Tào Tặc
Chương 114
Hứa Chử cũng chỉ đành an ủi bản thân. Y thầm nhủ phải bảo Đại Đầu hỏi a Phúc để cho họ giúp mình lấy lại thể diện.
Hai tên thô lỗ tranh đấu với nhau gay gắt.
Trong đại đường, đám mưu thần của Tào Tháo cũng đều để ý.
Trong lòng họ cảm thấy buồn cười, đồng thời cũng có chút chờ đợi. Bởi vì Tào Tháo nói ba mươi sáu thanh Thiên Cương đao cũng không phải chỉ dành riêng cho đám võ tướng, đám mưu sĩ cũng được tặng.
Không chỉ có thế, Tào Tháo còn nói chờ khi Tào Cấp chấp chưởng Chư Dã giám sẽ bắt tay vào tạo nhóm đao thứ hai. Có điều đó không phải là Thiên Cương đao mà là Địa Sát đao với bảy mươi hai thanh để cho Thiên cương tương hợp, kiếm đủ số lượng Thiên Cương địa sát.
Tất nhiên địa vị của Địa Sát đao dường như dưới Thiên cương đao.
Vì vậy mà nhóm số một sẽ được nhận Thiên Cương còn nhóm số hai sẽ được nhận Địa Sát. Nhưng có thể nói hiện giờ đám người dưới trướng của Tào Tháo đều để ý tới một trăm lẻ tám...không phải là một trăm lẻ bảy thanh.
- Chủ công! Trần Đăng lên làm thái thú Quảng Lăng mặc dù có thể kiềm chế được Hao Hổ nhưng dù sao thì cũng là vọng tộc ở Từ Châu chưa chắc đã trung thành.
Sau khi thương nghị xong liền có người đứng ra nói chuyện.
Hao Hổ chính là Lã Bố.
Người này nói cũng đúng. Trần Đăng là vọng tộc ở Từ Châu, nếu nói y một lòng vì nhá Hán thì có lẽ ngay cả y cũng không tin. Cho dù y có tính toán thế nào thì đầu tiên cũng phải vì lợi ích của dòng họ.
Tào Tháo phong Trần Đăng làm thái thú Quảng Lăng không phải không có suy nghĩ muốn ly gián Lã Bố và tông tộc họ Trần.
Sau khi nghe nói, Tào Tháo cũng có suy nghĩ.
Y là người nhà quan cho nên hiểu rõ ý tưởng của đám danh gia vọng tộc. Với người của một dòng họ lớn sẽ vì dòng họ của mình trước, có bao nhiêu người sẽ một lòng vì nước? Tất nhiên cũng không thể nói là không có. Ít nhất trong chỗ này cũng có người vô tư trung thành với nhà Hán.
Tào Tháo hơi liếc Tuân Úc một cái.
- Văn Nhược! Ngươi nghĩ thế nào?
Tuân Úc mở mắt ra rồi nói một cách từ từ:
- Chủ công mới dùng Trần Nguyên Long thì tin hắn có ngại gì? Trần Nguyên Long là người thông minh, biết Hao Hổ không phải là minh chủ. nếu không thì cha con y đã không ngăn cản Lã Bố với Viên Thuật kết thân. Có điều nếu chủ công muốn để ý tới Từ Châu hiện giờ cũng không thích hợp.
Tào Tháo liền mỉm cười:
- Vậy chúng ta phải làm thế nào?
- Nên lệnh cho một người tới Quảng Lăng trước rồi đứng vững ở đó. Có như vậy thì vừa lúc tiết chế được Trần Đăng, còn về phương diện khác cũng giám sát được Hạ Bì.
- Phụng Hiếu thấy thế nào?
- Văn Nhược nói rất đúng.
- Vậy thì nên phái người nào đi trước?
Tuân Du đột nhiên ngẩng đầu nói:
- Ta từng nghe nói Hải Tây trong hai năm qua liên tục có đạo phỉ nổi dậy vô cùng hỗn loạn. Gia tộc quyền thế ở địa phương cấu kết với sơn tác khiến cho ba gã huyện lệnh Hải Tây đều bị hại mà không tìm được hung thủ. Trước đây Trần Nguyên Long cũng từng đề cập tới Hải Tây, nói nơi đó rất hỗn loạn, không người nào chịu tới. Sao Chủ Công không phái người tới đó. Nếu Hải Tây có thể trị yên là được.
- Hải Tây?
Trên đại đường, mọi người liền ghé đầu xì xào với nhau.
Tào Tháo trầm ngâm một lúc lại nói:
- Công Đạt có nghĩ ra người nào thích hợp không?
Hải Tây thuộc phạm vi của Từ Châu, là nơi tiếp giáp giữa Quảng Lăng, Hạ Bì và Đông Hải. Vấn đề hiện tại là mặc dù Từ Châu tuy thuộc lãnh thổ của nhà Hán nhưng Tào Tháo lại khó nắm trong tay. Từ sau khi Lã Bố đại thắng Viên Thuật thực lực cũng tăng lên. Vốn y là một mãnh tướng, lại có người bày mưu tính kế nên Tào Tháo phải suy nghĩ.
Nếu phái người tới Hải Tây thì tương đương cắm bên cạnh Từ Châu một cái đinh.
Có điều muốn cắm cái đinh đó cũng không phải chuyện dễ.
Nó không phải chỉ kiềm chế động tác của Lã Bố mà còn phải gây được áp lực với dòng họ quyền thế ở địa phương.
Tào Tháo trở nên trầm tư. Dưới trướng của y có vô số người nhưng phải phái ai đi mới thích hợp? Người đi tới Hải Tây đầu tiên phải là ngươi y tin tưởng, tiếp theo đó người này phải có năng lực và thủ đoạn, đồng thời thanh danh không được lớn lắm nếu không sẽ khiến cho Lã Bố và các gia tộc quyền thế ở đó để ý. Một người như vậy đúng là rất khó tìm được. Dưới tay của Tào Tháo mặc dù nhiều người nhưng người phù hợp lại đúng là hơi khó. Y gõ nhẹ tay lên thành ghế mà nhìn xung quanh.
- Chủ công! Diệp xin tiến cử một người có thể đảm nhiệm được trọng trách.
Tư Không thương Tào duyện Lưu Diệp đứng dậy, khom người nói.
Tào Tháo vội vàng hỏi:
- Tử Dương tiến cử người nào?
- Đó chính là Thừa Thị Lương Tập.
- Lương Tập?
Tào Tháo hơi nghi hoặc quay đầu nhìn Đổng Chiêu.
Đổng Chiêu vội vàng nói:
- Chủ công quên rồi sao? Lương Tập là chủ bộ của Trần quận chúa. Năm trước, Chủ công phong người đó làm Chương trưởng, sau đó lại cho làm Thừa thị. Hơn nửa năm qua, Lương Tập đảm nhiệm chức vụ rất tốt, lại có danh tiếng. Tử Dương tiến cử người đó đúng là thích hợp.
Đổng Chiêu và Lưu Diệp đều tỏ ý tiến cử Lương Tập.
Tào Tháo cũng rất động tâm. Y vừa muốn mở miệng tỏ vẻ đồng ý thì thấy Tuân Úc đứng dậy:
- Chủ công! Lương Tập là một người trác tuyệt, đúng là người thích hợp. Nhưng y vừa mới làm thừa thị đã điều đi sẽ khiến cho không có người đảm nhiệm. Nếu để Lương Tập tới Hải Tây thì ai đảm nhiệm chức vụ thừa thị?
- Chuyện này...
Câu nói của Tuân Úc cũng có lý. Việc này liên lụy tới rất nhiều thứ. Lương Tập mới đảm nhiệm chức vụ Thừa thị, chính lệnh vừa mới thông. Nếu đổi người khác thì ai có thể bảo đảm sẽ tiếp tục được chính lệnh của Lương Tập? Thay đổi liên tục là một điều tối kỵ. Nói ví dụ như khi Lương Tập tiếp nhận thừa thị liền đề xướng khai khẩn đất hoang. Người bên dưới vừa mới chấp hành thì Lương Tập lại đi. Nếu thay người khác chắc chắn là sẽ có suy nghĩ khác, thậm chí có thể còn không tán thành việc khai hoang mà đề xướng làm chuyện khác. Mà như vậy việc khai khẩn đất hoang trước đó sẽ trở thành vô dụng. nên điều Tuân Úc nói cũng là chuyện có thể xảy ra.
Thừa thị quản lý vùng đất quan trọng của Duyện Châu. Mặc dù Tào Tháo chuyển tới Dự châu nhưng vẫn coi trọng Duyện châu như trước.
Dù sao thì Duyện châu cũng là nơi y lập nghiệp.
- Văn Nhược! Vậy ngươi thấy thế nào?
Tào Tháo nhìn Tuân Úc rồi trầm giọng nói.
- Úc muốn tiến cử một người. Người này về kinh nghiệm có lẽ không thể so sánh được với Tử Ngu, tài học cũng không đủ. Tuy nhiên lại có thể trấn ở Hải Tây.
- Văn Nhược định tiến cử ai?
- Người này tên là Đặng Tắc, tự Thúc Tôn.h
Đặng Tắc?
Đối với phần lớn những người có mặt ở đây thì Đặng Tắc là một cái tên xa lạ.
Tào Tháo cũng cảm thấy tò mò, quay đầu nhìn Đổng Chiêu.s
Đổng Chiêu cũng ngẩn người, nói nhỏ vào tai Tào Tháo:
- Đặng Tắc chính là con rể của Tào Tuyển Thạch.
Tào Tháo nghe vậy liền giật mình rồi gật đầu liên tục. Thì ra tại sao nghe cái tên đó quen như vậy, hóa ra chính là vị tham quân cụt tay. Cái tên tham quân cụt tay là do Hạ Hầu Hành và Tào Hưu nói. Khi Điển Vi mới lập Hổ Bôn, có Hạ Hầu Hành và Tào Hưu phụ tá đắc lực cho nên Hổ Bôn mới có thể hình thành. Nhưng Hạ Hầu Hành và Tào Hưu khi tới Hổ Báo kỵ từng nói với Tào Tháo:
- Mọi người chỉ biết Hổ Bôn là công của thần và Bá Quyền nhưng lại không biết tới một người mà nếu không có người đó thì Hổ Bôn không thành được.v
Lúc đó Tào Tháo từng hỏi:
- Đó chính là vị tham quân cụt tay.
Khi Đặng Tắc tới giúp Hổ Bôn lĩnh chức tham quân. Việc y phụ trách phần lớn là những việc vặt vãnh. Nhưng trong mắt Hạ Hầu Hành và Tào Hưu thì những việc đó lại rất rắc rối. Nhưng có Đặng Tắc làm những việc đó một cách suôn sẻ. Các loại vật tư đều được ghi chép một cách rõ ràng, không hề có một chút nhầm lẫn... Trong quân, tất cả mọi người đều gọi Đặng Tắc là tham quân cụt tay. Cũng bởi vì những việc Đặng Tắc làm Tào Hưu và Hạ Hầu Hành mới có toàn thời gian để luyện binh.
Vì vậy mà sau khi Đổng Chiêu nhắc nhở, Tào Tháo lập tức nhớ ra lai lịch của Đặng Tắc.
Lưu Diệp mới nghe thấy cái tên Đặng Tắc lần đầu tiên nên nghi hoặc nhìn Đổng chiêu...
Không để cho Tào Tháo kịp lên tiếng, Quách Gia cũng đứng lên nói:
- Đặng Tắc quả thật là người thích hợp.
- Đặng Thúc Tôn này có thể tin được không?
Quách Gia nói:
- Đặng Tắc và Gia có tình đồng môn. Nếu nói Đặng Tắc không đáng tin thì ta cũng không phải là người đáng tin cậy.
Truyện khác cùng thể loại
1033 chương
52 chương
75 chương
466 chương
408 chương