Tặng chàng một đời vẻ vang

Chương 117 : nối lại tình thân

Edited by Bà Còm in Wattpad “Đừng ở trước mặt ta làm trò buồn nôn như vậy được không? Khi dễ ta không có nữ nhân để thương yêu sao?" Một câu của Lạc Cần Chương đánh vỡ không khí hoặc sợ hãi hoặc ôn nhu lúc này, khiến cho cặp phu thê đang âu yếm kia thật không biết phải làm sao. Tạ Hộ từ trong lồng ngực của Thẩm Hấp chui ra, sau đó liền cúi đầu đến bên chậu nước vò khăn vải bông cho Thẩm Hấp lau tay, trên mặt nóng rát. Lúc nãy Tạ Hộ đã nấu xong cơm chiều đặt trong nồi dùng nước nóng giữ ấm, đang muốn xuống bếp bưng lên ai ngờ Lạc Cần Chương lại đột nhiên xua tay nói: “Được rồi được rồi, hôm nay đến đây thôi, tối nay dường như sẽ không có mưa, các ngươi trở về đi.” Nói xong liền nhấc chân hướng về phía đường mương để băng qua đi vào cửa sau, lúc đi đến cạnh cửa nhịn không được quay đầu lại nói một câu: “Ngày mai tới tiếp tục.” Thẩm Hấp và Tạ Hộ liếc nhau, trên mặt Tạ Hộ lộ ra một chút bất đắc dĩ, Thẩm Hấp thì lại vô cùng cao hứng. Tạ Hộ hỏi phu quân vì sao lại vui đến thế thì chàng cái gì cũng không nói, một tay cầm lưỡi hái và cái cào, một tay đeo rổ nước trà cho Tạ Hộ, đi đến cây cầu bắc qua đường mương còn xoay người vươn cánh tay dắt Tạ Hộ qua cầu. Hai người đi vào viện, phát hiện Lạc Cần Chương đã ở trong phòng bếp nấu nước ấm chuẩn bị tắm rửa, hai người ở cửa chào cáo biệt. Thẩm Hấp mang theo Tạ Hộ xuyên qua sân với trận quái thạch đồ rồi đi ra cửa. Nhìn xe ngựa còn đang chờ mình tự tay đánh về, trên mặt Thẩm Hấp lộ ra vẻ hơi bất đắc dĩ. Tạ Hộ theo sát nói: “Ngày mai vẫn nên để Triệu Tam Bảo đánh xe lại đây thôi.” Thẩm Hấp ôm nàng trấn an: “Lên xe đi. Sức lực để đưa nương tử về nhà thì phu quân vẫn phải có đủ.” “. . .” *Đăng tại Wattpad* Hai người về tới thôn trang, bộ dáng chật vật làm Hoa Ý và Trúc Tình rất kinh ngạc, vội vàng bận trước bận sau không dám ngừng lại, lấy quạt, pha trà, tất bật giúp cho Thẩm Hấp và Tạ Hộ giống như mới từ bên ngoài đánh trận trở về. Tuy rằng người làm việc nhà nông là Thẩm Hấp, nhưng Tạ Hộ bận rộn một ngày cũng rất mệt, chỉ đơn thuần tắm một cái, ngay cả suối nước nóng cũng không còn hứng đi ngâm, tắm xong rồi qua loa dùng chút cơm liền lên giường nghỉ ngơi. Thẩm Hấp cũng như thế. Đêm nay có thể nói là một đêm đơn thuần nhất kể từ khi đôi phu thê này ở chung một phòng. Từ trước đến giờ cho dù không làm gì thì hai người cũng sẽ dây dưa bên nhau ôm ấp hôn hít gì đó một hồi, hôm nay Thẩm Hấp ngã xuống giường, Tạ Hộ ngồi trên lưng phu quân đấm bóp vài cái là chàng đã mơ mơ màng màng ngủ mất tiêu. Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng là Thẩm Hấp lại đúng canh giờ rời giường, tự mình mặc y phục  rửa mặt xong xuôi mới kêu Tạ Hộ thức dậy. Tạ Hộ đúng là đang tuổi lớn, tương đối thích ngủ, ở nhà Vân thị chưa bao giờ quản nàng ngủ trễ bao nhiêu, Hình thị cũng không cần nàng kề cận hầu hạ, không cần nàng ngày ngày thỉnh an, cho nên sống thật thoải mái. Sau khi xuất giá, Thẩm Hấp lại chưa bao giờ để nàng dậy sớm, bởi vì thân phận đặc thù của phu quân mà tất cả các loại lễ nghi phiền phức trong Định Quốc Công phủ nàng cũng không cần bận tâm, hơn nữa ban đêm Thẩm Hấp lại còn "yêu cầu" quá độ, nàng ngủ đến mặt trời lên cao mới dậy cũng đã thành chuyện thường. Đúng là hai ngày này thật sự làm khó nàng, thật giống như làm thế nào cũng ngủ không đủ, Thẩm Hấp đã dậy chuẩn bị xong hết thảy mà nàng vẫn còn trong giấc mộng. Thẩm Hấp nhìn bộ dáng không dậy nổi ngủ gà ngủ gật của Tạ Hộ cũng đau lòng. Nếu là bất cứ người nào khác cũng không sao, hắn chỉ cần tùy tiện phái một nha hoàn theo đến cũng là đủ rồi. Nhưng hiện giờ hắn đang đối mặt với ngoại tổ phụ ruột thịt, bên người ngoại tổ phụ ngay cả người hầu hạ cũng không có, nếu hắn sai sử nha hoàn đi hầu hạ chỉ sợ sẽ khiến lão nhân gia có ý kiến, huống chi hắn cũng nhìn ra được, ngoại tổ coi bộ rất thích A Đồng của hắn. Lúc xưa hắn còn nhỏ, lại ở trong môi trường cực đoan mà lớn lên, hành sự quá mức ác độc khó lường, tự sa ngã khiến ngoại tổ sinh ghét. Thẳng đến khi mẫu thân chết đi, hắn mới kinh ngạc phát hiện, trên đời này nếu nói có người nào đối đãi với hắn giống như thân nhân coi bộ cũng chỉ có ngoại tổ. Vài lần hắn ở kinh thành nháo ra đại họa không thể vãn hồi, cũng đều là ngoại tổ ngầm thu thập cục diện cho hắn, những việc này tuy rằng ngoại tổ trước nay không hề nói qua nhưng hắn lại biết đến. Nhiều năm sau hắn mới rút ra được một điều, trên đời này người chân chính đối tốt với hắn thật sự quá ít -- ngoại tổ là một, A Đồng cũng là một . . . Chỉ là năm đó hắn lại làm ra chuyện thương tổn ngoại tổ như vậy, mấy năm nay hắn vẫn luôn muốn đền bù sai lầm, nhưng ngoại tổ lại trước sau không chịu tha thứ cho hắn. Kỳ này hắn mang A Đồng tới gặp lão nhân gia cũng không nghĩ đến sẽ được đãi ngộ như vậy, chỉ nghĩ để ra mắt thỉnh an xong cũng là đủ rồi, không ngờ lại có thể phát triển trở thành cục diện hiện giờ. Nói câu mang tư tâm, hắn thật muốn mượn cơ hội này cùng ngoại tổ nối lại tình thân. Huống chi, cảm giác hắn tự mình đánh xe mang theo thê tử đi gặp ngoại tổ thật sự hạnh phúc cứ như cuộc sống của một gia đình bình thường. Người kia là ngoại tổ của hắn, mặc kệ lão nhân gia đã từng nắm trong tay uy quyền lớn tới mức nào, tất cả đều thành quá khứ rồi, hiện giờ hắn chỉ thấy trước mắt một lão nhân bình thường muốn cảm nhận tôn tử hiếu kính và thuận theo. Cũng chính vì điểm này mà hắn cần mỗi ngày phải đến, hơn nữa còn mang theo thê tử cùng đi. Hai người cứ kiên trì như vậy rất nhiều ngày, cũng nhờ ông trời hợp tác không đổ mưa, rốt cuộc bọn họ đã giúp Lạc Cần Chương thu hoạch xong cây cải dầu, sau đó lại ở ngoài ruộng phơi nắng thêm mấy ngày để giúp đỡ gieo hạt giống rau. Thẩm Hấp từ lúc bắt đầu cái gì cũng không biết biến thành hiện giờ thành thạo hơn nhiều, các dụng cụ nông nghiệp cũng có thể thuần thục sử dụng. Lạc Cần Chương tuy rằng vẫn không nguyện ý cùng hắn nói chuyện, bất quá thái độ đối đãi đã tốt hơn rất nhiều, đây cũng đủ khiến cho Thẩm Hấp vô cùng vui vẻ. Mấy ngày này Tạ Hộ cũng đi theo Thẩm Hấp ra ra vào vào, ngày ngày kiên trì, bồi phu quân cùng đi đến tiểu viện của Lạc Cần Chương trải nghiệm cuộc sống nông dân. Nàng phụ trách bữa cơm mỗi ngày cho hai người họ, lúc rảnh rỗi thì đi đưa nước cho họ, đôi khi còn làm một ít điểm tâm cho hai người họ ăn lót dạ. Những ngày bình tĩnh tốt đẹp cứ như vậy mà trôi qua hơn một tháng. Tạ Hộ thấy Thẩm Hấp càng ngày phơi nắng càng đen đi, nhưng càng ngày càng có tinh thần hơn. Đôi khi gặp phải ngày mưa, Lạc Cần Chương còn dứt khoát lưu lại bọn họ ở trong tiểu viện ngủ lại, nghiễm nhiên chính là cuộc sống của một đôi tổ tôn bình thường. Hơn một tháng sau, Thẩm Hấp nhận được thư từ kinh thành gởi tới, trong thư đề cập vụ án tham ô của Định Quốc Công Thẩm Diệp đã có chứng cứ vô cùng xác thực nên bị giáng cấp. Thẩm Hấp cũng đem phong thư tới cho Lạc Cần Chương xem. Lạc Cần Chương cũng không nói gì, trả thư lại cho Thẩm Hấp. Thẩm Hấp cất thư vào trong tay áo, cúi đầu kính cẩn nói với Lạc Cần Chương: “Chuyện này tôn nhi không dối gạt ngoại tổ, là tôn nhi thao túng ở sau lưng. Bất quá chuyện Thẩm Diệp ăn hối lộ trái pháp luật cũng là sự thật, hắn thật sự không xứng với danh hiệu nhất phẩm kia.” Lạc Cần Chương thanh liêm cả đời, đương nhiên sẽ không bởi vì thân phận của Thẩm Diệp mà cảm thấy chuyện hắn tham ô về tình cảm có thể tha thứ, bất quá ông vẫn thở dài: “Ai da, hắn rốt cuộc cũng là dưỡng phụ của ngươi.” Thẩm Hấp nhìn Lạc Cần Chương cười lạnh: “Dưỡng phụ? Hắn có từng coi tôn nhi như dưỡng tử của hắn đâu? Hắn chưa từng cho mẫu thân một ngày lành. Ngài không biết hắn làm cái gì đối với mẫu thân đâu, tôn nhi thật sự chứng kiến rõ ràng -- hắn là kẻ biến thái, là ác quỷ -- bởi vậy tôn nhi tồn bệnh căn không dứt. Nếu không phải nhờ gặp được A Đồng, chỉ sợ kiếp này tôn nhi có khả năng đã bị đoạn tử tuyệt tôn. Tội nghiệt của hắn tuyệt đối không thể khoan thứ, đây cũng nhờ trước khi mẫu thân lâm chung nói cho tôn nhi biết chân tướng nguyên do vì sao hắn làm như vậy. Những vấn đề khác tôn nhi đều có thể không truy cứu, duy độc đối với Định Quốc Công phủ, tôn nhi tuyệt đối sẽ không nhẹ tha.” Lạc Cần Chương nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, sau đó lại sâu kín thở dài khuyên: “Chuyện khác ta cũng không muốn nhiều lời làm gì, ta chỉ muốn khuyên ngươi hãy quý trọng những gì đang có. Chuyện ngươi phải làm quá mức hung hiểm, làm không tốt đó chính là vạn kiếp bất phục.” Nghe Lạc Cần Chương nói xong, ánh mắt Thẩm Hấp quét về phía Tạ Hộ đang bận rộn ở trong phòng bếp. Nàng mặc một thân váy áo vải thô của nông phụ, vậy mà cũng khó nén xuống dung mạo kinh diễm, ở trong tia sáng yếu ớt của buổi hoàng hôn, toàn thân của nàng như được bao phủ bởi một vòng hào quang vàng nhạt, đẹp đến nỗi khiến người rời mắt không được. Thẩm Hấp hơi có chút do dự, Lạc Cần Chương vẫn đem vẻ mặt của hắn xem ở trong mắt, thật lâu không hề nói gì. Sau khi ăn xong, Thẩm Hấp theo thường lệ đi rửa chén, Lạc Cần Chương theo thường lệ uống trà Tạ Hộ pha, cùng nàng nói chuyện phiếm: “Hài tử kia tâm tính lương bạc, duy độc đối với ngươi một mảnh tình thâm. Sau này nếu có chuyện gì, thật ra muốn ngươi khuyên hắn một chút -- hãy cho hắn biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Có những thứ không thuộc về chính mình, có tranh cũng vô dụng, đến cuối cùng vừa mất phu nhân lại thiệt quân, hại bản thân không nói, còn hại đến những người khác.” Tạ Hộ đang lột quả vải cho Lạc Cần Chương, đây là đợt vải vừa mới chín cây,  Tạ Hộ và Thẩm Hấp đã tự tay hái xuống mang đến cho Lạc Cần Chương, dùng nước giếng ướp lạnh cho đến bây giờ. Nàng nghe Lạc Cần Chương nói ra những lời này,  không khỏi kỳ quái nhìn ông một cái rồi phân trần: “Ngoại tổ, thật ra có những lời con không nên nói, nhưng ngài là ngoại tổ của phu quân, hiện giờ là thân nhân duy nhất phu quân tín nhiệm. Những người khác có hiểu lầm phu quân cũng đành thôi, nhưng sao ngài cũng hiểu lầm như vậy? Phu quân là loại người gì con đều biết rất rõ ràng, chuyện phu quân muốn làm con sẽ cực lực ủng hộ. Ngài nói cái gì nên làm, cái gì không nên làm, những việc đó có thể theo một định luật hay sao? Làm thế nào ngài có thể khẳng định lựa chọn của ngài là chính xác nhất?” Lạc Cần Chương hiếm khi lộ ra biểu tình chịu thua trên mặt, đầu tóc hoa râm càng làm tăng thêm vẻ tang thương tiều tụy, Tạ Hộ nhìn ông như vậy mới kinh ngạc phát hiện, lão nhân trước mặt đã qua tuổi 60, là một lão nhân gia chính tông, nàng không nên nói những chuyện khiến ông lo lắng. Dưới con mắt của ông và phu quân, họ cho rằng nàng không biết thân phận thật sự của phu quân, chỉ là cố tình nàng lại biết. Nàng biết phu quân trong tương lai sẽ nắm trong tay chúng sinh, sẽ nhất thống thiên hạ, sẽ trở thành thiên hạ chí tôn. Nàng không hy vọng xa vời cùng phu quân cộng hưởng tôn vinh, chỉ là vẫn luôn ước nguyện có thể dùng sức lực non nớt của mình ủng hộ cho phu quân bước lên vị trí xa xôi không thể với tới kia, sau đó cho dù ông trời muốn nàng rời đi, hay muốn nàng chết cũng không thành vấn đề. Nàng có thể tiếp nhận hết thảy, quan trọng nhất chính là phu quân có được vị trí chàng mong muốn, như vậy là đủ rồi. Thẩm Hấp rửa sạch chén đĩa rồi tiến vào tìm nàng, thấy nàng cùng Lạc Cần Chương đều cúi đầu không nói lời nào, không khí có chút kỳ quái, cũng không hỏi bọn họ vì sao lại như vậy. Dù sao nguyên nhân có thể làm cho hai người họ nảy sinh tranh chấp đơn giản chính là vì hắn, nhất định ngoại tổ đối với hắn vẫn không tín nhiệm, mà A Đồng thì một lòng bênh vực, vậy mới nổi lên tranh chấp mà thôi. Trước đây hắn thích A Đồng bởi vì cảm thấy nàng sẽ không màng nguyên tắc đối tốt với hắn, dùng chút thủ đoạn cưới cho bằng được nàng vào cửa. Thật đúng là trên đời này hắn chưa từng làm qua một quyết định nào chính xác như quyết định muốn cưới nàng làm thê. Nàng ở bên người của hắn ấm áp như vầng thái dương, mỗi khi nhìn nàng, hắn liền cảm thấy cuộc sống trở nên tươi đẹp, cũng chính nhờ nàng mang đến ánh sáng rực rỡ để có thể chiếu rọi thế giới hắc ám âm u bao lâu nay của hắn. Dắt tay Tạ Hộ, Thẩm Hấp nói với Lạc Cần Chương: “Ngoại tổ, hai ngày nữa chúng con cũng phải trở lại kinh thành. Sau này tôn nhi sẽ thường mang nàng trở về thăm ngài, ngài không cần lo lắng cho tôn nhi. Tôn nhi biết bản thân đang làm cái gì, cũng biết hiện giờ những gì mình có được trân quý bao nhiêu. Tôn nhi đáp ứng ngài, tôn nhi sẽ cẩn thận suy tính, tuyệt đối không làm thân nhân lại vì tôn nhi mà chịu hiểm nguy.” Lạc Cần Chương ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cuối cùng chỉ thở dài nói cộc lốc: “Trở về đi.” Nói xong câu đó, Lạc Cần Chương liền đứng lên đi vào nội phòng. Thẩm Hấp và Tạ Hộ hành lễ cáo biệt với bóng lưng của ông, sau đó Thẩm Hấp nắm tay Tạ Hộ đi ra khỏi chính viện, xuyên qua quái thạch đồ rời khỏi nơi này.