Tào Tặc
Chương 439
Đông đại doanh quân Hán.
Quân Hồng Trạch đã tan rã. Năm trăm quân tinh nhuệ, sau khi tiến vào đại doanh quân Hán liền gặp phải sự tập kích của quân Hán.
Cả một đại doanh quân Hán, chia là ba bộ phận.
Ba khu doanh trại Đông, Tây, Trung, Chủ tướng của Đông doanh trại, chính là Đô Úy Chinh Khương Phan Chương, còn chủ tướng của Tây doanh trại lại là người mới nhậm chức Tư Mã quận Hà Tây là Hạ Hầu Lan. Trung quân thì đương nhiên là do Tào Bằng trấn thủ, Từ Thứ làm quân sư, Ngưu Cương và Tào Chương làm phó tướng.
Ba khu doanh trại hỗ trợ lẫn nhau, Trình Tam Tài bố trận, công thủ đều có. Khác biệt so với Bàng Thống, Từ Thứ am hiểu trận pháp, có thể căn cứ vào các loại địa hình khác nhau, sắp xếp quân trận thích hợp nhất, có thể nói là tuyệt đỉnh số một.
Ngoài ra, Từ thứ cũng giỏi về nội chính, khéo về mưu lược.
Trong số bốn người bạn ở Thủy Kính sơn trang, văn hóa rèn luyện của Thôi Quân Thôi Châu Bình là tốt nhất, Thạch Thao thì giỏi về nội chính, tinh thông binh pháp, Mạnh Kiến cũng giỏi về nội chính, nhưng kiêm cả huấn luyện tướng sĩ và thương nghiệp. Từ Thứ nếu đem so sánh mà nói thì phát triển toàn diện các mặt. Nhưng do một số nguyên nhân, y ở trên cục diện chính, lại luôn thua xa so với hai người Gia Cát Lương và Bàng Thống, sơ lược là kém hơn một bậc.
Trước đây, được Từ Mẫu gọi về, Từ Thứ từ Thủy Kính sơn trang trở về nhà, sau đó cầu cạnh Tào Bằng.
Vốn dĩ Từ Thứ muốn làm chút nghiệp lớn, không ngờ lúc đó Tào Bằng vì ẩu đả với Phục Hoàn, bị bãi quan miễn chức, ở nhà đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm. Y lại không muốn ở lại Tào phủ làm chức quan nhàn hạ như vậy, liền dưới sự đề bạt của Tào Bằng, đến đầu quân dưới trướng Đặng Tắc.
Chỉ có điều, Đặng Tắc xuất trấn sang Diên Tân, vừa hay trận chiến Quan Độ kết thúc, Diên Tân cũng không có chiến sự.
Cũng khiến cho Từ Thứ không có đất dụng võ, chỉ có thể xử lý một số chính vụ. Sau này được Mãn Sủng xem trọng, đề bạt giữ chức Tòng Sự. Sau khi Đặng Tắc tiếp quản quận Đông, ngược lại đã giúp Từ Thứ có được không gian thi triển tài hoa của mình. Nhưng Từ Thứ vẫn là muốn làm việc dưới trướng của Tào Bằng. Dù sao lúc đầu y cầu cạnh Tào Tháo, cũng chính vì Tào Bằng mà đến, chứ không phải vì nể mặt của Đặng Tắc.
Bàng Thống chiến thắng ở bãi Phượng Minh, vang danh Hà Tây.
Nếu như nói Từ Thứ không có suy nghĩ riêng của mình, thì đó đơn thuần là nói bậy.
Gần như đầu quân Tào Bằng cùng một lúc, mà nay Bàng Thống đã ngồi vững ở vị trí tham mưu chính cho Tào Bằng, thậm chí được ủy thác trọng trách, một mình đảm đương một mảng công việc riêng.
Còn y thì sao, vì đủ mọi nguyên nhân mà chưa thể trổ tài trước mặt Tào Bằng được.
Lần này xuất binh đến Hồng Thủy Tập, Từ Thứ vậy mà đã tốn không ít công sức. Từ xuất binh đến hành quân, từ việc xây dựng lều trại đến việc thao luyện võ nghệ, hầu như đều toát lên tâm huyết của Từ Thứ. Đối với hành vi tập kích quân doanh của Hồng Thủy Tập, Từ Thứ đã dự đoán được từ trước.
Trong tiểu thuyết thường có chuyện bẻ gẫy cột cờ để phán đoán xem địch có tập kích doanh trại hay không.
Kỳ thật đó là điều sằng bậy.
Cái gọi là hiện tượng thiên văn cảnh báo, chẳng qua là các nhà tiểu thuyết gia mà thôi. Cơ sở để phán đoán thật sự, là trên phương diện nghiên cứu đối với kẻ địch, và từ cả các mặt như tình hình và khí hậu lúc đó, suy đoán và đưa ra kết luận.
Từ Thứ điềm tĩnh toán, Đậu Lan chắc chắn sẽ tập kích doanh trại, cho nên đã có sự chuẩn bị từ trước.
Cảnh Quân vừa mới vào Đông đại doanh, liền bị từng đoàn quân Hán vây quanh. Sau khi một loạt những mũi tên như mưa phóng xuống, số lượng binh sĩ của Hồng Trạch tử thương không ít. Cảnh Quân dựa vào võ nghệ đầy mình, chém giết trong đám quân hỗn loạn, muốn phá vòng vây ra ngoài. Gã vẫn luôn cho rằng, Mình võ nghệ cao siêu, thế nhưng bị vây chặt ở dây y khó có thể mà thi triển được. Binh lính Hồng Trạch sớm đã thất kinh, quân lính tan rã thì dù Cảnh Quân võ nghệ có cao cường đến mấy cũng không chống đỡ được quân Hán liên tục công kích. Chỉ trong chốc lát, Cảnh Quân đã bị đánh đến mức khôi giáp lệch hẳn ra, vô cùng chật vật. Mà dưới đại kỳ đại doanh phía đông, một viên tướng quân mặc áo giáp đen tuyền cưỡi ngựa cầm đao, quan sát chiến trường.
- Tiểu tử kia có phải là huynh đệ ngươi không?
Phía sau hắn là một thanh niên văn sĩ vẻ mặt lo âu, nghe hỏi liền bước lên trước nói:
- Tướng quân, Tiểu Quân không thấy được oai phong của tướng quân, đã mạo phạm, xin tướng quân hãy khoan thứ...Cuộc đời của gia gia yêu thương nhất là hắn, tướng quân có thể..
Thanh niên kia là Cảnh Lâm.
Lúc Cảnh Khánh quy thuận Tào bằng, Cảnh Lâm cũng thuận theo, vào làm phụ tá cho Tào Bằng, đảm nhiệm trợ lý.
Tướng quân mặc áo giáp đen kia, là Phan Chương.
Thấy Cảnh Lâm thấp thỏm, hắn liền nở nụ cười:
- Ngươi đừng khẩn trương, công tử đã hạ lệnh tha cho tính mạng của y, ta nào dám vi phạm quân lệnh? Ừm...Tuy nhiên, nếu dừng lại, thật sự có phiền phức, để mỗ tướng gia đi bắt y.
Lời còn chưa dứt, Phan Chương đã thúc ngựa lao ra, đánh tới phía Cảnh Quân.
Trong lòng Cảnh Lâm căng thẳng, dù cho biết rõ Phan Chương sẽ không làm hại tới tính mạng của Cảnh Quân, nhưng khi thấy Phan Chương lao ra cũng không khỏi hết hồn. Đối với vị Đô Úy Chinh Khương này gã cũng hiểu đôi chút. Người này phương pháp chiến đấu dũng mãnh, là một Tam Lang liều mạng, rất được Tào Bằng tin cậy. Trên đường hành quân, phàm là mã tặc mà gặp phải Phan Chương hầu như không người nào sống sót. Sát tính của người này có thể nói là nhân tài kiệt xuất trong quân Hán, so sánh ra thì Hạ Hầu Lan có vẻ nhân từ hơn.
Cảnh Lâm vẫn hy vọng Cảnh Quân đừng tới đại doanh phía Đông.
Không ngờ, sợ cái gì thì tới cái đó, hắn rõ ràng thật sự bí mật đánh úp doanh trại.
Phan Chương người ngựa hợp nhất, hai chân đạp mạnh, hoành đao bay ra, Cảnh Quân đang chiến đấu với một lính quân Hán, chợt cảm thấy lông tóc lành lạnh, y vội vã quay ngựa lại, thấy Phan Chương như mũi tên nhọn rời dây cung nhanh như chớp vọt tới trước mặt y.
So với Hạ Hầu Lan, Phan Chương tráng kiện, nhanh nhẹn dũng mãnh hơn.
Từ lúc đi theo Tào Bằng tới nay, hắn cũng được coi là trải qua nhiều chiến trận, sát khí kia được rèn luyện từ trên chiến trường đương nhiên khác hẳn với Cảnh Quân. Ngựa nhanh, đao nhanh...Phan Chương đang lúc phóng ngựa như bay, trong nháy mắt tinh khí đã dâng cao ngất, đến trước mặt Cảnh Quân quát lên một tiếng, cả người từ trên lưng ngựa bật lên, đại đao trong tay bạo phát theo cơ thể, triển khai thế mạnh như Hoa Sơn, nhanh như sấm sét.
Kình lực ngầm bắt đầu khởi động chém về phía Cảnh Quân.
Đao còn chưa tới, đao khí mãnh liệt đã tới trước mặt.
Cảnh Quân hai mắt trợn tròn, hét lớn một tiếng giơ thương lên đỡ.
Chỉ nghe ầm một tiếng vang, hai tay của Cảnh Quân như va phải sấm sét lập tức tê rần mất đi cảm giác. Y kinh hãi vội nằm sạp xuống né tránh con ngựa đang đạp tới, bên tai còn nghe tiếng lạnh lùng của Phan Chương:
- Còn không ngã xuống.
Phan Chương lật tay một kích đâm đại đao lên người Cảnh Quân.
Cảnh Quân quát to một tiếng, lập tức từ trên ngựa ngã lăn xuống.
Không đợi y bò lên, Phan Chương đã đẩy ngựa tới, đại hoàn đao nặng trịch đập lên vai Cảnh Quân như tòa núi bổ xuống, khiến Cảnh Quân không thể động đậy. Y đang muốn giãy dụa, chợt nghe Phan Chương nói:
- Tiểu tử, công tử nhà ta đã đồng ý với phụ thân ngươi, còn có huynh trưởng ngươi cầu xin cho ngươi, ngươi đừng để phụ thân ngươi kẻ tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Như có một chậu nước lạnh xối xuống, Cảnh Quân giật mình, không giãy dụa nữa.
Mấy quân Hán tiến tới đè y xuống, dùng dây thừng trói chặt hai tay y lại, lúc này, binh lính Hồng Trạch đã ngừng chống lại, toàn bộ đã xuống ngựa, ngồi xổm xuống hai tay ôm đầu. Nhìn tình cảnh trước mặt, Cảnh Quân ngây ngươi, vẫn cho rằng mình hơn nhiều người, nhưng trong mắt người ta mình chẳng khác đồ bỏ đi.
Cảnh Lâm tiến lên, vỗ vỗ vào vai Cảnh Quân.
- Ca Ca...
Cảnh Quân đột nhiên hối hận.
Đang yên lành, mình đi làm gì vậy?
Phụ thân ăn muối còn nhiều hơn mình ăn cơm, ca ca đã đọc sách nhiều, còn hiểu biết hơn so với y, bọn họ cũng không cho rằng Hồng Trạch có thể ngăn cản được quân Hán, hết lần này tới lần khác mình lại không cho là như vậy, cứ luôn có tâm lý đố kỵ gây chuyện với Tào Bằng. Tào Bằng không nhiều tuổi hơn y là bao nhiêu, vậy mà đã rạng danh thiên hạ, trấn thủ một phương.
Còn Cảnh Quân...
Y cũng muốn được tên tuổi như Tào Bằng, nổi danh thiên hạ.
Nhưng hiện giờ xem ra, y đã chọn sai đối tượng rồi.
Lời vừa định nói, lại không biết nên nói gì.
Cảnh Lâm thở dài, khẽ nói:
- Tiểu Lâm đừng sợ, phụ thân và ta dù liều mạng cũng sẽ bảo vệ tính mạng của đệ.
- Ca...
- Được rồi, đừng nhiều lời nữa.
Cảnh Lâm cười cười:
- Đợi công tử quay lại, ta sẽ cầu xin công tử rồi cùng đệ trở về Hồng Thủy.
- Thằng nhãi Tào...Công tử không ở trong doanh ư?
Phan Chương giục ngựa tiến đến, nghe vậy cười to:
- Tiểu tử, đối phó các ngươi cần gì công tử ra tay? Ta nói thật với ngươi, chúng ta chờ các ngươi đến bí mật đánh úp cướp doanh trại ba ngày nay rồi. Hôm nay đại doanh phía Tây có Tử U tọa trấn, chắc giờ này đồng bạn của ngươi đã bị bắt rồi. May là các ngươi không đi trung quân, quân sư chúng ta tại trung quân đã sớm chuẩn bị Bát môn kim tỏa trận dành cho các ngươi rồi, đủ để các ngươi không còn mảnh giáp. Lúc này công tử đang ở tại Hồng Thủy chờ Đậu Lan..
Đợi ba ngày?
Cảnh Lâm nghe đại doanh phía Tây tiếng kêu dần yếu ớt, y đã biết Đậu Hổ dữ nhiều lành ít.
Vốn tưởng rằng mình thông minh, nào ngờ tự chui đầu vào lưới, nhất cử nhất động đã sớm nằm trong tính toán của người ta, mà...
Cảnh Lâm chưa bao giờ thấy mất mát đến như này!
Từ nhỏ đến lớn y sinh trưởng tại Hồng Trạch, thậm chí rất ít ra khỏi Hồng Trạch.
Dựa vào lực lượng liên minh Hồng Trạch, y có thể tại Hà Tây hoành hành không trở ngại.
Nhưng hiện tại xem ra, y tự cho mình tài giỏi về điểm này nhưng trong mắt người khác y căn bản không có chút bản lĩnh gì.
- Hổ ca, hắn...
Cảnh Lâm khẽ nói:
- Yên tâm đi, công tử có lệnh, giữ lại tính mạng của các ngươi."
Lão Hổ không sao, cùng lắm là chịu nổi khổ đau da thịt, Hạ Hầu tướng quân rất có chừng mực, tuyệt đối không hại tính mạng của hắn đâu.
Phan Chương, Hạ Hầu Lan..
Nhiều nhân vật tài giỏi như vậy mà lại nghe sự sai phái của Tào Bằng.
Mình thật là ếch ngồi đáy giếng, còn tưởng là..
Đúng rồi, vừa rồi bọn họ nói Tào Bằng không có trong doanh, chẳng lẽ hắn ta muốn...vậy Đậu thúc phụ lúc này chỉ sợ gặp nguy hiểm!
Đậu Lan đứng trên đầu thành Hồng Thủy Tập, nhìn đại doanh quân Hán xa xa.
Ngay trong đại doanh quân Hán, ngọn đèn chợt sáng rõ, lúc tiếng kêu từ trong doanh vang lên, trong lòng ông cảm thấy căng thẳng.
Không hay rồi!
Đậu Lan bừng tỉnh: Tào Bằng cũng được cho là nhiều kinh nghiệm chiến trận, có thể có thể tên tuổi nổi danh như vậy, nào phải là người vô năng? Hơn nữa, bên cạnh hắn có không ít người tài ba, những người khác không nói, chỉ riêng Bàng Thống Bàng Sĩ Nguyên tại một trận tại Bãi Phượng Minh đã tiêu diệt hoàn toàn ba mươi ngàn đại quân Khương Hồ, có thể nói là ngang với quỷ thần, có người đó, Tào Bằng chắc không cần đề phòng?
Nghĩ tới đây, Đậu Lan chợt cảm thấy lo lắng cho Đậu Hổ và Cảnh Quân.
- Người đâu, chuẩn bị thương, ngựa, theo ta xuất kích.
Đậu Lan chọn hai nghìn tinh kỵ, mở rộng cửa thành đánh giết ra Hồng Thủy Tập. Lúc này Tào Bằng đang phục kích Đậu Hổ và Cảnh Quân, ta lúc này chỉ động xuất kích đánh cho hắn ta một đòn bất ngờ, dù không thể cứu được hai người con trai kia, nhưng có thể giảm đi nhuệ khí của Tào Bằng.
Đậu Lan nóng lòng như lửa đốt, thúc ngựa nhanh như chớp đánh tới đại doanh quân Hán...
Truyện khác cùng thể loại
1033 chương
52 chương
75 chương
466 chương
408 chương