Tào Tặc

Chương 437

Mùa đông năm Kiến An thứ tám, đại cục trở nên bình ổn trở lại. Chiến tranh Hà Bắc nhị Viên, bởi vì Tào Tháo xuất binh tương trợ, làm cho bọn Viên Đàm, Viên Thượng tất cả đều chấm dứt chiến tranh. Hai thuộc cấp của Viên Thượng là Lã Khoáng, Lã Tường quy thuận Tào Tháo, khiến cho Viên Thượng không thể không trở về Nghiệp Thành. Tuy nhiên Viên Đàm cũng không thành thật, sau khi ổn định trận tuyến, lại lệnh cho quân sĩ ý đồ lôi kéo hai người họ Lã. Nhưng Lã Khoáng và Lã Tường đâu có phải là người ngốc, bọn họ lập tức đem chuyện này báo cho Tào Tháo biết. Tào Tháo nghe được tin này chỉ cười lạnh một tiếng, sau đó không nói hay hỏi gì đến chuyện này nữa. Đầu tháng mười, Tào Tháo hạ lệnh xây dựng cải tạo Bạch Câu với đường Thông Lương. Bạch Câu này là một con sông nhỏ, đời sau nằm phía tây huyện Tuấn thuộc tỉnh Hà Nam, bắt nguồn gần sát sông Kỳ Hà ( Trước là nhánh sông Hoàng Hà). Chảy theo hướng đông bắc, tiếp với Thanh Hà ( Tên cổ, nguyên là sông Hoàng Nam tỉnh Hà Nam). Tào Tháo sai người đập đê để dẫn nước từ Bạch Câu du nhập sông Kỳ Hà tăng lượng nước lên nhanh chóng. Kể từ đó, số lượng tàu thủy lưu thông vận chuyển lương thực cũng tăng lên. Sau khi kênh rạch Đãi Bạch được sửa chữa, sẽ nối được hai sông là Kỳ Thủy và Thanh Hà thành một dòng tạo thành tuyến đường vận tải thủy ở khu vực Hà Bắc. Bởi vậy có thể thấy được, Tào Tháo đã quyết định nhanh chóng, phải nhanh chóng bình định Hà Bắc. Còn về nguyên nhân của việc này, có nhiều phương diện, trong đó có áp lực đến từ Kinh Châu. Tháng sáu năm Kiến An thứ tám, Lưu Bị đóng quân ở Tân Dã. Lưu Bị mua rất nhiều ngựa tuyển ở huyện Tân Dã, càng thu hút không ít nhân vật mạnh. Cũng không có ít gia tộc ở Kinh Tương, mượn chuyện của Gia Cát Lượng mà bắt đầu thể hiện thiện ý của mình với Lưu Bị. Nếu nói, một mình Gia Cát Lượng có thể sẽ không có khả năng lớn như vậy. Nhưng đồng hành với việc sau khi Bàng Thống và đường huynh Bàng Sơn Dân xuất sĩ, còn có Gia Cát Lượng cưới Thái Thị, địa vị của Gia Cát Lượng ở Kinh Châu cũng theo xuống rất nhiều, cũng có rất nhiều người nhận. Thêm vào đó, bên Lưu Biểu có không ít lão thần Sơn Dương, Y Tịch có thiện cảm tình với Lưu Bị. Môi trường của Lưu Bị ở Kinh Châu, cũng theo đó mà thả lỏng hơn rất nhiều Tháng tám, Gia Cát Lượng chính thức trở thành quân sư của Lưu BỊ, vì Lưu Bị mà hiến kế. Trong lúc đó, Trương Tú từng có ý đồ tấn công Tân Dã bị Gia Cát Lượng trù tính mà thất bại thảm hại, càng đề cao địa vị của ông ta dưới trướng Lưu Bị. Điều này làm cho Lưu Biểu càng cảm thấy yên tâm với Lưu Bị. Theo tình trạng trước mắt cho thấy, Lưu Bị ở Tân Dã, có thể khiến cho phía nam Kinh Châu không đáng lo, Lưu Biểu không thể cấp cho Lưu Bị quyền lực quá lớn, ở một số mặt Lưu Bị vẫn bị áp chế. Nhưng năng lực của Lưu Bị càng lớn, Lưu Biểu vừa yên tâm đồng thời cũng tỏ ra lo lắng. Nháy mắt, đã đến tháng mười một. Sau một mùa đông, nhiệt độ ở Kinh Châu đã ấm dần. Mùa đông ở Giang Nam, không giống như mùa đông ở phương Bắc nhìn qua không lạnh buốt bằng. Nhưng trên thực tế, so với miền bắc càng gian nan hơn… Hai người Lưu Biểu và Thái phu nhân đang ở sau vườn hoa, đang chơi đùa với con út Lưu Thông. Gã có một đứa con lớn tên là Lưu Kỳ, năm nay đã hai mươi lăm tuổi…Lưu Kỳ rất giống Lưu Biểu, cho nên rất được Lưu Biểu coi trọng. Chỉ có điều, khi con út Lưu Thông được sinh ra, cộng thêm với Thái phu nhân châm ngòi, khiến cho Lưu Biểu bắt đầy bất hòa với Lưu Kỳ. - Gần đây Bá Ngọc và Lưu hoàng thúc có thường xuyên lui tới hơn! Thái phu nhân đột ngột nói ra một câu, khiến cho Lưu Biểu ngẩn người ra. Nhìn lại những gì đã qua, phát hiện Thái phu nhân nói xoáy quá…trêu đùa với Lưu Tông, Tiểu Tông đã tám tuổi, thân hình có chút giống mẫu thân. Thấy biểu hiện của Lưu Biểu, cậu nhẹ nhàng bưng chén rượu đến, nhẹ nhàng nói: - Phụ thân, mời người uống rượu. - Tốt, tốt, tốt lắm! Lưu Biểu không khỏi mừng rỡ, hết sức vui mừng trước kết quả này, vội ôm Lưu Tông vào trong lòng. - Phu nhân, nàng vừa nói, Bá Ngọc và Huyền Đức thường xuyên lui đến hơn? - A! Phu nhân khuông mặt ngỡ ngàng, chợt cười nói: - Thiếp cũng chỉ là nghe người ta nói thế, cũng không biết cụ thể là như thế nào. - Ồ! Lưu Biểu uống một ngụm rượu, trong mắt hiện lên tia sắc bén. Thái phu nhân giống như không cố tình chú ý, nhưng vẫn ngầm quan sát biểu hiện của Lưu Biểu. - Đúng rồi, Khổng Minh đã ở Tân Dã tốt chứ? - Vẫn tốt… chỉ có điều, phu thê hắn mới thành thân, đã bị Lưu Bị triệu đi Tân Dã, để một mình thân nữ nhi cô độc chốn phòng khuê…. - Lưu Huyền Đức thật không hiểu lý lẽ gì người tốt việc xấu. Thiếp nghĩ để Khổng Minh trở về, phu quân nghĩ xem như thế có thỏa đáng không? - Chuyện này có gì đó chưa thỏa đáng. - Chỉ sợ Huyền Đức không đồng ý... Lưu Biểu nhíu mày: - Một khi đã như vậy, ta sẽ phái người qua đó thông báo một tiếng. Nếu như Lưu Huyền Đức không chịu thả người, ta sẽ đi tìm người mà hắn cần, hắn có thả người hay không? Việc Gia Cát Lượng lựa chọn phụ tá cho Lưu Bị, trong lòng Lưu Biểu vẫn không được vui. Dù nói thế nào thì Gia Cát Lượng và hắn cũng là người một nhà, tại sao lại đầu quân cho Lưu Bị? Vừa nghĩ đến điều này, trong lòng Lưu Biểu đã cảm thấy không thoải mái. Thái phu nhân không tiếp tục châm ngòi nữa, chỉ ngồi cẩn thận hâm nóng rượu. Có một số việc, điểm đến ngay lập tức. Nếu như không có Thái Mạo nói cho hắn, Lưu Kỳ và và Lưu Bị thường xuyên đi qua lại, chỉ sợ Thái phu nhân ngày hôm nay cũng không nói những lời này. Lưu Biểu dù sao cũng đã già rồi! Nếu một ngày nào đó, Lưu Bị giúp Lưu Kỳ đoạt lấy vị trí đứng đầu Kinh Châu, nên làm thế nào cho phải? Là chính ngươi tự tìm lấy phiền phức, vậy đừng trách ta không khách khí với ngươi. Khổng Minh cũng là người không hiểu việc, sớm biết như thế không nên để Lưu Bị đi Tân Dã. Nghĩ đến đây,trong lòng Thái phu nhân, có chút ác ý. Trung Nguyên, đối với Tào Bằng mà nói có chút xa vời Lưu Bị và Gia Cát Lượng, cũng đã rất lâu rồi không xuất hiện trong đầu hắn. Mùng tám tháng mười một năm Kiến An thứ tám, Tào Bằng đột nhiên nhận thông báo Hà Tây: - Hồng Thủy tập không nghe giáo hóa, không quy phục. Nay phục mệnh thiên tử, thảo phạt. Tào Bằng cuối cùng cũng đã quyết định động thủ với Hồng Thủy tập. Kết quả như thế, người dân Hà Tây sớm đã đoán trước được, vẫn chưa có gì cảm thấy kinh ngạc cả. Từ mười ngày trước, Tào Bằng ở đại doanh Hồng Thủy tổ chức hội minh, mà Đậu Lan không đến tham gia, từ đó có thể nhìn ra được, việc xuất binh chỉ là việc sớm muộn. Tào Bằng và các bộ lạc ở Hà Tây đã kí khế ước, khiến cho rất nhiều người cảm thấy khiếp sợ. Không nói đến việc Đàn Chá quy thuận triều đình, mà chỉ là những sự việc mà Tào Bằng nói trong hội minh, cũng đủ để làm người ta suy tư. Đây cũng không phải là một danh sĩ Trung Nguyên nhỏ hẹp. Một người rất có hoài bão, cũng không hề bài xích người Hồ. Hơn nữa dường như hắn lại trợ giúp cho cuộc sống của người Hồ trở nên tốt hơn, đạt được nhiều lợi ích hơn, Tuy nói cách làm hơi cứng rắn, mạnh mẽ, nhưng xem với tình hình trước mắt, hình như cũng không quá đáng quá. Có tán thành, cũng có phản đối… Tóm lại, cái đơn giản biến thành phức tạp, đủ các ý kiến. Tuy nhiên, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được, hội minh này chỉ là bước đầu tiên của Tào Bằng mà thôi. Người Trung Nguyên thường nói tiên lễ hậu binh. Đã có lễ nghĩa, kế tiếp chính là dụng binh…Còn dụng binh như thế nào? Tất cả mọi người còn đang dè chừng. Ngày mùng mười đầu tháng mười một, Tào Bằng điểm binh xuất chinh ở đại doanh Hồng Thủy. Cho Khương Đô úy Phan Chương làm tiên phong, Ngưu Cương làm phó tướng, lệnh cho ba nghìn quân xuất kích. Đồng thời Tào Bằng ở đại bản doanh Hồng Thủy xuất năm nghìn binh mã. Trong đó quân Hồ Hán hỗn tạp, chỉ cần là người muốn nhập ngũ là có thể đi. Hai tháng gần đây, Tào Bằng chọn ra được hơn ba nghìn nô lệ người Hồ. Hơn nữa hắn có hơn tám nghìn nô lệ người Hán, ước chừng có hơn mười ngàn người. Mà Bộ Chất và Phan Chương đến sau, mang đến năm nghìn binh mã. Sau khi Tào Bằng sai người đánh tan, lại chiêu mộ thêm năm nghìn binh lính tốt, tổng cộng là mười ba nghìn quân. Chia riêng thành hai hướng, do Hạ Hầu Lan và Phan Chương dẫn đầu. Tào Bằng tự mình dẫn một đạo quân, do Hách Chiêu quản lí. Lúc này binh lực của quân Hán đã không giống như bình thường. Nếu tính hai nơi Liêm Bảo và Phượng Minh, có gần hai mươi nghìn người. Lần này Tào Bằng, xuất hai đạo binh mã, xuất phát hướng đến Hồng Thủy tập. - Nay công tử dụng binh, đi chinh chiến, thật đáng kinh hoàng! Từ Thứ làm quân sư Tư Mã, xuất chinh đi theo. Trước khi xuất chinh, Từ Thứ nói với Tào Bằng: - Hồng Thủy Tập không đáng để lo nghĩ. Chỉ sợ Lý Kỳ muốn xuất tương trợ binh, cũng sẽ có Đặng Giáo Úy và Công Uy ở Phượng Minh kiềm chế, khó có thể thực hiện được ý đồ. Cho nên, mục đích của trận chiến này là muốn mọi người ở Hà Tây biết được thực lực của công tử. Chỉ có như thế, mới có thể khuất phục dân chúng. Còn về công tử, trấn giữ bảo hộ Hà Tây, quan trọng là bảo hộ mà không phải là chinh phạt. Tào Bằng vô cùng chấp nhận. Nói thật, hắn đúng là không để Hồng Thủy tập ở trong mắt. Trước đây chỉ là Phượng Sồ Sơ Minh, mà này lại có Đơn phúc tiên sinh đi theo. Trận chiến Hồng Thủy tập này, muốn đánh tốt, đánh mau, đánh cho những nhân vật có tâm hồn hoang tưởng phải thành tâm thần phục. Đây mới chính là mục đích chiến đấu. Cho nên Tào Bằng tự mình đốc thúc quân, Hạ Hầu Lan làm phó tướng. Rời khỏi đại doanh trại Hồng Thủy tập, đại quân tiến công thần tốc. Cảnh Khánh là người đầu tiên dẫn quân quy thuận, đem theo danh sách cũng đều giao cho Tào Bằng. Rồi sau đó, gã mang theo gia tộc và gia quyến, đi tới đại doanh Hồng Thủy, rất nhanh chóng định cư ở đó…. Hiện tại Cảnh Khánh, không hề có áp lực. Chỉ đợi năm sau, sau khi Đàn Chá rút lui khỏi Hồng Sa Cương rồi, gã có thể tiếp nhận xây dựng thành tại Hồng Sa Cương, làm Hồ Trưởng của gã. Về phần phụ tá, hắn đều muốn làm tốt. Để cho đứa con cả của Cảnh Lâm đảm nhiệm….Chỉ có vướng bận duy nhất, chính là con thứ Cảnh Quân tại Hồng Thủy tập. Cũng may là Tào Bằng đã cam đoan với gã, tuyệt đối sẽ không làm hại đến tính mệnh của Cảnh Quân, sẽ đem y bình an trở về đại doanh Hồng Thủy. Cảnh Khánh quy thuận, cũng chứng tỏ rõ minh ước Hồng Thủy, hoàn toàn được giải trừ. Trong ngày thứ ba Cảnh Khánh quy thuận. Thu Nô dẫn bộ đến đầu nhập, năm nghìn bộ khúc đều được giao cho Tào Bằng, mà Thu Nô thì mang theo gia quyến, tiến vào Băng Thành…Sau khi Thu Nô, lại có ba bộ lạc lớn quy thuận. Mười tám bộ lạc, trong chớp mắt liền thiếu đi năm bộ lạc. Thậm chí còn lại những bộ lạc khác, cũng đều hoảng sợ không biết đi con đường nào, không lâu khi các bộ lạc của bọn họ quy phụ, đều dần dần tìm cách chạy trốn khỏi sự khống chế của bọn họ, hướng đến đại doanh Hồng Thủy mà đi. Mà hiện tại bọn họ, đúng là không quan tâm hỏi nhiểu quá. **** Thằng nhãi Tào gia khinh người quá đáng. Hồng Thủy tập, giờ phút này đã không còn phồn hoa và áo nhiệt như trước kia khi Tào Bằng mới đến nữa. Người Hồ trong thành phố đều rời khỏi, làm cho người Hán thất kinh. Toàn bộ Hồng Thủy tập, bị bao phủ không khí khủng hoảng. Mỗi người đều mang vẻ mặt mờ mịt. Trước đây, không phải là có quan hệ không tốt với đại doanh Hồng Thủy sao? Còn liên thủ đẩy lui địch…Tại sao lại trong nháy mắt lại biến thành cung đao đấu nhau? Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra! Vì sao trước kia hội minh đại doanh Hồng Thủy, Đậu tướng quân không đi đâu? Đậu Lan có thể cảm nhận rõ ràng được, trong lòng bộ khúc mờ mịt và oán giận. Ông chỉ có thể âm thầm kêu khổ: ban đầu muốn đợi đến khi các bộ lạc được điều chỉnh xong, có thể tranh thủ lợi ích lớn hơn nữa từ Tào Bằng. Không ngờ rằng Tào Bẳng không nói hai lời đã động binh rồi? Theo Đậu Lan thấy, Tào Bằng vừa mới tiếp nhận di dân từ Trung Nguyên, nhất định là rất bận rộn. Vậy mà, sau khi Tào Bằng nhận di dân, nhanh chóng phân phối hai nghìn ba trăm hộ đến Liêm Bảo, và bai Phượng Minh giảm bớt một phần áp lực. Sau khi hắn và Đàn Chá bí mật thiết lập hiệp nghị, không mất một giọt máu nào mà có được Hồng Sa Cương, khiến cho toàn bộ Hà Tây rơi vào khủng hoảng. Mà sau một đêm một tòa Băng Thành đột ngột mọc lên trên mặt đất, đúng là điều thần kỳ. Ít nhất là trong mắt người bình thường, Tào Bằng được ông trời chiếu cố… - Phụ thân không cần lo lắng, con có một kế, có thể làm cho thằng nhãi Tào Bằng, không công mà rút về.