Tào Tặc

Chương 321

Tuân Du hỏi: -Hỷ ở đâu thế? -Tào trung hầu, Tào trung hầu đến đây. -Tào trung hầu nào? Tuân Du ngạc nhiên hỏi. Nhưng Tào Tháo lại sáng mắt lên, hỏi: -Ngươi nói là Bắc quân trung hậu Tào Bằng ư? -Đúng ạ. -Hồ đồ. Hắn không ở Bộc Dương dưỡng thương, chạy tới bên này làm cái gì? Tào Tháo tức giận quát lớn, nhưng ai cũng có thể nhận thấy trong lòng y đang cao hứng chết đi được. Bất kể thế nào, lúc này Tào Bằng đến Diên Tân chứng tỏ hắn vô cùng trung thành và tận tâm với Tào Tháo. Tuân Du cũng mỉm cười, nhưng lại không nén nổi, hỏi: -Tào trung hầu đến và đại hỷ sự có liên quan gì đến nhau? Đúng vậy, Tào Bằng tới thì cứ tới chứ sao! Dẫu hắn có dẫn theo hơn ngàn người thì cũng chẳng có đất dụng võ. Tên thám báo thở hồng hộc, nói: -Tử Đan tướng quân vừ rồi xông lên nghênh địch, không ngờ lại là quân sở bộ của Tào trung hầu. Trên đường tới đây, Tào trung hầu đã chém được Văn Sú, bắt Cao Lãm làm tù binh, hiện đã sắp đến doanh trại rồi. Tử Đan tướng quân lệnh ty chức đến báo tin vui này. Tào Tháo vừa nghe thấy thế, tức thì ngây người. Tuân Du nhíu mày, lạnh lùng nói: -Ngươi đừng nói xằng nói bậy. Tào trung hầu sao có thể chém chết Văn Sú được? -Đúng mà. Tào trung hầu thật sự đã giết được Văn Sú. Ty chức còn tận mắt nhìn thấy thủ cấp của Văn Sú, còn đại tướng Cao Lãm của Viên quân đang bị hôn mê bất tỉnh, được đám tù binh Viên quân đỡ đến đây. Tào trung hầu thật sự đã giết được Văn Sú. Chủ công, Tào trung hầu thật sự đã lấy được thủ cấp của Văn Sú rồi. Vốn dĩ ban đầu, Tuân Du còn lo lắng Tào Bằng báo công sai, nhưng khi nghe nói đầu Văn Sú đã bị chặt, y liền tin ngay là sự thực. Y bất ngờ quay lại, chắp tay vái Tào Tháo vẫn còn đang hồ đồ, chưa dám tin vào tai mình: -Chúc mừng chủ công, chúc mừng chủ công. Đại tướng của Viên Thiệu chết liên tục, sĩ khí ắt sẽ hạ. Tào trung hầu nay lại chém được Văn Sú, lập được công lớn, thật đáng mừng. Trong lòng Tuân Du lại thầm cảm thán. Loáng cái bốn năm đã qua! Bốn năm trước, cả nhà Tào Bằng đi theo Điển Vi khổ cực tới Hứa Đô. Tào gia khi đó có thể nói là hai bàn tay trắng. Ngoài Điển Vi ra, bọn họ không biết bất cứ ai, thậm chí không một xu dính túi. Nhưng chỉ trong bốn năm ngắn ngủi, Tào gia đã nổi lên. Tào Cấp nhờ vào thân phận của tông sư tạo đao mà nổi danh trước thế nhân như bây giờ, lại được Tào Tháo trọng dụng, lại hiến được ba món bảo vật giành cho ngựa, càng khiến Tào Tháo yêu thích hơn. Từ đó, Tào Cấp một bước lên giời, con đường quan lộ suôn sẻ. Còn Đặng Tắc chỉ là một tham quân cụt tay. Nếu không có Tuân Diễn, Tuân Du thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Đặng Tắc lấy một cái. Lúc trước, phái Đặng Tắc đi Hải Tây chẳng qua là để dò xét y mà thôi. Nào ngờ Đặng Thúc Tôn lại làm lên chuyện, chẳng những có thể đứng vững ở đó, lại lập được chiến công hiển hách. Ngày này bốn năm trước, Đặng Thúc Tôn là một kẻ nghèo hèn, còn giờ, y đã là đô úy, hưởng ngàn thạch bổng lộc. Còn Tào Bằng dường như lại càng khiến người khác giật mình hơn. Nhờ có người này mà Đặng Tắc thành danh, nhờ có người này Tuân Diễn cũng được tiếng. Một bài Lậu thất minh được thế nhân khen ngợi, khí phách của Tào Bằng vang danh khắp thiên hạ. Trận huyết chiến ở Khúc Dương, hắn bất ngờ tập kích Hạ Bì, lập được chiến công hiển hách. Sau này, vì chuyện gia quyến Lã Bố, Tào Bằng bị trừng phạt. Nhưng chưa được bao lâu, hắn lại dùng bài "Bát bách tự văn" mà nổi danh, bái Hồ Chiêu làm thầy. Bài "Ái liên thuyết" càng khiến thế nhân cảm nhận được khí tiết thanh cao, khác thường của hắn. Đại án ở Tuy Dương dễ dàng bị phá giải trong tay hắn. Trận đại hỏa hoạn ở Bạch Mã thiêu chết Nhan Lương, đến Tào Tháo cũng phải luôn miệng tán thưởng. Giờ, tên tiểu gia hỏa này không ngờ lại giết chết được Văn Sú, còn bắt Cao Lãm làm tù binh. Hai người kia nào có phải quân vô danh tiểu tốt gì, đều là ái tướng của Viên Thiệu. Trước đây, Văn Sú đã từng giết bao nhiêu tướng lãnh của Tào quân rồi? Giờ gã bị Tào Bằng giết chết, chỉ tưởng tượng thôi cũng biết được Viên Thiệu sẽ bị đả kích đến cỡ nào. Khoan đã, sao hắn lại giết Văn Sú? Chẳng lẽ… Tuân Du hít một hơi, chợt thốt: -Hay là người phóng hỏa đại doanh của Viên Thiệu chính là Tào Hữu Học? Tào Tháo vốn đã đang xúc động, lại nghe được câu này của Tuân Du, càng thêm ngây ngẩn hơn: "Đúng vậy, thời điểm này, ngoài Tào Bằng ra, còn có ai có thể phóng hỏa đại doanh của Viên quân đây?" Nghĩ đến đây, Tào Tháo không nhịn được, ngửa mặt lên trời cười to. Cơn mưa tầm tã trút xuống, hạt mưa ùa vào trong miệng Tào Tháo nhưng y không hề bận tâm. -Là vạn lý hầu nhà ta, là vạn lý hầu nhà ta! Tuy đây không phải lần đầu tiên Tào Tháo khen ngợi Tào Bằng như vậy, nhưng lời khen lúc này rõ ràng chứng tỏ y đã hoàn toàn thừa nhận hắn. Điển Vi đứng sau lưng Tào Tháo, cũng không tin nổi, liên tục lắc đầu. Lúc trước, người thiếu niên cứu mạng gã ở Uyển thành nhìn tưởng chừng yếu đuối, mỏng manh, thế mà chớp mắt đã trưởng thành đến thế này rồi sao? Gã và Văn Sú đã từng giao chiến với nhau, dĩ nhiên gã biết Văn Sú lợi hại thế nào. Đến Điển Mãn cũng khá hung hãn nhưng vẫn bị Văn Sú đánh cho không có sức trả đòn. Bốn năm trước, chính gã đã dẫn Tào Bằng đi vào Hứa Đô. Khi đó, Điển Mãn có thể giết chết Tào Bằng trong giây lát, còn hiện tại… Điển Vi không khỏi cảm thán, thấp giọng nói: -Ông trời quả đã ưu ái A Phúc và chủ công rồi. Tào Tháo cười tít mắt. Những lời này của Điển Vi y vui sướng nhận lấy. A Phúc quả là người mang đến phúc khí cho ta. -Mau theo ta ra ngoài đón. Tào Tháo hít sâu một hơi, ổn định tâm tình. Mới vừa rồi y thật quá phóng túng, quá đắc ý, vênh váo rồi. Tuân Du và Điển Vi bám sát sau Tào Tháo. Lúc này, đại doanh Tào quân đều đã xôn xao lên. Rất nhiều võ tướng đều ra ngoài, đi đến cửa doanh trại. Bọn họ nghe nói cháu của chủ công đã chém chết Văn Sú! Rất nhiều người chưa từng gặp Tào Bằng, mới chỉ nghe tên của hắn. Thật ra, trước khi phóng hỏa thiêu rụi Bạch Mã, mặc dù Tào Bằng nổi tiếng nhưng không được mọi người coi trọng lắm. Dù sao, khi đó, hắn chẳng qua chỉ là một Bắc quân trung hậu, trong tay không có binh, không có tướng, sao có thể được coi trọng đây?! Còn hiện tại… Tào Bằng đã bước lên con đường quan lộ thênh thang, tiền đồ tươi sáng! Xa xa, tiếng vó ngựa vang lên. Một đội nhân mã chạy như bay trong mưa to gió lớn. Viên tướng ngồi trên lưng ngựa đội khôi giáp, uy phong lẫm liệt. Khuôn mặt vẫn còn nét con trẻ nhưng lại rất chín chắn, điềm đạm. Viên tiểu tướng vừa đến ngoài cửa doanh trại liền ghìm chiến mã, nhảy xuống ngựa. Chỉ thấy hắn nhanh chân bước đến trước mặt Tào Tháo, quỳ một gối xuống, nói: -Mạt tướng Tào Bằng đã trở về! -A Phúc, có khỏe không? Tào Tháo hỏi, lời nói đầy vẻ ân cần, thân thiết. Tào Bằng có thể cảm nhận thấy sự thân thiết này của Tào Tháo hoàn toàn không phải giả bộ, mà xuất phát từ tận đáy lòng. Ở hậu thế, vẫn luôn có người nói Tào Tháo là kẻ tiểu nhân dối trá. Nhưng thực tế, Tào Tháo rất yêu thương những người cùng tộc và tâm phúc của y, tình cảm đều xuất phát từ nội tâm. Nếu cẩn thận suy ngẫm, lại thấy chuyện đó dường như rất bình thường. Ngươi không phải người nhà của ta, lại không thật lòng làm việc cho ta, vì sao ta lại phải chân thành đối đãi với ngươi? Nếu đặt mình trong hoàn cảnh của người khác, Tào Tháo hoàn toàn không làm gì sai. Đêm xuân lạnh lẽo. Mưa rào trút xuống khiến nhiệt độ càng giảm xuống, lạnh hơn. Tào Tháo lệnh cho Tào Bằng thay một bộ đồ khô ráo, rồi kéo hắn ngồi trong đại trướng nói chuyện phiếm. Khi được hỏi đến chuyện chém chết Văn Sú, Tào Bằng cười nói: -Văn Sú không phải do điệt nhi giết. Người giết gã là đại tướng bên cạnh điệt nhi, Cam Ninh - Cam Hưng Bá. -Chính là tùy tùng của Hoàng tiểu thư kia sao? -Đúng vậy. Lúc trước, Cam Ninh đi theo Tào Bằng là vì có Hoàng Nguyệt Anh. Tuy hiện tại gã vẫn đi theo Tào Bằng nhưng hầu hết mọi người vẫn cho rằng Cam Ninh là gia tướng của Hoàng Nguyệt Anh. Tào Tháo mừng rỡ, liên tục gật đầu, tỏ ý tán thưởng. -Sau khi trận chiến này kết thúc, hãy để Cam Ninh nhập sĩ (làm quan) đi. Y nheo mắt, nhìn Tào Bằng. Y muốn thông qua cách này để kiểm tra phản ứng của Tào Bằng xem sao. Dù sao, Cam Ninh vẫn đi theo Tào Bằng, để gã nhập sĩ cũng đồng nghĩa với chuyện để gã rời khỏi Tào Bằng. Tào Bằng nghiêm mặt nói: -Điệt nhi đang định nói với thế phụ chuyện này. Hưng Bá có đại tài, chẳng những võ nghệ cao cường, còn có khả năng hùng cứ một phương. Chỉ có điều, trước đây, gã chưa lập được công danh gì, nên điệt nhi vốn không tiện mở miệng. Hiện giờ gã đã chém chết được Văn Sú, xin thế phụ hãy ban thưởng cho tiền đồ của gã. -Chẳng lẽ ngươi không hối hận sao? -Hối hận? Tào Tháo cười nói: -Nếu Cam Ninh giỏi như ngươi nói, sớm muộn gì gã cũng vượt trên ngươi. -Vì quốc gia tiến cử hiền tài vốn là bổn phận của điệt nhi. Hơn nữa, Cam Ninh vốn đã vượt hơn điệt nhi, nếu thế phụ trọng dụng gã, chẳng phải là muốn nói mắt nhìn người của điệt nhi không tồi sao? Ha ha, sao điệt nhi phải hối hận đây? Nói thật, điệt nhi vẫn cảm thấy để Cam Ninh ở bên cạnh đúng là nhân tài không được trọng dụng. Tào Tháo nheo mắt, mỉm cười, gật đầu. -Ngoài ra, trận đại chiến lần này, Hạ Hầu Lan cũng lập kỳ công. Khi còn ở Bạch Mã, Tử U đã theo điệt nhi ẩn núp trong thành, phóng hỏa đốt thành. Vừa rồi, ở Thập Lý doanh, cũng chính Tử U đã bắt Cao Lãm. Người này vốn là tiểu tướng dưới trướng thế phụ, lúc trước chỉ vì một câu nói đùa mà đi theo điệt nhi cho đến tận giờ. Mấy năm nay, Tử U trung thành và tận tâm với điệt nhi, lập hạ rất nhiều công lao. Chính vì thế, điệt nhi cả gan thỉnh cầu thế phụ cho Tử U trở về trong quân. Có y ở bên cạnh thế phụ càng tốt hơn là ở bên cạnh điệt nhi. -Được, được, được! Tào Tháo ngửa mặt lên trời cười to: -Nếu những người bên cạnh ta đều có thể giống như A Phúc ngươi thì ta còn lo gì thiên hạ không thái bình nữa. Nhưng Cam Ninh cũng được, Hạ Hầu Lan cũng thế, bọn họ tạm thời cứ ở bên cạnh ngươi là hơn. Ban thưởng thì được, chỉ có điều, hiện giờ chiến sự còn chưa kết thúc, ngươi vẫn cần có người bên cạnh để dùng nữa. Trước đây, Văn Sú đã từng chém giết nhiều đại tướng bên ta, khiến lòng quân không yên. Giờ ngươi mang thủ cấp của Văn Sú trở về, cũng có thể san sẻ mối ưu sầu của ta. Không biết A Phúc ngươi có nguyện ý không? -Nguyện nghe theo sự sai phái của thế phụ. -Thế này đi, sáng sớm ngày mai ta sẽ tuyên bố phong cho ngươi làm kiểm nghiệm giáo úy, tạm thời dẫn một đội binh mã đóng ở mặt tây nam Toan Tảo, cạnh Âm Câu. Thế nào? Âm Câu còn gọi là Âm Câu Thủy. Tào Bằng nghe thấy thế, chắp tay tuân lệnh, nói: -Điệt nhi tuân lệnh. Tào Tháo tức thì tươi cười: -Cam Ninh và Hạ Hầu Lan cứ để làm dưới trướng ngươi đi. Nhưng có chuyện này, ta muốn nói rõ với ngươi, chức kiểm nghiệm giáo úy này chỉ là tạm thời mà thôi. Còn công lao của ngươi, cứ chờ đến khi chiến sự chấm dứt, chúng ta trở về hứa đô, để Văn Nhược lo chuyện phong thưởng đi. Chỉ là tạm thời thôi! Nhưng Tào Bằng không vì thế mà thất vọng, ngược lại hắn còn cao hứng hơn. Hiện tại, hắn là Bắc quân trung hậu, hưởng sáu trăm thạch bổng lộc. Còn chức kiểm nghiệm giáo úy ít nhất cũng phải đến ngàn thạch bổng lộc. Nếu hắn được làm kiểm nghiệm giáo úy, chứng tỏ sau khi trận đại chiến này kết thúc, chức vụ của hắn sẽ không dưới ngàn thạch. Mười bảy tuổi đã nhận được bổng lộc cả ngàn thạch, chức vị này chắc chắn không hề nhỏ. Đương nhiên, nếu so với Tôn Quyền mười bốn tuổi đã được phong là phụng nghĩa giáo úy, hưởng hai ngàn thạch bổng lộc thì chẳng đáng gì, nhưng Tôn Quyền dù sao cũng là huynh đệ của Tôn Sách, người ta còn là Ngô hầu. Luận về tuổi tác, Tào Bằng chẳng kém người này là bao nhưng đã được phong hầu. Chính vì thế, chuyện này đúng là đáng để hắn vui mừng. Tào Bằng vui vẻ chấp thuận. Tào Chân là con nuôi của Tào Tháo, từ nhỏ đã theo bên cạnh Tào Tháo. Hiện giờ, hắn ở Hổ Báo kỵ, đảm nhiệm chức tư mã, cũng chỉ hưởng sáu trăm thạch. Tào Hưu lớn tuổi hơn Tào Bằng, được gọi là "thiên lý mã nhà ta", nhưng cũng chỉ hưởng sáu trăm thạch mà thôi. Cho nên, Tào Bằng có thể được hưởng một ngàn thạch bổng lộc đã là chuyện hiếm có trong quân Tào Tháo rồi. -Vậy ngươi sớm đi nghỉ đi một chút. Có lẽ bọn họ đã thu xếp nơi nghỉ ngơi cho ngươi ổn thỏa rồi. Sáng sớm ngày mai, ta sẽ giao trọng trách cho ngươi. -Vâng! Tào Bằng đứng dậy, thi lễ, khom người lui ra. Tào Tháo ngồi trên giường, mỉm cười. Hài tử này cũng là người biết nặng nhẹ, hiểu được đạo lý lấy lui làm tiến. Dù ta vẫn nói "Ta thà phụ người chứ không để người phụ ta" nhưng ngươi đối với ta trung thành và tận tâm như thế, lẽ nào ta lại làm khó dễ ngươi. Ha ha, A Phúc có được nhãn lực như thế, tương lai nhất định có đất dụng võ. -Văn Chất. -Vâng! -Bảo Quốc Nhượng đến đây. -Vâng. Tào Bân lĩnh mệnh, xoay người rời đi. Chợt nghe Tào Tháo gọi giật hắn lại: -Cao Xương Từ tỉnh lại chưa? Nếu tỉnh rồi thì dẫn gã qua đây. -Tuân lệnh. Tào Tháo đứng lên, đi vòng quanh đại trướng một lần, rồi trở về phản ngồi. Y cầm một quyển sách, đang định đọc thì nghe bên ngoài trướng vải có người nói: -Tư không gọi Dự có việc gì vậy? -A, Quốc Nhượng mau vào đây. Tào Tháo nghe được giọng nói kia liền tươi cười, vội vàng gọi người ngoài trướng vải đi vào. Từ bên ngoài đại trướng, một thanh niên hơn hai mươi tuổi đi vào. Người này cao chừng bảy thước bảy tấc, mặt hoa da phấn, răng trắng môi hồng. Đôi mắt người này sáng lấp lánh như sao mai buổi sớm. Từng cử chỉ hành động đều bất phàm. Người thanh niên mặc áo xanh, thong thả đi vào, chắp tay thi lễ. Tào Tháo vội vàng ra hiệu không cần đa lễ, hòa nhã nói: -Quốc Nhượng, ta có một chuyện rất quan trọng muốn nhờ ngươi. -Xin Tư không phân phó. -Ngươi có biết Tào Bằng, cháu ta không? Người thanh niên ngẩn ra, chợt cười nói: -Cho dù trước đây không biết nhưng qua chuyện đêm nay, Dự cũng đã nghe nói đến hắn rồi. Đại danh Tào Bát Bách tiếng tăm lừng lẫy, Dự sớm đã nghe qua. Trước chỉ nghĩ hắn giỏi văn, không ngờ lại có bản lĩnh như thế, chém Nhan Lương, giết Văn Sú, bắt Cao Lãm. Hà Bắc tứ đình trụ đã mất ba người hoàn toàn nhờ công của Tào Bát Bách, sao Dự có thể không biết được? -Ha ha, là ta buột miệng hỏi thế thôi. Trong lòng Tào Tháo không khỏi đắc ý. Nhìn thấy chưa, Tào gia nhà ta cũng có người tài ba. Chợt, y ngừng cười, nghiêm mặt, nói: -Quốc Nhượng, ta gọi ngươi đến đây là có một chuyện muốn nhờ. Ngày mai, ta sẽ lệnh cho Hữu Học làm kiểm nghiệm giáo úy, trú quân ở Độc Đình Âm Câu. Hắn làm việc rất điềm tĩnh, ta rất yên tâm. Nhưng tuổi của hắn còn nhỏ, ta e khó tránh khỏi chuyện đắc ý, quên mất bổn phận. Cho nên, ta lệnh cho ngươi làm thừa sự, quân mưu của Duyên Lệnh quân, trợ giúp hắn một tay. Ngươi có bằng lòng không? Người thanh niên nghe thấy thế, liền chắp tay nói: -Nguyện theo sự sắp đặt của Tư không. -Được rồi, vậy ngươi chuẩn bị một chút đi. Ngày mai, ta sẽ lệnh cho Trọng Khang dẫn ngươi đi gặp hắn. -Vâng! Người thanh niên chắp tay tuân lệnh, rời khỏi đại trướng trung quân. Tào Tháo thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng đấm đấm trán, mệt mỏi. Y không còn trẻ nữa rồi! Năm nay, Tào Tháo bốn mươi bốn tuổi. Sau một đêm chém giết, rồi lại phải xử lý một loạt các chuyện mừng, y khó tránh khỏi cảm giác mệt nhọc. Y đứng lên, vừa định ra ngoài, chợt nghe Tào Bân nói ngoài đại trướng: -Chủ công, Cao Lãm được đưa tới rồi. Tào Tháo nghe thấy thế, tức thì mừng rỡ, chân vội bước ra ngoài đại trướng, chỉ thấy Cao Lãm đang bị dây thừng trói chặt, đứng trước trướng. -Sao có thể vô lễ với Cao tướng quân như thế? Tào Tháo nhanh bước lên hai bước, lạnh lùng nói: -Còn không mau cởi trói cho tướng quân sao? Có lẽ Viên Thiệu vẫn còn chưa hiểu rõ sự tình. Rõ ràng hắn đang chiếm thế thượng phong, nhưng chỉ trong nháy mắt đã thảm bại. A, thật ra không thể nói là thảm bại, mà phải nói là có tổn thất. Ít nhất, khi Viên Thiệu trở lại đại doanh, hắn vẫn cho rằng như vậy. Biết được Văn Sú đuổi theo quân địch, Viên Thiệu không hề lo lắng. Sau lại nghe quân sĩ Cao Lãm phái về nói gã và Văn Sú đang truy kích, Viên Thiệu càng yên tâm hơn. Chuyện đầu tiên hắn phải xử lý là tàn cục trước mắt. Quách Đồ nói: -Chủ công, trận chiến tối nay Tào tặc thật quá may mắn. Không biết từ đâu lại xuất hiện một đội binh mã đến quấy nhiễu nữa. Viên Thiệu nhẹ nhàng gật đầu, đồng ý. Quách Đồ nói không sai chút nào, tối nay Tào Tháo quả thật quá may mắn. Nếu lúc ấy, đại doanh phát hỏa muộn hơn, đợi đến khi có mưa to gió lớn thì dù có người tập kích doanh trại ta cũng không có tác dụng gì lắm. Mà khi đó, Viên Thiệu cũng đã công phá được đại doanh của Tào Tháo, nói không chừng đã bắt sống được y rồi cũng nên. Chính vì thế, chuyện hôm nay thật đúng là ý trời. Lẽ nào lão thiên không muốn ta giải quyết Tào Tháo hôm nay sao? Viên Thiệu không khỏi buồn bực trong lòng. Hắn đảo mắt nhìn mọi người trong đại trướng, thấy Thư Thụ mặt mày trầm ngâm, không nói năng gì. Viên Thiệu nghĩ nghĩ, nói: -Thư tiên sinh, vì sao không nói gì? Thư Thụ sửng sốt, đứng ra nói: -Chủ công, chuyện tốt hôm nay chưa thành có lẽ là do ông trời muốn nhắc chúng ta không thể dùng một trận chiến mà thắng Tào tặc được. Theo Thụ thấy, chủ công nên tìm cách đứng vững ở Hà Nam trước đã. Thật ra, Toan Tảo không đáng bận tâm lắm, mà nên nghĩ đến Bộc Dương trước. -Bộc Dương ư? -Lấy Bộc Dương để bình định Duyện Châu. Một khi chúng ta có được Duyện Châu, Tào tặc ắt sẽ sa sút tinh thần. Khi đó, chủ công có thể nghĩ ra cách để chiêu hàng Tang Phách, rồi dẫn quân xuống phía nam, thẳng về Hứa Đô. Tào Tháo dù có bản lĩnh lớn đến đâu chăng nữa cũng chỉ có thể bó tay mà thôi. -Không thể được! Quách Đồ thấy Viên Thiệu vừa lay động, vội vàng lên tiếng ngăn cản. Hừ, nếu Viên Thiệu tiếp nhận ý kiến của Thư Thụ, chẳng phải nói hành động đánh úp Tào quân do ta bày ra là chuyện vô ích sao? Quách Đồ nói: -Chủ công, trận chiến tối nay dù chưa thành công, nhưng nội tình của Tào tặc đã lộ rõ cả rồi. Sao chủ công phải bỏ gần tìm xa làm gì? Tào tặc ở ngay trước mắt, chỉ cần phá được đại doanh của Tào tặc thì thiên hạ nhất định có được dễ như trở bàn tay, là may mắn của sinh linh. Nếu nói như Thư tiên sinh, chỉ e trận chiến này, một hai năm cũng chưa thể chấm dứt nổi. Đã như thế, ta cũng chẳng thể tới nổi Hứa Đô. Thư Thụ nghe thấy thế liền nổi giận. -Công Tắc, ngươi nói đến thẳng Hứa Đô, có thể một trận công thành, vậy ta hỏi ngươi làm thế nào để công thành? Tào Tháo kia nào có phải đứa trẻ ba tuổi. Y chắc chắn sẽ tìm cách đối phó với chủ công. Nếu tấn công Bộc Dương, quần hùng trong thiên hạ nghe được tin ắt sẽ ra tay hành động. Nhưng nếu thẳng đến Hứa Đô, nếu không thể tốc chiến tốc thắng, quần hùng ắt sẽ lặng lẽ theo dõi tình thế, không chịu ra tay, e rằng sẽ chẳng tốt đẹp gì. -Tào Tháo không phải đứa trẻ ba tuổi, chẳng nhẽ chủ công là người thường sao? Chủ công xuất thân cao quý, dưới trướng có cả triệu tinh binh. Nếu chủ công tập trung lực lượng, Tào Tháo sao có thể chống đỡ nổi? Theo ta thấy, chỉ sợ Thư tiên sinh có ý đồ riêng thôi. -Quách Đồ, ngươi…