Minh Nguyệt Đang - Tứ Quý Cẩm Tập 1
Chương 1 : Tâm Tư Của Nữ Nhi Thường Khác Biệt (1)
A Vụ ngồi trước gương trang điểm, chăm chú chải mái tóc đen nhánh, bóng mượt. Tử Phiến mang nước rửa mặt bước vào, nhướng mày hỏi Tử Nghiên đang hầu hạ trong phòng: "Vẫn còn chải à, muội đã phải múc nước ba lần rồi đấy!"
Tử Nghiên vội vàng ra hiệu bằng tay, ý bảo Tử Phiến chớ lên tiếng.
Trong phòng này ai chẳng biết Lục tiểu thư sau khi khỏi bệnh thì tính tình trở lên kì quái, cả ngày chỉ biết ngồi đờ vẫn trước gương trang điểm. Vì lão thái thái thương cơ thể bệnh tật, yếu đuối, miễn cho việc sớm tối đến thỉnh an, nên nàng càng được thể ngồi trước gương cả ngày. Mặc dù nàng vẫn ít nói như trước, nhưng người gần gũi hầu hạ nàng như Tử Nghiên vẫn cảm thấy có gì đó khác trước.
Điều dễ nhận thấy ở chỗ Lục tiểu thư trước kia là một người rất tốt tính, hiền lành, dù bọn nha hoàn có giở tính trẻ con hay phàn nàn, nàng cũng không trách mắng, còn thường xuyên xin lỗi họ. Cứ như lời nói vừa nãy của Tử Phiến, nếu như đổi lại là trước kia, Lục tiểu thư chắc chắn sẽ rửa mặt ngay, đâu có để Tử Phiến múc nước nhiều lần như vậy.
Hôm nay, khi Tử Phiến bước đến bảo Lục tiểu thư rửa mặt, nàng chỉ hơi nhúng ngón tay vào chậu nước để thử độ ấm rồi lập tức nhíu mày thu tay về.
Tử Phiến bưng chậu nước lên, quay lưng bước đi và tiếc nhìn Tử Nghiên, hai người cùng bước ra khỏi phòng. Đến đầu hồi, Tử Phiến không chịu nổi nữa càu nhàu: "Cô ta làm thế là có ý gì? Có gì không hài lòng thì cứ nói thẳng ra, việc gì phải đày đọa người ta như vậy?"
Tử Nghiên kéo tay thị xuống, ý muốn bảo Tử Phiến nói nhỏ một chút.
Tử Phiến hất tay Tử Nghiên ra, quay về hướng gian phòng phía Đông nơi Lục tiểu thư ở, bĩu môi nói: "Làm người cao quý thì sao, chẳng lẽ khỏi ốm xong là muốn sánh ngang với Ngũ tiểu thư sao? Ngũ tiểu thư là con gái của lão gia và đại phu nhân ở đại phòng, lại là tài nữ nổi tiếng kinh thành mà cũng đâu có kén cá chọn canh như thế!"
Tử Nghiên kêu lên: "Ôi chao, muội chỉ là một cô hầu nhỏ bé, sao lại dám nói năng hỗn hào như vậy. Dù Tam gia nhà ta có là con thứ thật đấy, nhưng Lục tiểu thư dù sao cũng là châu ngọc của Tam gia và Tam phu nhân, dù phu nhân nhà ta nói là không muốn trị tội bất cứ ai, nhưng những kẻ hầu người hạ trong nhà này như chúng ta không phải đều nằm trong tay của phu nhân sao? Ta thấy Lục tiểu thư đã khỏe lại rồi, hành xử cũng không còn như trước, muội không thể hầu hạ tùy tiện đại khái như vậy đâu."
Tử Phiến "xì" một tiếng, tỏ vẻ bực tức. "Hành xử không như trước gì chứ, chẳng phải là muốn bắt chước theo Ngũ tiểu thư sao? Nhưng muội thấy cô ta chỉ cần cười thôi cũng thấy giống Đông Thi hiệu[1] ..., hiệu... gì ấy nhỉ, muội quên rồi, lần trước thiếu gia còn nói gì về Lục tiểu thư ấy nhỉ?" Tử Phiến ngoác miệng cười.
[1] ĐÔNG THI HIỆU TẦN 东施效颦
Hiệu 效: mô phỏng, bắt chước. Tần 颦: chau mày, nhăn mày. Ví bắt chước một cách hồ đồ, kết quả phản tác dụng. Điển xuất từ Trang Tử - Thiên vận 庄子 - 天运. Tương truyền vào thời Xuân Thu, khi mĩ nữ nước Việt là Tây Thi 西施 sinh bệnh thường lấy tay ôm ngực, nhăn đôi mày lại. Một cô gái xấu xí bên hàng xóm nhìn thấy, cho tư thái đó của Tây Thi là đẹp nên cũng bắt chước ôm ngực nhăn mày. Kết quả khiến mọi người sợ, có người đóng chặt cửa không dám ra, có người bỏ chạy thật xa.
Tử Nghiên lại chẳng thấy buồn cười chút nào. "Muội đấy, chỉ được cái ăn nói ngang ngược, nếu đổi lại trước kia, mấy lời này muội thường nói thẳng với tiểu thư, đâu có kéo ta ra đây mà thì thà thì thào."
Tử Phiến nghe thấy thế thì ngại quá, nói lảng: "Muội đi múc nước đây."
"Này, đợi đã, muội múc nhiều nước thế mà tiểu thư có hài lòng đâu, nhưng cũng đừng lười biếng, mang bình nước nóng vào phòng rồi hãy pha, đỡ phải chạy đi chạy lại." Tử Nghiên vội vàng đuổi theo dặn dò Tử Phiến.
Lúc Tử Phiến, Tử Nghiên bước ra khỏi cửa thì thầm to nhỏ thì A Vụ ở trong phòng vẫn còn đang chải đầu và nhìn vào gương, nhìn thế nào cũng không thấy chán. Không hiểu sao người này lại xinh đẹp đến vậy, nàng có ngắm cả đời cũng không thấy chán gương mặt này. Mặc dù mới chỉ là cô bé gần sáu, bảy tuổi, nhưng gương mặt này trong tương lai hẳn là vô cùng diễm lệ.
Chính vì gương mặt ấy nên nàng mới mượn xác hoàn hồn vào gia đình có thân phận thấp kém này, chứ nếu không nàng thà tình nguyện chết còn hơn.
Còn nhớ kiếp trước, xuất thân của nàng mới cao quý làm sao! Mẹ nàng là Trưởng Công chúa trong triều, Hoàng đế là cậu ruột của nàng, vô cùng yêu thương nàng. Chỉ tiếc nàng phúc nông mệnh mỏng, từ nhỏ đã ốm yếu bệnh tật, uống thuốc như uống nước mà cũng chẳng thấm vào đâu.
Xét về dung mạo của nàng, mặc dù không đến nỗi nào, nhưng vì không thể chống chọi nổi với căn bệnh kéo dài nhiều năm nên dù có bôi thuốc gì lên tóc, đắp cao gì vào da, cũng không thể chữa được căn bệnh rụng tóc và làn da vàng vọt.
Vì lẽ ấy, dù nàng được cậu ruột là Hoàng đế sắc phong làm Quận chúa Khang Ninh tài danh lẫy lừng, nhưng cũng không thể so được với người biểu tỷ có gương mặt xinh đẹp Cố Tích Huệ. Dù nàng có cố gắng thế nào, ngoan ngoãn ra sao thì mọi người vẫn chỉ yêu thích một trong hai mỹ nhân đẹp nhất kinh thành là biểu tỷ nàng.
Còn nhớ lúc trước, A Vụ và Cố Tích Huệ đều thương thầm tài tử đệ nhất kinh thành Đường Tú Cẩn - nhị công tử của Uyên các Đại học sĩ Đường Tấn Sơn, và kết quả đương nhiên vẫn là tài tử họ Đường này nhìn trúng "đồ bị thịt" Cố Tích Huệ.
Cuối cùng, Quận chúa Khang NInh vì sức khỏe yếu ớt không thể lấy ai mà cũng chẳng ai nhòm ngó tới, chống chọi với bệnh tật đến năm hơn hai mươi tuổi thì qua đời.
A Vụ vạn lần không ngờ rằng mình lại đầu thai vào thân phận của Lục tiểu thư ở Tam phòng của phủ An Quốc Công Vinh. Thế nên A Vụ không còn là A Vụ nữa, mà trở thành Lục tiểu thư "ngây thơ nhỏ dại" của Vinh phủ.
A Vụ thật sự không hiểu rõ lắm về Lục tiểu thư này, kiếp trước nàng cũng không nghe đến sự tồn tại của cô, liên kết các sự kiện lại mới biết cô nhóc là con gái ruột của Vinh tam gia, còn ông là con vợ lẽ của An Quốc Công. Vinh tam gia có hai trai, một gái, cô con gái út tên là Vinh Vật Ưu, tên thường gọi là Lục tiểu thư. Ngũ tiểu thư mà Tử Phiến nhắc đến chính là tài nữ kinh thành Vinh Uyển, người này thì A Vụ biết khá rõ, cô ta chính là mỹ nhân còn lại trong kinh thành, sắc đẹp sánh ngang với Cố Tích Huệ.
A Vụ ngắm nhìn dung nhan trong gương, mặc dù mới sáu, bảy tuổi, nhưng gương mặt non nớt này lại ẩn giấu sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành trong tương lai. Thầm nghĩ sau này lớn lên sắc đẹp của Vinh Vật Ưu sẽ chẳng hề thua kém Cố Tích Huệ, A Vụ không hiểu sao mình lại chẳng biết cô nhóc này.
Lúc Tử Nghiên bước vào phòng, A Vụ mới định thần lại. Nàng nhận thấy mấy nha hoàn trong nhà này chẳng có phép tắc gì hết. Cha nàng là con bà vợ lẽ, nhưng dù gì nàng cũng là chủ nhân danh chính ngôn thuận của phủ An Quốc Công, vậy mà bọn họ đều cư xử rất thô lỗ. Chẳng hiểu Vinh Vật Ưu ngày trước nghĩ như thế nào, uổng công kêu là Vật Ưu[2], cứ theo A Vụ thấy, phải gọi cô ấy là Đa Ưu mới đúng.
[2] Vật Ưu: có nghĩa là vô lo, vô nghĩ.
Cứ theo tính cách trước đây của A Vụ thì khi nhìn thấy cảnh tượng này, nàng chỉ muốn ra tay trừng phạt, nổi trận lôi đình đuổi hết bọn họ đi, thay người mới. Khốn nỗi, mấy ngày nay, A Vụ loáng thoáng nhận thấy, tiền thân của nàng là người cực kì yếu đuối, nhu nhược, tốt bụng, dễ bắt nạt. A Vụ muốn làm theo ý mình nhưng lại sợ chẳng mấy chốc lại có đạo sĩ đến nhà trừ tà cho nàng.
"Ngươi đi đâu đấy, muốn uống ngụm nước cũng không biết kêu ai!" A Vụ lên tiếng phàn nàn.
Tử Nghiên than thầm: Sao mình lại quên mất việc này nhỉ? Sau khi khỏi bệnh, Lục tiểu thư đã không cho phép bọn tiểu nha hoàn ra vào phòng tùy tiện nữa, người phục vụ trong phòng này chủ yếu là mình và Tử Phiến thôi mà.
Tử Nghiên vội vàng cúi đầu, gập người đáp: "Nô tỳ sai rồi, nô tỳ đi đổ nước cho tiểu thư."
"Mang nước bạc hà đến đây!" A Vụ bổ sung thêm một câu, không truy cứu chuyện vừa nãy nữa. Tử Nghiên khá biết điều nên nàng không thể đuổi bọn họ, đành tự điều chỉnh, nếu như không dạy bảo được mới nghĩ cách đuổi đi.
Lần này Tử Phiến bưng chiếc bình đồng bước vào, sau đó pha nước trong chậu sứ có hình chú bướm sặc sỡ đang bay lượn trên bông hoa mẫu đơn. A Vụ thử nhúng tay vào nước, không khỏi thầm thở dài. Bọn nô tỳ trong cái nhà này chẳng linh hoạt chút nào, nếu nàng không nói rõ ràng thì chắc mấy ngày nữa cũng chẳng biết làm gì.
"Hãy mang một chậu nước lạnh đến đây, tìm một cái chậu men sứ màu xanh để đựng, chỗ nước nóng này phải nóng hơn, sau này cứ như vậy mà bưng nước vào phòng, vì trên đường đi có rất nhiều bụi bẩn. Còn nữa, nước lạnh để rửa mặt cũng rất quan trọng, hãy lấy nước ở phía đông phủ. Nước ở giêngs tây phủ mọi người thường dùng giặt quần áo, rửa rau, làm sao có thể rửa mặt được?"
A Vụ biết được những điều này hoàn toàn là do suy đoán dựa vào kết cấu và quy tắc của các phủ danh giá ở kinh đô. Thông thường, trong phủ đều có hai cái giêngs nằm ở phía đông và phía tây. Nàng nghĩ phủ An Quốc Công chắc cũng không ngoại lệ.
Không nằm ngoài dự đoán của A Vụ, phủ An Quốc Công đúng là có hai cái giêngs ở phía đông và phía tây. Nước giêngs ở tây phủ dùng để rửa rau, giặt quần áo, nước giêngs ở đông phủ dùng để pha trà.
Tử Phiến lúc này mới hiểu rằng thị phải múc bao nhiêu lần nước là do không hợp ý chủ.
Tử Phiến nín nhin đi múc một chậu nước lạnh nữa, vì trong lòng bực bội, thị vẫn múc ở giêngs phía tây phủ. Chần chừ hồi lâu, thị mới đổ nước vào chậu men sứ có hình cành hoa mai trắng dưới nền trời xanh.
A Vụ khẽ đưa tay khuấy nước, nhăn mặt bảo: "Đây vẫn là nước giêngs ở phía tây phủ. Nếu ngươi bằng mặt mà không bằng lòng với ta thì ta khuyên ngươi nên sớm về nhà với mẹ, tránh sau này mắc lỗi lớn, lại liên lụy đến cả nhà."
Tử Phiến giật mình kinh hãi, thấy Lục tiểu thư suy đoán như thần, nước giêngs giống hệt nhau, vậy mà cô chủ chỉ nhúng tay vào một chút đã phát hiện ra đó là nước giêngs ở phía tây phủ.
"Nô tỳ hồ đồ lấy nhầm, nô tỳ sẽ đi múc lại." Tử Phiến không còn dám coi thường cô chủ nữa, vội chạy ra ngoài lấy nước.
Thực ra A Vụ làm sao phân biệt được nước nào là ở tây phủ, nước nào là ở đông phủ, chẳng qua đoán tính ngang bướng của Tử Phiến nên mới thăm dò thế thôi. Lúc Tử Phiến bưng nước trở lại phòng, A Vụ thong thả nói: "Nhỏ vài giọt tinh dầu hoa tường vi phu nhân cho vào nước nóng, sau đó lấy bột tảo đậu[3] rửa mặt ra đây."
[3] Tảo đậu là loại bộ được dùng để rửa ở thời dân tộc Hán cổ đại, được làm từ bột đậu trộn với dược phẩm, dùng để rửa tay, rửa mặt, có tác dụng làm cho da trơn mịn. Trước thời Tống, người ta tắm gội, rửa tay, rửa mặt chưa có xà phòng dạng bánh mà sử dụng "tảo đậu".
Tử Nghiên nghe lời làm theo, nhưng trong lòng lấy làm lạ, tinh dầu tường vi này Lục tiểu thư đựng đầy một bình nhưng chẳng bao giờ nỡ dùng, sao hôm nay lại dùng để rửa mặt nhỉ?
Tử Phiến đứng một bên, đặt miếng vải lụa trắng trước ngực A Vụ, rồi xắn ống tay áo cho nàng, bên kia có hai tiểu nha hoàn cầm khăn để nàng súc miệng nhổ vào ống. Sau đó A Vụ mới bước xuống pha nước ấm với bột tảo đậu đắp mặt rồi dùng nước lạnh rửa sạch.
Xong xuôi, Tử Nghiên đem phấn trang điểm có mùi hương hoa ngọc trâm ra. A Vụ vừa ngửi qua đã hỏi: "Phấn này lấy ở đâu ra vậy?"
"Nô tỳ lấy từ chỗ Ngũ tiểu thư hôm qua, nghe Tần Âm nói là loại năm nay mới đều chế." Để có được hộp phấn này, Tử Nghiên đã phải nhờ vả rất nhiều người, vì Lục tiểu thư chê loại phấn đang dùng có lẫn nhiều chì.
A Vụ lấy đầu ngón tay quệt một ít rồi miết ngón trỏ và ngón cái vào nhau. Phấn thì tốt nhưng không thấm vào da, thoa loại phấn này trông xa nhìn cũng được, nhưng lại gần sẽ nhìn thấy rõ cả lớp phấn như sắp rơi xuống. A Vụ đoán chắc chắn Ngũ tiểu thư không bao giờ dùng loại phấn này.
"Đừng để nha hoàn bên Ngũ tiểu thư lấy phấn của nó gạt ngươi nữa." A Vụ phủi sạch phấn trên đầu ngón tay vẻ chê bai. "Ta còn nhỏ, không cần dùng phấn trang điểm." Nói xong, A Vụ hài lòng, đắc ý nhìn ngắm mình trong gương.
A Vụ đứng dậy ngắm nghía tủ quần áo của Lục tiểu thư, trang phục không nhiều, đa số là những bộ váy cũ ở nhà, đồ mặc đi ra ngoài vô cùng ít ỏi.
A Vụ chăm chú nhìn vào chiếc áo màu tím thêu cành cúc vàng và lá cúc nạm viền vàng xung quanh, cảm thấy rất quen. Chớp mắt nghĩ ngợi, nàng chợt nhớ hôm trước Ngũ tiểu thư đến thăm nàng hình như cũng mặc chiếc váy này. Còn một chiếc váy màu ngọc bích, hai bên cổ áo thêu cành mai tím cũng là kiểu dáng mà Ngũ tiểu thư đã từng mặc.
A Vụ băn khoăn nghĩ, bọn họ là tỷ muội thật đấy, nhưng cũng đâu phải là tỷ muội sinh đôi, sao lại may trang phục giống hệt nhau thế nhỉ? Không hiểu Lục tiểu thư kiếp trước là ngốc thật hay giả ngốc, với dung mạo thế này thì đâu cần bắt chước giống hệt tài nữ nông cạn như Vinh Ngũ chứ?
Tử Nghiên thấy A Vụ ngắm nhìn chiếc áo màu tím rất lâu, cho là nàng chọn chiếc này, bèn lấy từ tủ khác một chiếc váy trắng có in cành cúc phủ kim tuyến dâng hầu trước mặt A Vụ.
Khi còn sống, nàng đã trông thấy cách ăn mặc, trang điểm của Ngũ tiểu thư, giờ lại thấy Tử Nghiên thành thạo như vậy, chắc không phải là lần đầu mặc thế này nên càng cảm thấy khó chịu.
"Không phải chiếc này, mặc cùng với chiếc này." A Vụ chỉ vào chiếc váy lụa mỏng đơn giản để trong tủ.
Tiếp đó, nàng lại chọn chiếc áo bên trong màu phấn hồng cổ dựng, A Vụ để Tử Nghiên cài nơ giúp mình. Trang sức của Vinh Vật Ưu không nhiều, lại không đáng giá nên A Vụ lấy hai chuỗi vòng tay nhỏ hình hoa tường vi, còn xâu hơn chục hạt ngọc to như hạt đậu và bông tai hình cánh hoa vào nhau rồi gắn lên nơ. Lúc này, trông nàng vô cùng hồn nhiên, đáng yêu.
Trang điểm xong, Tử Phiến lấy chuỗi ngọc bát bảo hình cái khóa trường thọ đeo cho nàng, các cô nương ở Vinh phủ đều phải đeo loại khóa này.
A Vụ trang điểm xong, trông xinh đẹp, hoạt bát hơn cả Ngũ tiểu thư, lại rất phù hợp với độ tuổi.
"Hôm nay ta khỏe hơn nhiều rồi, chúng ta đến thỉnh an phu nhân thôi." Phu Nhân A Vụ nhắc đến ở đây chính là Tam phu nhân Thôi Thị của Vinh phủ.
Truyện khác cùng thể loại
213 chương
46 chương
74 chương
107 chương
125 chương
35 chương
262 chương