Hằng số tình yêu
Chương 1 : Hằng số tình yêu
Nửa tiếng giữa giờ học, trong nhà ăn của trường trung học Đức Tân chật cứng học sinh rộn ràng nhốn nháo.
Học sinh ngồi đầy hàng ghế dãy bàn phía trước, mắt nhìn chăm chú vào màn hình TV LCD trên tường.
Vòng chung kết cuộc thi Tri thức toán học Quốc Gia đang được truyền hình trực tiếp trên TV.
Những học sinh trung học cơ sở có chỉ số IQ xuất sắc đến từ khắp mọi miền trên đất nước, đang hừng hực khí thế ganh đua cho chức vô địch cuối cùng.
Cuộc thi đã bước vào giai đoạn gay cấn, chỉ còn lại một nam một nữ đang giành giật chức quán quân cuối cùng.
Trong ống kính, cô gái để kiểu tóc mái bằng lanh lợi, trong tay cầm cây bút chì, đang vùi đầu vào tờ giấy nháp căng thẳng tính toán theo công thức.
"Ôn Khả Nhi, cố lên!"
"Không được thua cậu ta!"
"Sắp thắng rồi! Cậu có thể làm được!"
……
Các bạn học đều cổ vũ cô ấy đến đổ mồ hôi.
Cả người Ôn Khả Nhi không kiểm soát được run lên, trong vài giây cuối cùng, đầu bút chì của cô liên tục bị ấn gãy.
Vẫn là không giải được bài toán phức tạp cuối cùng, nên đã thua cuộc.
Nhà ăn chỉ còn những âm thanh tiếc nuối.
"Có được không vậy, không phải là đứng nhất lớp một sao, chỉ kém một chút thôi."
"Á quân toàn quốc cũng rất giỏi rồi mà, cậu giỏi thì cậu lên thi đi."
"Không giấu gì, chứ đến đề bài ông đây nhìn còn không hiểu."
…….
Sự chú ý của tất cả các bạn học đều bị thu hút bởi Ôn Khả Nhi trên truyền hình.
Rất ít người để ý đến, người ngồi ở dãy bàn phía sau trong nhà ăn, Ôn Niệm Niệm cầm một chiếc bút, quay vòng trên đầu ngón tay.
Mấy phút sau, cô tiện tay lấy một tờ poster bị mất một góc ở bàn bên cạnh, viết ra một dãy công thức tính toán lên mặt sau của trang giấy.
Cái bài toán nhìn có vẻ phức tạp trong trận chung kết, cô lại đưa ra đáp án đúng chỉ trong vài phút.
Thời gian suy nghĩ thậm chí còn không bằng thời gian Ôn Khả Nhi lau mồ hôi trên TV nữa.
Lễ trao giải thưởng cuối cùng, Ôn Khả Nhi được trao giải Á Quân giải đấu toàn quốc, đứng trên bục nhận giải, nụ cười rạng rỡ.
Ôn Niệm Niệm tiện tay vứt luôn tờ poster, xách theo hộp khoai tây còn lại một nửa, quay người rời khỏi nhà ăn.
Chỉ sau khi cô đi khỏi đã lâu, một cậu nam sinh đeo kính gọng đen ngồi bên cạnh cô mới cắn đứt sợi mì ở trong miệng.
Cậu ta đã tận mắt chứng kiến quá trình Ôn Niệm Niệm vừa ăn khoai tây vừa ung dung giải bài toán cuối cùng đó như thế nào!
Cậu ta vội vàng bỏ bát mì xuống, chộp lấy tờ poster bị Ôn Niệm Niệm vò thành cục ném trên bàn.
Trình tự các bước, rõ ràng mạch lạc.
Cậu ta đẩy mắt kính lên, nhanh chóng lấy giấy tính toán theo công thức một lần.
Có tới tám chín phần là Ôn Niệm Niệm đã giải ra đáp án chính xác!
Cậu học sinh đeo kính nhìn vào trình tự các phép toán chi chít trên tờ poster, mở to hai mắt, nhìn theo bóng lưng của Ôn Niệm Niệm với ánh mắt khó tin….
Đại tiểu thư "khúc gỗ phế" đứng cuối lớp một, cậu ta...cậu ta sao có thể giải được bài khó như thế này được chứ!
*
Niệm Niệm đương nhiên không phải là đại tiểu thư Ôn gia trước đây - Ôn Niệm Niệm.
Cô vốn là nghiên cứu sinh chuyên ngành vật lý lượng tử của Đại học Harvard, trong quá trình làm thí nghiệm đã xảy ra phát sinh ngoài ý muốn, khi tỉnh dậy phát hiện mình đã xuyên vào trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình na ná thanh xuân vườn trường gia đình quyền thế.
Nữ chính trong truyện cũng tên Ôn Niệm Niệm, là một vị đại tiểu thư gia đình quyền thế được muôn vàn cưng chiều.
Nhưng càng khiến cô bất ngờ hơn là ngoài cảnh ngộ của cô và nguyên chủ Ôn Niệm Niệm không giống nhau ra thì bố mẹ và môi trường xung quanh, hoàn toàn tương đồng.
Nữ chính Ôn Niệm Niệm trong truyện, giống như cô ở một thế giới song song khác.
Chỉ là những gì trải qua khi còn nhỏ, hoàn toàn khác biệt.
Trong thế giới thật, cô là thiên tài, nhưng ở thế giới này, lại là một "khúc gỗ phế".
Ban đầu, Ôn gia đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào cô gái nhỏ này, hy vọng cô có đủ năng lực để kế thừa gia nghiệp, nhưng không ngờ rằng, sự phát triển trí tuệ của vị đại tiểu thư này lại tương đối chậm so với bạn bè cùng trang lứa.
Sau đó bố mẹ cô đưa cô đi kiểm tra IQ trẻ em.
Kết quả không đạt tiêu chuẩn.
Điều này khiến phụ huynh Ôn gia vô cùng thất vọng.
Đúng vào lúc này, tập đoàn Ôn thị hưởng ứng lời kêu gọi, bắt đầu làm công tác từ thiện, kết nối các thôn xã nghèo khó.
Ôn gia làm tấm gương tốt, cũng liên tục tài trợ cho các em học sinh nghèo khó ở thôn xã.
Con gái nuôi Ôn Khả Nhi, là một trong những học sinh nghèo khó được Ôn gia giúp đỡ.
Thực ra Ôn Khả Nhi vốn dĩ không phải tên là Ôn Khả Nhi, mà là Chúc Lị Cầm.
Ôn Gia vẫn luôn tài trợ cho Chúc Lị Cầm học hết năm lớp 6 tiểu học.
Sau đó bố mẹ nhà họ Chúc đề xuất rằng, điều kiện giảng dạy ở trường trung học cơ sở địa phương còn kém, mong rằng Chúc Lị Cầm có thể lên thành phố để học trung học cơ sở, phụ huynh Ôn gia rất lương thiện, đã đồng ý yêu cầu này.
Tiếp sau đó, phụ huynh nhà họ Chúc trực tiếp đổi tên cho Chúc Lị Cầm, đổi thành họ Ôn.
Đồng thời hy vọng Chúc Lị Cầm có thể trở thành con gái nuôi trên danh nghĩa của Ôn gia, tương lai sẽ hiếu thuận với họ, chăm sóc họ tới cuối đời.
Tập đoàn Ôn thị của cải ngất trời, nói sẽ chăm sóc tới cuối đời thì quả là trò cười, nhưng lúc đó phụ huynh Ôn gia thực sự cũng rất thích tiểu nha đầu Chúc Lị Cầm, cảm thấy thành tích học tập của cô bé rất tốt, nỗ lực lại tiến bộ, sẵn lòng giúp đỡ cô, vì vậy đã đồng ý nhận cô ấy.
Vì vậy, khi đang học cấp hai, Chúc Lị Cầm chuyển vào ở Ôn gia, tự đặt tên cho mình là Ôn Khả Nhi.
Ôn Khả Nhi là người không chịu thua kém, có năng khiếu trong học tập, đồng thời cũng rất siêng năng.
Nhập học vào trường trung học cơ sở Đức Tân chưa được mấy tháng, đã đứng nhất lớp một của trường, hơn nữa thường xuyên tham gia các cuộc thi và giành được giải thưởng.
Hoàn toàn không giống với Ôn Niệm Niệm ngốc nghếch, Ôn Khả Nhi không chỉ giỏi thể hiện tình cảm, mà còn có thành tích xuất sắc, bất luận là ở trường học, hay ở nhà, đều là hào quang tỏa ra xung quanh.
Trong mắt phụ huynh Ôn gia, cô ấy chính là "con nhà người ta", cô ấy lại còn rất khéo léo, nói chuyện với bố mẹ lời nào cũng dễ nghe.
"Bố làm việc vất vả rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi đi, con bóp chân cho."
"Mẹ ơi, con đã pha cho mẹ ấm trà táo đỏ, là một loại táo đặc sản ở quê nhà con đó, có tác dụng dưỡng nhan làm đẹp."
…..
Ngày tháng lâu dài, phụ huynh Ôn gia càng ngày càng yêu mến cô con gái nuôi lương thiện, hiểu chuyện này.
Không chỉ phụ huynh Ôn gia, đến cả người làm trong nhà cũng thích Ôn Khả Nhi hơn, bởi vì cô cũng xuất thân thấp kém, càng gần gũi với họ hơn.
Vì sự xuất hiện của Ôn Khả Nhi, Ôn Niệm Niệm càng bị người khác xem nhẹ, người làm trong nhà dường như đều chăm sóc Ôn Khả Nhi như một vị đại tiểu thư.
Còn thái độ của họ đối với Ôn Niệm Niệm đều tương đối lạnh nhạt.
Sau đó, Ôn Niệm Niệm sốt cao liên tục trong ba ngày tiếp, gần như sắp chết.
Sau khi trải qua trận sốt cao này, nghiên cứu sinh Ôn Niệm Niệm đã xuyên không vào cơ thể vị đại tiểu thư "khúc gỗ phế" này.
Khi Ôn Niệm Niệm mới biết được hoàn cảnh và thân phận của chủ sở hữu ban đầu, cô cảm thấy cuộc sống không còn gì luyến tiếc.
Tục ngữ có câu, đầu thai cũng cần có kỹ năng, có thể đầu thai vào một gia đình quyền thế như Ôn gia, Ôn Niệm Niệm vốn dĩ nên có một cuộc sống phát triển lâu dài.
Giống như cô ở thế giới thật, từ nhỏ tới lớn đều ưu tú nhất, đàn piano, cờ vây, thư pháp, hội họa đều toàn diện, đang học tiến sĩ vật lý học cơ bản, mùa đông sẽ cùng bạn học đi trượt tuyết trên núi Alps, mùa hè sẽ đi tắm nắng trên bãi biển ở Thổ Nhĩ Kỳ. ….
Nhưng Ôn Niệm Niệm ở trong thế giới này… cuộc sống tưởng chừng như tồi tệ tới nỗi không dám nhìn thẳng.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, cô bị một cô con gái nuôi từ đâu tới "chim cưu chiếm tổ chim".
Thật là thảm hại.
Tất nhiên, mặc dù Ôn Niệm Niệm của hiện tại ngốc nghếch, nhưng thực sự là một mỹ nhân, đôi mắt vô cùng đẹp, trong veo tinh khiết, giống như ánh mặt trời khúc xạ trong vịnh nước, mái tóc dày như lụa, đuôi tóc hơi uốn cong.
Diện mạo này ở thời học sinh thực sự rất đẹp, lại là cô gái được nuông chiều lớn lên ở vùng đất ôn hòa hiền hậu trong gia đình giàu sang, da thịt trắng như tuyết đầu mùa, vô cùng mịn màng.
Niệm Niệm vuốt mái tóc mượt mà của mình, như thể được trở lại thời tuổi trẻ một lần nữa.
……
Niệm Niệm trở lại lớp học, lấy ra cuốn sách bài tập vật lý, bắt đầu làm bài tập về nhà tối nay.
Kiến thức vật lý cơ bản nhất ở trường trung học cơ sở, đối với một người đã học đến tiến sĩ vật lý như cô mà nói, đơn giản như thể ăn cơm, ngủ, hái đậu vậy.
Bây giờ cái làm đau đầu không phải là làm những bài tập này, mà là….
Sau khi làm xong tất cả những bài tập này, phải sửa lại trình tự các bước giải đề một lần nữa, sửa đáp án đúng thành đáp án sai.
Bởi vì chỉ có như vậy, cô mới không bị nghi ngờ là đã đổi cốt lõi.
Đương nhiên, người bình thường sẽ không có những nghi ngờ nghìn lẻ một đêm như vậy.
Trong hầu hết các trường hợp, giáo viên tự nhiên nghĩ tới nhất định là….
Cô sao chép bài tập của bạn học khác.
Niệm Niệm không muốn tự gây phiền phức cho mình, cô nhất định phải ở vị trí học kém như lúc đầu, sau đó từng chút từng chút thay đổi ấn tượng của mình trong mắt người khác, xoay chuyển tình thế.
Có điều, hao tổn tâm sức sửa đáp án đúng thành đáp án sai, có những lỗi sơ ý phạm phải, có những lỗi là do nhớ sai công thức, có những lỗi là do những khái niệm khó hiểu….
Khổ quá mà!
*
Ôn Niệm Niệm chật vật xoát xong một bài thi vật lý, miệng lưỡi khô khốc, cầm ly đi lấy nước ở cây lọc nước trên hành lang, nghe thấy có người ở một góc đang nói với khí thế ngất trời--
"Thật đó, tớ chính mắt nhìn thấy, chính là Ôn Niệm Niệm chuyên đội sổ của lớp, … chỉ trong mấy phút đã giải được đề toán siêu khó của trận chung kết!"
"Phù"
Cô thiếu chút nữa bị sặc.
Ngay lập tức có bạn học tỏ ý nghi ngờ: "Cán bộ lớp, cậu nằm mơ à."
"Đúng vậy, cậu nói người khác còn được, đằng này là Ôn Niệm Niệm, thôi đi, ai ai cũng biết mỗi lần thi cậu ta đều đứng chót lớp."
"Vì thế tớ cũng không dám tin."
Cậu bạn bốn mắt giống như nắm được một bí mật động trời, đầy thần bí nói: "Tớ nghĩ cậu ta là người sói ẩn trốn."
"Cán bộ, cậu làm toán đến mức ngớ ngẩn rồi đó." Có nữ sinh cười lớn nói: "Mặc dù cậu ta và Ôn Khả Nhi là chị em, nhưng hai người hoàn toàn không thể mang ra so sánh được, một người là học bá, một người… đến học kém cũng không xứng."
"Tớ có bằng chứng!" Cậu bạn bốn mắt vội vàng rút từ trong túi ra tờ poster viết các phép toán: "Này, các cậu xem, đây là đáp án của đề bài khó nhằn cuối cùng mà chính mắt tớ đã trông thấy Ôn Niệm Niệm viết ra!"
Có bạn học cầm lên tờ poster nhàu nát, cau mày nhìn rồi nói: "Cũng chẳng thể chứng minh là do Ôn Niệm Niệm viết ra mà."
"Chính mắt tớ trông thấy mà!”
Các nữ sinh xung quanh cười lớn: "Hahaha, Quý Trì, cô đại tiểu thư "khúc gỗ phế" đó đưa cho cậu bao nhiêu tiền vậy, để cậu đi chém gió não tàn vậy?"
Cậu bạn bốn mắt tên Quý Trì đó nôn nóng tới nỗi mặt đỏ ửng, lắp bắp nói: "Tớ...Tớ không có! Mỗi một từ tớ nói đều là sự thật!"
Ôn Niệm Niệm lau lau khóe miệng, đứng dựa vào tường, muốn nhè nhẹ trốn đi.
Cô chỉ muốn làm một người qua đường thầm lặng không có sự tồn tại, nhưng không thể ngờ tới Quý Trì đã nhìn thấy cô, cao giọng la lớn: "Ôn Niệm Niệm! Cậu tới thật đúng lúc! Cậu mau giúp tớ chứng minh cho mọi người thấy những gì tớ nói đều là thật!"
Vốn là tiêu điểm của chủ đề này, Ôn Niên Niên càng không muốn giúp cái cậu bạn bốn mắt bát quái này chứng minh điều gì.
Cô bước đi nhanh hơn, vờ như không nghe thấy tiếng gọi của Quý Trì.
Ở phía sau, các nam sinh nữ sinh đều cười rộ lên nhạo báng ----
"Quý Trì, đừng có làm trò vô vị nữa, cậu xem đến chính chủ còn không dám lên tiếng."
"Đây là đề cuối cùng của cuộc thi đó, nếu thật sự cậu ta làm được, không phải còn lợi hại hơn cả nhà vô địch quốc gia à."
"Ôn Khả Nhi còn không giải được, tớ không tin cậu ta có thể làm được."
"Không phải là chạy trốn vào đồng hoang sao?"
……..
Ôn Niệm Niệm bất đắc dĩ nghĩ, một nhóm học sinh cấp hai, quả nhiên bài tập được giao còn ít quá.
Quý Trì siết chặt tờ poster nhàu nát trong tay, khó hiểu nhìn theo bóng lưng của Ôn Niệm Niệm, thấp giọng lẩm bẩm: "Tại sao không dám thừa nhận chứ…"
Ôn Niệm Niệm không phải không dám thừa nhận, chỉ là cảm thấy không cần thiết.
Cho dù hiện tại cô đã xuyên thành học sinh trung học cơ sở, nhưng tâm trí đã trưởng thành, vì vậy không cần thiết phải thể hiện tài năng ở những điều nhỏ nhặt này.
Hơn nữa, nguyên chủ Ôn Niệm Niệm vốn là học sinh yếu kém, cô không cần thiết vì chuyện nhỏ này mà tính toán, như vậy thật kỳ lạ.
Chẳng mấy chốc, chuông vào lớp vang lên, giáo viên dạy toán mặt đỏ bừng bừng đi vào lớp, cầm phấn lên, viết nhanh lên bảng đen câu hỏi áp chót của cuộc thi đấu hồi nãy---
"Các em, đây chính là đề toán đã khiến em học sinh đứng nhất lớp một Ôn Khả Nhi của trường ta mất điểm trong trận thi đấu chung kết, thật sự vô cùng đáng tiếc, có em nào xung phong lên bảng, thử giải bài toán này không?"
Câu khó nhất trong cuộc thi toàn quốc, ai mà làm được chứ!
Nhìn thấy những khuôn mặt mờ mịt của các em học sinh, giáo viên dạy toán tiếp tục khuyến khích: "Thầy biết, Ôn Khả Nhi còn không giải được bài này, kêu các em lên giải, thực sự là làm khó các em."
"Nhưng mà không sao đâu, cứ dũng cảm lên làm thử xem sao."
Có mấy học sinh thành tích tốt chủ động giơ tay lên bảng giải đề, nhưng mà người thì tính toán sai, người thì mắc kẹt ở giữa không giải tiếp được.
Đều thất bại.
Giáo viên dạy toán nhìn tình hình, tiếp tục hỏi: "Một cơ hội cuối cùng, còn em nào muốn lên giải bài này không?"
Ôn Niệm Niệm quay quay chiếc bút trên đầu ngón tay, ngáp một cái.
Vậy mà vào lúc này, không biết ai trong lớp đột nhiên la lên: "Ôn Niệm Niệm biết giải bài này ạ!"
Lời vừa nói ra, mấy học sinh ở hàng sau xầm xì ồn ào.
Rõ ràng đây là một trò đùa ác ý.
"Đúng rồi, hãy để Ôn Niệm Niệm làm thử."
"Cán bộ tin tưởng cậu ấy như vậy, nhất định là có chút tài năng rồi."
Các bạn học càng nói càng xôn xao, trăm miệng một lời đều muốn đẩy Ôn Niệm Niệm lên bục giảng.
Chiếc bút đang xoay trong tay Ôn Niệm Niệm dừng lại, cô quay đầu liếc nhìn đám người gây rối bỡn cợt đó.
Đúng là trước đây cô vẫn luôn nghi hoặc về cô gái này, cô ấy cũng là bạn tốt của Ôn Khả Nhi - Kiều Na.
Kiều Na nhìn cô cười khiêu khích.
Giáo viên dạy toán tất nhiên biết trình độ của Ôn Niệm Niệm thế nào, mỗi lần kiểm tra đều đứng chót lớp, đầu óc căn bản không đặt vào việc học tập.
Cô có thể giải được bài này sao? E là tới đề bài cô nhìn cũng không hiểu gì.
Nhưng thầy vẫn hỏi: "Ôn Niệm Niệm, em đồng ý lên thử giải bài này chứ?"
Ôn Niệm Niệm nhún nhún vai, không nói gì.
Cô phản ứng chậm chạp càng kích thích thái độ ngồi xem kịch hay của các bạn học xung quanh, quăng cho cô ánh nhìn chế giễu khôi hài, cười vang không thôi.
Theo quan điểm không phân biệt đối xử, thầy dạy toán vẫn kiên nhẫn nói: “Ôn Niệm Niệm, em lên giải thử bài này đi, sai cũng không sao hết, coi như thử một chút.”
Ôn Niệm Niệm bất đắc dĩ đứng dậy, đi lên bục giảng, thong dong cầm lên viên phấn.
Nét phấn viết lên trên bảng đen, in xuống một dấu bụi màu trắng.
Cô không lập tức viết các bước giải, mà vẫn đang suy nghĩ.
Bộ óc vận hành nhanh chóng, im lặng tầm hai mươi giây.
Các bạn học ngồi bên dưới thấy vậy, la ó lên từng trận—-
“Có làm được không vậy.”
“Không làm được thì xuống đi.”
“Đừng làm mất thời gian của cả lớp.”
Chỉ có cán bộ lớp Quý Trì lặng lẽ vì cô mà đổ mồ hôi.
Đến thầy giáo dạy toán thấy vậy, không nhịn được mà nhắc nhở Ôn Niệm Niệm: “Đề bài này vốn dĩ rất khó, ngay cả đến bạn học Ôn Khả Nhi đứng đầu lớp còn không làm được, em không giải được cũng không sao hết….”
Thế mà thầy vẫn chưa nói xong, Ôn Niệm Niệm cuối cùng cũng bắt đầu viết.
“Kít kít kít”
Âm thanh của viên phấn khi lướt trên bảng đen.
Không có trình tự các phép tính, cô chỉ viết một chuỗi đáp án, mạnh mẽ đầy lực.
b^2 - 4ac < hoặc = 0.
Tất cả các bước tính toán theo công thức, đều được thực hiện ở trong đầu cô rồi.
Các bạn học ở bên dưới nhìn thấy một đề toán phức tạp như vậy, cô còn không tính toán theo công thức, trực tiếp viết lên bảng một dãy ký tự, các bạn học ngẩn ra hai giây rồi cười khinh bỉ—-
“Không hiểu thì đừng có viết linh tinh được không.”
“Tuỳ tiện viết ra một dãy số, tớ cũng làm được.”
Chỉ có cán bộ lớp Quý Trì, đôi tay cậu run rẩy mở tờ poster nhàu nhĩ ra.
Đáp án trên bảng, giống hệt với đáp án mà Ôn Niệm Niệm viết ra trên giấy.
Không phải là viết linh tinh, đây chính là…. Đáp án chính xác!
Không chỉ có cán bộ lớp Quý Trì trợn mắt há mồm ngạc nhiên, mà còn có thầy giáo dạy toán đứng bên cạnh đã hoàn toàn hoá đá —-
“Đáp, đáp án chính xác?!”
Thầy dạy toán nói xong câu này, tiếng xôn xao trong đám bạn học dần dần biến mất.
Cả phòng học trở nên yên tĩnh dị thường.
Các bạn học nhìn dãy ký tự trên bảng kia, có vài bạn vò đầu.
Sao lại làm đúng được?
Cái đề bài siêu cấp khó này tới Ôn Khả Nhi còn không giải ra được, ban tổ chức cuộc thi cũng không công bố đáp án nhanh như vậy.
Ôn Niệm Niệm vậy mà lại… Giải đúng!
Hơn nữa, cô không hề làm các bước tính toán, thậm chí cũng không làm nháp, đã...Viết ra được đáp án!
Đúng là câu chuyện nghìn lẻ một đêm!
Thầy giáo dạy toán liếm cánh môi dưới khô khốc, vội hỏi cô: “Bạn học Ôn Niệm Niệm, em, em làm như thế nào vậy?”
Ôn Niệm Niệm tiện tay ném viên phấn vào hộp đựng phấn, thờ ơ nhún nhún vai—-
“Em đoán.”
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
12 chương
152 chương
4 chương
23 chương
237 chương
70 chương
2 chương