Tào Tặc
Chương 129
Hồ Hoa trong Tam Quốc diễn nghĩa chính là Nghị lang. Nhưng có thể đây là một sự trùng hợp. Bởi vì trong Tam Quốc diễn nghĩa khi qua năm quan, trảm sáu tướng dường như không phải ở Trần Lưu.
Hồ Hoa sợ tới mức toát mồ hôi, đồng thời cung mắng thầm: "Cái tên tiểu tử này làm lão hán sợ chết!"
- Tuổi?
- Năm nay hai mươi hai.
- Nguyên quán...
- Bản địa... Có thể tính là huyện Ngữ.
Tào Bằng lại hỏi:
- Cái tên đã chết kia có lai lịch thế nào?
- Chuyện này...
Hồ Ban nuốt nước bọt, đột nhiên quỳ sụp xuống:
- Công tử! Thật sự ta không thể trả lời... Nếu ta trả lời thì chỉ sợ tính mạng không giữ được.
- Cái gì?
Tào Bằng ngẩn người rồi quay đầu nhìn Đặng Tắc.
Nét mặt Đặng Tắc có chút nghiêm trọng đi tới bên cạnh Bộc Dương Khải rồi thấp giọng nói chuyện với nhau.
Tào Bằng nghĩ một chút rồi bước tới bên cạnh Hồ Ban sau đó vỗ vai gã:
- Có một số việc mà ta phải nói rõ với ngươi. Thật ra ta cũng không cần phải hỏi nhiều như vậy, chỉ có điều nể mặt lão nhân gia mà thôi. Nhưng nếu ngươi không trả lời thì ta sẽ đưa ngươi tới phủ nha, tin rằng khi tới đó ngươi cũng không thể chịu nổi mà cuối cùng còn có kết quả thê thảm. Tội nhẹ thì tới làm khổ sai ở biên giới, ba năm không được về nhà. Còn nặng thì đầu rơi xuống đất, cha của ngươi cho tới chết cũng không có người chăm sóc. Ngươi và ta hợp tác, ta sẽ bảo vệ tính mạng của ngươi. Ngươi có thấy người đó không...
Tào Bằng chỉ về phía Hứa Nghi:
- Đó là huynh trưởng kết nghĩa của ta, tên là Hứa Nghi. Có lẽ ngươi cũng chưa nghe tới tên của huynh ấy. Nhưng cha của huynh ấy thì chắc là ngươi có nghe nói qua, đó là Vũ Mãnh hiệu úy trong quân của Tào tư không, Hứa Chử - Hứa Trọng Khang. Nói tiếp thì có khả năng ngươi sẽ nghe tới Tam ca của ta nhiều hơn bởi vì huynh ấy là người Trần Lưu, nhà ngay ở đây mà cách nơi này cũng không xa lắm. Cha của hắn chính là Hổ Bôn trung lang tướng đương triều - Điển Vi - Điển Quân Minh. Ngươi ngoan ngoãn phối hợp, ta cam đoan lo mọi sự cho ngươi. Có một câu mà ngươi cần biết rõ đó là thành thật thì khoan dung mà cứng đầu thì nghiêm trị.
Hồ Ban nghe vậy thì sợ ngây người.
Hứa Chử y có nghe nói tới nhưng cũng không quen lắm. Còn cái tên Điển Vi thì như sấm bên tai. Nhớ năm đó Điển Vi vì báo thù cho bạn mà một mình xông vào trong ấp giết người cho tới máu chảy thành sông. Mười năm qua đi, hiện giờ thanh danh của Điển Vi càng lúc càng hiển hách. Gần như bất cứ người Trần Lưu nào cũng đều nghe thấy cái tên của Điển Vi.
Sau khi nghe thấy Tào Bằng nói ra lai lịch của đám người Hứa Nghi, Hồ Ban kinh hãi tới mức không nói được câu nào.
Đặng Tắc quay đầu lại mà cười:
- A Phúc lại trổ tài miệng lưỡi rồi.
Bộc Dương Khải cũng nói:
- Hắn nói cũng đúng. Thành thật thì khoan dung mà cứng đầu thì nghiêm trị. Tám chữ này dường như hợp với sự tinh túy của Đỗ luật.
Mặc dù y không nghiên cứu về hình luật nhưng cũng biết một chút. Đỗ luật cân nhắc mức hình phạt, chú trọng tới việc kết hợp giữa tình lý và luật pháp, chứ không như đại Đỗ luật thì chỉ nói tới nghiêm. Nếu dựa theo đại Đỗ luật, ngươi phạm tội là phạm tội, không nói gì tới nhân tình ở đây cả. Còn Đỗ luật thì tương đối nhẹ nhàng hơn, có cả tình người vào đó.
Tào Bằng vừa nói dứt lời liền xoay người bước đi. Hắn tới bên cạnh Hứa Nghi rồi nói nhỏ:
- Nhị ca! Thoáng nhìn thì chuyện này có chút phức tạp.
Hứa Nghi gật gật đầu:
- Đệ định như thế nào?
- Nghe Hồ Ban nói thì chuyện này không tầm thường. Vì vậy mà tốt nhất liên lạc với phủ nha ở đây một chút. Đúng rồi, tướng quân Hạ Hầu dường như đóng quân ở Trần Lưu có phải không?
- Đệ nói tới Diệu Tài tướng quân? - Hứa Nghi trả lời:
- Y là thái thú Trần Lưu thì phải đóng quân ở Trần Lưu rồi.
Có điều từ Trần Lưu tới đây dường như có khoảng cách...ít nhất nếu tới đây cũng phải mất một ngày, mà hành trình của chúng ta thì không chậm được.
- Xem tình hình thế nào rồi nói sau.
Lúc này, Đặng Tắc đi tới trước mặt Hồ Ban:
- Hồ Ban! Bản quan hỏi ngươi một lần. Ngươi có tể lựa chọn không trả lời, ta sẽ lập tức đưa ngươi tới cửa quan. Nếu ngươi trả lời, ta cũng có thể mở ra một lối, thậm chí đám người làng của ngươi ta cũng có thể bỏ qua. Trả lời hay không trả lời thì tùy cho ngươi lựa chọn.
- Y tên là Lôi Thành. - Hồ Ban chẳng hề do dự trả lời ngay:
- Anh họ của y tên là Lôi Tự, dưới tay có ba trăm người đang ẩn náu ở đồi Lộc Đài.
Lôi Tự ở Hoài Nam và Trần Lan cầm mấy vạn binh. Sau khi Lưu Bị đánh chiếm bốn quận Giang Nam, Lôi Tự dẫn binh cùng với gia quyến hơn năm vạn người tới nương tựa Lưu Bị. Lưu Bị phong Lôi Tự làm Thiên tướng quân, sau bị Hạ Hầu Uyên chém.
Tào Bằng nhạy cảm, cảm thấy được vẻ mặt của Chu Thương hình như hơi đổi. Đó là một nét sửng sốt, tuy rằng chỉ thoáng qua nhưng lại bị Tào Bằng phát hiện. Theo bản năng, Tào Bằng lập tức ý thức được điều gì đó…
- Vậy Lôi Tự cùng việc trộm ngựa có liên quan gì?
Đặng Tắc trầm giọng hỏi. Hồ Ban do dự một chút, nhẹ giọng nói:
- Lôi Tự là kẻ bất nhân. Đại khái năm ngoái hắn đến đây tiểu nhân không nhận ra hắn là ai. Đơn giản là một lần tình cờ, tiểu nhân xung đột với người ta, lúc này mới kết giao với Lôi Tự. Thân thủ của Lôi Tự rất tốt, căn bản là không có đối thủ…Nhưng hắn cũng là người hay gây chuyện, hơn nữa tính tình cũng rất bộc trực. Tiểu nhân dần dần cùng hắn trở thành bằng hữu, thường xuyên giúp hắn nghe ngóng tin tức. Lôi Tự cũng rất ít chặn người cướp của, quấy rỗi xung quanh. Cho nên… Khoảng chừng cuối năm ngoái, Lôi Tự đột nhiên hỏi tiểu nhân xem có thể trộm ngựa cho hắn được không. Tiểu nhân không hiểu là có chuyện gì xảy ra, lại nói cho Lôi Tự biết cha tiểu nhân là đình trưởng Cao Dương Đình, bình thường luôn có người cưỡi ngựa đi ngang qua hoặc tá túc ở trọ ở Đình Dịch. Lôi Tự đã nói, nếu ta giúp hắn trộm mấy con ngựa, hắn sẽ cho ta một khoản tiền lớn. Ta thường ngày chơi bời lêu lổng, mắt thấy phụ thân ngày một già đi nhưng vẫn phải làm việc, chính bản thân cũng không có ruộng đất. Ta thường ngày chơi bời lêu lổng, mắt thấy phụ thân ngày một già đi nhưng vẫn phải làm việc, chính bản thân cũng không có ruộng đất.
Đặng Tắc giật mình nhìn thoáng qua Bộc Dương Khải. Bộc Dương Khải cũng lộ ra vẻ suy nghĩ, tiến lên phía trước nói:
- Thúc tôn, về chuyện này hình như không bình thường.
Đặng Tắc gật đầu, tiếp tục hỏi:
- Vậy sau đó thì thế nào?
Vẻ mặt Hồ Ban đau khổ:
- Ta cũng có suy nghĩ, một lúc mà có ngay được năm trăm quan tiền cũng giúp ta và cha ta tiêu dùng thoải mái, còn có thể kiếm một nàng dâu để giúp cha ta bớt phiền muộn. Cho nên ta đồng ý. Nhưng mà nửa năm qua, khách buôn bán liên tục gặp cướp bóc nên càng ngày càng ít đi so với trước. Cho dù có khách buôn đi qua thì ai cũng mang theo một đội bảo vệ hỗ trợ. Ta có lá gan to cũng không dám lao vào chỗ chết… Sau đó ta muốn tìm Lôi Tự thoái thác việc này.Vậy mà Lôi Tự lại đổi mặt. Hắn nói nếu như ta không nhanh chóng giải quyết sẽ đi đến quan phủ để tố người, sẽ liên lụy đến cha già. Ta đâm lao phải theo lao, không thể từ chối. Càng tới gần ngày hẹn, Lôi Tự thúc giục càng ngày càng gấp. Sập tối thì tiểu nhân gặp mấy vị đại nhân vào Đình Dịch, lại có lòng dạ không tốt, đem tin tức đó báo cho Lôi Tự. Lôi Tự bảo em trai Lôi Thành đến giúp tiểu nhân trộm ngựa do tưởng rằng đại nhân chạy một ngày đường sẽ tạm nghỉ… Nhưng không nghĩ tới mới vừa động thủ đã bị phát hiện…
- Ta đánh chết đồ súc sinh nhà ngươi.
Hồ Hoa nghe được nổi điên cầm trúc trượng đánh Hồ Ban.
- Chả trách nghe người ta nói, gần đây Cao Dương Dình không an toàn. Rất nhiều khách bình thường đi qua đây đều đột nhiên biến mất. Hóa ra là do con trai quý báu làm ra chuyện tốt đẹp này.
Đối với một người trung trực, cả đời làm đình trưởng như Hồ Hoa thì chuyện Hồ ban làm khiến cho lão vô cùng đau lòng. Hồ Ban quỳ trên mặt đất, không dám động đậy. Hồ Hoa cầm trúc trượng quất hắn, để lại những vết thương tấy máu.
- Lão trượng, lão trượng bớt giận!
Đặng Tắc không muốn nhìn thấy Hồ Ban bị đánh chết liền vội vàng ngăn cản. Nói cả nhà đáng thương? Cũng thật là đáng thương! Nhưng Hồ Ban cướp người qua đường, lại không thể tha được. Chẳng trách A Phúc nói ban nãy, người đáng thương tất có chỗ đáng trách. Có thể tưởng tượng những người qua đường bị Hồ Ban cướp phá sẽ có kết quả thế nào.
- Bộc Dương tiên sinh, người thấy thế nào?
Bộc Dương Khải lộ ra vẻ trầm ngâm, mở miệng hỏi:
- Hồ Ban, ngươi từ đầu đến cuối kiếm cho Lôi Tự được bao nhiêu ngựa?
- Cả trước sau khoảng chừng hai mươi con.
Hồ Ban thảm thương nói:
- Bây giờ không có nhiều khách buôn bán. Ban đầu ta chỉ báo tin cho hắn biết về những người khách thương nhân, không rõ là Lôi Tự có hạ thủ hay không. Nhưng những người đi qua Lộc Thai Cương đều cẩn thận trên vách núi. Trong tay Lôi Mãnh là thuộc hạ của y chắc có trên dưới một trăm con ngựa đã qua tay. Có lẽ y đã ra tay rất nhiều nếu không thì cũng không có được nhiều ngựa đến thế…
- Vậy nguơi cũng biết Lôi Tự cần nhiều ngựa như vậy là để làm gì chứ?
Ngựa đối với vùng Trung Nguyên mà nói là vô cùng quý giá. Giống như Chu Thương năm đó vào rừng làm cướp ở Thổ Phục Sơn thì cũng chỉ có hơn mười con ngựa mà thôi. Lôi Tự đột nhiên muốn nhiều ngựa như vậy, nhất định là có mưu đồ. Nếu không hắn làm như vậy rất dễ gây sự chú ý của quan phủ.
Hồ Ban nói:
- Cái này ta thật không biết.
- Chuyện tình tới giờ ngươi còn không thành thật. Ngươi có nói hay không?
Hồ Hoa tiến lên, giơ trúc trượng lại muốn đánh. Hồ Ban ôm chân Hồ Hoa khóc rống lên:
- Cha ơi, thật là con không biết. Con chỉ muốn người được tốt một chút chứ không nghĩ gì như vậy.
Xem ra Hồ Ban không rõ lắm. "Đại đầu!" Đặng Tắc đột nhiên nói. Hứa Nghi liền bước lên phía trước, đáp: "Dạ!"
- Ngươi cùng tướng quân Hạ Hầu có quen biết chứ?
Hứa Nghi gật đầu nói:
- Hạ Hầu thúc phụ cùng gia phụ có rất nhiều giao hảo, từng cùng hắn thư từ.
- Ngươi trong đêm nay xuất phát, đi về Trần Lưu, đem chuyện tình ở đây thông báo với tướng quân Hạ Hầu… Nói Lôi Tự đúng là một tội phạm…
- Dạ!
Hứa Nghi vội vã đi về phòng, một lát sau quần áo y phục đã chỉnh tề. Hắn mang theo hai người tùy tùng, nhắn nhủ Tào Bằng một chút, giao mấy người tùy tùng cho Tào Bằng sai khiến, sau đó lợi dụng đêm đen vội vàng rời đi.
- Bộc Dương tiên sinh, những người này làm sao bây giờ?
Bộc Dương nhìn liếc qua Hồ Ban một cái, thở dài nói với Hồ Hoa:
- Hồ Hoa! Trong vùng lân cận gần đây có vị tiên sinh nào có thể trị thương không?
- À, có!
- A Phúc. Ngươi phái hai người cưỡi ngựa đưa Hồ Hoa đi mời thầy thuốc.
Tào Bằng đáp một tiếng liền giao sự việc phó thác cho Đặng Phạm. Đặng Phạm kêu hai gã tùy tùng đưa Hồ Hoa rời đi. Nhìn những người bị thương nằm trong sân, Tào Bằng cũng thở dài một tiếng. Mặc dù Hồ Ban thành thật khai báo nhưng mà theo Đỗ luật người này chắc phải bị trảm một đao. Nghĩ tới đây, Tào Bằng lắc đầu, xoay người muốn tìm Chu Thương.
Truyện khác cùng thể loại
1033 chương
52 chương
75 chương
466 chương
408 chương