng những trận chiến mà hắn thực sự tham gia thì có bao nhiêu? Hầu như tâm tư của hắn, đều đặt cả vào việc mở rộng đồn điền, mở đường buôn bán, giúp bá tánh an cư lạc nghiệp. Nói rằng tài học của hắn hơn người, nhưng đến nay cũng chẳng để lại được bao nhiêu sách quý. Mấy cuốn sách văn mà Tào Bằng viết, chằng qua là thể hiện cốt cách và khí tiết của mình mà thôi… Những bộ sách có thể nói là nổi danh của hắn, có thể kể như Thiên Tự Văn, hay là Tam Tự Kinh… Tuy cái tên Tào Tam Thiên nổi danh vang dội, nhưng nếu nghĩ kỹ, thì sẽ phát hiện ra những sách mà hắn viết, đều là nói về việc làm thế nào để mở mang dân trí, dạy dỗ nhân tài, chứ không phải viết sách để lưu tên sử sách, thuyết giáo thiên hạ. Tào Bằng không muốn tranh giành thiên hạ, cố nhiên là khiến cho người ta thất vọng… Nhưng cũng chính trong khoảnh khắc này, Bàng Thống có được cảm giác nhẹ nhàng thoải mái một cách khó tả. Chí ít ra, thì hắn cũng là một người thực tế, làm việc nghiêm túc, chứ không phải là hạng mở mồm ra là rao giảng đạo đức, huênh hoang khoác lác. Tuy không thể phò tá hắn trở thành một bá chủ, nhưng lại có thể làm bạn tri kỷ trong đời. Chẳng phải người ta thường nói “có một người tri kỷ, chết cũng không đáng tiếc” đó sao. Bàng Thống cảm thấy, y đã tìm được một người tri kỷ, người mà y có thể phó thác sở học suốt đời của mình. Rõ ràng là có thể soán lấy thiên hạ, nhưng lại vì lo cho chúng sinh, mà từ bỏ hoàng đồ bá nghiệp, khí phách đó đến chừng nào, tấm lòng đó đến chừng nào? Rất lâu sau, Bàng Thống đứng lên, vái lạy sát đất: -Ta có người bạn như Hữu Học, đúng là vừa đáng mừng vừa đáng buồn. Tuy nhiên, Hữu Học không muốn để cho Cửu Nguyên mất hết nguyên khí đúng là việc tốt, nhưng cũng xin Hữu Học nghĩ cho mình sau này, mà chuẩn bị trước đi. Bàng Thống bất tài, nguyện cũng hiền đệ giương oai bên ngoài biên ải, kiến lập sự nghiệp không có công danh vậy. Nhưng bất kể Hữu Học có tán đồng hay không, Lương Châu trước sau cũng là cơ nghiệp của Hữu Học, Hà Tây, Võ Uy lại càng trọng yếu. Nếu hiền đệ đã quyết ý như vậy, thì Bàng Thống xin làm Thái thú Hà Tây, tiến cử Tử Sơn làm Thái thú Võ Uy, bảo vệ mạn tây bắc cho cơ nghiệp của hiền đệ… Từ trước tới giờ, Bàng Thống đi theo Tào Bằng, không mưu cầu thứ gì. Y chưa từng xin Tào Bằng một chức quan dù nhỏ nhất, những chức vị mà y đảm nhiệm, phần lớn đều là Tào Bằng chủ động ban cho. Thế mà bây giờ, y lại chủ động cầu xin một chức quan. Ý tứ thì đã rất rõ ràng, đó là quyết không để hai quận Hà Tây và Võ Uy lọt vào tay người khác. Tào Bằng ngạc nhiên nhìn Bàng Thống, hắn thậm chí đã chuẩn bị tinh thần, rằng sau khi Bàng Thống nghe được những lời này của hắn, sẽ chuẩn bị phủi tay bỏ đi. Thế nhưng Bàng Thống lại ở lại. Với tài năng của Bàng Thống, làm thái thú một quận không có gì khó. Trong khi đó quận Hà Tây chỉ là một quận trực thuộc, hơn nữa vị trí địa lý và diện tích cũng xác định rằng, quận Hà Tây sẽ không thể có được địa vị cao. Bàng Thống nguyện ý ở lại, đã cho thấy rõ lòng chân thành của y… Tào Bằng không những mừng rỡ khôn kể xiết, ngay trong ngày hôm đó còn viết luôn tấu chương, sai người gấp rút vượt sáu trăm dặm đường, đưa về Hứa Đô, báo lên phủ Thượng Thư. Về cơ bản, những người mà Tào Bằng tiến cử, phần lớn đều được Tuần Úc chấp nhận. Bàng Thống xuất thân danh môn, khi còn ở Hứa Đô cũng có qua lại với Tuần Úc, nên chắc cũng không có khó khăn gì lắm. Còn về phần bộ chất càng đơn giản hơn… y từng làm Hải Lăng Úy, lại từng đảm nhiệm chức Hải Tây Lệnh, chủ trì qua việc an trí đồn điền ở Hải Tây, thành tích chính trị lớn lao. Vốn dĩ, Tào Tháo muốn điều y về chỗ mình, đảm nhiệm chức Tư Không Từ Tào, đó cũng là một chức vụ hết sức hiển hách. Thế nhưng Bộ Chất lại đến Hà Tây. Để y đảm nhiệm Thái thú Võ Uy, chắc bên chỗ Tào Tháo cũng không có ý kiến gì. Bất luận kết quả thế nào, hai người này cũng đều có thể tiếp tục những quy hoạch của Tào Bằng một cách rất tốt, chắc chắn là những ứng viên tốt nhất… -Công tử, Vi Đoan đến! Tiếng nói của Bàng Đức khiến Tào Bằng bừng tình từ trong cơn trầm tư. Hắn ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn về nơi xa xăm, trong mắt chợt ánh lên chút vẻ lạnh lùng u tối, đột nhiên nói: -Đi, cùng ta đi nghênh đón Vi Lương Châu!