Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 1274
Sở Luật sửa sang đầu tóc cho cô một chút: "Chúng ta có thể đi ăn được chưa?"
"Ừ, có thể." Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng thở ra một hơi, mấy ngày bận rộn đã xong, cô phải nghỉ ngơi cho thoải mái. Mấy ngày nay thật mệt, cô ngủ mê mệt tới mức nằm mơ cũng không có, cho nên vẫn nói làm nữ cường không phải dễ làm, trừ khi muốn trả giá tinh lực cũng như thời gian của mình cho bên ngoài.
Bọn họ đi vào trong nhà ăn, vừa mới trầm trồ khen ngợi đồ ăn thì bàn bên cạnh cũng có khách tới.
"Mẹ, mẹ xem chỗ này thế nào?"
"Ừ, được."
Hai người nói chuyện không để ý gì tới người xung quanh.
"Em không cảm thấy có người mang gương mặt của em rất kỳ quái sao?" Sở Luật rót một ly nước trái cây cho Hạ Nhược Tâm.
"Em cũng đang mang mặt người khác, anh có cảm giác kỳ quái không?" Hạ Nhược Tâm vuốt mặt mình. "Đối với em mà nói, chuyện quá khứ đều đã qua rồi, như vậy có người mang gương mặt của em thì có thể thế nào, nói nữa đó là mặt em thì không phải mặt của người ta sao, trên đời này người giống người rất nhiều, em không thể yêu cầu gương mặt của em là độc nhất vô nhị."
Là độc nhất vô nhị, với người nào đó.
Sở Luật quơ quơ cái ly trong tay: "Gương mặt cũng không phải vấn đề, nhưng cô ta lại chiếm thân phận của em."
Hạ Nhược Tâm hiểu ý tứ của Sở Luật, kỳ thật cô cũng không phải chiếm thân phận người khác.
"Nếu cô ta an phận thì thân phận ấy cứ cho cô ta đi, hơn nữa em cảm thấy bọn họ một nhà ba người dường như rất không tồi."
"Cũng tốt." Sở Luật không nói cho Hạ Nhược Tâm, rằng mọi chuyện ở Hạ gia đều trong tầm khống chế của anh, đương nhiên anh càng không nói gia đình này không hề an bình như bế mặt như vậy.
Giả tóm lại vẫn là giả, giả cũng không có khả năng sẽ thành thật...
Bàn bên cạnh bọn họ ba người một nhà đang ngồi, đúng là Thẩm Ý Quân cùng Dương Nhược Tâm, còn có Hạ Minh Chính. Hạ Minh Chính dường như rất nhanh già, mới không bao lâu tóc đã bạch trắng cả đầu.
Cho nên nói con gái là của nợ cũng không phải không có lý, sinh ra đứa con gái như Hạ Dĩ Hiên như vậy đã khiến Hạ Minh Chính cũng không còn tuổi già an ổn.
Vết đâm kia tuy rằng không thương tổn tới chỗ hiểm yếu trên người Hạ Minh Chính, nhưng bị con gái ruột đâm một đao, hiện tại đứa con gái kia cũng không biết đang ở nơi nào, trong lòng ông sao có thể an tâm.
Khi đồ ăn đưa lên, Dương Nhược Lâm cũng thật sự đói bụng, cô sáng sớm đi dạo phố, cũng đã mua không ít đồ, chân mỏi muốn rời ra, nhưng vừa mới thấy đống đồ vật mình mua về liền cực kỳ thỏa mãn.
Cô cầm chiếc đũa liền ăn cơm, cô trực tiếp gắp đĩa củ cải xào, Thẩm Ý Quân cùng Hạ Minh Chính đều sững sờ nhìn.
"Sao thế ạ?" Dương Nhược Tâm nhìn thấy gương mặt như gặp quỷ của bọn họ liền ngạc nhiên, chỉ là ăn cơm sao họ lại nhìn kỳ quái như vậy.
"Không có gì." Thẩm Ý Quân cười có chút không tự nhiên, đôi mắt cũng nhìn thật lâu trên gương mặc của Dương Nhược Tâm, cuối cùng nhìn lên vành tai của cô.
"Mẹ không ăn cái này sao?" Dương Nhược Tâm chỉ vào đĩa củ cải. "Đồ ăn chỉ là để ăn nhưng nơi này nấu thật không tồi, hương vị rất ngon, hơn nữa cũng không quá đắt tiền, trước kia con vẫn thường ăn ở đây." Cô nói tới đây liền có cảm giác mình nói hơi nhiều, vội vàng cúi đầu đem mặt mình chôn vào trong bát.
Thẩm Ý Quân cầm lấy chiếc đũa, Dương Nhược Lâm nhẹ nhõm thở ra một hơi, còn tưởng mình đã nói sai điều gì. về sau cô nhất định phải chú ý cẩn thận mới được.
Chỉ là Thẩm Ý Quân lại bỏ qua đĩa củ cải xào đi gắp món khác, hơn nữa sắc mặt cũng không được tốt.
"Mẹ, sao mẹ lại không ăn món này?" Dương Nhược Lâm không rõ, ăn ngon như vậy vì sao Thẩm Ý Quân lại không ăn. Cô nghĩ mình có biểu hiện hiếu thảo như vậy nhưng dường như Thẩm Ý Quân lại không có cảm kích.
"À, mẹ con không ăn củ cải." Hạ Minh Chính vội vàng trả lời, ông cầm lấy đũa ăn cơm. Không khí giữa ba người có chút cổ quái, thấy hai người không nói lời nào Dương Nhược Lâm cũng không dám mở miệng, mà rõ ràng cô cảm nhận được dường như nguyên nhân là do đĩa củ cải kia.
Chỉ là, đĩa củ cải kia thì có cái gì kỳ lạ?
Làm con gái Hạ gia đúng là thật khó, cô bĩu môi, nhưng nhớ tới những vật chất có được, đồ trang điểm tốt dùng không hết, còn có những quần áo đó thì cho dù Thẩm Ý Quân có khó hậu hạ đến đâu cô cũng nguyện ý đem bà thành Thái Hậu để hầu hạ.
"Củ cải thì có gì kỳ lạ nhỉ?" Sở Luật hỏi bằng giọng biết rõ nhưng cố tình hỏi.
"Củ cải có gì kỳ lạ?" Hạ Nhược Tâm liếc mắt nhìn anh một cái. "Hóa ra anh còn nhớ em không ăn củ cải."
Lời này của Sở Luật giống như đào một cái hố cho Hạ Nhược Tâm nhảy, mà Hạ Nhược Tâm thật sự nhảy xuống, hơn nữa nhảy không biết mệt.
Đúng rồi, Hạ Nhược Tâm lúc này mới nhớ tới một chuyện, nếu không gặp lại gia đình này có lẽ cô cũng quên mất.
"Hạ Dĩ Hiên đâu?"
"Ở một nơi rất tốt." Sở Luật vẫn cứ cười nhưng ẩn trong đôi mắt đen kia vẫn lạnh lùng như trước. Kỳ thật anh không thay đổi gì, anh vẫn là Sở Luật, chỉ là người nhìn là ai.
"Nơi tốt?" Hạ Nhược Tâm muốn hỏi nhưng dường như Sở Luật cũng không định nói cho cô. Nếu đó là một nơi tốt thì cứ coi như là nơi tốt đi.
Có những người tự làm phải tự chịu, mà Hạ Dĩ Hiên chính là người đáng bị như vậy.
Chỉ là, Hạ Nhược Tâm có chút đồng cảm với Hạ Minh Chính, ông vì đứa con gái này đã trả giá mọi thứ, cuối cùng công ty cũng không còn, ngực lại ăn một nhát dao, đều là chuyện tốt do cô con gái yêu quý kia làm.
"Đừng nghĩ thông cảm cho người khác." Sở Luật vươn tay vỗ vào trán Hạ Nhược Tâm, lại vén tóc cho cô. "Trên đời này có thể thông cảm cho rất nhiều người nhưng không bao gồm những người đó, em hiểu không."
Hạ Nhược Tâm chỉnh lại đầu tóc mình, đối với việc Sở Luật thích chạm vào tóc cô cô có vẻ không quá vừa lòng. Sở Luật coi cô giống Tiểu Vũ Điểm sao, hay anh nghĩ anh đang nuôi hai đứa con gái.
Nhưng cô cũng chưa từng nghe ai nói là nếu một người đàn ông chăm sóc một cô gái như con thì cô gái đó sẽ không hạnh phúc. Cô cúi đầu, an tĩnh ăn cơm, có thể cảm nhận được rất rõ ràng từ mắt người đàn ông đối diện lộ ra vài phần ấm áp, tuy rằng không nhiều lắm nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa.
Buổi tối, Sở Luật phải về nhà cha mẹ, hiện tại cứ một tháng anh về một lần nhưng cũng chỉ đi một mình, Tiểu Vũ Điểm cùng Trịnh An Trạch đều không đến Sở gia. Sở gia có Lâm Thanh, còn có Sở Tương, Sở Giang cùng Tống Uyển cũng sẽ không thấy tịch mịch.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
101 chương
13 chương
63 chương
22 chương
41 chương