Tào Tặc

Chương 160

Trương Liêu còn trẻ đã được tiến cử vào quận, nhờ có sức mạnh hơn người nên được Đinh Nguyên chiêu mộ, sau lại quy phục dưới trướng của Đổng Trác và Lữ Bố, là một trong tám vị tướng của Lã Bố. Đồng thời, người này sau này cũng là một trong Ngũ Tử tướng dưới trướng của Tào Tháo. Còn Tào Tính… …Lại càng nổi danh trong truyền thuyết hơn! Thật ra, trước đó, Tào Bằng vẫn tưởng rằng Tào Tính đã chết. Hắn biết Tào Tính không thể là hai người có cùng họ. Theo Tam quốc diễn nghĩa của La Quán Trung mà nói thì khi Tào Tháo và Lữ Bố cùng giao chiến, Hạ Hầu Đôn xuất trận nghênh địch, bị Tào Tính nấp trong đám vạn quân, lén bắn tên mù một con mắt. Cho đến giờ, Tào Bằng vẫn nhớ kỹ một mẩu chuyện trong Tam quốc diễn nghĩa: Hạ Hầu Đôn nhổ mũi tên bắn lén ra, phát hiện tròng mắt cũng bị rút ra theo, liền quát to một tiếng: máu huyết của phụ mẫu sao có thể vứt bỏ. Vì vậy y nuốt lấy tròng mắt của mình, thúc ngựa, múa thương, trước mắt bao nhiêu người vọt tới đám quân Lữ Bố, dùng một nhát thương đánh chết Tào Tính. Tình tiết này được gọi tên là Bạt thỉ đạm tình (Rút tên nuốt con ngươi). Bình Thư đại sư Viên Khoát Thành khi giảng giải điển tích này muốn nói đến thứ nhiệt huyết sôi trào. Nhưng thật không ngờ Tào Tính vẫn còn sống… Tào Tính đúng là người nước Bái, tổ tiên của y trước đó từ Tịnh Châu tới. Y và Hác Manh - một trong tám viên tướng dưới trướng Lữ Bố là đồng hương. Hai người này có quan hệ rất tốt, y cũng một lòng trợ giúp Hác Manh phụng sự trong quân đội. Chuyện con mắt của Hạ Hầu Hãn đúng thật là do Tào Tính bắn. Luận về tài bắn cung, trong toàn quân của Lữ Bố, ngoài Lữ Bố ra, thì Tào Tính là giỏi nhất. Năm Kiến An thứ nhất, Hác Manh, một trong tám tướng bị Viên Thuật chiêu dụ, bí mật mưu đồ tạo phản, ý đồ chiếm lấy Hạ Bì. Một lần, Hác Manh suýt chút nữa đã thành công, toàn quân gần như đã công phá được bên trong thành Hạ Bì. Chuyện xảy ra quá bất ngờ, Lữ Bố hốt hoảng bỏ chạy, trên đường gặp được Ngụy Tục, cấp dưới của Cao Thuận, sau đó mới khôi phục, đoạt lại Hạ Bì. Tào Tính sau khi biết được ngọn nguồn sự việc, tức thì khởi binh tróc nã Hác Manh. Hai người ác chiến một hồi, Hác Manh đả thương Tào Tính, lại bị Tào Tính chém mất một tay. Sau đó, Cao Thuận chạy tới, một đao chém chết Hác Manh. Sau đó khi Lữ Bố hỏi, Tào Tính cứ theo sự thực mà trả lời. Cũng bởi vậy mà Lữ Bố đã coi Tào Tính là tâm phúc, trao quyền thống lĩnh binh mã bộ binh của Hác Manh. Trương Liêu, Tào Tính giờ đều là tướng lĩnh cực kỳ đáng tin cậy dưới trướng Lữ Bố, thậm chí còn có thể một mình đảm đương một phía. Nói cách khác, chuyện Hạ Hầu Đôn nhổ tên nuốt con người chỉ là hư cấu mà thôi. Mà hành động đó của Tào Tính trong Tam quốc diễn nghĩa rõ ràng cũng là chuyện bịa đặt người mà thôi. Tam quốc diễn nghĩa thật hại chết người a! Ngay từ đầu, Tào Bằng đã bị một chiêu của Lữ Bố đánh đến hồn phi phách lạc, vì vậy mới không để ý đến danh tính của hai người kia. Thế nhưng khi hắn bừng tỉnh lại thì không khỏi giật mình. -Làm phiền hai vị tướng quân vất vả, thật là tội của Tào Bằng. -A, vậy là sao đây? Trương Liêu cười nói: -Thật ra ba vị tướng quân võ nghệ rất giỏi, bọn Ngụy Tục, Hầu Thành và Tống Hiến võ công vốn không kém. Ba vị tướng quân có thể áp chế được ba người bọn y, quả là anh hùng niên thiếu. Thúc Long, đi thôi! Chúng ta cũng già cả rồi. Tướng mạo của Trương Liêu uy vũ, rất có khí khái nam nhi. Đường nét khuôn mặt sắc sảo, có điều so với Lữ Bố thì nét mặt của y ôn hòa hơn rất nhiều. Còn Tào Tính? Vóc người của người này không cao, khoảng chừng trên dưới 170 cm. Giọng nói lại ôn hòa, dường như không biết tức giận là gì. Có điều, những ai biết hai người này đều hiểu rõ cả hai đều là hạng người giết người không chớp mắt. Đặc biệt là Trương Liêu nắm giữ địa vị rất cao trong quân của Lữ Bố, vừa là Thái thú đất Nhâm Bắc, vừa độc lĩnh một cánh quân. Thủ hạ Lữ Bố có mấy người độc lĩnh một cánh quân, trong đó những đoàn quân Hãm Trận doanh tinh nhuệ nhất một do Ngụy Tục thống lĩnh. Đội quân do Trương Liêu thống lĩnh, thường ngày vẫn đóng quân ở Bành thành. Ngoài hai người này ra, có có một người nữa cũng độc lĩnh một cánh quân, đó chính là Giảm Phách, một trong bát tướng xuất thân là sơn tặc núi Thái Sơn. Tào Tính này thường dẫn binh đóng ở huyện Hạ Tương, quận Hạ Bì! Nhiệm vụ chủ yếu của y chính là theo dõi Quảng Lăng. Tuy rằng độc lĩnh một cánh quân nhưng trên thực tế y nhận lệnh của Lữ Bố, cũng có một đội nhân mã tương đối tinh nhuệ. Tào Bằng vội vàng nói vài câu xã giao, rồi hiếu kỳ hỏi: -Xin hỏi hai vị tướng quân một chuyện có được không? -Chuyện gì? -Vị tướng quân mới vừa rồi đi từ trong tửu lâu ra là vị nào vậy? Tào Bằng dù sao vẫn cảm thấy vị tướng quân thiếu niên kia có điểm lạ lùng, hơn nữa thái độ của Lữ Bố với y cũng hết sức cổ quái. Trương Liêu và Tào Tính vừa nghe Tào Bằng hỏi đã nhịn không được tươi cười. -A. Ngươi muốn nói đến Linh hầu sao? Ha ha…. Hai người cứ cười không đáp, khiến Tào Bằng không hiểu ra sao cả. Tào Tính nói: -Đợi đến ngày mai, ngươi sẽ biết được thân phận của y. Danh xưng của những người này thực sự rất khó phân biệt. Nếu như ngươi từng nghe đến cái tên Hạ Hầu Lan, chắc chắn ngươi sẽ không thể ngờ được gã là một võ phu oai phong lẫm liệt. Còn có Trương Tú, Trử Phi Yến đều là những người hết sức kì quặc. Nếu Tào Bằng không ở đây chắc hẳn cũng không để ý đến. Trương Liêu và Tào Tính đưa nhóm người Tào Bằng tới trạm dịch, sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ với dịch quan. -Huynh đệ, ngươi có mang theo danh thiếp không? -Ách, có mang đây. Tào Bằng vội vã đưa cả danh thiếp và danh mục quà tặng cho Trương Liêu. Trương Liêu nhận lấy nhưng không xem ngay, chỉ gật đầu với hắn, rồi cáo từ rời đi. -Bên kia Hải Tây hẳn rất phức tạp a. Tào Tính chưa vội đi, cười tủm tỉm nhìn Tào Bằng. Y khiến người khác cảm thấy y như không phải là một thích khách, mà chỉ là một vị huynh trưởng hiền lành. Tào Bằng cũng thấy Tào Tính rất ân cần, liền đứng trước cửa đại môn của trạm dịch, nói chuyện với y. -Đúng, thật sự rất phức tạp. -Thế còn tập quán ở đấy thì sao? -Nói đến tập quán… Bất kể thế nào, hôm nay cũng miễn cưỡng đứng chân tại Hải Tây. -Ừ, vậy là tốt rồi! Tào Tính hòa nhã nói: -Đừng vội làm gì. Có một số chuyện không nên vội vàng, cứ từ từ mới xong. Trước ta cũng có nghe nói có mấy vị Huyện lệnh cũng đều có bản lĩnh cả, nhưng không ai có thể ở đấy cả. Đúng rồi, Đặng Hải Tây… -A, ta quên không nói, tỷ phu không ở Hải Tây, có lẽ mấy ngày nữa sẽ trở về. Ta cũng sợ sẽ phải ở lại mất thời gian, nên mới mạo muội đến đây. Tỷ phu hiện còn đang ở Hoài Lăng, giờ còn chưa biết tin. -Lệnh tỷ phu là… -Là Đặng Hải Tây. Tào Tính bừng tỉnh: -Vậy thì cũng không có gì lạ cả. Hai người nói chuyện đôi ba câu xong, Tào Tính cáo từ, rời đi. Tào Bằng thở dài, cất bước đi vào trong dịch quán. Hắn vốn muốn vào sân trong chỗ của hắn, nào ngờ lại có một gã nam tử chợt xuất hiện trước mặt. Bởi người này đột nhiên xuất hiện từ một bên, Tào Bằng không kịp phản ứng, đâm sầm vào người kia. -A! Nam tử kia lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất. Tào bằng chìa tay đỡ lấy y: -Tiên sinh, không sao chứ? -Ta nhất thời vội vã, đâm vào tướng quân, xin thứ lỗi. Nam tử rất lễ độ, chắp tay xin lỗi Tào Bằng. Tào Bằng cũng chỉ cười cười, nghiêng người tránh đường. Nam tử này dường như có việc gấp phải đi ngay, cũng không nói nhiều lời nữa, cảm ơn một tiếng rồi chắp tay vội vã bỏ đi. -Người vừa rồi là ai? Tào Bằng nhìn theo bóng lưng của nam tử, nhẹ giọng hỏi tên dịch tốt bên cạnh. -Tướng quân muốn nói đến Tôn Công Hữu ư? -Tôn Công Hữu ư? Dịch tốt vội vã giải thích: -Người này tên là Tôn Kiền, tên chữ là Công Hữu, vốn là sứ giả của Trấn Đông tướng quân Huyền Đức. -Lưu Bị? -Đúng vậy! Tào Bằng không khỏi ngạc nhiên, hỏi: -Huyền Đức công vừa mới thắng trận còn chưa trở về huyện Bái, mà đã cử sứ giả đến đây chúc mừng sao? Dịch tốt lắc đầu: -Không phải vậy. Công Hữu tiên sinh đã tới đây lâu rồi. Chẳng qua đúng lúc Quân hầu chiến thắng trở về nên mới chúc mừng thôi. Người này bình thường rất ít khi rời khỏi cửa, hôm nay sao lại vội vã thế không biết? Có thể thấy được tên dịch tốt này rất tôn kính Lưu Bị. Tào Bằng cười cười, không hỏi gì nữa. Hắn chỉ cảm thấy kỳ quái đôi chút: Mới trước đây thôi, Lưu Bị còn đang cùng Tào Tháo giáp công Viên Thuật. Tôn Kiền này sao đột nhiên lại chạy tới huyện Hạ Bì này làm gì? Tôn Kiền là người Thanh Châu Bắc Hải, là đệ tử đại sư kinh học đương đại Trịnh Huyền. Lúc đầu, người này được Trịnh Huyền tiến cử, nhậm chức dưới trướng Thái thú Bắc Hải lúc đó là Khổng Dung. Sau, Lưu Bị mượn binh của Khổng Dung, vội vã tiếp viện Từ Châu. Tôn Kiền liền theo đến đây, từ đó về sau đều ở bên cạnh Lưu Bị. Trong lịch sử, người này có thể nói là quan ngoại giao quan trọng trong các thủ hạ của Lưu Bị. Trước khi Lưu Bị nổi danh, người này đã từng có rất nhiều cống hiến. Có điều, về sau, khi Gia Cát Lượng nổi lên, thì người này dần mai danh ẩn tích. Tôn Kiền giờ xuất hiện ở Hạ Bì là có chuyện gì đây? Tào Bằng gãi gãi đầu, cất bước đi vào sân. Điều kiện của dịch quán Hạ Bì không tồi, sân rất rộng, lại yên tĩnh. Mấy người bị thương đã được đưa đến y quán cứu chữa. Mấy tên nô bộc hiện đang ở bên trong thu dọn lại gian phòng. Hai người Điển Mãn và Hứa Nghi ngơ ngác ngồi trên bậc thang ủ rũ, nhìn có vẻ nản lòng. Tào Bằng ngẩn người, đi đến bên cạnh hai người, ngồi xuống. -Nhị ca, tam ca, các huynh như thế là… Hứa Nghi ngẩng đầu, gương mặt đầy tâm trạng: -A Phúc, có phải ta rất bất tài hay không? -Sao lại nói như vậy? Một chiêu. Ba người chúng ta cùng xông lên, thế mà trước mặt Lữ Bố không đỡ nổi một chiêu. Trong lòng ta thấy rất khó chịu. -Ta cũng vậy! - Điển Mãn ngẩng đầu lên, cũng đầy tâm trạng. -Khi cha ta không ở nhà, ta đã theo thế phụ tập võ suốt từ đó đến giờ. Những năm gần đây, ta chăm chỉ khổ luyện, tự cho bản thân có bản lĩnh cao cường. Cha cũng nói ta đã tiến bộ rất lớn, thế nhưng… A Phúc, ta đã làm mất mặt cha, đến một hiệp cũng không đánh nổi. Ngươi nói xem, chúng ta cứ tiếp tục luyện tập như thế liệu có tác dụng gì hay không? Tào Bằng nhất thời hiểu ra! Một kích của Lữ Bố có thể khiến hai người chưa từng có kẻ nào ngăn cản nổi này bị đả kích chưa từng có. Thế nên trong lòng bọn họ mới bị ám ảnh, mới có vẻ nản lòng như thế. Có điều, chuyện này cũng hoàn toàn dễ hiểu! Khổ cực tu luyện nhiều năm như vậy mà lại thua trong một hiệp. Nếu Tào Bằng không phải người đã từng chết đi sống lại, không chừng cũng sẽ vì vậy mà chán chường. Tào Bằng do dự một chút, khoát tay lên vai hai người này, ôm lấy cổ bọn họ. -Đã từng nghe chuyện Hán Cao tổ và Tây Sở Bá vương chưa? -A? -Năm đó, Cao tổ dẫn quân khởi nghĩa, tiêu diệt bạo Tần, cùng tranh chấp với Tây Sở Bá vương. Tây Sở Bá vương lợi hại hay không lợi hại? Ngay từ đầu, hắn đã đánh cho Cao tổ liên tục bại trận, mấy lần Cao tổ còn suýt mất mạng. Thế nhưng sau này Tây Sở Bá vương lại bại trận! Vì sao? Bởi vì Cao tổ không chịu thua, kiên quyết không bỏ cuộc, kiên trì cho tới phút cuối cùng. Mặc dù trăm trận trăm bại, nhưng cuối cùng, Cao tổ đánh một trận thành công. Chúng ta chẳng qua mới chỉ thua một trận mà thôi, thế thì đã làm sao? Ôn hầu là người dũng mãnh, cả thiên hạ đều biết. Các huynh cứ thử ngẫm lại mà xem, so về vũ dũng, trong thiên hạ này có thể có bao nhiêu người có thể đánh thắng được Lữ Bố? Cho dù là Điển thúc phụ, và cả Hứa thúc phụ nữa cũng không dám vỗ ngực nói chắc chắn có thể đánh bại được gã. Chúng ta thua, thật ra chẳng sao cả, tiếp tục luyện tập là được! Chúng ta mới có bao nhiêu tuổi, Lữ Bố đã bao nhiêu rồi? Chờ tới khi chúng ta bằng tuổi gã bây giờ, chắc gì đã bại dưới tay gã? Nhưng nếu giờ các huynh không tập luyện, tuyệt vọng, nghĩ rằng cả đời không thắng được gã, đó mới thực sự là thua trận! Ta thiếu chút nữa đã bị giết, thế nhưng ta không cảm thấy sa sút tinh thần chút nào. Thật ra ta lại thấy đánh nhau với gã một hồi như thế, ta thu hoạch được khá nhiều, lại có thêm phương hướng cho mình. Cho dù thế nào, ta cũng sẽ không chịu thua! Nếu giờ các huynh khuất phục, thì sau này đừng mong ưỡn ngực nổi nữa. Như thế mới thật sự làm mất mặt các thúc phụ. Dứt lời, Tào Bằng đứng lên, cười ha ha, nói: -Một lần thì sao, hai lần thì sao, ba lần thì sao chứ. Trên đời này không có người nào mãi mãi bất bại, càng không có người nào thực sự là thiên hạ đệ nhất. Thiên hạ đệ nhất chính là ta, ta mới thực sự là Hao Hổ. Hứa Nghi và Điển Mãn chậm rãi ngẩng đầu. Hai người nhìn Tào Bằng, chợt nhoẻn cười. -Không. Ngươi mà cũng dám tự xưng là thiên hạ đệ nhất sao? Thiên hạ đệ nhất ngày sau chính là ta đây! -Sai, là ta! Điển Mãn và Hứa Nghi cùng lấy lại vẻ hào hùng lúc trước khiến Tào Bằng mừng rỡ. -Được rồi. Chúng ta phải thu xếp ổn thỏa đã. Tai họa ngày hôm nay thực có chút phiền phức. Không bằng thế này, mọi người trước mắt cứ trấn an những nhà có người thương vong trước đã. Đưa bọn họ về nhà tĩnh dưỡng cho tốt. Nếu hai người không muốn ở lại, thì giờ cũng trở về đi. -Ách. Ta không muốn về. -Nhị ca, sắp đến tháng mười một rồi. Chỉ còn một thời gian nữa là năm mới rồi. -Vậy thì sao? Ở nhà lúc nào cũng ngây người, nào có khoái hoạt bằng bên ngoài được chứ? Điễn Mãn cũng liên tục gật đầu: - Bây giờ, ngày nào đại ca cũng ở trong quân doanh không gặp được người. Lão tứ và lão lục, một người ở Lạc Dương, một người đi Trường An. Nhà của ta lớn như vậy thế nhưng thật sự rất vắng vẻ. Về với lão gia, mẫu thân chắc chắn sẽ lại trách mắng ta, còn không bằng ở Hải Tây cho dễ chịu. Có ngươi và lão ngũ, lão thất ở bên cạnh, chúng ta ở cùng một chỗ, có thể cùng chơi mạt chược, vui vẻ một phen. Chưa kể lâu lắm rồi chúng ta không chơi mạt chược nhé! Tào Bằng bắt đầu bội phục Điển Mãn. Mạch suy nghĩ của y thật quá lợi hại a, làm sao có thể chỉ trong nháy mắt từ "thiên hạ đệ nhất" đã biến thành chơi mạt chược thế được chứ? Hứa Nghi cũng liên tục gật đầu: -Đúng vậy, từ khi rời Hứa đô đến giờ, chúng ta chưa từng chơi. -Ách. Tam khuyết tam khuyết nhất! Tào Bằng dở khóc dở cười: -Chi bằng đợi chúng ta quay về Hải Tây rồi đánh tiếp vậy? -Được rồi, chúng ta trở về Hải Tây nhất định phải đánh một trận mạt chược mới được. Tào Bằng xoay người, vỗ nhẹ lên trán. Hai người này thật đúng là muốn chơi a… Thu xếp xong xuôi mọi chuyện, dạ dày bọn Tào Bằng đã réo lên ầm ĩ. Cả nhóm trao đổi một hồi, quyết định ra ngoài ăn. Dịch quán cũng có phục vụ cơm nước, có điều không hợp khẩu vị của Hứa Nghi và Điển Mãn. Hạ Bì là nơi ba sông cùng đổ về, đặc sản chính là tôm cá tươi. Ở thời Xuân Thu Chiến quốc, Từ Châu cũng là đất của Sở quốc, phần lớn người dân bản xứ đều thích ăn tôm cá tươi. Nói về đồ ăn, thì phải nói đến tôm cá tươi ở nơi này. Thật ra Tào Bằng không cảm thấy gì, có điều đối với người phương Bắc quen thói ăn mỳ, phở như Điển Mãn và Hứa Nghi thì đây thực đúng không phải thói quen của bọn họ. Chính vì thế, hai người quyết buông đũa, sống chết lôi Tào Bằng ra ngoài. Tôm cá tươi ở thời đại này dường như vẫn chưa có đầy đủ hương vị trọn vẹn, phương pháp nấu nướng cũng không thực sự cao minh. Tào Bằng không mấy quan tâm, nên cùng hai người kia ra khỏi dịch quán. Khi đưa mấy người đến dịch quán, Trương Liêu và Tào Tính đã giới thiệu qua về tình hình ẩm thực ở Hạ Bì cho bọn Tào Bằng nghe. Bọn họ cũng lo lắng ba người sẽ không quen với các món ăn ở dịch quán, nên đã chỉ điểm mấy tửu lâu. Tào Bằng cứ dựa theo chỉ dẫn của Trương Liêu, cùng Điển Mãn và Hứa Nghi đi tìm quán ăn. Ra khỏi cửa dịch quán, bọn họ đi đến một con phố, qua một ngã rẽ, thấy một tửu lâu tên là "Tiên Khách Lai". Lúc này, tửu lâu đã thắp đèn sáng rực, người ngồi chật ních. Ba người Tào Bằng vừa đi vào, thấy tình hình này không khỏi nhướng mày. -Chủ quán, còn phòng trống không? - Tào Bằng cao giọng hỏi. -Khách quan, đã hết chỗ rồi. Viên chưởng quỹ của tửu lâu bước đến trả lời. Chưa đợi Tào Bằng mở miệng, một tên tiểu nhị đã bước đến, nói nhỏ hai câu vào tai chưởng quỹ. ngay lập tức tên chưởng quỹ biến sắc. Thấy bọn Tào Bằng đang quay người định đi, y bước lên trước, nói: -Khách quan, bàn lớn không còn, nhưng khách quan chỉ có ba người, hay là ngồi một bàn nhỏ đi? Không phải tiểu lão nhi khoe khoang gì, Tiên Khách Lai của ta ở thành Hạ Bì này cũng là tửu lâu có tiếng. Giờ cho dù khách quan có đi nơi khác, chỉ sợ cũng khó tìm được chỗ, không bằng các vị chấp nhận ngồi ở chỗ tiểu lão nhi này. Ba vị khách quan thấy thế nào? Tào Bằng ngẩn ra, nghi hoặc nhìn vị chưởng quỹ này. -Ngươi biết ta sao? Mới rồi y còn lạnh nhạt như thế, giờ lại chợt nhiệt tình như vậy. Không có chuyện gì lại ra vẻ săn đón như thế, rõ ràng phải có vấn đề. Viên chưởng quỹ tươi cười. Y hạ giọng nói: -Ban ngày, ba vị tiểu tướng quân đã đánh với ba vị tướng quân trên phố lớn, chúng tiểu nhân vô cùng kính phục, lẽ nào lại có thể không tiếp đãi được sao? Chỉ một câu này đủ thấy được bọn Hầu Thành ở Hạ Bì hoàn toàn không được lòng người chút nào. Tào Bằng nghĩ một chút, thoáng nhìn Điển Mãn và Hứa Nghi, cười ha ha, hỏi: -Nhị ca, tam ca, hay là chúng ta ở đây dùng cơm đi? Điển Mãn và Hứa Nghi cũng không mấy bận tâm, gật đầu đồng ý. Tên tiểu nhị dẫn đường đưa ba người lên tầng hai, đến sau một bức bình phong. Bàn ăn không quá lớn, nhưng cũng đủ cho ba người ngồi. Rất nhanh, tên tiểu nhị liền bưng rượu và thức ăn, đặt lên bàn. -Ba vị tiểu tướng quân muốn uống gì đây? - Có thứ rượu ngon gì cứ mang lên đây. Tào Bằng khoát tay: -Hai bầu rượu là đủ rồi, ta không uống rượu. -A Phúc a, ngươi cái gì cũng tốt, riêng có điểm ấy là không tốt chút nào. Đại trượng phu sao có thể không uống rượu được? Tào Bằng cười cười, không giải thích gì với hai người. Hắn không phải không uống rượu mà là không thích uống. Rượu ở thời đại này không hợp với sở thích của hắn. Tiếc là Tào Bằng không biết uống rượu này như thế nào, bằng không đã khác. Tên tiểu nhị đưa tới hai bầu rượu, đặt trước mặt Điển Mãn và Hứa Nghi. Tào Bằng tự dùng bữa, nhìn xa xa phía bên ngoài trước cửa sổ thưởng thức cảnh đêm ở Hạ Bì. Phải nói, Hạ Bì lớn hơn Hứa Đô nhiều. Hứa Đô trước đây tuy có vị trí trọng yếu nhưng so ra vẫn kém với Vương đô của các nước chư hầu nhà Hán. Nước Hạ Bì đã trải qua bốn đời vương (tuy rằng vị vương cuối cùng chỉ trị vì một năm), nhưng một Vương đô được xây dựng trong 114 năm dĩ nhiên Hứa đô được kiến tạo vội vàng không thể sánh bằng được. Bất kể xét về quy mô, bố cục, kiến trúc và cách quy hoạch thành thị mà nói, Hạ Bì đều có nét đặc trưng của địa phương. Ngồi ở vị trí này, Tào Bằng có thể nhìn thấy rõ cái Phật tự đã tiêu hao bao công sức xây dựng của Hạ Bì. Đây dĩ nhiên là cảnh quan nổi tiếng của Hạ Bì, trong đêm nó lại càng thêm hùng vĩ khác thường… -Tử Ái, ngươi đã đến rồi. Sau tấm bình phong vang lên một giọng nói. Giọng nói này thoạt nghe có chút quen tai. Tào Bằng ngẩn ra, vội nghiêng tai lắng nghe. -Công Hữu đợi lâu rồi. "Là Tôn Càn." Tào Bằng ngẩn người, vội vã ngồi ngay ngắn lại, đặt một ngón tay lên môi, "suỵt" một tiếng, ý bảo Điễn Mãn và Hứa Nghi nói nhỏ thôi. Thật khéo làm sao, Tôn Càn không ngờ lại ngồi ngay sát vách. Thảo nào giọng nói đó quen tai tới vậy. Tôn Càn nói giọng đặc Thanh Châu Bắc Hải, cũng coi như là một đặc điểm nhận dạng. Có điều Tử Ái là ai? -Tử Ái, ngươi mau nói cho ta biết rốt cuộc là có chuyện gì? -Công Hữu, sao Tử Phương không tới? -A, trước khi ngươi đưa tin tới, Tử Phương đã theo chủ công xuất chinh rồi. Tử Trọng lại không thể tùy tiện đi được, nên để ta tới đây. Tử Ái, rốt cuộc là có chuyện gì thế? Ta đã đợi ngươi ba ngày, ngươi mới trở lại. -Ai, một lời khó nói hết. - Người tên Tử Ái kia nuốt nuốt nước bọt, nhẹ nhàng ho khan một tiếng. -Không giấu gì Công Hữa, mấy ngày nay ta cũng phải sứt đầu mẻ trán đấy. Trước đó vài ngày vốn dĩ ta đã tìm được người mua rồi. Ai biết được bên kia lại xảy ra chuyện, thoáng cái đã náo loạn cả lên. Ta cũng không dám tùy tiện hành động, sợ bị bại lộ thân phận. Ngươi cũng biết, chuyện buôn bán muối lậu bảo lớn không lớn, nhưng bảo nhỏ cũng không nhỏ. -Nói như thế nào? - Là giọng nói của Tôn Càn. Tử Ái thở dài: -Huyện lệnh mới nhậm chức là một người thủ đoạn. Trước đây chúng ta có thể buôn bán thoải mái ở Hải Tây chính bởi vì triều đình không hề chú ý đến. Hiện tại, viên huyện lệnh họ Đặng mới tới này dùng thủ đoạn độc ác, đầu tiên là giết chết Trần Thăng, thoáng cái đã cắt đứt mất mấy con đường của ta. Ngươi cũng biết lúc trước ta vì che giấu thân phận của mình mà phải hợp tác với Trần Thăng, bắt hắn đứng tên. Nhờ có hắn mà chuyện hợp tác rất tốt. Nhưng giờ hắn đã chết, mấy con đường nằm trong tay hắn thoáng cái đã bị chặt đứt. Nếu không nhờ ta giỏi che giấu, chỉ sợ giờ ta cũng mất mạng rồi. Công Hữu, ngươi nói với Tử Trọng tạm thời đừng xuất hàng. Tôn Càn trầm ngâm một hồi. Tào Bằng ở một bên nghe trộm mà khiếp đảm. Đặng Huyện lệnh, Trần Thăng… Người gã muốn nói chính là Huyện Hải Tây. Nhưng còn Tử Trọng là ai? Tử Phương là ai? Tào Bằng không khỏi mê muội. Không biết là ai đã đặt ra quy định mỗi người đều phải có tự chứ? Tào Bằng có thể nhớ kỹ tự của một số người, nhưng Tam quốc nhiều người như vậy, hắn làm sao có thể nhớ kỹ tự của tất cả mọi người đây? Chậm đã, chậm đã… Người của Lưu Bị hiện giờ cũng không nhiều như thế, Võ không ngoài Quan, Trương, Trần Đáo, trong đó, Trần Đáo là ai Tào Bằng cũng không rõ lắm. Văn cũng chỉ có Giản Ung, Tôn Càn và hai huynh đệ Mi Chúc. Có thể khiến Lưu Bị để lại ở Huyện Bái canh giữ chắc chắn không phải người bình thường. Ở bên cạnh Tôn Càn chính là Giản Ung? Hình như không phải. Tử Trọng, Tử Phương nghe nói là huynh đệ. Nhưng lại còn tư diêm nữa. Câu trả lời chợt xuất hiện, Tào Bằng đã hiểu ra. Tử Trọng, Tử Phương chính là tự của hai huynh đệ Mi Chúc, Mi Phương. Tư diêm? Tử Ái này chẳng lẽ chính là người hợp tác với Mi gia ở Hải Tây sao? Hải Tây có ba cái hại, hải tặc, tư thương buôn muối và Gian thương. Gian thương giờ đã bị Tào Bằng khống chế, chỉ còn lại hải tặc và tư thương buôn muối nữa mà thôi. Vốn dĩ ban đầu Tào Bằng cũng không định hạ thủ tư thương buôn muối nhanh như vậy. Dù sao Mi gia kinh doanh đã nhiều năm như thế, muốn đối phó với bọn họ chắc chắn hắn sẽ chịu rất nhiều áp lực. Hơn nữa, trước mắt tư thương buôn muối và Hải Tây cũng không có xung đột lớn lắm, thậm chí bọn họ còn giúp Hải Tây phát triển ổn định hơn. Có điều, biết được rõ ràng thân phận của đối phương cũng không phải là chuyện xấu gì. Nghĩ tới đây, Tào Bằng nín thở, định nhìn qua khe hở của tấm bình phong để thấy tướng mạo của Tử Ái, thế nhưng bức bình phong bị một tấm áo choàng phủ lên, chặn mất tầm nhìn của hắn. Tào Bằng không biết làm sao, đành phải dỏng tai, tiếp tục lắng nghe… -Tạm dừng? - Tôn Càn nhẹ giọng nói: -Tử Ái, chuyện này hơi khó khăn đấy. -Xin chỉ giáo cho? -Huyền Đức công mới vừa chiếm được quân của Dương Phụng và Hàn Tiêm, nay lại tiếp tục bỏ tiền mua quân lương khí giới. Ta suy đoán năm trước, người chắc chắn đã dùng mất một số lớn hàng hóa, đến lúc đó, còn phải nhờ phía bên ngươi mau chóng bán hàng ra. Ngươi cũng biết, tình cảnh của Huyền Đức công hiện nay cũng không được tốt lắm mà. -Thế nhưng… - Tử Ái dường như rất do dự. -Họ Đặng kia rất khó giải quyết sao? -Không dễ đối phó lắm. Tên đó tuy chỉ là một nhân vật nhỏ bé, nhưng thủ đoạn lại cực kỳ cao minh. Kẻ này nhanh như chớp đã giết chết Trần Thăng, lại còn muốn nuốt lấy toàn bộ sản nghiệp của Trần Thăng. Trước khi tới đây, ta còn nghe nói bọn họ đang muốn chỉnh đốn lại chợ phía bắc. Thị trấn Hải Tây có mấy thương nhân hình như đều đứng về phe họ, ta thực hơi lo lắng. Phía bên kia bình phong lại lần nữa im lặng. Tôn Càn dường như đang suy nghĩ, sau binh phong vang lên một loạt tiếng tay áo sột soạt. Một lát sau, Tôn Càn nói: -Tử Ái, ta không giấu gì ngươi, số hàng này phải lấy ra. Hơn nữa, cần phải làm nhanh một chút để đổi lấy quân lương, binh giới. Ngươi cũng biết tính tình Lữ Bố như lang sói, chưa biết lúc nào gã sẽ hạ thủ với Huyền Đức công, chúng ta cũng không còn cách nào khác. -Chuyện này thật đúng là có chút phiền phức. -Tử Ái, nếu không thì như thế này đi… - Tôn Càn dừng lại một chút: -Không phải ngươi có… Giọng nói của y chợt bé lại, cực kỳ nhỏ. Tào Bằng căng tai lên, gắng nghe cho rõ thế nhưng không nghe được gì cả. - Tiết Châu? -Ngươi ầm ĩ cái gì thế? Tôn Càn nhẹ giọng quát lên. Tào Bằng nghe tiếng áo bào trên tấm bình phong lay động, vội vã nghiêng người, lùi lại góc phòng. Điển Mãn nhân cơ hội tiến lên, đưa lưng về phía tấm bình phong, che khuất khe hở. -Nhị ca, uống rượu, uống rượu. - Hứa Nghi tức thì ứng đối, giơ bầu rượu trong tay lên, rót rượu cho Điển Mãn. Phía sau bình phong lại im lặng một hồi. Tào Bằng lần nữa áp sát đó. Giọng nói rất nhỏ, hắn chỉ loáng thoáng nghe thấy Tôn Càn nói cái gì đó "Y Lô" -Chuyện này để ta thử xem sao. Một lát sau, Tử Ái nói: -Có điều bên kia cũng đang có vấn đề, không tiện liên lạc lắm. Ta nghe người ta nói bọn họ đang ở Úc Châu sơn, nhưng phải ngồi thuyền, đường biển cũng rất phức tạp. Như vậy đi, ta về trước quan sát. Tử Trọng ở bên kia cũng có nói tốt nhất nên mau chóng một chút, nếu có thể tránh được thì cứ tránh đi. -Ha ha, dĩ nhiên là thế rồi. - Tôn Càn cười nói: -Huyền Đức công nhân đức độ lượng, nếu không vì bất đắc dĩ thì sao có thể dấy lên binh đao, để bách tính Hải Tây gặp tai họa được? Vậy ngươi mau trở về xử lý chuyện này đi, ngày mai gặp Lữ Bố xong, ta sẽ trở về Huyện Bái nói rõ mọi chuyện với Huyền Đức công. -Được, cũng chỉ còn cách như vậy. Ta xin cáo từ trước. Tử Ái không hề dừng lại, đi luôn. Tào Bằng lại lùi về góc bàn. Điển Mãn và Hứa Nghi tiếp tục uống rượu. Chưa được bao lâu sau, cả bọn lại nghe tiếng bước chân vang lên, càng lúc càng xa. Tào Bằng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng di di huyệt thái dương, khổ sở cười cười. -A Phúc, sao vậy? -Không có chuyện gì hết… Tào Bằng ngồi bên bàn, nghiêng người nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Tôn Càn ra khỏi tửu lâu lại như cảm giác thấy gì đó, chợt quay đầu nhìn lại lên lầu. Tào Bằng vội rụt đầu lại… Hắn không muốn dính đến tai họa, nhưng tai họa đã tự đến tận cửa nhà. Hắn vốn suy nghĩ cách sau này sẽ thu xếp chuyện tư thương buôn muối, nào ngờ người ta đã coi hắn như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Đã như vậy, đừng trách ta tìm ngươi gây khó dễ. Chỉ là, hắn phải làm sao để đối phó với Lưu Bị đây? Tào Bằng nhất thời không nghĩ ra được.