Tào Tặc
Chương 334
Ven sông Độc Đình đã hoàn toàn hỗn loạn.
Viên quân từng bước ép sát, khiến cho dân chúng bên sông đều cảm nhận được sát khí đang tới gần, ai nấy đều hoảng sợ, ồ ạt chạy về hướng tới phía phù kiều.
Hạ Hầu Thượng liều mạng duy trì trật tự, nhưng chẳng mấy hiệu quả.
Bất đắc dĩ hắn đành rút đao, xông tới đám nam nhân cường tráng phía trước mặt chém giết, thế mới khiến tình hình xem như có chút ổn định.
Tiếng vó ngựa từng đợt truyền đến từ phía xa.
Tào Tháo đột nhiên ghìm ngựa, đứng ở giao lộ.
- A Phúc đuổi kịp rồi chứ?
Tào Bân hạ giọng nói:
- Bát ca bị Viên quân ngăn chặn, chỉ sợ…
Điển Vi nói:
- Ta đi cứu hắn!
- Quân Minh, quay lại!
Tào Tháo vội vàng gọi Điển Vi đang kích động, ánh mắt sắc lạnh đảo nhìn ven sông đang hỗn loạn.
Một số chiến mã từ trên cầu nhanh như chớp tiến đến, loáng cái đã đi tới trước mặt Tào Tháo. Tào Thuần, Tuân Du mang theo một đội tướng lĩnh Tào quân, quỳ một gối trước ngựa của Tào Tháo.
- Chủ công, xin hãy nhanh chóng lên cầu!
Điển Vi vừa nghe liền nóng nảy:
- Chủ công, A Phúc vẫn còn trong đám loạn quân.
Tào Tháo chần chừ, trên mặt lộ ra vẻ do dự. Tào Bằng phụ trách đóng quân ở Độc Đình, theo lý mà nói, hắn không nhất thiết phải đi tới Tiểu Đàm. Nếu hắn không tới Tiểu Đàm, nói không chừng sẽ không bị rơi vào vòng vây. Nhưng nói vậy, bản thân Tào Tháo rất có thể cũng sẽ….
Có thể nói, Tào Bằng đã hi sinh tính mạng để cứu sống y.
Tào Tháo trong lòng rất rõ, Tào Bằng lâm vào vòng vây, lành ít dữ nhiều.
Nhìn các tướng phía trước, y cũng có chút do dự. Y muốn trở lại cứu sống Tào Bằng, nhưng như vậy, nếu làm không tốt không khéo đến bản thân y cũng gặp nguy hiểm. Nếu y lên cầu, chẳng khác nào đẩy Tào Bằng vào chỗ chết. Tào Tháo biết, chỉ cần y đi qua cầu, cây cầu tất sẽ bị hạ lệnh chặt đứt. Tào Bằng dù có mở được đường máu thoát khỏi đám loạn quân, kết quả cũng vẫn là đầu một nơi, thân một nẻo.
Lên cầu, hay là không lên cầu?
Tào Tháo có chút khó xử!
Bên sông Độc Đình, có tới hơn nghìn binh mã, và hơn một vạn dân chúng.
Tào Tháo nhắm mắt lại, hoàn toàn không còn để ý tới Điển Vi đang không ngừng tranh cãi với đám người Tuân Du. Y miên man suy nghĩ.
Thà ta phụ người chứ không để người phụ ta!
A Phúc không phụ ta, ta cũng không nên phụ hắn…
Nhưng với chút tàn binh bại tướng này, làm sao mà chống đỡ được đám quân hổ lang hung bạo của Viên Thiệu?
Trong lúc Tào Tháo đang do dự, xa xa vang lên tiếng gót sắt, một đám kỵ binh nhanh như chớp vọt tới, cầm đầu là đại tướng Cam Ninh.
- Công tử ở đâu? Công tử ở đâu?
Cam Ninh từ Tháp Thôn vội vàng tới, nhưng khi tới Độc Đình, gã lại phát hiện bờ sông đang hỗn loạn.
Gã lớn tiếng la lên, đột nhiên thấy Hạ Hầu Lan vội vàng đến. Cam Ninh vội giục ngựa tiến ra đón, nắm chặt cánh tay Hạ Hầu Lan.
- Tử U, công tử đâu rồi?
- Công tử vừa rồi tiến đến tìm cách cứu viện Tư Không, hiện giờ bản thân đang bị bao vây.
- Ngươi sao lại ở đây?
- Ta vừa rồi đi truyền lệnh, đâu có biết công tử mang người đi tới Tiểu Đàm…Ta đang định quay về hướng Tiểu Đàm đây, Hưng Bá có muốn đi cùng không?
- Nói nhảm, chúng ta đi!
Cam Ninh không nói hai lời, quay đầu ngựa, lớn tiếng quát:
- Phi Mạo, theo ta đi nghĩ cách cứu viện công tử.
Cả trăm con ngựa cùng hí dài, theo hai người Cam Ninh và Hạ Hầu Lan, đi nhanh về hướng Tiểu Đàm. Cùng lúc đó, Hách Chiêu cũng đem theo hai trăm Phi Mạo từ bờ đối diện chạy tới, thậm chí chẳng cần chào hỏi ai, trực tiếp hướng về phía Tiểu Đàm mà đi.
Tào Tháo nhìn thấy rõ, không khỏi nhíu mày.
- Ngăn lại bọn họ, bọn họ muốn đi đâu?
Điển Mãn phóng ngựa xông lên trước:
- Các ngươi định đi đâu?
- Đầu mẹ ngươi.
Hách Chiêu giận dữ, mắng:
- Điển Mãn, ngươi mau chóng nhường đường, ta đi tới Tiểu Đàm, cứu công tử.
- Ngươi điên rồi!
- Ngươi mới điên thì có, công tử thân đang trong hiểm địa, ta làm sao có thể ngồi yên không màng tới chứ?
Nói xong, Hách Chiêu dẫn người xông lên phía trước, Điển Mãn vội vàng thúc ngựa tránh ra, trơ mắt nhìn Hách Chiêu dẫn quân đi ngang qua người…
Y trở lại trước mặt Tào Tháo, nói rõ sự tình.
Tào Tháo không khỏi phát ra một tiếng than:
- Bên người Hữu Học đều là tráng sĩ.
- Chủ công, mau chóng qua sông!
Tiếng hò hét từ Tiểu Đàm truyền đến ngày một rõ ràng, khiến Đổng Chiêu không thể không tiến lên, lại một lần nữa giục Tào Tháo lên cầu qua sông.
Tào Tháo lại do dự.
Điển Mãn đứng cạnh đó đột nhiên tìm thấy Hứa Nghi, hạ giọng nói:
- Nhị ca, lúc trước tại tượng thánh nhân, chúng ta từng thề, không cùng sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện được chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Nay A Phúc đang lâm vào hiểm địa, ta đâu thể coi như không thấy? Đến bộ khúc của hắn đều đã đi rồi, chúng ta nếu…. Chuyện này mà lan truyền ra ngoài, chẳng phải người ngoài sẽ nhạo báng chúng ta, nói chúng ta sợ chết mà không giữ lời thề ước sao?
Hai gò má Hứa Nghi run lên, lén nhìn Tào Tháo.
Một lát sau, hắn cắn răng, quay đầu ngựa:
- A Mãn, chúng ta đi cứu a Phúc!
Hứa Chử nghe thấy kinh hãi, bước lên trước ngăn cản:
- Các ngươi điên rồi sao?
- Cha, không phải chúng con điên, mà lời minh ước năm đó là cùng chung phú quý. Nay A Phúc gặp nạn, huynh đệ chúng con sao không màng tới được?
Dứt lời, Hứa Nghi, Điền Mãn mang theo hơn trăm tư binh, phóng ngựa như bay.
Khí thế long trời lở đất của bọn họ tuy chỉ có trăm người nhưng lại như có thiên quân vạn mã, khiến Hứa Chử cũng sợ tới mức vội vàng né tránh.
- A Mãn, trở lại.
Điển Vi lớn tiếng la lên, muốn ngăn hai người Điển Mãn, Hứa Nghi lại.
Rất xa, chợt nghe tiếng Điển Mãn trả lời:
- Cha, đừng vội lo lắng, con cứu A Phúc rồi sẽ trở lại...
- Đúng là đồ khốn khiếp, đồ khốn khiếp.
Điển Vi nổi trận lôi đình, chửi ầm lên.
Cũng không biết vì sao, y trong lòng lại cảm thấy rất vui mừng:
- A Mãn đã trưởng thành rồi, nó đã làm chủ được chính mình rồi…
Mũi gã đau xót, ánh mắt đỏ hoe.
Liên tiếp ba đợt người, hướng về phía Tiểu Đàm mà đi. Tào Tháo nhìn bóng dáng họ đi dần, nhưng mãi mà không nói được lời nào. Mấy tên nhóc đó cũng biết thế nào là nghĩa khí, mặc dù bao nhiêu người đều hiểu được ý nghĩa của nó, chả lẽ, y lại có thể trơ mắt nhìn sao?
- Chủ công, bọn A Mãn bọn họ...
- Quân Minh, để sau hãy nói, bọn A Mãn đều là những hài tử nghĩa khí.
Trong phút chốc, Tào Tháo đột nhiên hạ quyết tâm, thúc ngựa lớn tiếng quát:
- Tử Hòa!
- Có mạt tướng!
- Lập tức triệu hồi Hồ Báo Kỵ.
Tào Thuần chấn động:
- Chủ công, chẳng lẽ…
- Ta có tráng sĩ, sợ gì Viên Thiệu!
Tào Tháo vừa nói vừa rút bảo kiếm ở cạnh sườn ra:
- Tướng sĩ ba quân, theo ta trở về Tiểu Đàm chiến đấu.
Đổng Chiêu hoảng sợ, liền bước lên phía trước nắm lấy hàm thiếc và dây cương:
- Chủ công, sao có thể lần nữa trở về hiểm địa? Hiện giờ, các tướng sĩ đều đã mỏi mệt, Viên quân lúc này đang sung sức, nếu trở lại chẳng phải là chui đầu vô lưới hay sao?!
- Công Nhân, bày mưu tính kế ta không bằng ngươi. Nhưng hành quân bày trận, ngươi không thể bằng ta được. Nhớ năm đó, Đổng Trác dáng vẻ bệ vệ, kiêu ngạo biết nhường nào, ta chẳng có binh tướng còn dám truy kích. Nay tađã có đến mấy nghìn quân tốt, mãnh tướng vô số. Viên Thiệu quân sĩ tuy nhiều, nhưng đều là đám ô hợp. Đây chính là lúc phản kích, ngươi không nên ngăn trở.
Bên cạnh, Hứa Chử và Điển Vi đã chuẩn bị hai ngàn binh xa, xoay ngươi lên ngựa.
Ngay cả đám người Hạ Hầu Ân, Hạ Hầu Thượng đều tiến đến, họ nóng lòng muốntử chiến một trận với Viên Thiệu.
Tào Thuần dẫn Hổ Báo kỵ đi đầu…
Trong chốc lát, sĩ khí quân Tào bên sông Độc Đình tăng vọt. Tào Tháo cưỡi ngựa vòng quanh, hướng tới dân chúng bên kia sông nói:
- Mọi người không nên kích động, từ từ qua sông. Chờ ta giết được Viên Thiệu sẽ cùng các ngươi tổ chức rượu mừng ở bờ phía tây…. Hảo huynh đệ, theo ta giết địch.
Tiếng ngựa hí dài, Tào Tháo hướng về phía Tiểu Đàm phi như bay.
Điển Vi và Hứa Chử, một tả một hữu bảo vệ Tào Tháo, vội vàng phi nhanh như gió... Ở phía sau bọn họ, tướng sĩ Tào quân dũng mãnh như lang hổ, kêu gào la lên. Hổ Báo kỵ lúc này đã rời khỏi phù kiều, theo sự chỉ huy của Tào Thuần và Tào Chân hành động, tiếng ầm vang như nước lũ, hướng về phía Tiểu Đàm mà đi.
Đổng Chiêu ở đầu cầu hồn bay phách lạc, hắn đột nhiên giữ chặt tay Tuân Du:
- Công Đạt, làm sao cho tốt bây giờ?
Tuân Du đã trải qua phút đầu bối rối, giờ đã bình tĩnh trở lại.
Y đột nhiên cười:
- Công Nhân đừng vội kích động, theo ta thấy, chủ công lúc này phản kích, cũng vừa đúng lúc. Viên quân đã tản ra, chẳng khác nào đám ô hợp. Viên Thiệu dù có muốn chỉnh lại quân trận, chỉ sợ khó có thể thành công. Hiện giờ đúng là thời điểm Viên quân lơi lỏng nhất, chủ công lần này xuất kích, có thể sẽ lập được chiến công. Chúng ta ở bên cạnh duy trì trật tự, lệnh dân chúng mau chóng qua sông, chờ chủ công chiến thắng trở về.
- Có thể thắng sao?
Đổng Chiêu hạ giọng nói.
Tuân Du nheo mắt, sau lúc lâu đột nhiên cười:
- Tất thắng!
Trên chiến trường Tiểu Đàm, Tào Bằng đã kiệt sức.
Phi Mạo bên người chỉ còn lại dưới mười người, những người khác đều đã chết trận.
Họa Can Kích trên tay, cũng càng ngày càng nặng. Mỗi lần múa kích, hắn đều phải dùng hết sức lực. Hắn không nhớ rõ, rốt cuộc đã giết được bao nhiêu tên địch, dù sao cho đến giờ, máu đã thấm đẫm chiến bào của hắn. May mắn là khí lực của Chiếu Dạ Bạch không mất dần như Tào Bằng, mà tấn công càng mạnh hơn. Nó nhảy lên nhảy xuống, vừa nhảy vừa đá, dưới gót sắt Tây Lương long câu này không biết đã đạp vỡ đầu bao nhiêu Viên binh.
Nhưng, Viên binh lại càng giết càng nhiều, không ngừng vọt tới từ bốn phương tám hướng, khiến cho không gian di chuyển của Chiếu Dạ Bạch không ngừng thu nhỏ lại. Chiếu Dạ Bạch mất đi không gian, trên thân be bét máu me, có máu của Viên binh, còn có máu của chính nó!
Tào Bằng ở trên ngựa hét lớn một tiếng, đại kích quét ngang ngàn quân, lật ngã ba gã Viên binh tới gần.
Phía sau, truyền đến hét thảm, một gã Phi Mạo lập tức ngã xuống, lảo đảo trong vũng máu, trong nháy mắt đám Viên binh ùa đến chém thành đống thịt nát.
Thích làm anh hùng, thì cho ngươi làm anh hùng!
Tào Bằng trong lòng âm thầm trách cứ, đáng lẽ có thể bình yên lui về, kết quả lại thân vùi trong vòng vây. Chẳng lẽ lần này, ta sẽ chết ở đây ư?
Lúc được tái sinh, hắn từng thề độc, đời này không bao giờ làm anh hùng nữa.
Kết quả…
Dù sao ta ccũng không phải Thường Sơn Triệu Tử Long!
Nhưng thế này cũng tốt, ít nhất cũng bảo vệ được tính mạng chủ công. Chỉ cần Tào Tháo còn sống, cha mẹ ta đời này có thể sống an ổn.
Trong Viên quân lao ra một viên đại tướng múa đao lao về phía Tào Bằng.
Tào Bằng nâng kích đỡ đòn, đao kích tương giao, phát ra một tiếng giòn vang.
Trên đại đao truyền đền một lực lớn, khiến Tào Bằng suýt rơi kích khỏi tay. Nói thật, lúc Tào Bằng còn ở đỉnh cao thì sức mạnh của viên tướng này căn bản không là gì. Nhưng hiện tại, đến dùng kích hắn còn phải cố hết sức, thì sao có thể là đối thủ của Viên tướng kia? Tuy nhiên, muốn giết ta ư?
Tào Bằng cười lạnh một tiếng. Lúc tên Viên tướng áp tới, hắn đột nhiên nâng tay, đẩy cánh tay của tên Viên tướng, rồi sau đó thuận thế lôi xuống, tay không đoạt đao sắc, đoạt lấy thanh đại đao Viên tướng đang cầm trên tay. Họa Can Kích bị vứt bỏ trên mặt đất, Tào Bằng giơ tay chém xuống, tên Viên tướng ngã khỏi ngựa.
Lão tử không dùng nổi Họa Can Kích nữa, thì vẫn có thể dùng đao.
- Phi Mạo, phá vây!
Tào Bằng đã không nhớ rõ, đây là câu hiệu lệnh lần thứ mười mấy hắn nói ra trong đêm nay.
Cổ họng đã khàn khàn, nhưng lại có ma lực làm người ta run sợ. Hơn mười tên Phi Mạo cùng hô ứng kêu lên. Dốc nốt chút sức lực còn lại, Tào Bằng lại lần nữa xung phong.
Chiếu Dạ Bạch đột nhiên run lên, tuy rằng tốc độ không giảm, nhưng Tào Bằng cũng có thể cảm thấy được, nó đã bị thương!
Tào Bằng cúi người xuống, tránh một cây đại thương đâm tới, tay trái bắt lấy cán thương, tay phải thuận thế dùng đại đao chặt vào cán thương.
Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, chủ nhân của đại thương kia bị Tào Bằng một đao chặt đứt hai tay.
Máu tươi ấm nóng phun tung tóe lên mặt Tào Bằng, khiến Tào Bằng hơi run lên.
- Tào Bằng, trả lại mạng cha của ta.
Chủng Tập xông ra từ trong đám người, tay nắm thương phất ngựa đánh tới.
Cùng lúc đó, mười mấy tên Viên quân cùng xông tới, vây quanh Tào Bằng đến nỗi mưa gió cũng không xuyên qua được.
Chỉ thấy đao thương cùng lúc hung ác chĩa về phía Tào Bằng. Trong chốc lát, đầu óc Tào Bằng trống rỗng. Tiếng giết chóc dần xa dần, động tác của đám Viên binh Viên tướng xung quanh dường như càng ngày càng chậm. Vào thời khắc sinh tử này, Tào Bằng chợt đột phá. Bạch Hổ Thất Biến tu luyện nhiều năm, đã giúp hắn trong nháy mắt, lĩnh hội được cái gì đó. Đại đao nhìn thì giống kiểu bổ trảm cực kì đơn giản, nhưng lại dung hợp vô số biến hóa và chiêu thức phía sau. Hai tên Viên tướng xông vào trước tiên, bị Tào Bằng trảm cho một đao rớt ngựa…
Đại thương Chủng Tập hung ác đâm tới, nhưng dưới con mắt Tào Bằng lại cực kì chậm rãi.
Tào Bằng ở trên ngựa sử dụng thế Thiết Bản Kiều, cả người dán vào trên lưng ngựa, đại thương trong nháy mắt xẹt qua phía trên thân thể hắn. Đại đao chuyển dịch, lưỡi đao chém ra phía ngoài, thuận thế đánh đi ra. Hai con ngựa áp sát, chỉ nghe tiếng chiến mã hí vang thảm thiết, thế đao mãnh liệt chặt đứt đầu ngựa, rồi sau đó hung hăng đâm vào bụng Chủng Tập Lúc đao gần sát thân thể của Chủng Tập, Tào Bằng đột nhiên buông tay, lướt qua bên cạnh Chủng Tập. Chủng Tập không thể ngờ rằng trong lúc nàyTào Bằng lại có thể đánh ra những chiêu thức xảo diệu đến thế. Trong nháy mắt đại đao chạm người, y mới phản ứng lại được. Thân thể không khống chế được ngã xuống ngựa, bị kéo đi, sức mạnh toàn thân dường như trong nháy mắt bị tan biến sạch sẽ, đao quá nhanh! Chủng Tập trợn trừng hai mắt.
Tào Bằng lập tức ngồi thẳng lên, tất cả mọi thứ xung quanh dường như đã trở lại bình thường.
Đại đao chém vào người Chủng Tập, trong tay Tào Bằng giờ chỉ còn một cây đại thương.
Nhưng trong nháy mắt, niềm vui sướng đột phá võ công ngập trong lòng hắn. Mắt nhìn đám Viên quân Viên tướng xông tới, Tào Bằng đột nhiên hét lớn một tiếng, cầm thương lao tới đâm.
Phi Mạo, lại có ba người chết trận!
Trong vòng một trăm mét ngắn ngủi, Tào Bằng đao bổ thương đâm, giết liền tám người.
Viên Thiệu đứng từ xa theo dõi cuộc chiến, không khỏi kinh hãi.
Những tưởng Tào Bằng chẳng mấy chốc sẽ bị đánh gục. Nào ngờ, hắn như con gián đánh mãi không chết, quần ẩu trong loạn quân. Rõ ràng mình đã đầy thương tích, nhưng kết quả vẫn là chiến tướng bên ta bị giết. Viên Thiệu càng xem, càng cảm thấy căm tức, không kìm nổi một tiếng thở dài:
- Nếu Nhan Lương và Văn Sú còn sống, tên tiểu tặc kia đâu thể càn rỡ.
Câu này lập tức chọc giận một kẻ bên cạnh Viên Thiệu.
- Chủ công hà tất ca ngợi chí khí người khác, hạ uy nghiêm của mình. Tên tiểu tặc này hãy để mỗ gia lấy đầu hắn.
Người này tên là Mục Nguyên Tiến, người Hồ.
Vốn dĩ là một tên nô lệ của Công Tôn Độ ở Liêu Đông, trời sinh thần lực, võ nghệ cao cường, sau quy thuận Viên Thiệu, làm cận tướng bên cạnh Viên Thiệu.
Y thúc ngựa lên, cầm cây rìu hai lưỡi lớn, chuẩn bị tham chiến.
Cũng đúng lúc này, chợt nghe xa xa truyền đến tiếng gầm lên giận dữ:
- Công tử, Cam Ninh đã đến.
Một nhóm thiết kỵ từ Độc Đình chạy như bay tới, thế mạnh như sét đánh bên tai, nhảy vào trong loạn quân. Đại tướng cầm đầu cầm một đôi đại đao, đấu đá trong loạn quân, chẳng khác nào vào chỗ không người. Đại đao lên cao xuống thấp, giết cho bọn Viên quân hoảng loạn chạy trốn.
Cam Ninh từ xa nhìn thấy Tào Bằng đang bị vậy chặt, lập tức thúc ngựa dương đao, xông vào trong quân.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
56 chương
158 chương
173 chương
10 chương
117 chương
14 chương