Tặng anh một tình yêu nhỏ
Chương 6 : Tặng anh một tình yêu nhỏ
Tô An nhìn Tô Diễn chốc lát, đột nhiên cong môi cười, ý cười cướp mất hồn phách.
Chân trái hơi nhấc lên, bàn tay đang buông thõng bên người của Tô An đặt lên eo của Tô diễn. Xương cổ tay mảnh khảnh trắng như tuyết cách âu phục chế tác hoàn hảo cọ cọ, hơn nửa người nghiêng vào trong ngực Tô Diễn.
Tô Diễn thuận thế ôm sâu hơn, ngón tay dài khẽ đặt trên vòng eo Tô An điểm một cái.
Dáng người Tô An cao 1 mét 7, đứng riêng một mình tuyệt đối không thể nói là thấp. Nhưng đối tượng đổi thành Tô Diễn, vóc dáng 1 mét 7 của cô liền không đáng chú ý chút nào.
Ánh mắt của người xung quanh đang không ngừng dồn về phía Tô Diễn.
Tô An lại nhón nhón chân.
Tô Diễn giống như hiểu ra ý của Tô An, bàn tay ôm lấy vòng eo của Tô An dùng thêm chút sức, làm cho Tô An có thể đặt phần lớn trọng lực lên người anh.
Tư thế như vậy dưới cái nhìn của người ngoài sẽ không có vẻ khiếm nhã, ngược lại sẽ còn có vẻ hai vợ chồng ân ái hòa thuận.
Một cánh tay khác của Tô An đặt giữa ngực hai người, cánh tay để dọc trên ngực Tô Diễn, đôi môi màu đỏ quả hạnh lúc cách khóe môi Tô Diễn hai ba centimet thì dừng lại.
Tô Diễn không chút biến sắc.
Tô An cong môi một cái, cười không biểu đạt ý nghĩ.
Thấp giọng, ép giọng, Tô An dùng giọng nói ngọt đến phát ngán gọi: “Tiên sinh Tô phu nhân.”
“Hửm?” Tô Diễn lúc nào cũng là kiểu giọng điệu núi Thái sơn sụp ở phía trước mà vẻ mặt không đổi, giờ phút này vẫn không có biểu lộ gì như cũ.
Tô An và Tô Diễn kết hôn hai năm cô từ trước đến nay chưa từng thấy Tô Diễn cười, chỉ một điểm này Tô An rất bội phục Tô Diễn.
Bàn tay ôm eo Tô An của Tô Diễn lỏng ra, trượt một cái thuận theo vòng eo lả lướt tinh tế của cô, dừng lại, năm ngón tay thu chặt, hoàn toàn giam Tô An vào trong lồng ngực mình.
“Tô tiên sinh, cho anh mặt mũi rồi, chúng ta nói chuyện có liên quan đến quý phu nhân?”
“Lúc nào?” Giọng điệu Tô Diễn một bộ giải quyết công việc.
“Tối nay.”
“Được.”
Suy nghĩ đến Bảo Bảo, thời điểm dạ tiệc tiến hành được một nửa Tô Diễn liền đưa Tô An rời đi sớm.
Trên buổi dạ tiệc, mấy ngân hàng đầu tư nước ngoài lớn vẫn luôn thăm dò ý của Tô Diễn, thế nhưng chính chủ tối nay không có bất kỳ ý tứ gì muốn nói chuyện công việc cả.
Sau khi Tô Diễn rời đi, buổi dạ tiệc tiến hành như thường lệ, mấy ngân hàng đầu tư nước ngoài và quản lý ngân hàng đầu tư trong nước tụ tập lại một chỗ trao đổi tin tức cần thiết của riêng mình.
Trên đường trở về, vẫn là tài xế lái xe như cũ.
Trước khi Tô An lên xe cố ý liếc mắt nhìn, tài xế cũng không phải là người Tô Diễn thường dùng. Lần này Tô Diễn thuyên chuyển công tác làm Tổng giám đốc khu vực châu Á – Thái Bình Dương, ngay cả trợ lý cũng đổi rồi.
Ngón tay của Tô An dán vào đường viền của sườn xám ngắn xẻ tà, dính sát, đợi sau khi ngồi xuống mới chuyển tay lên trên đùi.
Người phụ nữ Tô An, lúc đứng đắn cũng tao nhã xinh đẹp hơn ai hết.
Vẫn là kiểu tiểu yêu tinh đó, xinh đẹp không tự biết, cứ một mực một bộ dáng vẻ trong trẻo lương thiện.
Tô Diễn thu tầm mắt lại, ngón tay thon dài nắm lấy nơ cổ, thành thạo mà kéo lỏng, lộ ra đường viền cổ mượt mà, yết hầu nhô ra chuyển động một cái, vô cùng gợi cảm.
Tô An quay đầu, đang định nắm bắt thời gian nói chuyện xong để cô về nhà ôm Tô Bảo đi ngủ. Còn chưa mở miệng, trong tầm mắt xuất hiện một hộp điểm tâm ngọt đóng gói tinh xảo.
Tô Diễn từ trong hộp trên xe lấy ra một hộp điểm tâm ngọt kiểu Nhật, đưa cho Tô An: “Ăn tạm một chút.”
Tô An nhận lấy, không mở ra.
Buổi dạ tiệc vừa rồi cô đã cho Tô Diễn đủ thể diện, cố gắng đóng tốt vai một bình hoa làm nền.
Một vật phẩm lệ thuộc nghe lời, có tri thức hiểu lễ nghĩa, có khí chất tiểu thư khuê các.
Cô gần như không ăn thứ gì, ngoại trừ phối hợp uống một chút Champagne, thời gian còn lại đều ở bên cạnh Tô Diễn.
“Không thích?”
Tô An trầm mặc một lúc, nói: “Không phải.”
Thật ra cô rất thích ăn đồ ngọt, điểm tâm ngọt mọi loại.
Có một lần Tô Diễn đi công tác về, đến thư phòng mở một cuộc hội nghị video tạm thời. Cô không biết là anh đã về, tắm rửa xong tóc cũng không lau, nằm nhoài trên giường vừng dùng muỗng nhỏ ăn điểm tâm ngọt, vừa tiện tay lật tạp chí ngân hàng kỳ mới nhất. Bởi vì Tô Diễn không ở nhà, cô liền mặc chiếc áo ngủ thắt lưng mỏng manh.
Tô Diễn kết thúc hội nghị đi vào phòng ngủ lúc nào cô không hề hay biết, xoay người nằm trên giường vênh đôi chân trắng sáng lên, ngâm nga bài hát đại gia đình bánh bao.
Tiếng Nhật của đoàn tử phát âm giống với “bánh gato”, đoàn tử từng cái từng cái bị cô ngân nga mà cắn.
(*: Dango (団子: Đoàn tử) là một loại bánh trôi của ẩm thực Nhật Bản được làm từ bột nếp (mochiko), tương tự như bánh dày Nhật Bản mocha. Bánh gato tiếng Trung phát âm là dàngāo.)
Tô Diễn đóng cửa lại, ngược lại đi vào nhà vệ sinh lấy khăn lông khô rồi đi đến bên giường. Một loạt động tác này, không phát ra một chút âm thanh nào.
Đợi đến khi bị Tô Diễn ôm đến trên đùi, Tô An bị dọa sợ đến mức cắn thìa gỗ nhỏ gãy mất một cái răng.
Lúc đó Tô Diễn chỉ lạnh lùng ung dung nhìn cô một cái, nói hai chữ: “Há miệng.”
Cô nghe lời Tô Diễn thành phản xạ có điều kiện, ngoan ngoãn há miệng ra.
Thìa gỗ nhỏ và chiếc răng gãy mang theo nước bọt liền rơi vào trong lòng bàn tay của Tô Diễn.
Sau khi Tô Diễn ném thìa đi, rút một tờ giấy chậm rãi mà lau sạch tay, lại nhìn Tô An một cái.
Tô An ngồi trên đùi Tô Diễn, cảm thấy trên đùi Tô Diễn dường như có đinh, cô ngồi không yên…
Tô Diễn ngửa ra sau, dựa vào đầu giường, nhìn Tô An một hồi lâu, nhìn đến mức Tô An cũng bắt đầu nghi ngờ có phải trên mặt mình có dính bơ hay không.
Cuối cùng, cổ tay bị anh kéo một cái, Tô An ngồi lên trên bụng Tô Diễn.
Tô Diễn bóp lấy eo Tô An, trực tiếp hôn lên phía trên, nạy mở đôi môi mím chặt của Tô An, đầu lưỡi đảo qua bơ bánh ngọt ngoài còn lưu lại trong miệng cô.
Chuyện sau đó Tô An không có nhiều ấn tượng, chỉ nhớ rõ sau khi Tô Diễn hôn cô, hỏi một câu: “Thích ăn đồ ngọt?”
Khi đó cô gật gật đầu.
Tô Diễn không nói tiếp nữa, sau khi lau khô tóc cho cô lại đi ra ngoài làm việc. Để lại một mình cô nằm nhoài trên giường, chưa nằm được một lúc, quản gia đi lên gõ cửa một lần nữa đưa cho cô một cái thìa.
Tô An vẫn cảm thấy mình là một người ràng buộc bởi thói quen cũ, khẩu vị chỉ có một, trước kia thích ăn đồ ngọt, hiện tại lại chăm một khối đồ ngọt như Tô Bảo.
Nhìn cây nhãn thơm không ngừng lùi lại bên ngoài cửa xe, Tô An nhắm mắt lại: “Tô Diễn.”
“Sau này rồi nói.”
Cách nơi ở càng gần, sự bất an nơi đáy lòng Tô An cũng phóng to từng vòng từng vòng.
Hiện tại cảm giác mà Tô Diễn cho cô có chút không giống với trước kia, cụ thể là không giống chỗ nào cô vẫn không nói ra được.
Xe vững vàng mà dừng lại.
Tài xế đi xuống.
Tô Diễn không mở miệng, đôi chân dài thảnh thơi mà giao lại với nhau, đang chờ lời của Tô An.
Đàm phán không phải là điểm mạnh của Tô An, đối diện với người lớn lên trên bàn đàm phán như Tô Diễn, trời sinh đã thích hợp ăn phần cơm này, cô không có bất kỳ phần thắng gì. Vì để tránh cãi vã không cần thiết, Tô An trực tiếp đi vào nội dung chính: “Tô Diễn, chúng ta ly hôn rồi.”
“Anh ký tên rồi?” Tô Diễn hỏi lại, nhìn về phía Tô An.
Tô An nghẹn lời.
Câu nói này thật sự không giống như lời Tô Diễn có thể nói ra, cô không tiếp được.
“Căn cứ vào pháp luật Trung Quốc, ly hôn chỉ có thỏa thuận ly hôn và tố tụng ly hôn.” Tô Diễn rũ mí mắt xuống, còn nói: “Điều thứ ba mươi hai của quy định: Nam nữ đơn phương yêu cầu ly hôn, do ban ngành liên quan tiến hành hòa giải hoặc là trực tiếp tố tụng ly hôn lên tòa án nhân dân. Tô An, em xin ai rồi? Anh sao?”ật>
“Ba năm trước đây anh không ký tên, hiện tại cũng không đồng ý ly hôn.”
“Tô Diễn, anh đừng quá đáng!” Tô An nổi giận.
Vấn đề liên quan đến ly hôn quá nhiều, năm đó chỉ cần Tô Diễn ký tên, hai người bọn họ coi như là thỏa thuận ly hôn, cô không cần một đồng tài sản của Tô Diễn mà chỉ cần ly hôn nên mới lựa chọn thỏa thuận ly hôn.
“Anh không cảm thấy ba năm trôi qua rồi lại tới tìm tôi thảo luận mấy chuyện này rất giống truyện cười sao? Trong ba năm vô ích đó, ly thân ba năm, anh cho rằng là xa cách ba ngày hay là ba tuần?” Tô An hiện tại không muốn nói đạo lý, chỉ muốn oán giận Tô Diễn.
Lông mi dài của Tô Diễn rũ xuống, tiếp tục nói: “Mà vợ chồng hai bên bởi vì tình cảm bất hòa mà ly thân trong hai năm, dưới tình huống hòa giải không có hiệu lực, đồng ý cho ly hôn. Anh và em…”
“Bất hòa! Tình cảm bất hòa!”
“Vợ chồng đôi bên nhất định phải là tình cảm bất hòa mà ly thân, ly thân nhất định phải liên tục trong hai năm, vợ chồng đôi bên không thực hiện nghĩa vụ sinh hoạt tình dục với nhau, ly thân hai năm cần chứng minh.” Ngón tay đặt trên đầu gối của Tô Diễn nhẹ nhàng gõ xuống, tao nhã không vô lễ mà nói: “Thỏa mãn các điều kiện trên mới có thể tố tụng ly hôn, tố tụng cần chứng cứ lại liên quan đến quyền nuôi dưỡng Bảo Bảo, Tô An, em chắc chắn chứ?”
Hai chữ Tô An Tô Diễn nói ra nhẹ nhàng chậm rãi, giống như nhớ nhung.
Đầu ngón tay của Tô An bấm vào gan bàn tay, không nói ra được một từ.
Thỏa thuận ly hôn Tô Diễn không đồng ý, tố tụng ly hôn cô không có phần thắng.
Liên quan đến quyền nuôi dưỡng Tô Bảo, Tô An trong giây lát sợ hãi rồi.
Nếu cô tranh quyền nuôi dưỡng với Tô Diễn thì không chắc chắn tranh nổi, không nói đến sự chênh lệch về khả năng kinh tế, Tô Diễn có thể cho Tô Bảo một mái ấm trọn vẹn ngoại trừ vai trò người mẹ. Mà cô ngoại trừ bản thân mình ra thì cũng không có người nhà nữa.
Huống hồ nếu Tô Diễn nghiêm túc, cô ngay cả chứng cứ cũng không lấy ra được.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không khí trong buồng xe giống như ngưng lại.
Tô An nới lỏng ngón tay ra, tìm về giọng nói của mình, liều lĩnh hỏi: “Lý do gì?”
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Tô Diễn, đuôi mắt nhiễm một vệt đỏ nhạt.
Tô Diễn dò xét thật lâu, đôi môi mỏng chuyển động, nói ra mấy chữ.
Tô An không nghe thấy, trong tai ong ong ong, chỉ nhìn thấy môi Tô Diễn tách ra hợp lại.
Tô An không có phản ứng, Tô Diễn cũng không vội, anh đối với Tô An có rất nhiều kiên nhẫn.
Qua một hồi lâu, Tô An hoàn toàn bình tĩnh lại, cười lạnh một tiếng, chỉ coi như Tô Diễn đang đánh rắm. Đẩy cửa xe ra, Tô An không đoan trang nữa, ngay trước mặt tài xế cách đó không xa, “Ầm” một tiếng đóng cửa xe.
Cô hiện tại cảm thấy Tô Diễn chẳng những điên mà còn loạn trí nằm mơ.
Sau khi tài xế lên xe, Tô Diễn giương mí mắt lên, liếc nhìn cửa sổ vẫn còn sáng đèn. Vầng sáng màu vàng nhạt, êm dịu lại yên tĩnh.
“Tiên sinh?” Tài xế hỏi dò.
“Chờ một chút rồi đi.”
Tô An mở cửa, cởi giày cao gót trên chân, đi thẳng tới quầy bar nhỏ ở phòng khách, rót nửa ly nước để uống.
“Suỵt ----” Đồng Thanh chỉ chỉ cửa phòng ngủ nhỏ, ra hiện cho Tô An nhẹ một chút.
“Tô Bảo ngủ rồi?”
“Dỗ ngủ từ sớm.” Đông Thanh lưu lại phần mềm học tập, cất máy tính bảng, đứng dậy: “Tớ đi trước đây.”
“Tớ đưa cậu về?” Tô An lại chuẩn bị đi lấy chìa khóa xe.
“Đừng đừng đừng, cậu nhanh vào với Tô Bảo đi, tớ tự gọi xe là được rồi. Tớ cho Tô Bảo ăn một chút bánh quy soda, đợi lát nữa ban đêm có thể nó sẽ khát nước, cậu rót một chút nước lạnh.” Đông Thanh chào hỏi xong liền đi.
Tô An tắt đèn phòng khách, yên tĩnh trong bóng đêm một lúc mới đi tháo trang sức tắm rửa, sau khi tắm xong cô ôm Tô Bảo vào phòng mình.
Tô Bảo ngủ say thích dang rộng tay chân, lúc Tô An ôm cậu còn bị cậu đạp một cái, bàn chân mũm mĩm đạp lòng bàn tay của Tô An, rầm rì lẩm bẩm.
Tô An gãi lòng bàn chân của Tô Bảo: “Tô Bảo ba ruột con gần đây có lẽ đầu óc không tốt lắm.”
Truyện khác cùng thể loại
415 chương
173 chương
39 chương
35 chương
49 chương
33 chương
50 chương
13 chương