Tào Tặc

Chương 415

Cả một đêm Tào Bằng mất ngủ! Lý Nho đến tháo gỡ khó khăn cho hắn, giúp hắn nhìn mọi thứ sáng suốt hơn. Nghĩ lại thì khoảng thời gian này, Tào Bằng ở Hà Tây quả thật có phần khiêm tốn, hoặc nên nói là hơi yếu đuối. Đặc biệt sau khi ba mươi sáu bộ lạc làm phản, hắn chỉ ngồi xem Hồng Trạch tự điều chỉnh lại, chứ không hề ra tay, thật sự có phần quá rụt rè và yếu đuối. Đúng vậy, đúng là thực lực của Tào Bằng không đủ. Nhưng vấn đề là người Hồng Trạch chẳng khác nào Bồ tát qua sống, đến bản thân họ còn khó bảo toàn. Cho dù Tào Bằng có ra tay, người Hồng Trạch dám ra mặt phản đối sao? Bản thân Đậu Lan còn chưa rửa sạch mông gã, thì cái liên minh giữa các bộ lạc Hồng Trạch kia lại càng không chịu nổi một đòn. Nếu người Hồng Trạch thật sự vững vàng như sắt thép, thì đã không đến nỗi bị Mã Đằng chia rẽ như thế. Tào Bằng cảm thấy hắn đã bị lừa! Cái gọi là minh ước trăm năm của Hồng Trạch thật ra chỉ là bề ngoài, thế nên hắn mới đánh mất một cơ hội lớn như thế. Lý Nho nói rất đúng, người Hồng Trạch sau một trăm năm sinh sống ở Hà Tây sớm đã không còn là người Hán nữa rồi. Có lẽ một trăm năm trước, tổ tiên của bọn họ còn hiểu được thế nào là trung, hiếu, nhân, nghĩa, nhưng người Hồng Trạch hiện giờ chẳng khác nào người Khương Hồ. Muốn nói trung, hiếu, nhân, nghĩa với bọn họ chẳng khác nào bảo hổ tự lột da nó. Cũng như lúc trước Bàng Thống từng nói: Đậu Lan sở dĩ đồng ý lập minh ước với Tào Bằng chẳng qua vì gã cần thời gian để điều chỉnh bộ lạc của gã. Đồng thời, gã lợi dụng sự xuất hiện của Tào Bằng để đe dọa Mã Đằng. Chỉ cần gã chỉnh đốn bộ lạc xong, chắc chắn sẽ phản bội lại Tào Bằng. Đến lúc đó, tất cả minh ước sẽ thành lời nói suông, cái bọn họ coi trọng là quyền hành nắm trong tay. Thật ngu xuẩn! Tào Bằng ngồi bật dậy, đấm một quyền xuống giường. Ta đúng là kẻ ngu xuẩn! -Phu quân, có chuyện gì thế? Tiếng động lớn khiến Quách Hoàn và Bộ Loan đang nằm cạnh Tào Bằng bừng tỉnh. Đêm nay, hai nàng cùng ngủ với Tào Bằng. Có câu “tiểu biệt thắng tân hôn”, xa cách mấy tháng, dĩ nhiên đôi bên không thể thiểu được cảnh tình cảm như thiên lôi, địa hỏa. Quách Hoàn là điển hình cho nữ nhân phương bắc, thân hình nở nang. Bộ ngực nàng tròn trịa như hình trái đào, nắm trong tay càng cảm thấy rõ ràng hơn. Còn Bộ Loan là điển hình cho nữ nhân Giang Nam, yêu kiều, thanh thoát, mỏng manh. Cả hai nàng cùng ngồi dậy, chăn buông xuống, y phục trễ nải, càng lộ ra cảnh xuân dạt dào. Trong lều, than trong chậu cháy rực, cảm giác thật thoải mái. Hai con tuyết ngao nằm phục trước cửa trướng, nghi hoặc nhìn ba người trên giường. Tào Bằng xoa xoa mặt, ngại ngùng nói: -Đừng lo, chẳng qua ta nghĩ tới một chuyện thôi. -Phu quân trấn thủ Hà Tây, càng cần giữ gìn sức khỏe mới phải. Trời đã không còn sớm nữa. Phu quân hãy nghỉ sớm đi, không mai lại không có tinh thần. Thiếp và tiểu Loan sẽ ở đây chăm sóc cho phu quân. Tào Bằng gật gật đầu, lại nằm xuống. Thần kinh vẫn luôn căng thẳng của hắn được bàn tay thon thon của Bộ Loan khẽ vuốt ve dần thả lỏng. Kể từ sau khi rời khỏi Hứa Đô, Tào Bằng luôn căng thẳng. Đặc biệt sau mấy lần bị ám sát, hắn càng khó cảm thấy thoải mái hơn. Đến khi tới Hà Tây, hắn lại phải liên tục làm việc. Mãi cho đến tận tối nay, hắn mới có thể nghỉ ngơi, thư giãn được. Bất giác Tào Bằng chìm vào trong giấc ngủ! Sáng sớm hôm sau, Tào Bằng tỉnh dậy. Bộ Loan và Quách Hoàn không còn nằm cạnh hắn nữa, bên ngoài trướng vải truyền đến mùi cháo hoa thơm nức. Hai nàng đã dậy, đích thân chuẩn bị bữa sáng cho Tào Bằng. Thời Đông Hán, bởi vật tư thiếu thốn, hầu hết mọi người đều quen ăn ngày hai bữa, nhưng kể từ khi Tào Bằng ở Cức Dương đều quen thói ngày ăn ba bữa cơm. Dần dần, thói quen này cũng ảnh hưởng tới mọi người xung quanh. Tào Bằng xuống giường, khoác áo đi ra khỏi tiểu trướng. Hai con tuyết ngao lập tức đón hắn, cọ vào tay hắn thân thiết. Tào Bằng duỗi duỗi thắt lưng, tinh thần sảng khoái. Sương mù mờ ảo! Sương cuối thu dày đặc, hơn nữa xuất hiện cũng rất nhiều. Trời còn chưa sáng, sương mù vẫn còn, đôi khi đến tận giờ Thìn, sương vẫn chưa tan. Hơn nữa, cảnh hơi sương thường xuất hiện này đã trở thành cảnh quang độc đáo của Hà Tây. Ngoài tiểu trướng, Tào Bằng mơ hồ vẫn nhìn thấy lửa trại trong doanh đang cháy bập bùng. Nhưng bóng người khá mờ ảo, nếu không đến gần rất khó nhìn rõ. -Phu quân dậy rồi ư? Bộ Loan mặc váy bằng vải bố, cầm một khai thức ăn đi đến. Một chén cháo mạch bốc hơi nghi ngút, bên trên còn điểm màu xanh nhạt, nhìn rất đẹp mắt. Bên cạnh còn có hai món bánh, hai món ăn khác nữa, bữa sáng khá phong phú. Năm đó, khi còn ở Hải Tây, Bộ Loan thường xuyên làm như vậy. Nói chung, đồ ăn của Tào Bằng đều là do Bộ Loan làm, còn Quách Hoàn thường xử lý các việc tạp vụ khác. -Tiểu Loan, nàng vất vả rồi! Nhìn gương mặt đỏ bừng của Bộ Loan, Tào Bằng thoáng đau lòng. Có đôi khi hắn nghĩ tội gì hắn phải làm khó chính mình như thế? Bằng vào địa vị và thanh danh của hắn hiện giờ, dù có ở lại Hứa Đô, ít nhất cũng là mệnh quan triều đình hưởng hai ngàn thạch bổng lộc. Nhưng hai ngàn thạch bổng lộc này so với hai ngàn thạch bổng lộc thực sự nghe có vẻ không khác gì nhưng lại có sự chút khác biệt. Bằng vào tuổi tác của Tào Bằng, nếu không phải hắn đang trấn thủ Hà Tây, chắc chắn sẽ không được hưởng bổng lộc hai ngàn thạch thực. Nguyên nhân chính là vì xét đến tình hình phức tạp ở Hà Tây, triều đình lại chỉ có thể hỗ trợ rất ít, nên Tào Bằng mới có chức vụ Bắc trung lang tướng này. Đây vừa là vận may của hắn, vừa đồng nghĩa với trách nhiệm nặng nề. Vốn dĩ Tào Bằng không có cảm giác gì nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của Bộ Loan lúc gió sớm đất Hà Tây này, hắn chợt thấy hối hận. Nếu không phải do hắn gây chuyện thì sao Bộ Loan và Quách Hoàn lại phải theo hắn đến Hà Tây chịu khổ cực chứ? Nếu không phải hắn cao ngạo, hắn sẽ không phải chịu cảnh rời xa thê tử, người trời nam người đất bắc. Cầm bát cháo trong tay, Tào Bàng khẽ thở dài. Bộ Loan vội hỏi: -Phu quân, nóng quá à? -Không, ta chỉ nghĩ chút chuyện thôi. Nàng và Tiểu Hoàn cũng ăn đi. -Vẫn chưa, cứ chờ phu quân dùng xong đã. -Các nàng cũng nghỉ ngơi một lát đi. Ta đi tìm Viên tiên sinh bàn chút chuyện. Đúng rồi, hôm nay sẽ chuyển doanh trại, sang đại doanh bên cạnh. Lúc dựng doanh trại, các nàng nhớ xây thêm hai tiểu trướng nữa. Ta sẽ mời mẫu tử Thái đại gia vào doanh trại. Ba người mẫu tử Thái Diễm hiện đang ở trong doanh trại cho dân, môi trường có hơi hỗn loạn. Suy xét kỹ càng, Tào Bằng nhận thấy hoàn cảnh như thế không thích hợp cho mẹ con nàng ở. Trước kia hắn còn ở Thân binh doanh, nhưng giờ nha binh của hắn đã đến, lại đưa theo rất nhiều nô bộc và gia quyến, nếu tiếp tục để mẫu tử nàng ở lại trong quân doanh cũng không hợp lý lắm. Cho nên, Tào Bằng lệnh cho Hách Chiêu dựng thêm tiểu doanh ở bên cạnh Thân binh doanh. Nhìn chung, tiểu doanh nằm giữa doanh trại huyện Hồng Thủy, chẳng chiếm bao nhiêu diện tích. Chỉ khác cái là tiểu doanh được tách riêng biệt, nên rất tiện thu xếp cho gia quyến. Chuyện này Tào Bằng vốn không cần lo lắng, đã có đám người Lương Khoan thu xếp cả. Chuyện hắn cần làm lúc này chính là nhanh chóng xây dựng huyện Hồng Thủy hơn nữa. Ít nhất trước khi tám nghìn hộ di dân đến đây, huyện Hồng Thủy cũng phải xây dựng xong phần cơ bản. Có như vậy, những người di dân mới được yên tâm phần nào. Thành trấn thời xưa phần lớn đều từ nhỏ đến lớn, dần phát triển hơn. Ban đầu vốn chỉ có một thôn trang, dần dần số người tăng lên thì thôn trang cũng phát triển thành thành trấn. Rồi sau đó, triều đình sẽ căn cứ theo vị trí địa lý và quy mô của thành trấn này mà quyết định hoặc là để thành trấn thành một huyện lị riêng, hoặc sẽ bị sát nhập với một thị trấn khác. Cũng chính bởi vì vậy mà rất nhiều thị trấn hết sức hỗn loạn, tạp nham. Ngay từ đầu, Tào Bằng đã quyết lập huyện Hồng Thủy làm nơi cai trị ở Hà Tây, nên vận mệnh của thành trấn này ít nhất cũng còn được xây dựng nhất quán. Việc xây dựng cụ thể còn phải chờ bọn Bộ Chất đến mới có thể thực hiện được. Nhưng khung xây dựng của thành trấn phải được hoàn thành trước. Chờ đến khi xây dựng xong nền móng cho huyện Hồng Thủy, Tào Bằng mới có thể chính thức tấu lên triều đình, thỉnh cầu được phát triển nơi này chính thức. Chỉ đến khi được các quan viên trong triều tán thành, hắn mới có thể thoải mái thi hành chính lệnh ở Hà Tây. Những người từng chơi các trò chơi du ngoạn đều biết rằng muốn lập được thế lực ở một phương, chuyện đầu tiên cần làm chính là xây dựng hệ thống quan phủ. Rồi sau đó, sau quan phủ, mới bắt đầu xây dựng đủ loại cơ cấu khác, như chợ, quân doanh và các tiện ích khác cho cuộc sống thành thị. Tuy nói đây không phải trò chơi, nhưng về lý thuyết cũng giống nhau cả. Chỉ khi được triều đình tán thành, cho phép lập quan phủ, nha môn, nơi đó mới có tiếng nói riêng. Huyện Hồng Thủy này là bước đầu của Tào Bằng khi trấn thủ Hà Tây, cho nên ngay từ đầu, hắn đã đầu tư rất nhiều sức lực, yêu cầu huyện Hồng Thủy phải được xây dựng ổn thỏa. Giờ Thìn, màn sương mù dày đặc tan đi. Hách Chiêu ra lệnh nhổ trại, chính thức bước vào doanh trại Hồng Thủy. Nhìn qua thì tưởng nhân số không nhiều lắm, nhưng thực sự bọn họ khiến người khác phải khiếp sợ. Ba trăm Hắc Mạo binh, một trăm Phi Mạo binh tạo thành một vệ đội nha binh mặc toàn y phục màu đen, giáp sắt, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, uy vũ không tầm thường chút nào. -Đây là đội quân tinh nhuệ ở đâu vậy? Trong doanh trại Hán nô, có người thấp giọng hỏi. -Đám thân binh phò tá Tào tướng quân này tên là Hắc Mạo phải không? Nghe nói đây là quân tinh nhuệ Tào tướng quân tuyển chọn từ ngàn dặm tới. Mỗi người đều có thể địch được cả trăm người. -Quả nhiên là binh sĩ oai hùng. Nếu Trường An năm xưa có được binh hùng tướng mạnh này trấn thủ, chúng ta sao phải lưu lạc làm kiếp nô lệ chứ? -Ngươi im miệng đi. Đây là binh sĩ của Tào tướng quân. Tuy nơi này không phải là Quan Trung, nhưng giờ chúng ta vẫn được triều đình bảo vệ. Tào tướng quân chẳng đã nói rồi hay sao? Sauk hi xây dựng thị trấn xong, chúng ta có thể vứt bỏ thân phận nô lệ, ở nơi đây, trở thành con dân của triều đình. Tào tướng quân từng nói đến lúc đó quan binh với chúng ta chia phần sáu bốn. Tuy nói không so được với lão gia, nhưng dù sao chúng ta cũng có thể hãnh diện rồi. -Đúng vậy, ngươi xem đám Hồ nô này xem. Nghe nói bọn họ ít nhất cũng phải làm lao dịch đủ ba năm mới có thể làm dân thường. So với bọn họ, chúng ta vẫn hạnh phúc hơn nhiều. Trong doanh địa, mọi người chụm đầu, khe khẽ thì thào. Xa xa, Lương Khoan đã chia ra một vùng đất cho đám binh sĩ mặc giáp phục màu đen này hạ trại. Nhìn đám nha binh mặc binh phục màu đen, Lương Khoan và Khương Tự đều trợn tròn mắt. Đều là quân Hán, nhưng trang bị của quân Hán dưới tay bọn họ so với đám nha binh mặc giáp phục đen này kém quá xa. Trang bị của đám nha binh mặc giáp phục màu đen kia rất đồng đều. Ngoài giáp trụ và áo khoác không giống với quân Hán ra, bọn họ còn được trang bị chín mươi viên thuẫn, thuẫn hậu và đầu thương. Hoành đao dài bốn thước và trường mâu đều là trang bị của nha binh do Hà Nhất xưởng mới chế tạo ra. Mỗi người trong Hắc Mạo binh đều được trang bị một con ngựa thồ khiến người nhìn phải đỏ mắt thèm khát. Những vũ khí trang bị bình thường đều được ngựa thồ chở đi, một khi gặp nguy hiểm, ngựa thồ được dùng để lập vòng vây, quân tốt sẽ chiến đấu với binh sĩ bên trong. Còn Phi Mạo binh lại càng xa xỉ hơn, mỗi người có hai con chiến mã, thêm một con ngựa thồ nữa. Khi hành quân, bọn họ có thể đổi ngựa cưỡi. Khi tác chiến, kết hợp với ngựa thồ có thể tấn công. Đây cũng là chiến pháp độc đáo của Phi Mạo binh. Nếu không phải Tào Bằng kiếm được rất nhiều của cải ở Hải Tây, e rằng hắn không thể có được số trang bị này. So sánh với hắn, thật khiến người ta tức chết đi được! Nhưng khi Lương Khoan và Khương Tự nhìn thấy đám nha binh mặc giáp phục đen này của Tào Bằng lại thầm ôm ấp hy vọng. Nếu một ngày kia, bọn họ có thể nắm được đám binh sĩ tinh nhuệ dường này thì sảng khoái biết bao…