Tào Tặc
Chương 427
Tào Bằng đang ngồi cạnh một doanh trại sát con sông lớn Đại Hà, chiêu đãi nồng hậu nhóm Thái Thú Trương Ký quận An Định…
Tám ngàn hộ di dân, tổng cộng hơn ba mươi sáu nghìn người, đầu tháng mười đi qua quận An Định, bình an đến Trung Vệ. Tào Bằng đã xây dựng xong một doanh địa tạm thời ở Tây An Đại Hà. Mà quan phủ Hà Đông nơi đó, cũng đã bố trí tốt doanh trại, bắt tay vào chuẩn bị việc sắp xếp cho di dân qua sông. Ba mươi sáu nghìn người, nghe qua thì dường như cũng không nhiều nhưng muốn đưa ba mươi sáu nghìn người này qua Đại Hà, cần vài ngày vài đêm, chỉ sợ cũng không khả quan lắm. Vì muốn đưa di dân đi, Thái Thú Trương Ký phụ trách quận An Định có thể nói là phải mất rất nhiều công sức triệu tập thuyền bè đến để đưa đón dân chúng.
Trương Ký, tự Đức Dung, người Cao Lăng thuộc quận Phùng Dực.
Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, người này từng được Hạ Hầu Uyên tiến cử trấn thủ Trường An.
Tuy nhiên vào lúc này, Trương Ký mới ba mươi. Người này mười sáu tuổi đã làm tiểu lại trong quận, sau được cử làm mậu tài, nhậm chức huyện lệnh huyện Tân Phong. Cai trị đương thời, người có danh xưng tam phụ đệ nhất khẩu Chung Lạt nhiều lần dâng thư khen ngợi, ngôn, đức dung, đại tài. Chung Lạt đó là ai vậy?
Là nhân vật danh tiếng lẫy lừng ở thời đại này!
Một trong tứ đại gia tộc của Toánh Xuyên, con cháu Chung Thị, bản thân cũng là người cực kỳ kiêu ngạo.
Cho dù là Tào Bằng, Chung Lạt đánh giá cũng chỉ là: thượng khả (tạm được). Còn đối với Trương Ký, lại khen ngợi là trụ cột.
Quận An Định, chịu sự quản lý của Lương Châu, giao giữa Lũng Tây và Võ Uy.
Sở dĩ để Trương Ký làm Thái Thú quận An Định là bởi vì quan hệ vô cùng thân thiết giữa y và Mã Đằng. Năm Kiến An thứ bảy, Cao Can và Quách Viện tàn sát bừa bãi, thế là Trương Ký đi du thuyết Mã Đằng cùng với Chung Sâm tấn công hai người Cao, Quách. Sau đó lại giúp Mã Đằng đánh bại Trương Thịnh, giết loạn phản Vệ Cố, bình định loạn Quan Tây, lập công lớn, được thăng nhiệm chức Thái Thú.
Lần này, Trương Ký chuyên trách việc di dân, gặp Tào Bằng.
Mục đích chính của việc này là hy vọng có thể khuyên bảo Tào Bằng, tạm thời không nên trở mặt với Mã Đằng.
Nói cho cùng, Quan Tây hiện tại không thể bình ổn, nếu Mã Đằng tạo phản, tất sẽ dẫn đến phản loạn Quan Tây, thậm chí là rối loạn toàn bộ Quan Trung. Đây không chỉ là ý của Trương Ký, cũng là suy nghĩ của Lương Châu Thứ sử Vi Khang. Cả Tào Tháo cũng hy vọng Quan Trung tạm thời không phát sinh hỗn loạn quá lớn, để tránh ảnh hưởng đến sách lược bình định Viên Thị của hắn ở Hà Bắc.
Bộ Chất, Hạ Hầu Lan, cùng qua sông.
Bọn họ vốn là đi cùng những di dân, nhưng Tào Bằng nếu đã đích thân đi đón, hai người họ tất nhiên phải đi cùng.
Bộ Chất và Tào Bằng, đã bốn năm không gặp mặt.
Hạ Hầu Lan cũng đã hơn nửa năm không gặp Tào Bằng, nên cực kỳ nhớ mong.
Đi cùng nhóm Bộ Chất, còn có rất nhiều người. Có người quen, cũng có người lạ, làm Tào Bằng thấy vô cùng thoải mái.
Lần này đến Hà Tây, có Từ Thứ quận Tiền Đông, một trong tứ hữu Thủy Kính sơn trang Mạnh Kiến, huynh đệ Bàng Thống của Bàng gia… tổng cộng hơn mười người. Trong đó, khiến Tào Bằng giật mình nhất, phải nói đến Giả Tinh, cũng chính là con nuôi của Giả Hủ.
Không giống với những người khác, cha của Giả Tinh là Tào Duyện quận Hà Tây.
- Quận Hà Tây?
Tào Bằng không khỏi có chút ngạc nhiên.
Từ đời Hán đến nay, thực là không có nơi nào tên quận Hà Tây, chẳng lẽ là…
Trương Ký giải thích:
- Tư Không dâng tấu lên triều đình, bố trí quận khẩu Hà Tây, Hữu Học đảm nhiệm chức Thái Thú quận Hà Tây. Tuy nhiên sự vụ cụ thể, vẫn cần đợi sau khi Hữu Học trấn giữ và bảo hộ Hà Tây, tấu lên Tư Không phủ, rồi sau đó mới có thể khẳng định chắc chắn. Tuy nhiên, Tuân Thị Trung đã lập hồ sơ quận Hà Tây ở phủ Thượng Thư, chỉ đợi tin vui của Hữu Học.
Cứ như vậy mà thành Thái Thú?
Nên nói Bắc Trung Lang Tướng và Thái Thú, đều là cùng cấp bậc.
Nhưng xét về quyền lực, vẫn là có bất đồng vô cùng lớn. Trung Lang Tướng là quân chức, còn Thái Thú, ở thời Tam Quốc, phần lớn là quân chính nhất thể. Tào Bằng nguyên là giữ chức bên quân đội, hiện tại lại giữ chức Thái Thú. Chính là khu Hà Tây, hắn một mình nắm giữ, không chịu bất kỳ sự quản hạt hạn chế nào. Bởi vậy cũng có thể nhận thấy được sự tín nhiệm của Tào Tháo với Tào Bằng.
- Nguyên Trực đến đây cũng là theo ý của Thúc Tôn (Đặng Thúc Tôn – Đặng Tắc – chú thích của BTV), tới giúp đỡ Hữu Học.
Tào Bằng và Từ Thứ đã quen biết nhau từ ba năm trước, cho nên cũng không xa lạ gì.
Lúc đầu, Tào Bằng thông qua mẫu thân của Từ Thứ, liên lạc với Từ Thứ đang học tại Thủy Kính sơn trang. Rồi sau đó, Từ Thứ và Thạch Thao cùng đến Hứa Đô. Tuy nhiên lựa chọn của hai người lúc đó lại không giống nhau. Từ Thứ chọn giúp đỡ Đặng Tắc, cai quản Diên Tân. Không lâu sau, lại được Thái Thú Mãn Sủng ở quận Đông lúc đó coi trọng, nhậm chức ở quận Đông.
Khác với Từ Thứ, Thạch Thao vẫn ở Hứa Đô.
Mãi đến đầu năm Kiến An thứ tám, Tào Bằng đề nghị với Tào Tháo, Từ Thứ mới được nhậm chức Lâm Thao Lệnh.
Ưu khuyết điểm của hai người khó mà phân biệt rõ ràng. Một người vẫn luôn làm phụ quan, nương tựa chốn quan trường, địa vị rất cao; người kia thì chọn cách nằm gai nếm mật, bỗng nhiên trở thành chủ quan một huyện, một mình cai quản một phương. Ai cũng có sự tài hoa của riêng mình, chỉ có điều cách làm của họ không giống nhau.
Từ Thứ khoảng chừng ba mươi, điềm đạm nho nhã.
Nhìn qua thì như điềm đạm nho nhã, nhưng giao thiệp nhiều hơn, có thể cảm nhận được thái độ kiêu kỳ vốn có của ông ta…
- Nguyên Trực lần này đến, ta có thể buông tay.
Tào Bằng cũng vô cùng phấn chấn, khi trước còn đau đầu vì không có người tài bên cạnh, mà bây giờ, thoáng cái đã có bao nhiêu trợ thủ đắc lực.
- Nay Tử Sơn, Nguyên Trực đã đến, lại có Công Uy và Sỹ Hung, Hà Tây chắc chắn sẽ được an bài.
Mấy người Bộ Chất, đồng loạt đứng dậy cúi người.
Mạnh Công Uy, cũng chính là Mạnh Kiến, còn có hai người Bàng Lâm cũng rất cao hứng.
Theo như thái độ đối đãi của Tào Bằng với họ có thể thấy là hết sức tôn trọng. Điều này cũng đã nói lên rằng, Hà Tây sau này, có thể có một môi trường tương đối ổn định để phát triển, thể hiện tài năng. Còn Giả Tinh thì lại im lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ mỉm cười.
- Tử U, các ngươi đều tới thì cha ta phải làm sao?
Tào Bằng lại nghĩ tới một việc, đó chính là mấy người Hạ Hầu Lan Hách Chiêu, là nhân vật vô cùng quan trọng trong tay Tào Cấp.
Bọn họ tập trung lại đây, chẳng phải là nói rằng trong tay Tào Cấp không có ai có thể trọng dụng hay sao?
- Ồ, công tử xin hãy yên tâm.
Bộ Chất cười ha hả nói:
- Tử U tuy rằng đến đây, nhưng cũng không ảnh hưởng quá lớn đến Tào Phụng Xa. Nay Tào Bân đã nhậm chức Thành quân Tư Mã Thành Môn Giáo Úy, lục ca Tào Tuân của ngươi thì được Phụng Xa Hầu mời, làm chủ bộ khi nhóm Bá Đạo rời đi, chức vụ còn ghế trống, thì có huynh đệ Ngưu Kim lên, đồng thời huynh đệ Tào Thái cũng đã nhậm chức làm việc cho Phụng Xa Hầu. Theo ta thấy, chức Giáo Úy thành môn ở Phụng Xa Hầu này, không ai có thể thay thế được.
Tào Tuân đảm nhiệm chức chủ bộ Thành môn Giáo Úy?
Việc này quả thực vượt ngoài dự liệu của Tào Bằng.
Tào Tuân nguyên thể trạng không tốt, cho nên đã trở về Hứa Đô nghỉ ngơi.
Không ngờ rằng, cha của hắn lại minh mẫn đến như vậy, mời Tào Tuân qua.
Tào Tuân và Tào Bằng, là huynh đệ kết nghĩa, gặp Tào Cấp cũng phải gọi một tiếng bá phụ. Mà lúc trước ông ta ở Trường An, dưới quyền Chung Diêu, rất được Chung Diêu xem trọng. Hiện tại Chung Diêu đã trở về Hứa Đô, là Thượng Thư Lệnh, tất nhiên sẽ quan tâm chiếu cố Tào Tuân.
Còn như Tào Bân, vậy càng không phải nói.
Huynh đệ Tào Chân, trước đây là tùy tùng bên cạnh Tào Tháo.
Có hai người đó bên cạnh, cơ bản đã có thể bảo đảm được chức Giáo Úy thành môn của Tào Cấp, ít ai có thể làm lung lay.
Hơn nữa Tào Thái...
Tào Thái là con trưởng của Tào Nhân, đương nhiên là con cháu của Tào gia.
Nói cách khác, toàn bộ Hứa Đô, hiện giờ đã bị tộc nhân họ Tào nắm chặt trong tay.
Đương nhiên, Tào Thái làm dưới quyền Tào Cấp, cũng là do rất nhiều nguyên nhân. Ví dụ như, Tào Nhân, Tào Hồng, Hạ Hầu Uyên tướng lãnh họ Tào, có rất nhiều vụ giao dịch với Tào Bằng. Chín thương nhân lớn ở Hải Tây, đều có lưu dấu tay của họ, cứ như vậy, liền hình thành một đoàn thể vì lợi ích ngầm. Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết là tập đoàn này phải trung thành với Tào Tháo.
- Nếu có lục ca ở đây, như vậy thật sẽ có thể bớt được rất nhiều phiền toái.
- Không chỉ vậy, Hám Đức Nhuận điều hai người Phùng Siêu và Sở Qua từ Hải Châu tới quận Đông, hiện tại cũng coi như là thăng chức. Còn Đặng Chi, bởi vì Nguyên Trực rời khỏi, bị Thúc Tôn mời đi, làm Chủ bộ quận Đông. Trên cơ bản, gia sự Trung Nguyên, Hữu Học không cần để tâm quá mức. Tất cả đều rất bình thường. Thúc Tôn còn nói, muốn tỷ thí với ngươi một trận… Ha ha, trong thời hạn năm năm, xem huynh đệ hai người, ai có thể giải quyết tốt hơn.
Đặng Chi, cuối cùng là vì nghĩa mà trở lại bên cạnh Đặng Tắc.
Tuy nhiên sau khi đã trải qua một thời gian được tôi luyện, bất luận là Đặng Tắc hay là Đặng Chi, cũng đều không còn non nớt như năm đó.
Đặc biệt là Đặng Tắc, từ Cức Dương đến Hứa Đô, từ Hứa Đô đến Hải Tây, lại từ Hải Tây tới Diên Tân, thậm chí cho tới hiện tại đã trở thành Thái Thú quận Đông. Những kinh nghiệm trong khoảng thời gian đó khiến anh ta trở nên chín chắn, trưởng thành hơn rất nhiều.
Nếu nói như vậy, thật sự có thể khiến Tào Bằng yên tâm!
Sau khi mọi người hội ngộ, hiển nhiên không thể thiếu một bữa tiệc rượu.
Trương Ký bất luận nói như thế nào, là nửa địa chủ, cũng coi như là làm đến vị trí chủ tọa.
Ông ta và Tào Bằng đều là Thái Thú một quận, nhưng luận về phẩm trật, Trương Ký vẫn cao hơn Tào Bằng một chút. Quận An Định là quận trung, mà Hà Tây cũng coi như là một quận chính thức, từ các nhân tố như vị trí và dân số, cũng chỉ có thể là một quận hạ. Giữa Thái Thú quận hạ và Thái Thú quận Trung, bổng lộc mỗi tháng kém mười châm. Nhưng vấn đề là ở chỗ, Tào Bằng còn kiêm nhiệm chức Bắc Trung Lang Tướng, quản lý việc quân, nên cũng làm địa vị của hắn cao hơn Trương Ký.
- Trương Thái Thú cũng biết Hàn Toại à?
Trong bữa tiệc, Tào Bằng đột nhiên hỏi.
Trương Ký ngẩn người!
Hàn Toại là Thái Thú quận Kim Thành, cũng là người thống trị Lương Châu.
Nhưng cũng phải nói, giữa Hàn Toại và Tào Bằng, không có xích mích hay sự hiểu lầm rắc rối nào.
Hơn nữa, quận Kim Thành và Hà Tây, cách nhau cũng khá xa… Tuy nhiên, Trương Ký cũng không phải là kẻ lang thang đầu đường xó chợ. Sau một thoáng nghi ngờ, ông ta liền hiểu rõ được dụng ý trong lời nói của Tào Bằng. Sự giao thiệp giữa Hàn Toại và Mã Đằng, cực kỳ mật thiết.
Trương Ký không khỏi cười khổ.
Tào Bằng tuy là danh sĩ Trung Nguyên, xem ra cũng là người hiếu chiến.
Mâu thuẫn giữa hắn và Mã Đăng căn bản không thể xoa dịu, Trương Ký có thể làm được, lại còn tận lực giúp bọn họ cùng yên ổn vô sự.
Nhưng một ngày nào đó, Tào Mã sẽ nổi lên bất đồng.
Tào Bằng sở dĩ hỏi Hàn Toại, cũng là có ý nghĩ khác.
- Hàn Toại này là người hay thay đổi, hơn nữa mưu trí cũng không tầm thường. Ông ta có tám thuộc cấp, đồng thời Diêm Hành dưới quyền ông ta cũng là người vô cùng bản lĩnh. Ta sẽ cố gắng hết sức để Văn Ước và Hữu Học hữu hảo với nhau.
Ngụ ý trong lời này, cũng chính là nói với Tào Bằng rằng: “ Nếu ngươi và Mã Đằng thật sự muốn đánh nhau, ta sẽ nghĩ cách trói buộc Hàn Toại, không để ông ta tham gia vào.”
Tào Bằng lập tức mỉm cười!
- Như vậy, vẫn là nhờ Đức Dung huynh phải tốn nhiều tâm sức.
- Đều dốc sức vì triều đình, có gì mà nhờ với không nhờ? Tuy nhiên, ta vẫn là câu nói đó, cố gắng hạn chế mâu thuẫn với Mã Đằng đến mức thấp nhất. Mã Thọ Thành kinh doanh Tây Kinh, đến nay cũng đã gần hai mươi năm, uy vọng của người này ở Tây Lương, cũng không hề thấp. Một khi phát sinh mâu thuẫn…
Trương Ký mới nói được một nửa, chợt nghe ngoài lều xôn xao huyên náo.
Ngay sau đó, chỉ thấy Ngưu Cương dẫn theo một người tiến vào.
- Công tử, bãi Phượng Minh, có tin chiến sự mới nhất truyền đến.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
56 chương
158 chương
173 chương
10 chương
117 chương
14 chương