Tặng anh một tình yêu nhỏ
Chương 5 : Tặng anh một tình yêu nhỏ
Tô Diễn tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, trên tóc đen mềm ướt phủ một chiếc khăn lông khô màu trắng, chỉ mặc áo choàng tắm của khách sạn. Dây lưng của áo choàng tắm lỏng lẻo mà thắt lại.
Màn hình điện thoại đặt trên bàn trà sáng lên mấy giây, rất nhanh tối đi.
Tô Diễn đi qua, vừa lau tóc vừa xem tin nhắn điện thoại, nhìn thấy tin tức Tô An xác định sẽ tham gia dạ tiệc, Tô Diễn ngừng động tác lau tóc.
Dựa vào ghế sô pha, chân dài tùy ý bắt chéo, ngón tay vuốt ve rìa điện thoại, nghĩ đến Bảo Bảo, Tô Diễn lại gọi điện thoại cho Cao Lâm.
Cao Lâm giờ phút này đang ngồi xổm dưới lầu nhà Tô An, tận tâm tận tụy mà làm một cái “cây”, nghĩ đến anh ta đường đường là trợ lý cao cấp của Tổng giám tốc ngân hàng đầu tư Chase New York không làm công việc chức vụ của mình, cảnh tối lửa tắt đèn mà ngồi dưới lầu tiểu khu hóng gió.
Điện thoại rất nhanh được kết nối.
Tô Diễn vẫy vẫy ngón tay đặt trên đùi, rũ mắt xuống, hỏi: “Bảo Bảo thì sao?”
“…” Cao Lâm suy nghĩ một vạn loại khả năng, cứ thế không nghĩ tới Tô Diễn bây giờ mở miệng ngoại trừ hỏi bà xã của mình thì chính là hỏi con trai của mình, hoàn toàn không hỏi han đến chiến lược Trung Quốc mới mà tổng bộ lập qua.
“Bạn của phu nhân hình như đến đây rồi, Bảo Bảo hẳn là do bạn của phu nhân tạm thời chăm sóc.” Cao Lâm thành thật trả lời.
“Ừm.” Tô Diễn lên tiếng, ngừng động tác gõ nhẹ ngón tay, trong đầu lướt qua tiểu khu nơi Tô An ở một lượt, nghĩ đến vấn đề an ninh trật tự.
Rèm cửa trong phòng khách sạn không kéo lên, ngoài cửa sổ là ánh đèn thành phố muôn màu muôn vẻ, ánh sáng duy nhất thuộc về ban đêm.
Tô Diễn thay đổi âu phục trong phòng để quần áo, chậm rãi cài cúc áo sơ mi từ dưới lên trên, nút áo mài giũa bóng loáng dính trên đầu ngón tay, Tô Diễn từ trước đến nay chưa từng nghĩ Tô An sẽ sinh con cho anh.
Lúc anh và Tô An kết hôn, anh không nghĩ tới việc để Tô An sinh con, bởi vì lúc đó Tô An quá nhỏ, còn đang học đại học, cũng rất ham chơi.
Hơn nữa, người thế hệ trước của nhà họ Tô bọn họ nhận sự soi sáng của tư tưởng phương Tây, vô cùng cởi mở, trong nhà cũng không có ngai vàng chờ kế thừa, trưởng bối đương nhiên sẽ không yêu cầu bọn họ nhất định phải sinh con. Không có áp lực của trưởng bối, bản thân anh cũng không có suy nghĩ về phương diện đó, cho nên anh chưa từng nói chuyện sinh con với Tô An.
Bây giờ dưới cái nhìn của anh, Tô An vẫn rất nhỏ như cũ.
Nghĩ tới Tô An, tưởng tượng tới cô ở một nơi mà anh không biết, trong khoảng thời gian anh chưa từng trải qua, một thân một mình sinh ra cục cưng của anh và cô, anh liền muốn bắt Tô An tới đánh một trận.
Ly hôn?
Cô ly hôn cái rắm.
Tô An trang điểm xong, trước khi ra cửa nhéo ngón tay nhỏ của Tô Bảo một cái, xích lại gần Tô Bảo được Đông Thanh ôm vào trong ngực, ấn một dấu son môi nhàn nhàn lên gò má của cậu.
“Tô Bảo Bảo, con ngoan ngoãn đó.” Tô An nghiêng đầu, cùng Tô Bảo mắt to trừng mắt to, mặt mày xinh đẹp cong lên, cười rồi lại ấn dấu son môi lên mặt bên kia của Tô Bảo.
Tô Bảo nghiêng mặt đi, bóp lấy đầu ngón tay của mình, tai đỏ lên.
Gãi gãi cái cằm của Tô Bảo, đầu ngón tay của Tô An câu cằm của Tô Bảo qua, nói: “Tô Tiểu Bảo, không được để mẹ nhỏ khóc đó.”
Đông Thanh: “…”
Dỗ Tô Bảo xong, Tô An xuống lầu.
Dưới lầu có một chiếc xe sang trọng không hợp với tiểu khu này đang đậu.
Tô An chỉ nhìn một cái liền ngoảnh mặt đi, rất nhanh giống như là chú ý tới cái gì đó, lại nhìn lại.
Trên thân xe có tiêu chí gia tộc của nhà họ Tô.
Cửa sổ xe hạ xuống, nửa khuôn mặt của Tô Diễn lộ ra. Tô An vòng qua bên kia, mở cửa xe, lên xe.
Tô Diễn không mang theo trợ lý, trong xe chỉ có một tài xế, trừ người đó ra thì chỉ còn anh và cô ngồi ở hàng ghế sau, hai người một trái một phải, cách xa nhau vài thước.
Tô An mặc chiếc sườn xám ngắn màu trắng cổ điển do Tô Diễn chọn, vải gấm thượng hạng, màu xanh nhạt của núi xa, như ngọc trắng, lộ ra eo nhỏ da trắng. Lúc này sườn xám ngắn càng phác họa ra dáng người linh lung tinh tế, trang nhã lại không mất đi sự gợi cảm.
Ánh mắt của Tô Diễn không che giấu chút nào, từ sợi tóc đến ngón chân của Tô An, không bỏ sót một điểm nào.
Tóc xoăn dài của cô được tạm thời duỗi thẳng, cây trâm vấn tóc hơi có vẻ cũ kỹ, không thích hợp với tóc màu nâu. Tô An không dùng cây trâm, trực tiếp vén tóc lên tết lại, có vẻ xinh xắn khéo léo, cũng càng có thêm sự thú vị.
Hướng xuống dưới là bộ ngực ngạo nghễ ưỡn lên, eo nhỏ không đầy một nắm, đầu gối mượt mà chặt chẽ…
Ánh sáng và bóng râm của đèn đường ngoài cửa sổ chiếu lên trên mặt của Tô An, ánh ra đường viền xinh đẹp.
Cực kỳ giống với tấm hình cũ của thế kỷ trước, trong vũ trường, máy hát cũ kỹ không biết bị ai mở ra, nhà tư bản kéo qua mỹ nhân eo nhỏ.
Cố tình xem nhẹ ánh mắt của Tô Diễn, Tô An nghiêng mặt đi, thẳng lưng ngồi đoan chính, hai đầu gối ép chặt, khẽ nghiêng về một bên, hai tay đặt ngang trên đùi.
Tô Diễn liếc qua, khẽ nhướng chân mày.
Tô An là một tiểu yêu tinh, so với ai khác có thể giả bộ hơn. Khí chất của tiểu thư khuê các lúc này cũng không đỡ được.
Dạ tiệc ở trong một tòa biệt thự tư nhân, biệt thự dựa vào núi, ở cạnh sông, thậm chí có thể nghe thấy tiếng nước chảy của dòng nước cuồn cuộn, trong bụi cỏ xa xa còn có ánh sáng rực rỡ lấm ta lấm tấm.
Xuống xe, Tô An bị Tô Diễn kéo qua, bên trên eo nhỏ có một cánh tay vắt ngang.
Tô An quay đầu, im lặng nhìn về phía Tô Diễn, mặt không biểu tình.
Mà Tô Diễn mặt không biểu tình hơn cả Tô An.
“Tô Diễn, anh đừng quá đáng!”
Dạ tiệc còn chưa chính thức bắt đầu, đều đang đợi chính chủ trình diện.
Có thể tới tham gia buổi dạ tiệc này, hầu như đều là nhân vật có máu mặt của giới tài chính quốc tế. Nhà tư bản nhóm tốp năm tốp ba tụ tập cùng một chỗ, nói chuyện tình cảm bạn bè là giả, bàn luận công việc với là thật. Mà đại đa số phụ nữ không bàn đến xuất thân, nhiều khi giống như là phụ thuộc và làm nền cho đàn ông.
Tô Diễn ôm Tô An đi vào, đương nhiên hấp dẫn phần lớn ánh mắt.
Có người quen thuộc với Tô Diễn đến gần, nâng ly champagne trong tay hướng về phía anh: “Tô tiên sinh.”
Tô Diễn gật đầu, xem như chào hỏi.
Tô An nhàn nhạt cười một tiếng, dáng dấp uyển chuyển trang nhã, khí chất quyến rũ thu liễm không ít.
Hơi cúi người xuống, Tô Diễn ôm cả eo của Tô An, kề tai nói nhỏ với cô, giải thích: “Vị vừa rồi kia là người phụ trách ngân hàng Thụy Sĩ ở châu Á.”
Giọng nói trầm thấp rõ ràng truyền vào tai, ngon tay xuôi bên người của Tô An giật giật.
Trước kia Tô Diễn chưa từng mang cô lộ mặt ở những trường hợp này, bên ngoài thậm chí còn không biết Tô Diễn đã kết hôn.
Rất nhanh, nhóm nhà tư bản vẫn luôn chú ý tới động tĩnh bên này đến gần Tô Diễn. Mắt của Tô An đảo một cái, ánh mắt dạo qua một vòng trên người những người xung quanh.
Không biết một ai.
Tô An cố gắng làm nền cho Tô Diễn, chờ buổi dạ tiệc này kết thúc mới từ từ nói chuyện.
“Tô tiên sinh có phúc lớn, không giới thiệu một chút?” Người tới một hơi tiếng Trung gượng gạo, phát âm cứng nhắc.
Người rải rác xung quanh có xu hướng càng thêm đến gần Tô Diễn.
Tô Diễn nâng ly ra hiệu một cái, giới thiệu: “Phu nhân của tôi, Tô An.”
Giọng điệu lạnh nhạt không tập trung, mang theo một chút thỏa mãn lười biếng không dễ nhận ra.
Giọng nói không lớn, nhưng người xung quanh đều có thể nghe thấy.
Người hỏi rõ ràng sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới đáp án này, ông ta còn tưởng là trợ lý.
Con người Tô Diễn, trong giới tài chính là một thần thoại, gia thế hiển hách, tuổi còn trẻ đã trở thành quản lý cấp cao của nhân hàng đầu tư Chase hàng đầu thế giới.
Bên ngoài đánh giá Tô Diễn tính cách lạnh lùng, tham gia hoạt động gần như không mang theo bạn gái, mấy lần có thể đếm được trên đầu ngón tay cũng chỉ mang theo trợ lý. Điều này sẽ làm cho bên ngoài vẫn luôn cho rằng vị nữ trợ lý bên cạnh Tô Diễn kia không giống người thường, sau này sẽ gả vào nhà họ Tô.
Người hỏi phản ứng rất nhanh, cười ha ha một tiếng che đậy sự xấu hổ: “Tô tiên sinh kết hôn khi nào vậy? Cũng không để lộ tin tức cho đám bạn bè chúng tôi đây một chút, chúng tôi còn trông mong chờ tham gia hôn lễ của Tô tiên sinh đấy.”
“Rất sớm, được mấy năm rồi.”
“…” Người hỏi suýt chút nữa cắn đầu lưỡi mình, chỉ có thể tiếp tục cười gượng.
“Chúc mừng chúc mừng.”
“Chúc mừng, mặc dù về thời gian thì hơi chậm một chút ha ha.” Xung quanh không hẹn mà cùng vang lên từng đợt tiếng chúc mừng.
Tô An ngây ngẩn cả người.
Cô tới đây rõ ràng là nói chuyện ly hôn với Tô Diễn, lại bị Tô Diễn lấy danh nghĩa “phu nhân của tôi” giới thiệu cho các đồng liêu của anh.
Nhắm mắt lại, đầu của Tô An hơi đau.
Giới tư bản, giới tài chính cũng có bát quái, có lẽ ngày mai đề tài nói chuyện của nhóm phu nhân những nhà tư bản kia chính là cô.
“Phu nhân của Tô tiên sinh cũng họ Tô? Chẳng lẽ là trong gia tộc của Tô tiên sinh?” Một người Trung Quốc bưng ly rượu hỏi.
“Không phải.” Ngón tay khoác lên trên lưng Tô An của Tô Diễn khẽ đảo qua bên eo cô, nói: “Phu nhân tôi lớn lên ở Trung Quốc.”
Bên eo mềm mềm nhột nhột, Tô An rất muốn đánh rơi bàn tay của Tô Diễn, nhưng ngại vì buổi dạ tiệc chưa kết thúc, không tiện nổi giận, đành phải tiếp tục bưng ra dáng vẻ tiểu thư khuê các.
“Khí chất của phu nhân thật tốt, rất xinh đẹp, nói cho cùng vẫn là Tô tiên sinh có phúc, kết hôn nhiều năm mà cả đám chúng tôi lại đều không biết được.”
“Trung Quốc có điển cố gọi là gì nhỉ, kim ốc tàng kiều!”
(金屋藏娇: Kim ốc tàng Kiều: Để nói tới việc xây một nơi đẹp để cất giấu người đẹp. Câu này cũng có nghĩa là chỉ thứ đẹp lộng lẫy nhưng cô đơn, cô tịch.)
“Nước sông Hoài nuôi dưỡng người, nhờ có nhà phu nhân tôi giáo dục tốt.” Giọng điệu của Tô Diễn lộ ra sự cưng chiều nhàn nhạt.
Dưới lòng bàn tay của anh là một lớp vải gấm cảm xúc mát mẻ, là ủi lâu rồi, là thịt mềm trên eo của Tô An, ấm áp.
Tô An trong ngực anh, so với cái gì cũng dễ dàng khiến anh thỏa mãn hơn.
Người Trung Quốc kia nghe, như có điều suy nghĩ một lúc, lúc nhìn lại về phía Tô An, trong ánh mắt mang theo một loại xác định nào đó.
Có thể xứng với Tô Diễn, còn ở khu vực Giang Hoài, chỉ có nhà họ Tô kia.
Gia tộc cổ xưa duy nhất xứng với chữ “Gia” ở Giang Hoài, lịch sử lâu đời, giống như nhà họ Tô của giới tài chính, một gia tộc rất có khí phách và cốt cách
Đáng tiếc, nhà họ Tô ở Giang Hoài bây giờ…
Lắc đầu, người Trung Quốc kia nâng ly, uống một hơi cạn sạch lớp Champagne thật mỏng trong ly.
Buổi dạ tiệc này tổ chức để chào mừng Tô Diễn nhậm chức Tổng giám đốc khu vực châu Á – Thái Bình Dương, nhân vật chính đương nhiên là Tô Diễn. Nhưng Tô Diễn lần này cũng không dẫn đầu hoặc gia nhập bất cứ cuộc nói chuyện nào, chỉ ôm lấy phu nhân của mình.
“Tô tiên sinh và phu nhân của anh ta tình cảm hẳn là rất tốt.”
“Nghe nói, cũng đã kết hôn nhiều năm rồi.”
Tô Diễn tiếp tục kề tai nói nhỏ với Tô An, giới thiệu từng đồng liêu một của anh.
“Vị vừa rồi là quản lý cấp cao của ngân hàng phát triển Trung Quốc.” Tô Diễn cúi đầu nói chuyện bên tai cô, luồng khí thở ra ướt át, làm cho tai của Tô An bắt đầu nhột theo.
Tô An ngẩng đầu, muốn nhìn Tô Diễn, kết quả trong khoảnh khắc ngẩng đầu, tai lướt qua đôi môi mỏng của Tô Diễn. Nơi bị cọ qua giống như băng qua ngọn lửa, đỏ bừng như máu.
Tô Diễn rũ mắt xuống, che khuất sự u ám trong mắt.
Dưới tầm mắt chính là da thịt như sứ men của Tô An, lộ ra hương thơm nhàn nhạt, từng chút lại từng chút trêu chọc lấy thần kinh của anh.
Truyện khác cùng thể loại
415 chương
173 chương
39 chương
35 chương
49 chương
33 chương
50 chương
13 chương