Tặng anh một tình yêu nhỏ

Chương 7 : Tặng anh một tình yêu nhỏ

Sáng sớm, ánh sáng nhu hòa xuyên qua rèm cửa mỏng manh chiếu lên trên người Tô Bảo.   Cánh tay trắng nõn của Tô Bảo hơi giơ lên, khoác lên trên gối đầu, đầu vùi vào dưới cổ của Tô An, cọ cọ, tỉnh lại. Cánh tay theo bản năng giơ lên đã lâu có chút mỏi, Tô Bảo nhắm mắt lại rụt xuống dưới, cùi chỏ nho nhỏ liền đánh trúng mặt của Tô An.   Tô An bị Tô Bảo làm cho tỉnh lại.   Đầu Tô An vùi vào trong gối, gọi một tiếng: “Tô Bảo Bảo.”   “Con dậy rồi, Tô Cư Cư?”   Tô Bảo nhắm mắt lại ngáp một cái, gật đầu một cái, miệng hơi khô: “An An, muốn uống nước.”   Tô An ngồi dậy, tóc dài khô táo mang theo hương chanh thuận thế từ đầu vai trượt xuống, lộ ra cái cằm nhọn nhỏ, buồn ngủ mông lung.   Đưa tay cầm lấy ly nước cắm ống hút mềm từ trên tủ đầu giường, sau khi Tô An cho Tô Bảo uống nửa ly nước thì ôm Tô Bảo đi rửa mặt.   Chuông cửa vang lên.   “Tô Bảo, con ngoan ngoãn đứng trên ghế, mẹ đi mở cửa.”   “Vâng.” Tô Bảo cắn bàn chải đánh răng lông mềm, gật đầu.   “Cậu và Tô Bảo ăn sáng chưa? Tớ mang bánh bao chiên cho hai người.” Đông Thanh mang theo hai phần bánh bao chiên đi vào, đong đưa túi giấy trong tay hỏi Tô An.   “Vẫn chưa, vừa dậy. Tớ đi ôm Tô Bảo ra, đợi lát nữa cùng nhau đi xem nhà.”   Căn nhà hiện tại Tô An ở là nhà thuê, gần nơi đi làm. Nhưng Tô Bảo hai tuổi rưỡi sắp đến tuổi đi nhà trẻ rồi, Tô An đương nhiên muốn tìm một nhà trẻ môi trường tốt cho Tô Bảo, chọn tới chọn lui, vừa ý nhà trẻ trực thuộc N Trung. Bởi vì nhà trẻ cách căn nhà hiện tại cô ở hơi xa, Tô An có suy nghĩ chuyển nhà.   “Được.” Đông Thanh đáp lời.   “Cục cưng Đông Thanh, giúp tớ kéo rèm cửa phòng khách với.”   Đông Thanh đặt túi giấy trong tay xuống, đi giúp Tô An kéo rèm cửa. Kéo rèm cửa ra, mở cửa sổ sát đất, ánh nắng từng mảng lớn tràn vào, Đông Thanh dùng tay che lại, dựa vào bệ cửa sổ cúi đầu nhìn xuống dưới lầu.   Dưới lầu nhà Tô An có đậu một chiếc xe không hợp với tiểu khu này. Chiếc xe thể thao màu xanh đậm dưới sự chiếu rọi của ánh nắng mặt trời gần như trở thành màu đen đậu dưới lầu, dáng vẻ khiêm tốn, đường cong của thân xe mượt mà, nhưng khiến cho người ta không chú ý thì cũng khó.   Đèn trong xe mở ra.   Đông Thanh “Ôi” một tiếng, thầm nghĩ chiếc xe kia thật ra kỳ lạ, giống như từ sớm đã đậu ở đó, trong xe còn có người, lại một mực không thấy đi xuống.   “Làm sao vậy?” Tô An thay quần áo xong đi ra, đang hơi nghiêng đầu, vén tóc dài lên đeo hoa tai.   “Mẹ nhỏ!” Tô Bảo từ phòng khách một đường “lăn” đến ban công.   Đợi đến lúc “lăn” đến bên cạnh Đông Thanh, Tô Bảo bị Đông Thanh chặn ngang ôm lấy, chóp mũi của Đông Thanh cọ cọ chóp mũi của Tô Bảo, nói: “Chào buổi sáng, Tô Bảo.”   Tô An đeo hoa tai xong, lấy hai bình sữa chua, xé mở túi ni lông bên ngoài ống hút, cắm ống hút xong, một bình đưa cho Tô Bảo, bình còn lại đưa tới miệng của Đông Thanh.   “Tớ…” Đông Thanh còn chưa nói, bị một chữ của Tô An chặn họng lại.   Tô An: “Uống.”   Đông Thanh: “…”   Tô Bảo bóp thân bình sữa chua bằng giấy, trên ngón tay mũm mĩm rất nhanh đã dính hơi nước, Tô An dựa vào ban công lại cho cậu ăn mấy cái bánh bao chiên.   Ăn sáng xong, Tô An lái xe đưa Đông Thanh và Tô Bảo đi xem nhà.   Chiếc xe thể thao kia vẫn đậu dưới lầu như cũ, bóng cây nơi đỉnh xe dày đặc.   Tô An lùi xe ra khỏi bãi đậu xe, di chuyển tay gọi điện cho chủ nhà.   Chờ Tô An cúp điện thoại, Đông Thanh xoa nắn ngón tay mềm mại của Tô Bảo hỏi: “Tiền thuê thế nào?”   “Tạm được.” Tô An cau mày lại, nói: “Nhà ở khu trường học chắc chắn là mắc, có điều, căn nhà kia hơi kỳ lạ…”   “Kỳ lạ chỗ nào?”   “Chờ đến đó rồi cậu sẽ biết.”   Nhà trẻ N Trung ở phía Đông thành phố, vị trí địa lý rất tốt, môi trường thanh nhã, xung quanh phần lớn là tiểu khu nhà ở cao cấp. Tô An từng nhận không ít tờ rơi ở đây, đương nhiên là hiểu được những căn nhà trong khu vực này bất kể là thuê hay bán, giá cả đều không rẻ.   Tô An dừng xe ở Thấm Viên.   “Thấm Viên?” Đông Thanh nhìn Tô An, rơi vào trầm mặc.   Tiền thuê nhà ở Thấm Viên không phải là đắt, mà là rất đắt.   “Có phải cậu mua xổ số trúng mấy trăm vạn mà tớ không biết không?” Đông Thanh nói một lời gây cười.   “Vậy có lẽ là tớ mua xổ số trúng thưởng trong mơ.” Tô An trả lời.   Dưới lầu Thấm Viên, chủ nhà một thân âu phục màu đen cao cấp, đội nắng chói chang đang chờ Tô An. Thấy Tô An từ trên xe bước xuống thì tiến lên nghênh đón: “Tô tiểu thư, làm phiền cô đi một chuyến rồi.”   “Không sao không sao.”   Đông Thanh: “…”   Tô An không giống như là đi thuê nhà, giống cho người khác thuê nhà hơn.   Ra khỏi thang máy, chủ nhà nhiệt tình mà lại không phải là lễ phép giới thiệu: “Tô tiểu thư một mình chăm con, cả một tầng này dư sức, tương lai con trai Tô tiểu thư trưởng thành rồi, ngoại trừ phòng ngủ thì còn cần một thư phòng lớn, cô một phòng con cái một phòng, hoàn toàn đủ.”   Thấm Viên là công ty bất động sản uy tín lâu năm trong nước, ở các thành phố lớn đều có nghiệp vụ bất động sản, từ lúc thành lập tới nay chỉ làm tiểu khu nhà ở cao cấp, nguyên một tầng chỉ có một căn, môi trường thanh nhã.   Đông Thanh ôm Tô Bảo, Tô An đi theo sau chủ nhà đi vài vòng trong nhà. Cuối cùng, hai người dừng ở trong phòng khách.   Nhà cửa Nam Bắc thoáng gió, lấy ánh sáng vô cùng tốt. Cửa sổ sát đất mở hé, trên tấm màn che màu trắng phủ một lớp vải sợi đay màu xanh nhạt, bị gió thổi mà vung lên, mơ hồ có thể nhìn thấy thực vật xanh biếc xếp hàng cao thấp xen vào nhau trên ban công bên ngoài.   Đèn cầu mây bằng gỗ ở chỗ rẽ nơi phòng khách tản ra quầng sáng màu vàng nhạt, tất cả đồ dùng trong nhà đều không có góc cạnh bén nhọn, giống như là chuyên vì trẻ con mà suy xét.   Trong phòng khách không có ghế sô pha, chỉ có một tấm thảm trải nền lớn mềm mại, trên mặt thảm có đặt một cái bàn gỗ nhỏ góc cạnh được mài giũa bóng loáng. Xung quanh rải gối ôm thành một vòng tròn to nhỏ không đều trắng xanh đan xen nhau, ở nơi sát tường có một loạt tủ lưu trữ màu trắng thấp bé.   Tổng thể trang trí của căn nhà thiên về phong cách Nhật Bản trẻ trung tươi sáng, thanh nhã mà không mất đi sự thoải mái dễ chịu, các phương diện đều thích hợp với Tô An đang chăm sóc Tô Bảo.   Tô An không lên tiếng.   Chủ nhà ở một bên càng ngày càng thấp thỏm, do dự mở miệng: “Tô tiểu thư, tiền thuê không thích hợp chúng ta có thể ngồi xuống từ từ thương lượng, trang trí không vừa ý, cô có thể tự mình thay đổi hoặc là cô đề cử, tôi thay đổi cho cô. Thế nào? Chi phí sửa sang tính cho tôi.”   Đông Thanh: “…”   Cô ấy cuối cùng cũng biết kỳ lạ chỗ nào rồi.   Theo lý thuyết người có thể mua được nhà ở Thấm Viên hẳn là không thiếu tiền, cho dù là cho thuê cũng nên là kiểu bạn thích thuê thì thuê, không thuê thì đừng nói gì cả.   Sao mà nhà này… cảm giác giống như là cầu xin Tô An thuê nhà, sợ Tô An chạy mất vậy?   Từ trong túi nhỏ mang theo bên người lấy ra kẹo mềm vị trái cây mua hôm qua, Đông Thanh lột giấy gói kẹo ra, cho Tô Bảo ăn một cục kẹo.   Tô Bảo cắn viên kẹo mềm, đầu lưỡi liếm liếm bột phấn trên đó, một miếng nuốt xuống.   Tô An xoay người, nhìn về phía chủ nhà, hỏi: “Có thể tiết lộ nguyên nhân một chút không?”   “Nguyên nhân gì?” Trên trán chủ nhà nổi lên một lớp mồ hôi lạnh.   “Giá nhà ở Thấm Viên không thấp, cho dù chủ hộ ra ngoài thuê thì giá cũng sẽ không rẻ, vì sao tiên sinh lại lựa chọn cho thuê căn nhà này với giá thấp?” Tô An nhìn thẳng vào mắt chủ nhà, hỏi từng chữ một: “Đã từng xảy ra chuyện gì sao?”   Cô bước vào ngành thiết kế nội thất này cũng được mấy năm rồi, trong nghề này tin tức bát quái linh tinh cũng từng nghe không ít. Có vài căn nhà cho bên ngoài thuê với giá thấp, có một nguyên nhân có thể là trong căn nhà này đã từng xảy ra chuyện gì đó không tốt, ví dụ như từng chết người. Nếu như là như vậy, Tô An chắc chắn sẽ không đưa Tô Bảo đi thuê căn nhà như thế.   “Không không không, không phải như Tô tiểu thư nghĩ đâu.” Chủ nhà đột nhiên thở dài một hơi, vẻ mặt hơi trầm trọng mà nói với Tô An: “Tô tiểu thư, thật ra thì thế này, công việc của tôi bận quá, thật vất vả mới có một cô bạn gái, mua hai căn nhà trên dưới liền nhau ở đây, mời nhà thiết kế về thiết kế, nhưng đến lúc sửa sang xong không bao lâu thì bạn gái cũng vì công việc của tôi bận quá mà chia tay với tôi.”   “Tôi vốn định kết hôn với bạn gái, mua hai căn nhà trên dưới, như vậy thì ba mẹ cô ấy và ba mẹ tôi tới cũng có nơi để ở. Bây giờ căn nhà bên dưới này bỏ không, không bằng tôi cho thuê. Tuyệt đối không phải như Tô tiểu thư nghĩ đâu, Thấm Viên vừa bắt đầu phiên giao dịch không bao lâu tôi liền mua căn nhà này gấp gáp trang trí, trong thời gian đó cũng không kịp xảy ra chuyện gì cả.”   Chủ nhà nói xong, đưa tay lấy xuống kính mắt viền vàng trên sống mũi, dụi dụi mắt.   “…” Tô An nhất thời không biết tiếp lời như thế nào, cô hình như trong lúc vô tình đã đâm vào nỗi đau của người khác.   “Tôi xin lỗi.” Tô An trầm ngâm vài giây, lại bồi thêm một câu: “Sau này anh chắc chắn sẽ gặp được cô bạn gái yêu anh hơn.”   Chủ nhà: “…”   “Khi nào thì ký hợp đồng?”   “Bây giờ! Bây giờ ký!” Chủ nhà kích động, giọng nói không tự chủ mà nâng cao lên một chút.   Lấy ra hợp đồng từ trong túi công văn, chủ nhà đưa hợp đồng cho Tô An, nói: “Tô tiểu thư có thể xem trước, xác định rồi ký sau cũng được.”   Tô An nhận lấy hợp đồng, hơi gật đầu, nói: “Hợp đồng tôi có thể tạm thời mang về rồi xem không, trong hai ngày sẽ cho anh câu trả lời.”   “Được được, Tô tiểu thư có vấn đề gì có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.” Chủ nhà đưa Tô An xuống lầu, nhìn thoáng qua Tiểu Bảo Bảo trong ngực Đông Thanh, không khỏi hỏi: “Tô tiểu bảo một mình chăm con?”   “Ừm.”   “Ba của cậu bé đâu?”   Tô An đầu tiên là “A” một tiếng, tiếp theo đó lại nói: “Ừm, vì nước quên mình rồi.”   Bàn tay nhấn nút đóng cửa thang máy của chủ nhà cứ như vậy mà dừng lại.   Vì, vì nước quên mình rồi?   “…” Chủ nhà quẹt thẻ, cười cười xấu hổ mà không thất lễ, nói không nên lời.   Tiễn Tô An đi, chủ nhà lại một lần nữa lên lầu, lần này đi lên tầng lầu phía trên căn nhà mà Tô An muốn thuê.   Tô Diễn đúng lúc khép văn kiện lại, thấy trợ lý đi vào, hỏi: “Cô ấy nói gì?”   “Phu nhân nói trong vòng hai ngày sẽ cho tôi câu trả lời chắc chắn.”   “Ừm.” Tô Diễn hững hờ ừ một tiếng, tiếp tục hỏi: “Còn nói gì nữa?”   “Phu nhân nói…” Trợ lý một lần nữa sắp xếp lại ngôn ngữ, nói: “Phu nhân nói một mình cô ấy chăm con.”   “Ừm.” Tô Diễn ừ một tiếng, giọng nói vui vẻ.   Một mình Tô An, bên cạnh không có người đàn ông nào khác. Mặc dù chuyện này anh đã sớm biết, nhưng từ trong miệng Tô An nói ra, có thể khiến anh vui vẻ không ít.   “Phu nhân còn nói…” Trợ lý quan sát vẻ mặt của Tô Diễn một lúc, thử thăm dò mở miệng: “Phu nhân còn nói ba của đứa bé vì nước quên mình rồi!”   “…” Bàn tay cài nút áo âu phục của Tô Diễn dừng lại một chút, chỉ một chút, tiếp tục cài nút.   Liếc qua hợp đồng trên bàn, Tô Diễn rũ mí mắt xuống.   Vì nước quên mình rồi?   Anh sẽ để cho Tô An biết rốt cuộc anh có vì nước quên mình hay không.