Tào Tặc

Chương 253

Hắc tử Trương Tam là cách Hạ Hầu Lan gọi Trương Phi. Khi còn ở Hạ Bì, Trương Phi cướp mất lương thảo trong tay Hạ Hầu Lan, còn đả thương y. Chuyện này khiến trong lòng Hạ Hầu Lan luôn cảm thấy nhức nhối, mãi không thể tiêu tan. Y vốn không phải người quá mức để bụng, nhưng nếu như người cướp đi lương thảo là thủ hạ của Lã Bố, cho dù có bị đánh chết, y cũng không có một lời nào oán hận. Nhưng hết lần này tới lần khác lại bị người trong nhà cướp của mình, lại còn là Trương Phi - kẻ ăn nhờ ở đậu thì đương nhiên y không thể chấp nhận nổi. Sau này, Tào Bằng lại vì y mà đòi lại công bằng, đến đánh quân doanh của Lưu Bị. Kết quả là Tào Tháo lại biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ. Đã không trách Lưu Bị, trái lại, y còn tỏ ra không vừa ý với Tào Bằng. Chuyện này khiến Hạ Hầu Lan càng thêm bất mãn với Lưu Bị. Lần này, Tào Bằng có công mà không được thăng chức, chỉ nhận được một hư danh. Trong mắt Hạ Hầu Lan, chuyện này chắc chắn có liên quan đến việc lúc trước Tào Bằng đã giúp y xả giận. Chính vì thế, sau này khi Tào Bằng tiến cử y làm tư mã phò tá cho Đặng Tắc, Hạ Hầu Lan kiên quyết từ chối, chỉ muốn theo hắn trở về Hứa đô, tiếp tục làm một kẻ vô danh, làm gia tướng dưới trướng Tào Bằng. Ngoài quân doanh, hai đội nhân mã đang giằng co. Trương Phi và Cam Ninh đang giao chiến, bất phân thắng bại. Một người vung thương đoạt mệnh, một người hoành đao hiểm ác. Cam Ninh và Trương Phi vốn là đối thủ cùng không đẳng cấp. Sát pháp của Trương Phi cuồng dã, thương pháp lại tinh luyện; Cam Ninh trầm ổn, lão luyện, thế mạnh lực trầm ổn. Hai người giao chiến một hồi vẫn không phân thắng bại. Dưới ánh lửa, hai con chiến mã cùng xoay quanh một chỗ, đao thương chạm nhau phát ra từng tiếng chát chúa. Mỗi lần tiếng kim loại chạm vào nhau là có một tiếng nổ vang lên. Tiếng người hò hét, tiếng ngựa hí vang rất náo nhiệt. Đình trưởng Thần Đình đứng một bên ra sức kêu gào. -Hai vị tướng quân xin dừng tay, đừng đánh nữa! Nhưng Cam Ninh và Trương Phi đang hăng máu, làm sao còn có thể nghe được tiếng của ai nữa. Tào Bằng vừa chạy tới, đình trưởng vội vã chạy ra đón đầu: -Tào đô úy, mau bảo bọn họ dừng tay đi. Còn đánh tiếp nữa tất sẽ chết người mất. -Cút ngay. Tào Bằng chợt quát vang một tiếng. Hắn thúc ngựa chạy tới trước trận chiến. Hác Chiêu và Tào Sái chỉ huy binh mã, dàn sẵn trận địa sẵn sàng đón địch quân. Vừa thấy Tào Bằng tới, hai người cùng bước lên trước chào hỏi. -Tào đô úy, Tử Vũ đã bị bọn họ bắt rồi. -Rốt cuộc là có chuyện gì? Tào Sái cười khổ, nói: -Người của Lưu Dự Châu không chịu nói lý lẽ gì hết. Chúng ta vừa hạ doanh trại xong, chẳng hề gây chuyện gì cả. Nhưng bọn họ không những muốn chiếm lấy doanh trại của chúng ta, mà còn muốn chúng ta rời khỏi quan dịch. Tính tình của Tử Vũ như thế nào ngài cũng biết đấy, sao có thể chịu được uất ức? Vì vậy, gã không hề thông báo gì với bọn Hưng Bá, đã dẫn ngay người lao ra đánh nhau với người của Lưu Dự Châu. Kết quả là… Hưng Bá vừa nhận được tin tức liền dẫn người ra ngay. Gã và tên hắc tử Trương Phi kia bất hòa. Hai người đánh đến giờ vẫn chưa có kết quả. Tào Bằng vừa nghe thấy đã hiểu được đại khái. Quả nhiên là Trương Phi đến vì chuyện trước kia. Trương Phi vẫn luôn oán giận Tào Bằng. Biết được đây là đại doanh của Tào Bằng, tất gã sẽ không chịu ngồi yên, vì vậy mới chủ động tới gây sự. Nhưng Tào Bằng cũng đâu thể có thiện cảm với Trương Phi được? Nếu như nói kiếp trước Tào Bằng từng vô cùng yêu thích vị Trương Tam tướng quân từng quát tháo trên cầu Đương Dương, từng đẩy ngược dòng Đương Dương thì sau lần xung đột trước đây, bao nhiêu thiện cảm của hắn với Trương Phi đã hoàn toàn mất sạch. Giờ Trương Dực Đức tới tận cửa gây chuyện, Tào Bằng há lại có thể cúi đầu khuất phục sao. Lần này, hắn nhất định phải đánh! Hơn nữa, trong quan dịch sau lưng hắn còn có dưỡng tổ mẫu của Tào Tháo. Hôm nay đúng là thời điểm thích hợp để giáo huấn cho Trương Phi một trận. Nghĩ tới đó, Tào Bằng ngẩng đầu nhìn binh mã phía đối diện. Binh mã bên kia cũng không đông người lắm, chỉ khoảng chừng ba, bốn trăm người. Tất cả đều mặc trang phục Bạch Mạo màu trắng, khoác thiết giáp. Là Bạch Mạo binh. Đây chính là thủ hạ, là đội nhân mã tinh nhuệ nhất của Lưu Bị, vì sao lại nằm trong tay Trương Phi? Trước đây, Tào Bằng khi còn ở Hạ Bì cũng đã từng hỏi thăm về Lưu Bị, được biết trong tay gã có gần nghìn Bạch Mạo binh, tất cả đều do một người tên là Trần Đáo - Trần Thúc Chí thống lĩnh. Trần Đáo là ai? Tào Bằng chưa từng gặp cũng chưa từng nghe nói đến. Chí ít, trong Tam Quốc diễn nghĩa cũng không có người này. Chỉ biết người này là người Nhữ Nam, tuổi chừng chưa đến ba mươi, là tướng lĩnh trẻ tuổi nhất dưới trướng Lưu Bị. Người này ít giao du với bên ngoài, danh tiếng cũng không thấy nổi lắm. Chính vì thế, khi nhắc tới Lưu Bị, người ta phần lớn đều nhắc đến Quan Vũ, Trương Phi. Thậm chí ngay cả những người như Mi Chúc, Mi Phương, Giản Ung, Tôn Kiền cũng đều nổi tiếng hơn Trần Đáo. Thế nhưng Trần Đáo lại là người thống lĩnh Bạch Mạo quân, há lại là kẻ kém cỏi sao?! Tào Bằng nheo mắt lại, cẩn thận quan sát. Quân Bạch Mạo tạo thành thế trận hình tròn, ở giữa có hơn mười chiếc xe. Áp trận là một tướng lĩnh trẻ tuổi, tuổi tác mới chừng hai mươi mấy. Gương mặt trắng trẻo, dưới hàm có một chòm râu đen, khiến y nhìn có phần anh tuấn, uy vũ. Đầu người này đội ngân khôi, mặc ngân giáp, người này cưỡi ngựa, tay nắm đại dao. -Người kia là ai? Hác Chiêu lắc đầu: -Không nhận ra, hình như là phó tướng của Trương Phi. Ta vừa nghe y gọi Trương Phi là tam thúc, chẳng lẽ là con của Lưu Bị sao? Ta chưa từng nghe nói Lưu Bị có con a! Ít ra là lúc này, vẫn còn chưa xuất hiện. Tào Bằng nghi hoặc, chợt nghe trên chiến trường có tiếng nổ vang. Cam Ninh và Trương Phi đối đầu mãnh liệt, đao thương giao chiến, phát ra tiếng động hết sức kinh người. Nhưng thanh Long Tước trong tay Cam Ninh cũng vì một kích này mà tuột khỏi tay. Trương Phi vừa thấy thế tức thì mừng rỡ, thúc ngựa vung thương, xông thẳng về phía Cam Ninh. -Chết cho ta, xem ngươi còn có thể ngông cuồng nữa hay không? Cam Ninh vừa thấy tình hình không ổn, vội thúc ngựa phi đi. Tào Bằng không dám do dự nữa, vội vàng dặn Tử U và Bá Đạo chuẩn bị sẵn sàng. Vừa nói xong, Tào Bằng liền thúc ngựa xông ra ngoài. Chiếu Dạ Bạch như mũi tên rời dây cung, lao đi như một bóng trắng. -Trương Phi, ngươi ỷ có binh khí lợi hại thì có gì là anh hùng? Vừa nói, một quả thiết lưu tinh đã rời khỏi tay Tào Bằng bay ra, thẳng hướng về phía Trương Phi. Tào Bằng hiện giờ nào phải là hắn của mấy tháng trước nữa. Khi hắn đột phá được giai đoạn dịch cân, đạt đến trình tẩy tủy, sức mạnh của hắn đã tăng vượt bậc. Thiết lưu tinh trong tay nhanh như chớp xỉa thẳng về phía Trương Phi. Trương Phi thấy thế vội ghìm ngựa, thanh xà mâu một trượng tám khẽ run lên trong không trung, thoáng đã đánh bay thiết lưu tinh ra. -Tào Bằng, ngươi chỉ giỏi đánh lén người thôi. Trương Phi vừa nhận ra Tào Bằng đã nổi trận lôi đình. Vốn dĩ, lúc trước, khi Tào Bằng ở quân doanh của Lưu Bị một đao chém đứt cờ trại của Lưu Bị khiến Trương Phi hận hắn thấu xương. Đáng tiếc lúc đó, gã không làm gì được Tào Bằng. Chưa nói đến binh mã trong tay Tào Bằng, hắn còn là thủ hạ dưới trướng Tào Hồng nữa. Chưa kể còn có người quen của Tào Bằng, nếu lúc đó gã ra tay, ước chừng phân nửa tướng lĩnh Tào quân sẽ đứng về phía Tào Bằng. Điển Vi và Hứa Chử hiển nhiên không cần phải nói. Con cái của bọn họ kết nghĩa huynh đệ với Tào Bằng. Tào Hồng chắc chắn sẽ không giúp đỡ, nhưng tuyệt sẽ không ra tay cản trở. Hơn nữa, Tào Bằng từng giúp Hạ Hầu Uyên, còn Hạ Hầu Đôn lại có phần trong đổ phường đang làm ăn phát đạt, dĩ nhiên cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Tào Hồng và Hạ Hầu Đôn một khi đã xuất thủ, thì tướng lĩnh Tào quân há có thể ngồi yên xem náo nhiệt được chăng? Chính vì thế, Trương Phi không dám có hành động thiếu suy nghĩ! Nhưng hiện tại, Tào Bằng chỉ có một mình! Vốn dĩ Trương Phi không hề nghĩ đến chuyện chiếm lĩnh quân doanh của Tào Bằng, chẳng qua chỉ là muốn có mấy gian phòng trong quan dịch mà thôi. Lần này, gã phụng mệnh hộ tống người nhà của Lưu Bị đến Hứa Đô. Trước khi đánh bại Lã Bố, gia đình Lưu Bị đều được bố trí ở Bái huyện. Sau khi trận chiến Từ Châu kết thúc, Tào Tháo dẫn Lưu Bị trở về Hứa Đô, nếu như không đưa gia quyến đến đây thì thật không hợp lý chút nào. Chính vì vậy, Lưu Bị liền lệnh cho Trương Phi đến Bái huyện đón gia quyến đi. Trong hơn mười chiếc xe đó có cả hai người anh của Lưu Bị. Còn có Cam phu nhân vốn được xưng tụng là "Bạch ngọc mỹ nhân", và muội muội của Mi Chúc, Mi phu nhân. Thế nhưng khi Trương Phi biết được quân doanh này là thủ hạ của Tào Bằng, hơn nữa quan dịch lại bị Tào Bằng chiếm cứ, gã nhất thời nảy ra ý khác. "Ở Hạ Bì, lão tử không động đến ngươi, nhưng Tào Bằng ngươi giờ chẳng qua chỉ là một kỵ đô úy, chẳng có chút thực quyền nào cả. Hơn nữa, ngươi lại thân cô thế cô, cho dù ta có không giết được ngươi cũng phải dạy cho ngươi một bài học, lấy lại thể diện cho ta." Vì vậy, Trương Phi liền dẫn người đi khiêu khích. Thế nhưng Trương Phi không ngờ rằng dưới trướng của Tào Bằng lại có một vị tướng ngang cơ với gã, Cam Ninh. Luận về võ nghệ, Cam Ninh có thể thua Trương Phi một chút, nhưng sát pháp của Cam Ninh trầm ổn, thế nên dù Trương Phi dũng mãnh nhưng cũng không thể làm gì được y. Càng đánh hỏa khí càng nộ. Mắt thấy đao của Cam Ninh không còn dùng được nữa, Trương Phi đã định giết chết y. Nhưng một quả thiết lưu tinh của Tào Bằng đã phá hủy chuyện tốt của Trương Phi. Đã thế, không giết được Cam Ninh thì lão tử sẽ giết ngươi, Tào Bằng. -Hưng Bá, tiếp đao. Tào Bằng dĩ nhiên biết được khả năng của bản thân. Tuy hắn đã đạt đến giai đoạn tẩy tủy nhưng cũng chỉ mới bắt đầu, còn chưa thuần thục. Hắn chưa hoàn thiện sức mạnh của bản thân, cũng như các mặt khác. Nếu hắn muốn giao thủ với Trương Phi, e rằng không thể làm được. Ném thiết lưu tinh đẩy lui Trương Phi xong, Tào Bằng liền rút ra một thanh đại đao, ném về phía Cam Ninh. Thế nhưng cây đại đao bên tay còn lại của hắn đã chém đến trước mặt Trương Phi. Cây thương xà mâu dài một trượng tám, nặng sáu mươi cân được luyện bằng sinh thiết run lên, xoay lại, đổi hướng. Con ngựa Ô Chuy Trương Phi cưỡi cũng không phải chiến mã tầm thường. Khi xưa, khi gã cùng Quan Vũ theo Lưu Bị khởi sự ở Trác quận, từng gặp thương nhân Phùng Ký Châu là Trương Thế Bình và Tô Song Phiến rồi có được con ngựa Ô Chuy này. Tuy rằng không bằng Xích thố hay Chiếu Dạ Bạch, nhưng cũng không kém là bao. Trương Phi nắm chặt thanh mâu, thúc ngựa xông tới, chớp mắt đã tới trước mặt Tào Bằng. Lúc này, Tào Bằng đã không còn đường lui. Tuy biết rõ bản thân không phải đối thủ của Trương Phi, thế nhưng trong lòng Tào Bằng vẫn hy vọng có thể giao chiến với gã. Lúc trước, Tào Bằng cùng lắm cũng chỉ ngang với võ tướng hạng hai, còn dám liên thủ cùng Điển Mãn và Hứa Nghi đánh Lã Bố. Cũng chính khi đó, Tào Bằng thấy được sự lợi hại của một võ tướng hạng nhất. Một chiêu của Lã Bố đã đánh bại cả ba người bọn hắn. Đối với Tào Bằng mà nói, lần đó hắn học được rất nhiều. Khi đã đạt được đến tiêu chuẩn của một võ tướng hạng nhất, Tào Bằng càng khao khát được giao chiến với võ tướng cùng hạng hơn. Nếu Trương Phi đã đến thì hãy thử một lần xem, võ tướng hạng nhất và một võ tướng hạng nhất khác rốt cuộc thua kém nhau bao nhiêu… Hai chân hắn kẹp chặt lấy bàn đạp, Chiếu Dạ Bạch hí từng tràng dài. Đối với trận giao chiến như thế này, Chiếu Dạ Bạch cũng hết sức hưng phấn. Bốn vó cùng dồn sức, thoáng cái nó đã phi ra ngoài như một tia chớp. Tào Bằng với tay ra sau rút thanh đại đao ra. Một tia sáng lóe lên trong không trung. Đao khí dày đặc lan tỏa mang theo cương khí mãnh liệt. Một đao này là do Tào Bằng tham khảo từ một kích kinh thiên động địa của Lã Bố lúc trước mà thành. Đao khí phát tán khắp nơi, ánh đao sáng lóa. Một tiếng nổ vang lên, chiến mã hí dài. Tào Bằng chém một đao lên cây trường mâu của Trương Phi, dù cản được thanh xà mâu dài một trượng tám ấy, thế nhưng cánh tay của hắn cũng tê rần. Hảo khí lực! Tào Bằng buột miệng lớn tiếng khen. Chả trách hậu thế từng có người nói sau Lã Bố, Điển Vi, người nổi danh về sức mạnh thì chỉ có hai người Trương Phi và Hứa Chử. Triệu Vân tuy lợi hại nhưng ít khi thấy y dùng cách đánh đá chọi đá kiểu này. Đao pháp của Quan Vũ thắng ở một chữ "Nhanh" nhưng lại không giống với Trương Phi. Trương Phi trợn tròn mắt, thầm kinh ngạc. Tên mặt trắng này giỏi lắm! Hai người tuy không cùng đẳng cấp nhưng Trương Phi vẫn không thể không khen ngợi Tào Bằng. Có điều, khen là khen, còn người thì vẫn phải giết! Nghĩ tới đó, Trương Phi thúc ngựa xoay người lại, -Tào tặc, ăn một mâu này của Tam gia đi. Có đôi khi, linh tính của chiến mã không thể lý giải nổi. Một thương vừa rồi của Trương Phi đã chiếm được thế thượng phong. Con ngựa Ô Chuy cũng cảm nhận được thứ ưu thế này liền tỏ vẻ kiêu ngạo, bệ vệ. Còn Chiếu Dạ Bạch cũng cảm nhận được chiến ý cường liệt trong lòn Tào Bằng, bèn ngửa mặt lên trời hí dài. -Công tử đừng lo, ta đến giúp ngài đây. Cam Ninh thấy Tào Bằng và Trương Phi giao chiến, không khỏi lo lắng. Y biết sự lợi hại của Trương Phi. Nếu như nói lần giao thủ trước, y không quá lưu tâm đến Trương Phi nhưng giờ y cũng phải tán dương sự dũng mãnh của gã. Bản lĩnh của Tào Bằng như thế nào, sao Cam Ninh có thể không biết được? Hắn sao có thể là đối thủ của Trương Phi đây? Y nhặt thanh Long Tước lên, thúc ngựa xông ra. Cùng lúc đó, trong trận doanh của Bạch Mạo binh, hai mỹ phụ bước từ trong xe ra. -Thản Chi, sao còn không giúp tam thúc ngươi đi? Mỹ phụ nhân lớn tuổi hơn quát lớn. Người thanh niên đứng trước trận không nói thêm lời nào, thúc ngựa lao ra trận. -Cam Hưng Bá, có Quan Bình đây. Người thanh niên hét lớn một tiếng, vung đao ngăn Cam Ninh lại. Cam Ninh lo cho sự an nguy của Tào Bằng, nào có thời gian bận tâm đến người thanh niên kia. -Cút ngay!! Y vung thanh đại đao lên, ánh đao sáng rực, đao thế hung hăng bổ vào thanh đại đao trong tay người thanh niên. Quan Bình? Người thanh niên này tên là Quan Bình sao? Tào Bằng nghe thấy tiếng hét lớn của người thanh niên kia, không khỏi ngẩn người ra. Vậy không phải y là con nuôi của Quan Vũ sao? Giờ y đã xuất hiện rồi sao? Có điều, tình hình hiện tại không cho phép hắn suy nghĩ lung tung nữa. Trương Phi đã xông đến trước mặt, thanh xà mâu dài một trượng tám múa như mưa bay. Tào Bằng tập trung tinh thần, vung đao lên. Có thêm sự uy vũ của Chiếu Dạ Bạch, có thêm sức mạnh người ngựa kết hợp, Tào Bằng và Trương Phi chiến đấu liền bảy, tám hiệp. Nhưng sau bảy, tám hiệp này, Tào Bằng đã không trụ được nữa. Trong lòng hắn hiểu rất rõ, nếu còn đánh tiếp, hắn sẽ thành vong hồn dưới thanh xà mâu của Trương Phi. Lòng vừa quyết, hắn liền thúc mã bỏ chạy. Trương Phi đang đắc ý, vừa thấy Tào Bằng định chạy, nào có thể bỏ qua cho. -Tào tặc, định chạy đâu? Gã thúc ngựa đuổi theo, con ngựa Ô Chuy như giao long xuất hải, phi nhanh như tia chớp. Phía bên kia, Cam Ninh bị Quan Bình liều mạng bám theo, muốn đi cứu viện Tào Bằng mà không được. Cách đánh của Quan Bình hoàn toàn theo kiểu bán mạng khiến Cam Ninh nhất thời không thoát thân nổi, chỉ biết bực bội chửi lớn. -Còn đánh nữa chết người sẽ không tốt đâu. Mỹ phụ lớn tuổi hơn nhướng mày, nhẹ giọng nói. Nàng họ Cam, tên có một chữ "Ngọc", là trưởng phu nhân của Lưu Bị. Còn vị phu nhân còn lại là Mi Hoàn, cũng chính là Mi phu nhân của Lưu Bị. Mi phu nhân cũng chính mà muội muội của Mi Chúc. Sản nghiệp của Mi gia ở Cù sơn bị Đặng Tắc chèn ép, không thể phát triển nổi, cơ hồ phải đối mặt với nguy cơ tiêu tán. Chính vì thế, nàng cũng biết đến cái tên Tào Bằng, lại càng hận hắn thấu xương. Nghe thấy Cam phu nhân nói, Mi Hoàn cười lạnh một tiếng: -Tỷ tỷ hà tất phải lo lắng. Tên Tào Bằng này lúc trước đã để cả nhà Lã Bố chạy thoát, giờ vẫn còn bị Tào Công oán giận. Cho dù có giết hắn cũng không sao đâu. Cam phu nhân nhíu mày, định khuyên nhủ tiếp. Nhưng đúng lúc này, trên chiến trường có biến chuyển. Tào Bằng tháo chạy, Trương Phi kiên quyết đuổi theo không bỏ cuộc. Đầu trận tuyến bên Tào Bằng giờ đã xuất hiện hỗn loạn. Tào Bằng chợt thúc chân, Chiếu Dạ Bạch bất ngờ bay vọt lên không trung. Hắn bay lên không như vậy khiến tốc độ chạy cũng giảm đi. Trương Phi nhe răng cười, xông lên, hét lớn một tiếng: -Tào Bằng, chạy đi đâu? Tào Bằng tựa hồ rất hoảng hốt! Hắn bất ngờ cho ngựa chạy chậm lại để lấy đà phóng khiến cho Trương Phi nắm được cơ hội. Cùng lúc đó, trận cước của quân Tào Bằng cũng đại loạn, thấy hắn bị Trương Phi truy sát mà không có một ai đứng ra ngăn cản. Trương Phi cất tiếng cười to, ngựa Ô Chuy nhanh như tia chớp nhằm thẳng về phía Tào Bằng. Tào Bằng chợt dừng ngựa lại. Hai quả thiết lưu tinh bay ra xuất quỷ nhập thần. Trương Phi cười ha ha, tay nắm thanh xà mâu dài một trượng tám run lên, một chiêu lăng lệ phát ra bạt thảo tầm xà. Leng keng hai tiếng vang lên, thiết lưu tinh bị Trương Phi đánh rơi xuống đất. Nhưng cũng bởi toàn bộ sự chú ý của gã đều dồn vào thiết lưu tinh, gã không kịp chú ý xung quanh. Hác Chiêu và Hạ Hầu Lan trong quân Tào Bằng vẫn chưa hề xuất hiện. Ngay khi Trương Phi vừa đánh rơi thiết lưu tinh, đã có người xông vào trận. Gã vừa định quát lên, chợt đã nghe có người hô to một tiếng: -Tung dây! Hơn mười sợi dây cản ngựa bất ngờ bay ra, ngựa Ô Chuy tuy có linh tính nhưng đối mặt với lớp lớp dây cản cũng khó tránh thoát nổi. Toàn bộ sự chú ý của Trương Phi lúc trước đều dồn vào hai quả thiết lưu tinh của Tào Bằng, nên gã không kịp chuẩn bị gì hết. Dây cản ngựa cùng tung ra một lúc, ngựa Ô Chuy hí dài một tiếng, chân mềm nhũn, khuỵu xuống. Trương Phi không kịp chuẩn bị, nhưng thân là võ tướng hạnh nhất, bản năng của gã vẫn kịp đề phòng. Trong nháy mắt ngựa Ô Chuy quỳ xuống, Trương Phi cũng bị bắn văng ra ngoài, thoáng đã rơi xuống đất. Chỉ trong khoảnh khắc rơi xuống đó, Trương Phi đã lăn đi mười tám vòng, rồi vội đứng lên. Thanh xà mâu dài một trượng tám không biết đã bay đến đâu, nhưng chung quy lại bản thân gã không bị làm sao cả. -Tào tặc, ngươi chỉ biết bày quỷ kế thôi sao? Trương Phi tức giận rít gào.